- Không phải đã nói với cậu rồi, cậu đã thấy quả bóng tập thể dục nào to như vậy chưa? Thứ đó cùng lắm là to bằng quả trứng vịt. To như vậy làm sao tay cầm được, trừ phi tay cậu trở nên to hơn, nhưng đó là chuyện không thể. Ngay cả các cao thủ cảnh giới thoát thần cũng không thể biến mình trở thành người khổng lồ được.
Thiên Hạo Tử hừ lạnh nói.
- Tôi thấy tiền bối có lúc thông minh có lúc cũng rất ngốc. Người thì không thể biến mình trở thành khổng lồ được, nhưng còn nội khí thì sao?
Giống như Thái Cực Chi Đại của Võ Đang, bảy người này đều có sức mạnh thoát thần.
Quả bóng ở trong tay bọn họ này rất lớn, nhưng có là gì? Có khi thổi một cái cũng đã thổi bay quả bóng này lên trời rồi.
Đương nhiên là tập trung nội khí trong hơi thở. Huống hồ, nếu như dùng nội khí thì nâng quả bóng này lên rất dễ dàng.
Đúng rồi, đột nhiên tôi nghĩ tới cao thủ Thái cực âm dương của Võ Đang. Chẳng lẽ chính là luyện từ quả cầu này ra?
Diệp Phàm đột nhiên vừa sửng sốt lại bình tĩnh nhìn quả bóng.
Đúng lúc này, ròng rọc của quả cầu lại chuyển động về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm vội tránh qua một bên.
Có chuyện rất kỳ lạ, quả bóng đó lăn rất chậm, nhưng lạ là dường như có rất nhiều khí bay ra từ quả cầu tập trung vào mình, căn bản là không có cách thoát ra.
Không lâu sau, quả bóng đã sắp lăng đến bên cạnh Diệp Phàm. Diệp Phàm không có cách nào, đành phải hạ người xuống đưa hai tay dùng toàn lực đặt lên quả bóng, đẩy nó trở lại.
Nhưng quả bóng có vẻ như quá nặng, Diệp Phàm vống không thể đẩy đi được. Hơn nữa, quả bóng còn đang đè lên người Diệp Phàm, hắn đã bị quả bóng ép tới ngửa người ra, nếu còn tiế tục đè xuống nữa thì xong đời rồi.
- Tiền bối, mau nghĩ cách giúp tôi. Nếu không tôi bị nó đè chết mất.
Diệp Phàm kêu lên.
- Haiz, quả bóng này rất kỳ lạ, hình như cũng là một cơ quan.
Thiên Hạo Tử thở dài, đành phải truyền nội lực cho Diệp Phàm để giúp hắn chặn quả bóng.
Diệp Phàm đã dễ thở hơn một chút, nhưng lực đè của quả bóng vẫn không thể giảm nhẹ.
- Tại sao ông không dùng sức, nếu như không dùng toàn lực, đến khi tôi trở thành thịt vụn thì ông cũng không khác gì đâu. Trước khi chết nhất định tôi sẽ để Bá Vương kim thương dưới quả cầu.
Diệp Phàm nổi giận.
Bởi vì Diệp Phàm đã cảm thấy xương cốt của mình đang bị ép đến nỗi kêu răng rắc, dường như sắp gẫy rồi.
- Cậu nói cái gì vậy, tôi dùng hết sức rồi. Ngay cả Lô Định Tông tôi cũng gọi dậy rồi. Hai chúng tôi đang dùng nội khí duy nhất để giúp cậu. Không lẽ cậu không cảm thấy?
Thiên Hạo Tử nói.
- Ừ, rất nhiều. Nhưng vì sao vẫn không thể đỡ được?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải cậu nói là Thất Cực Chi Đạo sao? Thân thủ của mỗi người đều tương đương với tôi. Nếu quả bóng do họ luyện ra, ba người chúng ta hôm nay có thể sẽ bỏ mạng tại đây rồi. Nếu tôi còn sống thì chắc chắn sẽ có thể đỡ được. Nhưng hiện giờ chỉ còn lại một chút nội khí thì làm thế quái nào được.
Cậu tự nghĩ cách đi, nếu không ba người chúng ta tiêu rồi.
Thiên Hạo Tử có vẻ như cũng nóng ruột rồi.
- Đẩy đi!
Diệp Phàm kêu lên, trong lúc vô thức lại dùng đến thuật Thần Hành Thái Bảo, cảm giác dưới chân có giống như được truyền thêm sức mạnh, quả bóng bị lăn sang bên cạnh một chút.
Thật sự là chỉ có một chút, có lẽ là chỉ khoảng nửa cm. Quả bóng lớn như vậy chuyển động nửa cm, chỉ có thể nói là Diệp lão đại nhạy cảm, mắt thường thì không thể thấy quả bóng chuyển động.
