Quan Thuật

Chương 1570: Chương 1570: Diệp lão đại tỏ rõ uy thế




Tôi không muốn đi bất cứ chỗ nào, chỉ theo thủ trưởng thôi ạ. Thủ trưởng, ngài đến một ngày thì tính một ngày, ngài mười ngày chỉ đến một lần, tôi cũng ngày ngày ở đây canh giữ. Đây là nhiệm vụ Tổng bộ giao cho tôi, đây là chức trách của người làm quân nhân như tôi ạ.

Dương Trì nghiêm túc nói. Ánh mắt của người này rất chuẩn, sớm đã nhìn ra lai lịch không đơn giản của Diệp Phàm. Bởi vì, Diệp Phàm còn quá trẻ, thiếu tướng trẻ như vậy, sau này tiền đồ tuyệt đối thênh thang.

-Ha ha, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

Diệp Phàm vỗ vỗ vai Dương Trì, thuận miệng hỏi.

-Hai mươi bảy tuổi ạ.

Dương Trì đáp.

-Cậu lên cấp thượng úy này bao lâu rồi?

Diệp Phàm hỏi tiếp.

Dương Trì vừa nghe, trái tim liền hăng hái nhảy loạn lên. “Thủ trưởng hỏi cái này là có ý gì, chắc chắn là muốn chiếu cố đến mình đây, có cơ hội có cơ hội đề bạt rồi, xem ra, theo vị thủ trưởng này là đúng rồi.”

Trả lời:

-Từ khi tốt nghiệp Học viện Lục quân đến giờ đã mấy năm rồi, khi đó vừa mới ra trường, bởi vì là sinh viên, hơn nữa còn là sinh viên ưu tú, lại là Đảng viên, cho nên rất may mắn liền được thăng lên cấp thượng úy này ạ. Đến giờ cũng đã năm năm rồi ạ.

-Ờ!

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Dương Phàm, rồi hỏi:

-Theo quy định của quân đội, cậu ba năm có thể thăng một cấp. Sao năm năm rồi mà vẫn ở cấp thượng úy?

-Cái này ...

Vẻ mặt Dương Trì lập tức có chút đỏ, nhìn Diệp Phàm một cái, không giải thích tiếp.

-Không sao, đừng căng thẳng, tôi chỉ nói chuyện thoải mái với cậu thôi, nếu không tiện nói thì không cần nói đâu.

Diệp Phàm cười cười, muốn giảm bớt một chút tâm trạng Dương Trì.

-Không phải là thế ạ, thủ trưởng, nếu tôi nói ra, có người sẽ mắng tôi sau lưng lắm mồm. Tuy nhiên, thủ trưởng đã hỏi, tôi phải nói ra chứ.

Dương Trì nhìn Diệp Phàm một cái, lại thêm:

-Thực ra chỉ là một chuyện nhỏ thôi.

Mấy năm trước, tôi dẫn bạn gái đi ăn cơm, khi đó khách ăn cơm rất đông, phòng riêng kín hết rồi, chúng tôi liền ngồi ăn ngoài đại sảnh.

Khó khăn lắm mới giành được một bàn, ai ngờ, chúng tôi vừa ngồi xuống, đồ ăn vừa mang lên. Một cô gái đột nhiên chen đến chiếm lấy cái bàn.

Đầu tiên có hỏi là có thể ngồi chung không, tôi thấy không còn chỗ trống nên mở lòng tốt để cô ta ngồi cùng. Không lâu sau đồ ăn cô gái kia bưng lên, ăn được một lát, mấy người bạn của cô ta đến, chiếc bàn nhỏ nên cũng hơi chật chội.

Lúc này, một người trong đám bạn của cô gái kia rất càn quấy, ném ra một ngàn đồng kêu tôi cút đi. Tôi lúc ấy tức giận, nói bàn này là do chúng tôi ngồi trước, cho dù là mười ngàn cũng không nhường.

Kết quả là xảy ra xung đột, dẫn đến đánh nhau một trận. Sau đó tôi mới biết cô gái kia tên là Mã Liên Liên, cô ta chính là con gái Mã Thăng Lâm, Trưởng phòng ban Chính trị Bộ tổng tham mưu. Còn cái tên đánh nhau với tôi hôm đó là bạn trai Mã Liên Liên.

