Lý Khiếu Thiên nổi giận đùng đùng xông vào, đứng trước mặt Tiền Phong Vân quát:
- Sao vẫn còn do dự, mau điều động người đi, nếu không sẽ không kịp bây giờ.
Chẳng lẽ các người muốn nhìn thấy toàn quân Báo Săn bị chôn vùi hay sao? Các người sẽ được lợi lộc gì chứ. Dù sao núi Xương Bối đã không còn là bí mật nữa rồi, có lẽ những tổ chức bí mật của nước ngoài đã ngửi thấy mùi rồi.
Tôi đề nghị quân uỷ xin chỉ thị của chủ tịch, lập tức điều động sư đoàn B57-tập đoàn quân thứ tám của quân khu Việt Đông đến trợ giúp, triệt để núi Xương Bối, có thể lấy danh nghĩa là diễn tập quân sự. Nếu không nhanh thì không kịp, chúng ta sẽ không nổi.
- Lão Lý, ông bình tĩnh một chút, điều động quân đội là chuyện lớn, đâu thể thích là điều động được. Không được toàn thể uỷ viên quân uỷ và chủ tịch thông qua thì không thể điều động được.
Phó chủ tịch Tần Chí nhanh chóng đứng lên khuyên giải.
- Các người không hành động có đúng không? Lý Khiếu Phong tôi sẽ xin lệnh của chủ tịch.
Lý Khiếu Phong nổi giận đùng đùng, liền rút điện thoại ra gọi. Tần Chí thở dài, khoát tay để Lý Khiếu Phong gọi điện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình hình chiến đấu ở núi Bối Xương bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đã giết đỏ cả mắt rồi, cứ nhìn thấy không phải người của Báo Săn thì giết. Hai người đều là cao thủ, những tay ngoại quốc này căn bản không chịu nổi một phát đá của bọn họ. Bị bọn họ giết gần hai chục quân, người của Báo Săn rốt cục cũng tiếp cận được với tổ công kích mà Tề Thiên dẫn theo.
- Tập kết toàn bộ hoả lực, diệt hai tên kia trước.
Một người mặc áo đen quát lớn bằng tiếng Nhật, lập tức mấy chục đống lửa hướng vào Diệp Phàm và Lang Phá Thiên. Tuy nhiên Diệp Phàm và Lang Phá Thiên sớm đã chuồn rồi, chỉ có điều năm sáu đội viên Báo Săn không kịp chạy thì đã bị hy sinh.
- Đám chết tiệt. Giết sạch!
Lang Phá Thiên tức giận nói. Sau đó giật lấy khẩu súng trong tay một đội viên Báo Săn khác xông lên bắn quét.
Những viên đạn bắn ra giống như những tiếng kêu gào lớn, lập tức đã hạ gục mười mấy tên sát thủ.
- Lão Lang, mau lui lại đi.
Phát hiện quả lựu đạn bay về hướng Lang Phá Thiên, mà Tề Thiên và mấy đội viên Báo Săn khác đứng cách đó không xa. Nếu thật sự nổ tung thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
Diệp Phàm hét to một tiếng, sau đó bay người lên đá bay quả lựu đạn đi. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi, vẫn còn hai ba quả nữa bị Diệp
Phàm đá tung rồi bay theo hướng thân thể hắn, được vài chục mét thì nổ tung.
- Chó chết.
Trương Cường và Tề Thiên, Lang Phá Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, nhắm thẳng vào nơi quả lựu đạn nổ mà lao tới.
- Giết! Giết! Giết.
Đội viên Báo Săn đã phẫn nộ rồi, mấy chục người toàn bộ đứng lên, cầm súng điên cuồng lao về phía đối phương mà bắn.
Diệp Phàm toàn thân đầy máu, ngã ở trong đám cỏ rậm.
- Cứu người, cứu người…
Lang Phá Thiên điên cuồng kêu lên, gã ôm lấy Diệp Phàm chạy về phía sau.
- Các đồng chí, thời điểm thử thách chúng ta đã đến, vị thủ trưởng mà chúng ta kính trọng nhất đã bị thương, chưa biết sống chết thế nào, là đàn ông thì hãy đứng lên, giết sạch bọn cướp này. Bọn chúng là kẻ thù đến lấy bí mật của Trung Quốc chúng ta…
Từng lời nói của Trương Cường theo microphone truyền đến tai từng đội viên của Báo Săn. Giọng nói đó vô cùng thê lương và phẫn nộ.
Ngọn lửa lần lượt thay đổi...
