Ha ha, chỉ có một chuyện nhỏ thôi. Sư đoàn Hồng Kiếm của quân khu Việt Châu cũng mới thành lập được vài tháng.
Bọn họ muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn để tiến hành huấn luyện đặc biệt.
Anh cũng biết, Sư đoàn trưởng của Sư đoàn Hồng Kiếm tên là Kiều Thế Hào, là con trai của đồng chí Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn.
Căn cứ vịnh Lam Nguyệt này, nói thẳng ra thì địa bàn của quân khu Lĩnh Nam người ta phải không nào? Cho nên chúng ta không thể không nể mặt Tư lệnh Kiều được.
Căn cứ có thể bớt chút thời gian cho Sư đoàn Hồng Kiếm, chẳng hạn như: khi các anh có thời gian rảnh thì nhường cho Sư đoàn Hồng Kiếm luyện tập.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Xin lỗi, cậu cũng biết chuyện núi Xương Bối đấy. Trước mắt đám tân binh chúng tôi chiêu mộ được đang tập luyện gắt gao. Còn Sư đoàn của tập đoàn quân thứ hai cũng đang tranh thủ phần lớn thời gian huấn luyện của chúng tôi, cho nên sân tập không còn thời gian trống cho Sư đoàn Hồng Kiếm.
Trịnh Phương nhìn Diệp Phàm một cái đầy ẩn ý, trực tiếp từ chối.
- Ha hả, vừa rồi khi vào đây tôi đã gặp qua Sư trưởng Trấn Trung Lương rồi. Hắn nói gần đây vẫn chưa có sư đoàn nào có thể chen vào sân huấn luyện, hơn nữa còn nói rằng gần tháng nay cũng chưa thể vào sân huấn luyện của Báo Săn.
Diệp Phàm thản nhiên hắng giọng nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, lời nói này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ Trịnh Phương tôi đường đường là đại soái của Tổ số 8 mà lại nói dối sao?
Trịnh Phương có chút cáu giận, lạnh lùng nói.
- Tổ trưởng Trịnh sẽ không nói lời giả dối, nhưng tôi tin đồng chí Trấn Trung Lương cũng không nói dối. Hơn nữa, tôi vừa rồi cũng đã xem qua sổ ghi chép nhật trình huấn luyện.
Diệp Phàm thản nhiên nói, dùng mắt nhìn chằm chằm Trịnh Phương.
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút. Ở đây là tổng bộ của Tổ số 8, Trịnh đại soái không có thời gian nghe anh nói lung tung.
Lúc này một đại úy đứng bên cạnh Trịnh Phương lên tiếng bênh chủ.
- Đồng chí này tên là gì?
Diệp Phàm liếc xéo tên kia một cái, biết gã này cũng vừa mới chuyển đến Tổ số 8, hẳn là cấp dưới thân tín của Trịnh Phương.
- Tôi tên Vương Khải, là Sư trưởng quèn của Báo Săn, trước mắt tất cả công tác của Báo Săn đều do bản thân tôi phụ trách.
Cho nên, về chuyện sân huấn luyện, tôi là người rõ ràng nhất.
Vương Khải nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói, trong lời nói có ý khá kiêu ngạo.
- Vương Khải phải không?
Diệp Phàm nhìn y, thản nhiên hừ một tiếng, đột nhiên đập bàn một cái mắng:
- Con mẹ mày tính cái quái gì? Còn là người phụ trách Báo Săn nữa, khi ông mày làm đại soái ở Tổ số 8 thì mẹ con mày còn đang sống vật vờ ở cái xó xỉnh nào. Mẹ kiếp, ông đây và Trịnh đại soái đang nói chuyện, mày chõ mõm vào cái rắm. Cút ngay cho ông, ông đây không muốn nhìn thấy mày.
Diệp lão đại không ngờ lại có thể nổi điên lên, bởi hắn cảm thấy bị làm nhục khi Vương Khải nhìn mình như đang nhìn một thứ rác rưởi.