-Ờ! Thì ra là thế.

Diệp Phàm “ừ” một tiếng, nhìn chung đã hiểu được. Đơn giản là Thượng tá Mã chèn ép Dương Trì mà thôi.

Đúng lúc này, trong hành lang đi tới vài sĩ quan cả nam lẫn nữ. Trong đó, một nam thượng úy nhảy ra, thân thiết vỗ mạnh một cái lên vai Dương Trì, cười lớn nói:

-Nghe nói ngươi, cái tên này gần đây bị đẩy vào lãnh cung rồi, sẽ không thảm như vậy chứ người anh em? Ha ha ha...

-Đừng nói lung tung, Chu Hoài, là ai khua môi múa mép nói năng bậy bạ vậy hả?

Dương Trì vừa thấy, liền nhíu mày, vội cuống cuồng ngăn lại. Phải biết rằng, thủ trưởng Diệp Phàm đang ở bên cạnh, để hắn nghe được trong lòng còn không thấy khó chịu sao. Tuy nhiên, Dương Trì thấy Diệp Phàm vẻ mặt mỉm cười, còn chớp chớp mắt, anh ta liền hiểu rằng, thủ tưởng không để ý, hơn nữa cũng không muốn mình để lộ thân phận của hắn.

-Tôi nói đó, thế nào hả Dương Trì, cậu giờ còn không phải đang bị đẩy vào lãnh cung sao. Nghe nói mỗi ngày cậu chỉ dọn dẹp lau chùi bàn ghế, cho tới giờ cũng chưa thấy cậu đưa qua một tập văn kiện.

Nhìn thì nhàn thật đấy, có điều, cứ như vậy thì chính là đang hủy hoại cậu đấy. Cậu xem, cậu đường đường là sinh viên giỏi của Học viện Lục quân, sau đó lại có được tấm bằng nghiên cứu sinh.

Cho đến giờ, còn không bằng Cao Hoài nữa. Lúc đó khi mới bước ra cậu là thượng úy, Cao Hoài người ta vẫn chỉ là trung úy.

Người ta bị điều xuống dưới rồi chuyển một vòng trở lại Bộ tổng tham mưu làm thiếu tá. Dương Trì à, không phải Lưu Linh tôi chê cười cậu, nhưng cậu thực sự phải cố gắng thêm tí nữa.

Mấy người chúng ta là bạn tốt, nhìn bộ dạng cậu bây giờ, trong lòng chúng tôi khó chịu lắm.

Lưu Linh nói rất khó nghe, nhưng Dương Trì biết cô có lòng tốt.

Hơn nữa, Lưu Linh vẫn luôn “phổi bò” quen rồi, hoàn toàn không có ý khinh thường mình. Dương Trì nói:

-Còn cách nào chứ, có điều, tôi thích công việc hiện giờ. Lưu Linh à, những chuyện này cô không cần nói nữa, á...

-Thích cái rắm ấy, cậu cho là bọn tôi không biết sao. Không phải là do lão già Mã Thăng Lâm giở trò sao? Mỗi lần có cơ hội đề bạt đều bị lão phá rối.

Nói là kiểm tra chính trị không đạt yêu cầu, Dương Trì à, tám đời tổ tông nhà cậu đều là bần nông trung nông, ngay cả phú nông coi như bỏ đi.

Nghe nói ông nội cậu từng tặng lượng thực cho Hồng quân, Hồng quân khi đi còn tặng ông ấy mũ bát giác. Hơn nữa khi đánh Nhật còn che giấu cho Đảng bí mật.

Tính ra nhà cậu còn là gia đình cách mạng đấy, bọn họ tại sao lại có thể đối xử với cậu như vậy, thật quá đáng quá.

Đồng chí thiếu tá tên Chu Hoài ban nãy vỗ vai Dương Trì có chút phẫn nộ nói.

- Nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy rồi lại lôi thôi.

Dương Trì khẩn trương nói.

-Sợ cái rắm! Cậu sợ lão già Mã Thăng Lâm ấy, tôi Chu Hoài thì không sợ. Lão có thể làm gì được tôi chứ? Cái đề bạt này còn không phải thăng như thường sao. Lẽ nào lão ta dám nói Chu Hoài tôi kiểm tra chính trị không đạt.

