Giống như một chiếc thuyền trôi trong nước bình thường, Diệp Phàm tranh thủ quay người lại, chém vào đuôi nó một nhát.
Chỉ có điều, lần này Diệp Phàm đã tính sai rồi. Cái đuôi của con Đại ngạc long này thô hơn nhiều so với con kia. Hơn nữa, ở trong nước thì nghiễm nhiên là nhà của chúng rồi.
Diệp Phàm chẳng những chụp phải khoảng không mà còn bị cái đuôi to như thùng nước của con cá thô kia quật cho. Toàn thân bị quật vào hòn đá dưới nước, tới mức kêu Ba~ một cái. Tức thời hắn cảm thấy toàn thân mệt rã rời, đau đớn như bị lửa đốt.
- Chết tiệt!
Diệp Phàm giận dữ, Ngư Long Thập Bát xuất hiện, trườn một cái đã tới bụng của Đại ngạc long, từ phía sau lưng giương đao lên, muốn giở mánh khóe.
Đúng lúc đó thì người này đột nhiên quay mình một góc 360 độ.
Vừa đúng lúc đó, vài chục cái vây cá như những mũi tên sắc nhọn, giống như những cương đao lớn đâm vào lưng Diệp Phàm.
Hơn nữa, tên này vô cùng giảo hoạt. Cả cơ thể to như vậy, giống như chiếc tàu ngầm hạ thấp xuống, đè ép xuống nước, xem ra là muốn đâm chết Diệp Phàm ở đáy sông rồi.
Thế nhưng Diệp Phàm không hề ngu ngốc. Hơn nữa loài Ngư long Thập Bát rất trơn, trượt một cái liền tới cạnh miệng của Ngạc long rồi.
Kẻ quái dị Huyết Trích Tử do Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ tạo ra đã bị tên này làm cho xuất hiện, thật là hay rồi, nó đã rơi vào miệng của Ngạc long rồi.
Tên này liền cao hứng, xoay người bơi lên bờ. Tay dùng lực kéo sợi dây thừng như sợi tóc, y muốn kéo con Đại ngạc long lên bờ.
Thế nhưng y cảm thấy sợi dây thừng trong tay quá nặng, giống như kéo một ngọn núi lớn vậy.
- Các anh em tấn công, tấn công!
Diệp Phàm kêu lên.
Mọi khẩu súng đều hướng vào Đại ngạc long.
Phần bụng của Đại ngạc long đúng là một điểm yếu, bị Diệp Phàm kéo tới mức lật bụng, cuối cùng đã bị trúng đạn.
Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả nước sông. Đại ngạc long đau tới mức vùng vẫy trong nước.
Vương Nhân Bảng bắn vào trước mặt Đại ngạc long. Nhu Cực Đao mạo hiểm đâm thẳng vào bụng Đại ngạc long.
Đâm một cách thuận lợi.
- Xoắn không chết được đồ con cháu nhà rùa các ngươi.
Vương Nhân Bàng kêu to, Nhu Cực Đao ở trong bụng Đại ngạc long đâm loạn bậy, máu tươi chảy ra.
Chảy tới bên cạnh Vương Nhân Bàng, y càng hưng phấn, chân đạp bụng Đại ngạc long như muốn mổ bụng nó chui ra.
Hu hu......
Tiếng kêu thảm thiết làm kinh thiên động địa. Đại ngạc long đột nhiên thấy phấn khởi, Diệp Phàm cảm giác thấy thân mình run lên, không ngờ là lại không kéo được. Sức lực Đại ngạc long trong chốc lát dường như tăng thêm mấy lần.
Cả người Diệp Phàm bị Đại ngạc long lôi đi giống như cơn gió thổi vào trong không trung. Vương Nhân Bàng thật đáng thương. Đại ngạc long lật người một cái liền đè nó xuống đáy biển.
Diệp Phàm liều mạng muốn kéo lật người qua nó. Nhưng thời khắc này con Đại ngạc long tỏ ra khá nghiêm trọng, căn bản là không kéo nổi.
Y lo lắng cho Vương Nhân Bàng nên đành phải thu lại Huyết Trích Tử, trượt tới tận phía dưới cùng của Đại ngạc long. Không ngờ lại không nhìn thấy Vương Nhân Bàng đâu.
Diệp Phàm nổi giận, quấn sợi dây thừng trong tay quanh con Đại ngạc long rồi đi. Hai người Bao Nghị cũng vội vàng tới giúp.
Ở chỗ gần với phần bụng của con Đại ngạc long, y nhét vào ba miếng lựu đạn. Loại này là lựu đạn là loại điều khiển từ xa.
Vài tiếng ầm ầm vang lên. Bọt nước bắn tung tóe.
Mặt nước tràn đầy máu tươi.
Hu hu hu...
Đúng lúc này, lượng nước đột nhiên dâng lên, Diệp Phàm hung hãn nhìn, dường như có tới bảy tám con loại Đại ngạc long điên cuồng bơi lại gần. trên bờ lúc này có hai con Đại ngạc long đang trừng mắt đầy hung hãn.
- Mau chạy xuống!