- Đồng chí Diệp Phàm, hãy chú ý một chút. Đây là trụ sở của Tổ số 8.
Trịnh Phương mặt chữ điền cau có, gõ nhẹ xuống bàn nói.
- Mày chẳng qua chỉ là đồ phế thải, quát tháo cái rắm. Mẹ nó, cũng dám ngạo mạn ở Báo Săn của ông, ngạo mạn cái con cặc! Tin hay không, ông lập tức gọi người ném văng mày ra ngoài.
Vương Khải nổi điên, đứng lên chỉ tay vào Diệp Phàm mắng mỏ.
- Ngạo mạn cái đít! Xem mày kiêu ngạo kìa!
Diệp lão đại bốc hoả lên tận đỉnh đầu, cầm lấy chén trà trên bàn ném đi.
Tốc độ đó có thể so sánh với ném phi đao. Dù Vương Khải có thân thủ ngũ đẳng nhưng quá bất ngờ nên không phản ứng lại được, vội giơ tay ra gạt đi. Khi nước trà tạt vào người tên này thì từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột.
- Có ai không, đuổi tên khốn kiếp này ra!
Vương Khải nổi giận đùng đùng, vọt lên muốn đánh Diệp lão đại, hơn nữa còn kêu gọi người bên ngoài.
- Bộp!
Một tiếng giòn giã vang lên, bàn trà răng rắc vài tiếng rồi bất ngờ nứt ra, tất nhiên là bị Trịnh đại soái đánh cho một quyền vỡ nứt ra. Phải biết rằng đồng chí Trịnh Phương có thân thủ lục đẳng, một cái bàn trà nhỏ tính cái rắm.
Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng động lớn thì cả hai bên đều dừng tay lại.
- Trong mắt các cậu còn có tôi hay không?
Trịnh Phương hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Khải một cái, hừ nói:
- Cậu ra ngoài trước đi!
Vương Khải do dự một chút, không chịu đi ra ngoài vì như thế thì mất mặt quá.
- Không đi ra phải không? Hay là để tôi gọi người mời cậu ra!
Trịnh Phương nói giọng lạnh tanh, mắt nhìn chằm chằm Vương Khải.
- Hừ!
Vương Khải hừ một tiếng, lườm nguýt Diệp Phàm đầy ác ý, xoay người rồi đi.
Điều này, hôm nay tạt nước trà vào Vương Khải, tất nhiên là Diệp lão cố ý làm.
Bởi vì, hắn từng nghe nói về gã Vương Khải này, quá kiêu ngạo. Lần trước Trương Cường và Tề Thiên trở về, không ngờ lại bị gã này dằn mặt cho một trận. Diệp lão đại hôm nay làm như thế, tất nhiên là trả đũa cho Trương Cường và Tề Thiên.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Vương Khải làm như thế có lẽ chính là thể hiện cho đồng chí Lỗ Tiến xem, bởi vì tên của Trương Cường và Tề Thiên nghiễm nhiên xếp hạng sau Lang Phá Thiên. Lỗ Tiến đối với mấy đồng chí gây rồi đầu bảng sẽ ấn tượng sâu sắc hơn rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu quá kích động rồi.
Trịnh Phương lạnh lùng nói.
- Đồng chí Trịnh Phương, tính ra thì tôi từng là cựu lãnh đạo của Tổ số 8 phải không nào? Anh thấy xem, đồng chí Vương Khải đối đãi với tôi thế nào, lẽ nào đó là thái độ đối đãi với lãnh đạo hay sao?
Diệp Phàm tôi bây giờ chỉ là một phế nhân , nhưng ngay cả tướng Lý Khiếu Phong, bọn họ cũng không dám mắng tôi là phế nhân, Vương Khải của anh là có ý gì?