Chu Hoài mắng một câu.

-Chu Hoài cậu đương nhiên không sợ rồi, ha ha ha...

Lưu Linh cười mấy tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói:

- Bố cậu cũng là thượng tá, Tiểu Mã Tử đó có thể làm gì được cậu chứ?

Nói đến đây, Lưu Linh lại nhìn Diệp lão đại một cái, cứ như Columbus phát hiện ra châu lục mới vậy, chỉ vào Diệp Phàm, đột nhiên kinh ngạc hỏi:

- Dương Trì, vị này mặt lạ lắm, có phải vừa mới vào không? Không phải phân đến làm trợ thủ của cậu chứ. Cái này lạ, cậu đã không có việc gì làm rồi còn có thể đưa một người đến cùng cậu nhàn nhã.

-Anh ấy...

Dương Trì vừa thấy, đầu lại có chút to ra, cái này, thật đúng là khó giải thích. Nếu nói dối Lưu Linh, sau này cô ấy biết được, vậy mình còn không bị cô ấy phê phán đến chết sao.Con nếu nói thật lại càng không được, thủ trưởng đã ra hiệu không được để lộ thân phận.

-Không nói thì thôi, làm gì mà phải thần bí thế chứ?

Lưu Linh bĩu môi hừ một tiếng, rõ ràng có chút giận dỗi.

-Không phải đâu Lưu Linh…

Dương Trì thì thào lại không nói ra nửa câu sau.

-Ừm, vừa mới tốt nghiệp, tôi là Diệp Phàm, làm quen một chút nhé.

Diệp Phàm đưa tay ra.

-Được thôi được thôi!

Lưu Linh quả thật rất “phổi bò”, bước tới vỗ mạnh lên vai Diệp lão đại, rồi nói:

-Thân hình này được đấy, bả vai rất cứng, xem ra, ở trường quân sự luyện tập khá tốt. Còn có đôi chân này, xem ra khá là dài đấy. Cái eo này...

Cô nàng Lưu Linh này đánh giá một lượt thân hình Diệp lão đại, còn cõi lòng Dương Trì ở bên cạnh đã dâng lên đến cuống họng, lên mắt rồi, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ. Thầm nói, “Nếu Lưu Linh biết thân phận của thủ trưởng, không biết có sợ đến tè ra quần không. Lưu Linh tè ra quần, đó quả là một chuyện thú vị đấy.” Dương Trì nghĩ đến đây, vẻ mặt liền không thể che giấu được nữa, lộ ra nụ cười xấu xa.

Lưu Linh trông thấy, cảm thấy có chút kỳ quái. Hướng về phía Dương Trì hừ một tiếng nói:

-Cậu cười đểu gì thế? Có phải đang có ý đánh bổn tiểu thư không?

-Không... không có... Trời ạ, tôi nào dám có ý đánh cậu, Đỗ Trân còn không lột tấm da thối này của tôi sao?

Dương Trì vội vàng kêu lên.

-Hừ! Đứng trong hành lang nói nói cười ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?

Lúc này, một giọng nói đầy uy nghiêm truyền đến.

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, liền phát hiện ra là một lão thượng tá trung niên, bên cạnh còn có hai tên thiếu tá. Lão thượng tá quét mắt qua nhìn mọi người một lượt, quay đầu sang một tên thiếu tá nói:

-Nhớ cho kỹ, lần này cảnh cáo một chút, lần sau sẽ không nhẹ nhàng thế này.

-Trưởng phòng Mã, ngài đây là có ý gì? Lẽ nào chúng tôi đi qua hành lang nói mấy câu cũng không được sao?

Chu Hoài lạnh lùng hừ một tiếng nói.

-Đây là chỗ nào, cậu biết không hả đồng chí thiếu tá. Lên thêm một tầng nữa chính là văn phòng của Tổng tham mưu trưởng. Thật không thể tin nổi, còn dám mạnh miệng, cậu tên là gì?

Trưởng phòng Mã lạnh lùng hừ nói, khí thế dâng cao.