- Đứng vững đi người anh em, đứng vững đi…Anh không thể chết được, anh chết rồi thì lão Lang tôi biết tìm ai để gặm đùi gà đây, không được chết…Anh mà chết thì tôi sẽ đi tìm Diêm Vương tính sổ đấy, thượng đế cũng không thể lấy mạng của đại ca tôi…
Lang Phá Thiên căn bản là không kịp, ôm lấy Diệp Phàm vừa chạy vừa gào lớn, chạy nhanh giống như hoả tiễn vậy.
Phòng chỉ huy quân uỷ và phòng chỉ huy tổ đặc nhiệm A im lặng như tờ.
- Một đám khốn khiếp các người, thấy chết mà không cứu, lão Lang tôi trở về sẽ bắn chết hết đám các người.
Lời nói của Lang Phá Thiên truyền đến tai mấy vị tướng lĩnh cao cấp trong đồn chỉ huy.
Lúc này, Phó chủ tịch Đường từ ngoài cửa lớn bước vào. Vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lập tức hạ chỉ lệnh, yêu cầu sư đoàn B57, tập đoàn quân thứ tám quân khu Việt Đông nhanh chóng đến núi Xương Bối.
Sư đoàn B57 cách núi Xương Bối cũng phải đến nửa giờ lộ trình, đợi đến khi bọn họ đến thì tình hình chiến đấu cũng kết thúc rồi. Mà lãnh đạo Thần Đạo Tổ sau khi biết tin liền truyền đạt mệnh lệnh lui lại chỉ lệnh.
Tuy nhiên, dưới sự công kích của Báo Săn, gần 100 đội viên hỗn tạp đến núi Xương Bối lần này cũng sót lại gần 30 tên tàn binh bại tướng, chật vật chạy trốn tứ phía.
Nửa tháng sau, trong một bệnh viện đặc biệt của quân đội ở Bắc Kinh. Diệp Phàm rốt cuộc cũng khẽ mở được hai mắt.
- Đại ca tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Lang Phá Thiên nửa tháng nay cũng chưa rời khỏi bệnh viện, vừa thấy Diệp Phàm mở mắt liền vui mừng kêu lên. Lão Lang tay trái cũng bị thương, vẫn đang phải băng bó, nhưng thấy Diệp Phàm tỉnh dậy thì vui mừng đến độ vung cả tay lên.
- Đại ca, đại ca…
Tề Thiên kêu lớn lên, gã cũng mừng đến phát khóc.
- Không được ồn ào.
Lúc này một y tá trưởng trung niên đến nói.
- Rất xin lỗi.
Lang Phá Thiên vội vàng nói.
- Thủ trưởng, anh tỉnh rồi à.
Trương Cường ngồi bên cạnh nghẹn ngào nói, không ngờ trong mắt còn rưng rưng lệ.
- Một đại lão gia, khóc cái gì chứ.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười, nói.
- Em muốn khóc, đại ca, cho em khóc thoải mái đi.
Trương Cường rốt cục cũng không nín được liền khóc rống lên, điều kỳ lạ chính là người y tá trưởng đứng bên cạnh cũng khóc theo.
- Được rồi, thế chuyện bên kia thế nào rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Y tá trưởng, chúng tôi có mật sự phải báo cáo với thủ trưởng, xin anh tạm ra ngoài chút xíu.
Trương Cường nói, vị y tá trưởng kia cũng biết ý liền lui ra trước.
- Báo cáo đại soái, trận chiến lần này trên núi Xương Bối, tiêu diệt được tất cả 73 tên địch. Trong đó Thần Đạo Tổ 20 người, Y Hạ Ma khoảng 20 người, còn lại là người của “Tiểu Lang bang” và những tinh anh mà họ mời đến.
Sau trận chiến Thần Đạo Tổ phỏng chừng nguyên khí chịu đại thương, không có mười năm thì không thể hồi phục được.
Núi Xương Bối hiện đã bị Báo Săn chúng ta thế chân, chuyên gia đang nghiên cứu để mở một phòng nghiên cứu bí mật.
Tuy nhiên Tiểu Lang bang của nước Anh không biết tên nào đã đem một chiếc chìa khoá đi rồi, chẳng rõ tung tích nữa, không có chiếc chìa khoá còn lại thì bên chúng ta cũng chẳng còn cách nào.
Chuyên gia của tổng bộ kiến nghị là nên đục dần dần, nhưng chỉ sợ sẽ làm hỏng mật thất.
Trương Cường báo cáo nói.
- Bên ta tổn thất bao nhiêu người?
Diệp Phàm có chút đau xót hỏi.
- Tổ thứ tám hy sinh sáu đồng chí, trọng thương phải rời khỏi Tổ đặc nhiệm A có năm đồng chí. Tổ thứ tám của chúng ta đã bị huỷ rồi, những đồng chí còn lại vẫn đang cứng rắn chống nơi gần cổng thành. Báo Săn thì tổn thất còn lớn hơn, hy sinh 20 đồng chí, trọng thương phải rời khỏi đơn vị cũng có 20 đồng chí. Báo Săn phải chiêu binh gấp, nhưng nguồn thì lại chẳng có.