Tôi từng vì Tổ đặc nhiệm A lập bao chiến công lại chính là một thứ rác rưởi. Nếu như tên Vương Khải này còn không được giáo huấn một chút thì loại người như thế sao có thể quản lý tốt Báo Săn được, tôi rất nghi ngờ. Tuy rằng tôi đã rời khỏi Tổ nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy Tổ của Báo Săn bị hủy hoại trong tay kẻ ung nhọt này.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Về chuyện các cậu mượn sân huấn luyện, cậu nói lại với Lâm Hoành một tiếng, thật sự là không thu xếp được thời gian. Qua mấy tháng xem có thể sắp xếp được thời gian hay không.
Trịnh Phương thản nhiên nói, lão già này chính là không nhượng bộ, hơn nữa cũng không chịu truy cứu chuyện của Vương Khải. Xem ra, Vương Khải tương đối được ưu ái .
- Ha ha, Trịnh đại soái, anh xem xem cái này có thể đổi lấy thời gian huấn luyện của Sư đoàn Hồng Kiếm hay không?
Diệp Phàm cũng không muốn dài dòng, lấy lại bình tĩnh, rút từ trong cặp ra một cái chai, nhẹ nhàng đặt ở bàn, khẽ để ra trước mặt Trịnh Phương.
- Để tôi xem thử!
Rõ ràng mí mắt Trịnh Phương giật giật, gã cũng từng nghe qua một số tin tức. Gã cầm lấy cái chai, liếc mắt nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Có thể mở ra không?
- Có thể, chỉ cần anh không ăn nó là được.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười nói.
Trịnh Phương rất thận trọng mở chiếc lọ sứ ra, nhòm nhòm ngửi ngửi một hồi nhưng cũng không dám chắc nên dùng mắt nhìn nhìn Diệp Phàm.
- Cao thủ tam đẳng của Báo Săn hẳn không ít phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, có hơn mười đồng chí đạt tới đỉnh bậc tam đẳng, đáng tiếc là mới đi vào cánh cửa thấp nhất của tầng Khai nguyên bậc tứ đẳng.
Đỉnh bậc tam đẳng và tầng sơ đẳng của tứ đẳng tuy là cách nhau chỉ một giai đoạn ngắn ngủi nhưng trên thực tế, năng lực lại khác xa nhau một trời một vực.
Một cao thủ sơ đẳng của tứ đẳng có thể dễ dàng đánh thắng năm cao thủ tam đẳng. Hơn nữa, so sánh về tỉ lệ, không phải số lượng có thể nói lên điều gì. Khi có nhiệm vụ đặc biệt thì cao thủ tam đẳng căn bản là không thể thay thế cao thủ tứ đẳng.
Trịnh Phương nói, vẻ mặt nghiêm túc.
- Viên thuốc này có thể tạo ra một cao thủ tứ đẳng sơ cấp. Điều kiện tiên quyết chính là cần một đồng chí cao thủ tam đẳng nuốt vào, dưới sự hỗ trợ của cao thủ thất đẳng thì nắm chắc 80% có thể đột phá được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Nhưng mà loại thuốc này chúng tôi chưa từng thử qua.
Trịnh Phương nói, có chút hoài nghi.
- Nói thật với anh, đây là của một lão đạo sĩ đưa cho. Trước mắt tôi chỉ có vẻn vẹn hai viên. Nếu anh không tin có thể mang đến chỗ lão già Tổ Khoa học Năng lượng của Tổng bộ làm xét nghiệm thử.
Nói thật, nếu như anh mang viên thuốc này lên tổng bộ thì chắc là sẽ không lấy về được đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, ngắm nhìn Trịnh Phương một cái, còn nói thêm:
- Hơn nữa, tôi từng ra tay tạo ra ba cao thủ.
Tề Thiên và Trương Cường chính là thành quả của tôi. Diệp Phàm tôi lại có thể lấy đồ không ra gì đến hù dọa Trịnh đại soái anh hay sao?
