Quan Thuật

Chương 2115: Chương 2115: Diệp phó




- Vâng.

Hai cảnh sát lên tiếng trả lời, mỗi người giơ một tay ra phía trước, tiến đến xoay hai tay của Tuyết Hồng.

- Muốn làm gì?

‘Bá, bá’ hai tiếng trầm đục. Hai cảnh sát lần lượt bị Thiên Thông đánh ngã đập vào khung cửa, đầu óc choáng váng, bộ dạng đứng không vững. Đồng nghiệp của bọn họ vội đỡ lấy.

- Loạn rồi, tất cả mấy người này đều là côn đồ, đánh lén cảnh sát, bắt tất cả lại.

Một viên thanh tra tức giận, chỉ vào bốn người rống lên, gân xanh trên cổ nổi lên, xem ra, là thật sự rất giận.

- Khoan đã.

Diệp lão đại nhìn Vương Nhân Bàng liếc mắt một cái, thấy anh ta còn đang rót rượu, căn bản không định xen vào, đành phải tự mình ra mặt.

- Anh là ai? Anh nói khoan là khoan sao? Vậy Trương Liêu tôi chẳng phải thành thủ hạ của anh rồi sao? Không cần để ý bọn họ, cứ còng cả lại cho tôi trước, thật chẳng ra sao. Có còn coi cảnh sát chúng tôi ra gì không. Đánh người ngay trước mặt cảnh sát, đánh lén cảnh sát, gây chuyện ở hộp đêm của người ta…

Trương Liêu phẫn nộ trợn trừng hai mắt.

- Hừ, không hỏi tình hình vụ án, không hỏi nhân chứng, không kiểm tra hiện trường, không nói tên, không đưa ra giấy chứng nhận, mà định ra tay bắt người, ai cho Trương Liêu anh cái quyền này? Còn nữa, Trương Liêu, anh là ai, chức vị, công tác ở đâu?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Thấy không đội phó Trương, người ta mạnh miệng thế cơ mà. Còn thẩm vấn lại chúng ta nữa?

Một cảnh sát cấp hai đứng phía sau thản nhiên bồi thêm một câu, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.

- Coi chúng ta là tội phạm cơ đấy.

Người cảnh sát kia lại bồi thêm một câu.

- Tôi hỏi các anh nói, đảnh trống lảng làm gì?

Diệp lão đại vẻ mặt nghiêm túc một cách đáng sợ.

- Anh là cái đinh rỉ gì, còn hỏi tôi? Chẳng qua chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, chẳng được cái tích sự gì. Hôm nay tôi sẽ cho các anh phải sáng mắt ra.

Một thanh tra cấp hai, mặt gầy gò đứng phía sau, rất kiêu ngạo, quát.

- Trần Tiềm, không phải nhiều lời với loại thổ phỉ này, cứ bắt mang về cục rồi tính sau.

Trương Liêu vung tay lên, hừ nói.

- Thổ phỉ, nói hay. Đồng chí Thiên Thông, chúng ta thành thổ phỉ. Haha…

Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười.

Tuy nhiên, lúc nghe thấy Diệp Phàm nói ‘đồng chí Thiên Thông’, đội trưởng Trương lại sững sờ mất mấy giây. Bởi vì, thường thường, danh xưng ‘đồng chí’ là xưng hô chuẩn mực trong Chính phủ. Chẳng lẽ mấy người này cũng là những người trong Chính phủ. Tuy nhiên, cho dù người thanh niên này có làm trong Chính phủ, phòng chừng cấp bậc cũng không cao.

Phó cục trưởng là cùng. Không chừng là có chút gia thế hay gì đó. Tuy nhiên, Thang Đế đã gọi mình ra tay, vậy chắc chắn đây là vấn đề sẽ giải quyết được.

Năng lực của mấy ông chủ lớn của Thang Đế, đội trưởng Trương thừa biết. Cho nên, sau khi anh ta hơi sững người một lúc, lập tức vứt bỏ nỗi băn khoăn.

- Hì hì, Chủ nhiệm Diệp, một Phó giám sát trưởng hóa thành thổ phỉ, vậy mấy người đó thành cái giống gì?

Không ngờ Thiên Thông lại cũng biết Diệp Phàm còn kiêm chức Phó giám sát trưởng Vụ đôn đốc giám sát, bộ Công an.

Xem ra, đồng chí Thiên Thông chỉ ra vẻ chất phác thật thà, thật ra, người này trong lòng chuyện gì cũng biết. Phỏng chừng cũng là một người thường thích giả heo ăn thịt hổ.

- Phó giám sát trưởng.

Đội phó Trương thì thầm một câu, lập tức, sắc mặt có chút khó coi. Đôi chân kia, không tự chủ được, lập tức đứng nghiêm, thiếu chút nữa kêu lên câu ‘chào Thủ trưởng’.

- Đội phó Trương, cục thành phố chúng ta không có Phó giám sát trưởng nào họ Diệp cả.

Lúc này, Trần Tiềm cả gan nói thầm một câu bên tai Trương Liêu.