Trương Cường nhìn Diệp Phàm thở dài một cái, nói.
- Haiz…
Diệp Phàm thở dài, nhìn mọi người một cái nói:
- Chắc tôi cũng phải rời khỏi Báo Săn thôi, mọi người cũng biết vì sao rồi chứ?
- Không được, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để anh đi đâu. Chúng ta sẽ khiếu nại lên tổng bộ và quân uỷ. Đại soái công lao hiển hách, nếu như không phải đại soái tiêu diệt mấy tên cao thủ của Thần Đạo Tổ thì núi Xương Bối rơi vào tay ai thì còn khó nói. Mặc dù chúng ta có tiếp viện, nhưn bí mật này cũng chưa biết chừng đã bị huỷ.
Trương Cường nói.
- Không phải xé mấy tờ văn kiện sao, tôi cũng làm rồi. Nếu như bọn họ đòi đuổi anh đi, thì lão Lang tôi cũng không làm nữa. Mẹ nó chứ, cùng lắm mấy anh em chúng ta về kinh doanh hoặc về địa phương công tác, ngày ngày rượu thịt cho sướng đời.
Lang Phá Thiên lạnh giọng hừ nói.
- Không phải nguyên nhân này, xé mấy tờ văn kiện này thì bọn họ có thể làm gì tôi chứ. Chủ yếu là tật của chính bản thân mình, tôi vừa vận khí thử, phát hiện võ công của tôi đã bị phế rồi, giờ cùng lắm chỉ là nhị đẳng thôi. Lão Lang, cậu cũng không cần phải buồn, dù sao thứ võ công ấy giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Bị phế rồi có khi lại được yên tâm tại địa phương công tác. Mọi người chắc cũng biết rồi, chuyên gia của bệnh viện chắc cũng đã nói với mọi người rồi.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
- Diệp soái.
Trương Cường đau khổ thốt lên một tiếng, sau đó la lớn:
- Điều này sao lại là thật chứ, tại sao?
- Không cần phải buồn, so với những đồng chí đã hy sinh thì tôi còn may mắn hơn nhiều. Ít nhất tôi vẫn còn sống, hơn nữa lại còn được sống cuộc sống của một người bình thường nữa, rất may mắn…
Diệp Phàm tươi cười nói.
- Nói hay lắm, ít nhất là cậu vẫn còn sống.
Lúc này truyền đến giọng nói của đồng chí Lỗ Tiến, người đứng đầu Tổ đặc nhiệm A.
- Lỗ tướng quân, tôi xin được rời khỏi Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Haiz…
Lỗ Tiến thở dài, mặt nhăn nhó lại. Diệp Phàm nghĩ bụng lão già này giả vờ, tôi đây gặp xui xẻo thì ông cứ việc cười là được rồi.
- Diệp Phàm, đừng kích động, có lẽ nửa nắm sau hoặc cùng lắm là mấy năm sau cậu sẽ khôi phục thôi, tổ đặc nhiệm A không thể thiếu cậu được. Đừng có lo lắng quá và cũng đừng vội vàng bỏ đi. Tôi sẽ đi tìm chuyên gia trên tổng bộ để điều trị cho cậu.
Lý Khiếu Thiên nóng nảy thật rồi, một cây giống tốt mà bị huỷ đi như vậy, ông không nóng nảy mới là lạ.
- Đúng vậy đấy đại ca, anh vẫn có khả năng khôi phục mà.
Lúc này, Lang Phá Thiên không kìm nổi khuyên nhủ.
- Vô dụng thôi, cậu cũng biết mấy chỗ gân của tôi thiếu chút nữa thì đứt rồi. Đã không còn khả năng phục hồi, mọi người cũng đừng khuyên tôi nữa. Để tôi yên tâm trở về địa phương công tác đi, từ nay về sau không còn vướng bận các việc khác, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Đại soái.
Trương Cường còn muốn nói. Nhưng Diệp Phàm nói tiếp:
- Trương Cường, để cậu sống thoải mái cũng không được sao? Đừng nói nữa, nói nữa là tôi giở mặt đấy. Cậu giữ một kẻ phế nhân như tôi lại để ăn cơm tàn có phải không. Nếu như làm người khác khó chịu thì chi bằng rút sớm đi. Cứ sống mà như chó chui gầm chạn như vậy thì tuyệt đối không phải tính cách của Diệp Phàm tôi.
- Diệp Phàm, thật sự không có hy vọng sao?
Lý Khiếu Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nỗi thống khổ hiện rõ lên trên mặt, nổi thống khổ đó tuyệt đối không phải là giả vờ.