Diệp Phàm sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu ra. Tiểu tử này không tự chủ được đã thi triển võ công Âm Dương Thái Cực do sư huynh Trương Vô Trần truyền cho hắn. Hơn nữa, thuật Thần Hành Thái Bảo cùng với hồn khí của Lô Định Tông và Thiên Hạo Tử mạnh mẽ truyền vào.
Thủ pháp của Diệp Phàm dần linh hoạt hơn, hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy cũng không còn vất vả như vừa rồi nữa, dường như quả bóng lớn này lại đang chuyển động xoay tròn theo Âm Dương Thái Cực của mình.
Đương nhiên, lúc đầu quả bóng hoạt động rất chậm, chỉ có thể cảm nhận thấy. Nhưng, Diệp Phàm không nản chỉ, tiếp tục thi triển thủ pháp Âm Dương Thái Cực.
Dần dần, quả bóng lại lăng theo Diệp Phàm. Hơn nữa, Diệp Phàm đã tránh sang một bên, quả bóng vẫn chưa đến. Nội khí của Diệp Phàm biến thành một chưởng lớn ở trên không và chạm vào quả bóng.
Lúc này cảm thấy quả bóng bằng đá hoa cương này không còn lạnh như băng nữa, dường như sờ lên còn có cảm giác đàn hồi nhẹ nhàng của da thịt.
Chưởng nội khí chuyển động trên không, từ từ về phía quả bóng, dần dần dường như quả bóng tập thể dục trong tay của Diệp lão đại đã ngày càng linh hoạt hơn.
Mà lúc này, bỗng nhiên Diệp Phàm lại giống như bị khùng, nhảy cả người lên, nhảy lên chơi với quả bóng, mà quả bóng cũng nảy lên theo tay của Diệp Phàm.
- Mệt chết mất.
Lô Định Tông cả người nằm trong u hỏa ngơ ngác nhìn Diệp Phàm đang đùa giỡn ở bên ngoài.
- Tiểu tử này cũng thật là may mắn.
Lúc này, Thiên Hạo Tử cũng dừng giúp Diệp Phàm, thở dài.
- May mắn? Sao lại nói vậy?
Lô Định Tông nhìn bộ dạng tượng đá của Thiên Hạo Tử một cái.
- Ông không nhìn thấy, tôi cũng không nhìn thấy. Nhưng Diệp Phàm lại thấy được, đây là cảm giác của tôi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cảm giác? Ông cảm thấy điều gì?
Lô Định Tông hỏi.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì trong quả bóng này cất giấu một bí mật rất ghê gớm, có lẽ quả bóng này là do bẩy người của phái Võ Đang trước hợp lực tạo ra.
Mà trong đó có lẽ cất giấu bí kíp võ học cao thâm. Diệp Phàm hiện giờ dường như đã được bảy người đó đồng ý.
Nếu không, hắn không thể chuyển động, chơi đùa với một quả bóng lớn như vậy. Chỉ có nhân tài đạt được Thái Cực Thủ mới có may mắn này.
Nếu không, đợi lát nữa cậu ta xong ông không tin thì hỏi xem.
Bộ dạng của Thiên Hạo Tử rất chắc chắn.
- Tiểu tử này ngày càng may mắn, ngay cả giẫm lên phân chó cũng may.
Lô Định Tông hừ một tiếng.
- Tôi đang nghĩ, tiểu tử này có thể đột phá đến cảnh giới thoát thần không.
Thiên Hạo Tử nói.
- Không thể được, xã hội hiện đại căn bản là không có cách nào tạo ra được cao thủ Thoát thần cảnh. Ngay cả Diệp Phàm cũng vậy.
Hiện giờ cậu ta ba mươi rồi mới đạt tới tiên thiên, nhưng trên tiên thiên còn có bán niệm khí, niệm khí, rồi đến bán hồn ly, lại đến hồn ly, tiếp đó mới là bán thoát thần rồi đến cảnh giới thoát thần. Hơn nữa, mỗi cảnh giới đều có 4 giai đoại: tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và sau đó là đại viên mãn.
Vậy tính ra con đường Diệp Phàm phải đi không ngắn, vẫn còn mười mấy giai đoạn cậu ta phải trải qua.
Hơn nữa, càng lên cao sẽ càng khó. Chỉ là đột phá một giai đoạn nhỏ cũng đã khó khăn. Ở tuổi của cậu ta, tôi thấy khó mà đạt tới cảnh giới thoát thần, giai đoạn đầu của hồn ly thì còn có hy vọng.
Lô Định Tông nói.
- Lời ông nói cũng có lý. Nhưng nếu Diệp Phàm có thể đoạt được bí mật của Vũ Vương thì sao?
Thiên Hạo Tử cười thần bí, nhìn khuôn mặt tượng đá vô cùng xấu xa. Ngay cả Lô Định Tông cũng giật mình.