- Khốn kiếp, cục…thành phố không có, nhưng cấp trên thì có… thật đúng là tầm nhìn hạn hẹp, một đám ếch ngồi đáy giếng. Những người có thể đến Thang Đế là những người như nào, là người các anh quản được sao? Cũng không lấy gương mà soi, cái quái gì, lại còn thổ phỉ cơ đấy, thổ phỉ con mẹ.

Lúc này, đồng chí Vương Nhân Bàng đã uống say, ‘ầm’ một tiếng, mở một chai vodka, thuận miệng nói một câu.

- Haha, tự Thang Đế không quản, đội phó Trương này lại ra mặt. Súng bắn chim đầu đàn, đội phó Trương, là anh tự chuốc lấy thôi.

Lúc này, đồng chí Thiên Thông cười tủm tỉm nói, thực giống bà ngoại sói.

“Vật hy sinh...”. Trong ý nghĩ của đội trưởng Trương không khỏi nghĩ tới từ này. Thái độ anh ta thay đổi ngay, cúi gập người, vẻ mặt cung kính hỏi:

- Phó giám sát trưởng Diệp, tôi tên là Trương Liêu, là đội phó trung đoàn trị an, cục thành phố. Ngại quá, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, quấy rầy.

Ngay sau đó, nụ cười khiêm nhường của đội phó Trương kia lập tức biến mất, sắc mặt nghiêm túc quát mấy cảnh sát phía sau:

- Còn không cút ngay cho tôi. Ở đây xem trò vui hả?

Lạch cạch mấy tiếng bước chân truyền đến, mấy người đó chạy vội như bôi mỡ vào chân.

- Khoan đã, đội phó Trương, anh tới đúng lúc lắm. Anh bắt cái tên trưởng ban bảo an gì đó, mà vừa công khai đùa giỡn con gái nhà người ta này đi. Anh ta còn mười mấy tòng phạm, nhất định phải đưa về cục thẩm vấn cho kỹ, thẩm vấn không rõ ràng thì đừng tới gặp tôi.

Diệp Phàm chỉ vào Thôi Nhất Đống mặt đã đầm đìa mồ hôi, hừ lạnh một tiếng. Sau đó như nhớ ra điều gì, nói:

- À, đúng rồi, tôi tên là Diệp Phàm. Cứ thế đi, các anh dẫn người đi đi.

- Anh nói bậy, tôi đùa giỡn con gái nhà lành bao giờ? Anh là tên khốn kiếp, vu oan cho tôi.

Thôi Nhất Đống quay người chối. Tên này ỷ vào Thang Đế có người chống lưng, rõ ràng vẫn rất kiêu ngạo.

‘Bá’ một tiếng, một tiếng tát chói tai truyền đến.

- Nói gì thế, mẹ anh không dạy anh ăn nói có văn hóa sao? Không ngờ trước mặt chúng tôi ngang nhiên nhục mạ Phó giám sát trưởng Diệp. Còng tay lại, mang về cục thẩm tra rõ ràng.

Đội phó Trương lau chút mồ hôi trên trán, hừ lạnh nói.

Anh ta lúc này có thể khẳng định, Phó giám sát trưởng Diệp Phàm này chắc chắn là chính tông. Bằng không, ai dám giả mạo trước mặt người khác mà còn kiêu ngạo như thế. Trừ phi đầu óc bị lừa đá mất rồi.

‘Bá, bá, bá’

Ba tiếng vỗ tay rất vang dội truyền đến, theo đó là một giọng nam hơi châm chọc:

- Thật là oai phong, cái gì gọi là trở mặt như trở bàn tay, Tiết Trung Cường coi như đã lĩnh giáo rồi, đúng là mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt.

Diệp Phàm giương mắt nhìn tới, phát hiện một người mặc đồ đen, bên trong là chiếc áo màu da cam, dưới chân đi giày da, trông rất ra dáng, có phong thái như ông vua màn ảnh Châu Nhuận Phát.

Người này là một trong những cổ đông lớn của Thang Đế, Tiết Trung Cường, còn gọi là Tiết Nhị công tử, cũng có người gọi anh ta là Nhị thiếu gia, người ta gọi là Nhị thiếu gia vì đây là đứa con thứ hai của Tiết gia.

Người này cũng nổi tiếng phản nghịch. Tiết gia gia thế rất cao, trong nhà có mấy quan lớn trong Chính phủ. Còn cha của Tiết Trung Cường hy vọng anh ta có thể lập công trong quân độ, cho nên vừa tốt nghiệp đại học liền đưa anh ta vào quân đội.

Dựa vào nền tảng chắc chắn của Tiết gia, đương nhiên Tiết Nhị công tử được vào bộ đội tinh nhuệ nước công hòa. Tuy nhiên, sau khi Tiết Nhị công tử học được bản lĩnh giỏi giang, cấp trên đang định thăng cho anh ta làm thiếu tá, thì anh lại trốn khỏi quân doanh.

Vì thế, thiếu chút nữa bị phía quân đội ghép vào tội đào ngũ đưa lên tòa án quân sự. Tiết lão gia tức giận thiếu chút nữa phun máu mũi mà chết.