-Ha ha, từ khi nào đồng chí thượng tá Mã Thăng Lâm lại mắc chứng hay quên vậy. Ngài lẽ nào còn không biết tên tôi ư, tôi đây chính là Chu Hoài!

Chu Hoài hừ nói.

-Nhớ kỹ rồi, tôi sẽ nói chuyện với lãnh đạo của các cậu. Một vài đồng chí tư tưởng không thể được,làm thủ trưởng không thể làm việc, còn dám già mồm cãi cố. Không có quy củ phải không Phương Viên, ban Chính trị chúng ta là làm gì chứ, chính là làm công tác tư tưởng chính trị. Những loại tư tưởng này của các cậu nhất định phải thay đổi, phải học tập, phải tiếp tục thay đổi, phải hết sức nhất trí với lãnh đạo cấp trên...

Đồng chí Mã Thăng Lâm vẻ mặt uy phong bắt đầu bày ra điệu bộ của Trưởng phòng ban Chính trị.

- Hỗn láo!

Đột nhiên Diệp lão đại nghiêm mặt, hướng về phía đồng chí Mã Thăng Lâm hừ nói.

- Cậu là ai? Không thể tin được, báo lên trên, ghi lại hết, còn dám lớn tiếng ồn ào sao?

Mã Thăng Lâm nổi giận, chỉ vào Diệp Phàm lớn tiếng quát.

-Đồng chí Mã Thăng Lâm phải không, ban nãy đồng chí Đinh Tam Căn mới từ văn phòng tôi ra, muốn hỏi tôi là người nào ư, ông đi hỏi anh ta đi.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói.

-Thứ trưởng... Đinh?

Mã Thăng Lâm môi run run, khuông mặt đột nhiên đỏ gay.

Lén nhìn Diệp Phàm một cái, khí thế ban nãy lập tức yếu đi trông thấy.

Gã không dám hỏi thân phận Diệp Phàm nữa, bởi vì, miệng người ta vừa thốt ra chính là đồng chí Đinh Tam Căn.

Đinh Tam Căn là cái gì, là thủ trưởng thứ hai Ban Quân vụ thuộc Bộ tổng tham mưu.

Nghe nói cuối năm có thể sẽ thăng lên làm trung tướng, ở Bộ tổng tham mưu đều thuộc loại nhân vật có thực quyền. Nếu tên trẻ tuổi này dám gọi là đồng chí Đinh Tam Căn, vậy đủ nói lên người ta chắc chắn có lý do để gọi như vậy. Là cấp dưới thì nào dám gọi là đồng chí Đinh Tam Căn.

-Đồng chí Mã Thăng Lâm, ông có biết sai lầm của mình không?

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, nhìn thẳng Mã Thăng Lâm.

-Tôi... Tôi...

Mã Thăng Lâm thực không hiểu đã sai ở chỗ nào, ấp úng mấy câu vẫn không nói ra được.

-Còn không biết sai sao, xem ra nhận thức tư tưởng của ông rất không đầy đủ. Về mặt tư tưởng cần phải thay đổi nhiều mới được, là một người làm công tác tư tưởng chính trị, tư tưởng của ông lại không chính xác, vậy không phải làm hỏng một lớp đồng chí sao.

Tư tưởng của ông như vậy là không ổn, phải tiếp tục học tập mới được. Ông phải sâu sắc kiểm điểm lại những lỗi lầm của mình. Ví dụ như, vừa rồi ông đã nói, ở hành lang thì không được lớn tiếng ồn ào có phải không? Tôi cũng tán thành. Vậy giọng ông ban nãy thực không nhỏ đâu. Làm thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng làm việc của Tổng tham mưu trưởng Tống. Đây là ngang nhiên miệt thị thủ trưởng, trong mắt ông còn có sự tồn tại của thủ trưởng không, ông còn không có tư tưởng tổ chức, có biết hay không quy tắc quân đội, kỷ luật quân đội...

Diệp lão đại đem những lời đồng chí Mã Thăng Lâm vừa giảng nhồi toàn bộ vào não rồi trả lại cho lão. Thằng nhãi này tự nhiên mặt đỏ bừng, tặc tặc lưỡi đang muốn nói gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.