Diệp Phàm hét lên, một cái kéo khiến cho Bao Nghị và Trương Ẩn Hào phải nhảy xuống bơi vòng quanh.
Thế nhưng, trong sự lờ mờ, y phát hiện ra phía trước có tới những bảy tám con Đại ngạc long. Ba người tạo thành một đội chiến đấu anh dũng.
Thế nhưng trong lúc chiến đấu, Diệp Phàm vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhân Bàng ở đâu. Lòng hắn trầm xuống. Hắn tự nhủ rằng tên này không ngờ lại đoản mệnh mà đi như vậy.
Không nhìn thấy Đại ngạc long ở phía trước, ba người thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, quay người lại, ba người đều thấy kinh hãi. Bởi họ không nhìn thấy gì ở phía trước là do có một vách núi, cũng không rõ là cao bao nhiêu nữa.
Quay trở lại nhìn thì thấy hơn chục con Đại ngạc long, tất cả đều nhìn chằm chằm ba người như hổ rình mồi vậy.
- Chỉ còn cách nhảy xuống, xem ra còn có đường sống. Nếu quay lại thì chắc chắn sẽ là mồi cho bọn chúng.
Diệp Phàm nói.
- Chiến đấu với nó.
Trương Ẩn Hào quát, Bao Nghị cũng không kém.
Diệp Phàm nhanh chóng cởi sợi dây cường độ cao của tổ A đặc chế ra. Dùng sức một lần liền chui vào khối nham thạch bên trong.
- Trượt xuống đi. Diệp Phàm ra lệnh. Trương Ẩn Hào đi đầu, Bao Nghị đi sau, cuối cùng Diệp Phàm kéo sợi dây lại.
Y cảm giác thấy dòng nước chảy vô cùng nhanh, mắt đều không mở được ra rồi. Tình hình của Bao Nghị và Trương Ẩn Hào như thế nào cũng không rõ nữa.
Lúc này, Diệp Phàm vẫn cảm nhận thấy dây thừng có động đậy bất thường.
Y ngẩng đầu hướng lên trên, bụng mắng thầm:
- Nương tây thất đấy!
Con cá sấu này không ngờ lại há to miệng để cắn sợi dây thừng, tuy rằng sợi dây này là loại chịu được cường độ cao, không hề bị mài mòn trong nước và lửa, nhưng không chịu được sự cắn xé của hơn chục con cá sấu.
Cảm thấy phía trên đầu đã nhẹ đi, Diệp Phàm biết rằng sợi dây đã bị đứt rồi.
- Chết tiệt, ông mày có chết cũng phải lôi mày lên chịu tội!
Diệp Phàm tức điên rồi, hắn hét lên một tiếng, ra sức dùng lực ở đầu sợi.
Sợi dây thừng vừa đứt xoay một vòng, kéo ba con cá sấu rơi đập vào vách.
Diệp Phàm nhanh chóng rút ra quân chủy cắm vào vách đá. Thế nhưng, dòng nước lại chảy xiết và quá mạnh nên không có tác dụng gì cả.
Đương nhiên là vẫn đâm vào vách đá một chút, lực ma sát làm giảm độ trơn trượt đi một phần.
- Cứu với.....
Trong lúc hôn mê Diệp Phàm chợt nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, đôi mắt hắn mở to, phát hiện ra ở phía dưới bên trái còn có gốc đại thụ treo ngược. Diệp Phàm vui mừng,nhanh chóng lướt qua bên đó bắt lấy cành cây đại thụ.
Lúc này hắn mới phát hiện ra tiếng kêu cứu kia phát ra từ cành cây này, dường như rất quen thuộc. Diệp Phàm ra sức tách cành cây, hắn phát hiện có một bóng người đang nắm chặt cành cây này.
- Diệp lão đại, ta còn sống, mau lên!
Âm thanh lại vang lên, Diệp Phàm định thần lại rồi nhìn, tức thì hắn mừng phát điên lên, hắn đã tìm thấy hai người Vương Nhân Bàng. Trông cậu ta lúc này thật thảm hại, trông không giống người chút nào.
- Ngươi vẫn chưa chết phải không?
Diệp Phàm kêu lên.
- Cậu bỏ đi thì tôi mới chết.
Vương Nhân Bàng quát, ở đây chỉ có thể hét lên thì người khác mới có thể loáng thoáng nghe thấy.
Diệp Phàm vội qua chỗ Vương Nhân Bàng giúp một tay. Lúc này y mới thấy dẽ chịu hơn một chút.
- Hắn sao không bỏ ra, vừa rồi thiếu chút nữa là không bắt được đấy.
Vương Nhân Bàng vừa thở dốc vừa mắng.
- Người anh em, tình trạng hiện giờ của hai chúng ta cũng không khác nhau là mấy. không thể bơi lên trên được, mấy chục con cá sấu đang ở trên chờ chúng ta lên làm mồi cho chúng. Cái cây này có vẻ cũng sắp không trụ được rồi, xem ra đường xuống suối hoàng tuyền đang chờ chúng ta đó.
Diệp Phàm nói..
- Dù sao thì cũng có một người bạn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu chẳng phải là đã chịu tội thay sao....