- Bí mật của Vũ Vương, đó chỉ là truyền thuyết. Đến giờ mấy nghìn năm rồi, ai đã từng gặp Vũ Vương. Ngay cả hậu duệ của Vũ Vương cũng vừa vụt sáng lên rồi tắt.
Hơn nữa, người này hình như mỗi khi xuất hiện đều đeo mặt nạ. Trời mới biết hắn có phải hậu duệ của Vũ Vương hay không.
Hơn nữa, đến giờ tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, một người cái thế như Vũ Vương tại sao lại không có hậu duệ.
Và hậu duệ của ông ta đã đi đâu? Không phải là qua mấy nghìn năm, hậu duệ của ông ta đã không còn tiếng tăm nữa.
Hoặc là đã gặp một cuộc tấn công lớn khiến cả họ bị giết?
Lô Định Tông cũng nhăn trán khó hiểu.
- Ông nói đúng rồi. Tôi có cảm giác lờ mờ rằng, Diệp Phàm dường như có quan hệ với Vũ Vương.
Thiên Hạo Tử vừa nói xong, Lô Định Tông giật mình:
- Không thể nào, tại sao có thể như vậy?
- Ông dựa vào đâu mà nói là không thể?
Thiên Hạo Tử hừ nói.
- Đầu tiên là không cùng họ, Vũ Vương không phải tên là Mễ Tác Bỉ Khâu sao? Ít nhất cũng là họ Mễ đúng không?
Hơn nữa, Diệp Phàm hình như xuất thân từ một gia đình bình thường.
Gia tộc Vũ Vương sa sút cũng sẽ không sa sút đến nỗi như thế chứ? Hơn nữa, Đán Phi Tử luôn theo dõi Diệp Phàm.
Nếu để hắn phát hiện ra Diệp Phàm là hậu duệ của Vũ Vương, ngay cả có mười Diệp Phàm cũng đi đời đúng không?
Lô Định Tông nói một mạch.
- Ông cho rằng Vũ Vương chỉ là đồ trang trí thôi à, Đán Phi Tử có điểm lợi hại của mình, nhưng Vũ Vương càng không kém gì Đán Phi Tử. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Khả năng cũng rất ít. Nhưng, vận mệnh của Diệp Phàm tốt, chưa biết chừng có thể đoạt được bí mật của Vũ Vương. Đến lúc đó, tôi và ông đi theo cậu ta cũng tốt rồi.
Thiên Hạo Tử cười nói.
- Có gì mà tốt. Ông đã tìm được thân thể chuyển sinh, mà tôi vẫn chưa có.
Dù cho tìm được thân thể cũng vô dụng, bởi vì tôi không tới cảnh giới thoát thần thì không thể dùng thuật chuyển sinh của mọi người.
Cũng không biết khi nào thì hồn khí tiêu tan. Hơn nữa, mặc dù không tiêu tan nhưng sống người không ra người quỷ không ra quỷ thì còn nghĩa lý gì.
Lô Định Tông lúc này có vẻ đang suy sụp.
- Đừng bi quan như vậy, có lẽ Diệp Phàm thành công thì sẽ giúp đỡ ông đúng không? Cho nên hai chúng ta đều phải giúp đỡ cậu ta hết sức.
Thiên Hạo Tử nói.
- Hy vọng như vậy.
Lô Định Tông nói.
- Nhưng đến giờ, ông cũng không tiết lộ thân phận của mình.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tôi còn phải lộ cái gì nữa, tôi chính là Lô Định Tông.
Lô Định Tông nói.
- Muốn giả ngốc để lừa tôi à, vẫn còn non lắm. Ông tuyệt đối không phải là Lô Định Tông. Ông chỉ chiếm thân thể của Lô Định Tông, và trước kia đã dùng thuật chuyển sinh.
Mà kiếp trước ông có quan hệ với nước Tinh Tuyệt, ông chính là em trai của vua nước Tinh Tuyệt, cũng chính là Thanh Vương.
Thật ra, chính là cao thủ cảnh giới thoát thần đại viên mãn, chỉ là sau khi chuyển sinh thì năng lực bị giảm bớt.
Cuối cùng rơi vào tình cảnh như hiện giờ, ngay cả thuật chuyển sinh cũng không thể thi triển được. Nói cách khác, ông nói xem, ông không biết người phụ nữa trong chiếc quan tài thần bí đó là ai à?
Bà ta có phải là vương hậu của nước Tinh Tuyệt không? Có phải là ông cũng thích bà ta, ông và anh tranh xảy ra tranh chấp vì một người đàn bà.
Khiến cho người ngoài đồn là ông muốn cướp ngai vàng.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ha ha ha, Lô Định Tông cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt. Chỉ là hồn khí không có nước mắt, không có gì để chảy.
- Thiên Hạo Tử, sức tưởng tượng của ông phong phú quá.