Tuy nhiên, cũng không thể giương mắt nhìn đứa con xui xẻo, đành phải giơ tay cứu anh ta. Ông ta liền cộng tác với mấy người có vai vế trong Đảng mở hộp đêm Thang Đế này.

- Nhị công tử, anh tới rồi. Tôi…tôi…

Thôi Nhất Đống mắt đỏ lên, anh ta vừa cảm kích vừa cảm thấy oan ức.

- Không sao, có tôi ở đây. Tôi lại muốn xem xem ai không có mắt, dám bắt anh đi. Cái thứ gì vậy, Thang Đế chúng ta từ lúc nào lại thành đống bùn nhão vậy?

Giọng điệu kia của Tiết Nhị thiếu gia chính là không coi Diệp Phàm ra cái gì. Nói đến đây còn liếc nhìn đội phó Trương một cái.

Đội phó Trương cười chua xót, miệng chào hỏi nói:

- Nhị công tử, chuyện này, chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi chúng tôi chỉ định đến giải quyết tình hình, cũng không phải lập tức bắt người.

- Đồ chó vô dụng, cút ngay sang một bên cho tôi.

Tiết Trung Cường chính là chẳng nể mặt đội phó Trương chút nào, mắng như mắng tôi tớ.

Đội phó Trương này là do người của Thang Đế gọi tới, kết quả lại suýt chút nữa bắt người của Thang Đế. Tiết Nhị công tử đương nhiên chẳng vui vẻ gì nhìn đội phó Trương.

Đội phó Trương ấp úng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái. Anh ta đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nhất thời vẻ mặt cay đắng, đứng ngẩn ngơ bên khung cửa.

Anh ta hối hận tới mức muốn đâm vào tường. Vốn ở nhà đang ngủ ngon giấc, vốn định biểu hiện tốt một chút.

Không ngờ hôm nay lại đá phải biển sắt. Nhưng không trêu nổi vào Phó giám sát, ông chủ Tiết Nhị bên này cũng không thể đắc tội. Đội phó Trương cảm thấy đôi vai nhỏ của mình sắp bị đè gãy, mất hết tinh thần.

- Còn chưa cút, có phải muốn tôi đá cho một cái không.

Tiết Nhị công tử cảm thấy bị khiêu khích quyền uy, chân khẽ giơ ra một chút, như định đá. Đội phó Trương như phản xạ có điều kiện, lui nửa bước.

Bởi vì, cái chân Tiết Nhị công tử này thường xuyên đá người. Năm ngoái, Phó cục trưởng một phân khu nào đó phía dưới, chẳng phải đã bị Tiết Nhị công tử đá gãy một chân đấy sao.

Nghe nói người này công phu rất cao, là tinh anh trong bộ đội đặc chủng. Nếu xét về quyền cước, đội phó Trương đúng là sợ anh ta. Vậy chẳng phải bị đá cho một cước là thảm rồi sao, hơn nữa, còn đau không biết kể cùng ai.

Tuy nhiên, đội phó Trương vừa lui nửa bước, lại nghĩ tới Phó giám sát trưởng Diệp Phàm còn chưa cho chỉ thị. Đành phải lấy lại dũng khí, dừng bước.

Trên đời này, cái gì khó nhất, chính là đội phó Trương trong giờ phút này. Nếu có bán thuốc hối hận, đội phó Trương tình nguyện táng gia bại sản để được một viên để giải tỏa tâm trạng.

- Lấy khí khái của một cảnh sát nhân dân ra. Anh là chấp pháp vì dân, chứ không phải giành chính quyền cho một cá nhân nào.

Diệp lão đại đột nhiên vẻ mặt nghiêm trang, hướng về phía đội phó Trương hừ nói.

- Vâng. Thủ trưởng.

Không ngờ đội phó Trương vừa nao núng khi nãy, giờ phút này đột nhiên tiến hai bước lớn tới chỗ Diệp Phàm. Sau khi hành lễ, nói:

- Phó giám sát trưởng Diệp, đội phó trung đoàn trị an cục công an thành phố Bắc Kinh, thanh tra cảnh sát Trương Liêu báo cáo, xin thủ trưởng ra chỉ thị.

Tức nước vỡ bờ.

Đội phó Trương bị Nhị công tử của Tiết gia quát cho như chó, con giun xéo mãi cũng quằn. Thế lực hùng hậu của Thang Đế, đội phó Trương biết rõ, nhưng cũng không thể không xem đội phó trung đoàn trị an Trương Liêu này ra gì được.

Thường ngày Trương Liêu tôi oai phong như vậy, ở thủ đô này ai dám hét vào mặt mình. Cho nên một tiếng hô của Diệp Phàm, lập tức khôi phục chí khí của Trương Liêu.

- Đội phó Trương, anh không hồ đồ đấy chứ?

Tiết Nhị công tử cảm thấy có chút mất mặt, hung tợn nhìn chằm chằm đội trưởng Trương nói. Thấy người này chẳng những không cút, không ngờ còn xin chỉ thị từ đối thủ của mình. Đây chẳng phải là ngang nhiên muốn đánh vào mặt Nhị công tử mình sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.