Diệp Phàm thật đúng là hết chỗ nói, một tiếng kêu răng rắc vang lên, cành đại thụ đã bị chặt đứt. Hai người cùng rơi xuống theo.
Mê man không biết bao lâu, dù sao thì hai người cũng cảm giác nghe thấy tiếng giòn vang khi bất tỉnh, người đụng phải vật gì đấy.
- Cái chỗ quỷ gì vậy?
Vương Nhân Bảng mắng một câu.
- Đừng lên tiếng, cản thận có địch đấy.
Diệp Phàm nói. Hắn quan sát một hồi, dường như không phát hiện ra điều gì mới bật đèn.
Hắn phát hiện ra nơi này giống như một thạch thất vậy.
- Góc kia có hai xác người.
Vương Nhân Bàng đột nhiên chỉ vào một góc, kêu lên, hai người trúng đạn rồi. Họ phát hiện ra hai người này là Bao Nghị và Trương Ẩn Hào. Sờ thử, vẫn còn ấm. Hai người nhanh chóng làm động tác hô hấp nhân tạo.
Nửa giờ sau, hai người họ đều tỉnh lại.
Tuy rằng trên người họ đều có đầy máu nhưng cuối cùng họ vẫn còn sống.
- Ở đây có kí hiệu.
Trương Ẩn Hào chỉ vào vách đá phía trước. Ba người Diệp Phàm lại gần, nhìn thấy có hình một mũi tên khắc trên tường. Thế nhưng không có giải thích.
- Có thể là do đám người Anh lúc trước vào đây đã vẽ đấy.
Diệp Phàm nói. Hắn phát hiện ra phía trước có đường vào hang động. Bên trong hơi ẩm, nhưng không hề có nước.
- Không phải, kí hiệu này không phải là vừa mới khắc đâu.
Bao Nghị nhìn một lát rồi nói.
- Có vẻ là nhiều năm rồi. Lẽ nào mấy chục năm trước đã có người vào đây rồi?
Diệp Phàm gật đầu nói. Trương Ẩn Hào móc ra vết tích trên kí hiệu, kiểm tra thử.
- Cũng không thể xác định được niên đại của nó, nhưng cũng không thể bỏ qua đám người Anh đi trước chúng ta. Cũng có thể bọn chúng nhìn thấy kí hiệu này và cũng đi qua. Vì vậy chúng ta cứ thận trọng tiến lên phía trước, đề phòng bọn chúng mai phục phía trước.
Trương Ẩn Hào nói.
Bốn người nghỉ ngơi một chút rồi leo lên phía trước.
Không lâu sau thì phát hiện ra phát hiện ra phía trước có cái ao màu đỏ. Bán kính của ao khoảng gần 40m, trên mặt thì sương mù bừng bừng.
Nước trong ao đỏ như máu. Hơn nữa, nước này giống như suối nước nóng. Cạnh cái ao chính là vách núi.
- Đeo mặt nạ chống độc vào.
Diệp Phàm nói. Bốn người nhanh chóng đeo mặt lạ vào.
Không lâu sau, bốn người cảm thấy buồn nôn.
Nước đỏ liên tục cuộn lên, thỉnh thoảng hiện ra những mẩu xương trắng hếu.
Cả cái ao trông giống như một cái bát tô, bên trong đang nấu xương. Trông thấy mà khiến người ta nổi da gà.
Trương Ẩn Hào thò vào một cái gậy kim loại hút lấy cái điểm nước đỏ, lại giả bộ thả một cái lọ vào tiến hành làm thí nghiệm, nói:
- Loại nước này giống như là suối nước nóng, có điều là do một loại vật chất có màu sắc gây nên, vì thế mà ao nước hiện lên màu đỏ của máu.
- Có độc không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Không thể xác định.
Trương Ẩn Hào lắc đầu.
- Có thật là do nhân công làm không vậy, ngươi nhìn xem, bên trong nhiều xương cốt như vậy thì xem ra đã có không ít người chết, mà những người này là ai, chết khi nào. Lẽ nào những người này là những đội viên đặc chiến của các quốc gia khi tiến vào hoang đảo?
Bao Nghị hỏi.
Diệp Phàm thò tay lôi ra một đoạn xương tay, đôi mắt hung hãn nhìn một hồi rồi nói:
- Loại nước màu đỏ này hẳn là không có độc, xem ra đúng là suối nước nóng.
Tuy nhiên có chút kỳ quái. Nước đỏ như vậy, tại sao xương cốt bị ngâm bên trong đó lại không bị ngấm màu đỏ.
Chí ít cũng phải hơi biến thành màu đỏ, đúng không? Mà xương cốt lại trắng hếu, xem ra cũng trơn mượt đấy, có cảm giác trong suốt giống như ngọc vậy.
Cắt mẩu xương trong tay ra nhìn, chắc chắn là không phải vừa mới chết. Song lại có một vấn đề.
Nếu như đây là suối nước nóng thì những phần thịt trên xương kia làm sao có thể bị mòn đi như thế. Trừ khi là trải qua thời gian rất dài, bằng không nhất định sẽ còn ít thịt dính lại trên những mẩu xương kia.