Hơn nữa, tôi tới là đổi thời gian huấn luyện. Nếu thuốc này không hiệu quả, anh cũng sẽ không cho dùng sân huấn luyện.
- Một viên thuốc, các cậu muốn đổi thời gian bao lâu?
Trịnh Phương không do dự nữa, trước mắt Tổ số 8 đang cần người. Nếu có thể tạo ra hai vị cao thủ tứ đẳng gia nhập vào Tổ 8 thì chẳng phải Trịnh Phương ta sẽ có công lớn nhất sao.
Hơn nữa, trước mắt Trịnh Phương chịu áp lực rất lớn. Nếu trong thời gian hai năm mà không thể làm cho Tổ số 8 trở lại thời kì cường thịnh thì chắc là ngay cả vị trí đại soái này của gã cũng khó mà giữ được.
- Viên thuốc này sẽ đổi lấy thời gian một tháng huấn luyện cho Sư đoàn Hồng Kiếm, đương nhiên không thể tập trung bố trí.
Các anh có thể bố trí theo giai đoạn, chẳng hạn như một tháng cho bọn họ một tuần, chia làm hai giai đoạn hoàn thành xong rồi đi.
Tôi biết sân huấn luyện của Báo Săn rất lớn, dù cho Sư đoàn Hồng Kiếm có tiến vào ở thì các anh vẫn có thể huấn luyện như lẽ thường.
Chỉ là địa bàn nhất định sẽ bị hạn chế hơn mà thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ Sư đoàn Hồng Kiếm cũng không có khả năng một mình chiếm giữ được.
Nhiều nhất là chọn lấy mấy trăm quan viên và binh lính tiến vào chiếm giữ. Những việc như thế này, các anh hoàn toàn có thể thu xếp được.
Nhưng mất lòng trước được lòng sau, thái độ vừa nãy của Vương Khải khiến tôi có chút lo lắng. Nếu hắn dám nói ra những lời bóng gió trẻ con khi Sư đoàn Hồng Kiếm huấn luyện thì Diệp Phàm tôi dù có tốn công cũng phải bắt hắn.
Tuy bây giờ tôi đã là một phế nhân, nhưng tôi tin rằng muốn bắt được Vương Khải, tuyệt đối là có thể.
Diệp Phàm nói đến đây, giọng nói vang dền.
- Yên tâm đi, tôi sẽ có câu trả lời thích đáng.
Trịnh Phương gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Cậu chẳng phải đã nói còn có một viên nữa sao? Tôi cho cậu ba tháng thời gian huấn luyện, thế nào hả?
- Ha ha, đổi một viên thôi. Chuyện kia sau này xem biểu hiện sân huấn luyện của các anh rồi sẽ tính. Còn có một điểm nữa, tôi muốn nói một chút.
Đồng chí Trấn Trung Lương dù sao cũng là người nối dõi của tướng quân Đông Hải. Các anh không nể Tăng thì cũng xin hãy nể mặt Phật mà chiếu cố một chút, không thể khiến cho tướng quân Đông Hải ở trên trời đau lòng, thất vọng được.
Diệp Phàm có chút đau thương nói, nhìn Trịnh Phương một cái, nói tiếp:
- Nếu các anh cho rằng Sư đoàn của Trấn Trung Lương cũng cần dùng thuốc viên để đổi lấy thời gian huấn luyện thì viên thuốc còn lại tôi sẽ đưa cho các anh.
- Cậu ta thì không cần đâu, tôi sẽ đích thân thu xếp bố trí cho bọn họ.
Trịnh Phương thận trọng gật đầu, xua xua tay.
Ông ta liếc nhìn Phàm một cái, nói:
- Lần sau nếu cậu có muốn đổi thuốc thì chỉ cần điện thoại cho tôi là được, đỡ phải đi đi về về. Cậu cũng rất bận rộn phải không nào?