- Má nó, rốt cuộc cũng có chút thu hoạch, bằng không đúng là lỗ lớn. Dạo này, khó sống quá đi…
Diệp Phàm nói thầm một câu, bắt đầu quan sát tấm da dê.
Phát hiện đã rất cũ kỹ, có lẽ là do thường xuyên có người lật xem. Tấm da dê màu trắng hiện giờ đã loang lổ màu vàng, đen. Hơn nữa, mài bóng loáng, có điều, cũng không nhiều nếp nhăn lắm. Xem ra, bình thường được cất giữ rất cẩn thận.
Sinh tức thuật, ở tại âm dương.
Chỉ âm không lâu dài, chỉ dương thì sẽ nứt.
Âm dương dung hợp, sinh tức cực lớn.
Thân thể một con người chính là một vòng nội tuần hoàn.
Hơn nữa, Diệp Phàm trong lúc đọc nhẩm những chữ này kinh ngạc phát hiện. Nhìn xuống, dường như những nét bút lộn xộn trên tấm da dê đang lóe lên, chuyển động dưới ánh đèn hết sức sống động.
Nhìn chăm chăm vào những đường nét đang nhảy múa kia, trong đầu Diệp Phàm hình thành một con đường tuần hoàn, hơn nữa, khí lực lưu chuyển theo con đường đó rất tự nhiên.
Tuy nhiên, lúc mới bắt đầu rất gượng gạo, hơn nữa nhiều chỗ không thoải mái. Diệp Phàm biết, cái này cần phải có thời gian rèn luyện dần dần.
Không thể nào nắm vững được loại bí thuật này được ngay. Diệp Phàm cũng không vội, cứ luyện tập dần dần thôi.
Hai tiếng sau Kiều Viên Viên trở lại, thấy Diệp Phàm đang xếp bằng ngồi trên giường. Biết hắn đang luyện công, liền rón rén đi ra.
Hai giờ sau nữa, Diệp Phàm thu công đứng dậy.
- Diệp Phàm, con bé Tuyết Hồng kia rốt cuộc là ai? Sao anh có thể để nó vào ở nhà mình.
Kiều đại tiểu thư chu miệng ra, lời nói có chút ghen tuông.
- Còn biết làm thế nào nữa, em gái của Thiên Thông…
Diệp Phàm thở dài nói ra mọi việc.
- Vậy là phải ở hết mấy năm rồi còn gì?
Kiều đại tiểu thư miệng bĩu càng cao hơn, có thể treo được bình dầu lên rồi.
- Anh từ chối được sao, thật ra, em cứ thử chấp nhận là được. Hơn nữa, người ta cũng không bạc đãi chúng ta. Dù sao, Hồng Diệp Bảo phòng trống vẫn nhiều. Huống chi, không chừng sau này anh đi công tác em còn có người bầu bạn, không phải sao?
Diệp Phàm nói.
- Hừ, có hai cô nàng yểu điệu như vậy ở nhà chúng ta, anh có giữ nổi mình không?
Kiều Viên Viên rốt cuộc cũng lộ ra mình đang ghen rồi.
- Diệp Phàm anh là loại người này sao? Người ta là em gái của Thiên Thông. Hơn nữa không phải vừa rồi nói với em rồi sao. Tuyết gia là gia đình cao nhân, cho dù anh có tà tâm cũng không dám không phải sao? Tuyết gia còn không lột da anh làm mặt trống chắc?
Diệp Phàm vội vàng gắng sức đề cao Tuyết gia, hạ thấp bản thân.
- Anh có gì không dám, trẻ tuổi đắc chí, địa vị cao. Hơn nữa, thân thủ cao siêu, đàn bà con gái ai chả thích.
Đừng tưởng em không biết, con bé nhà họ Phượng kia vẫn luôn nhớ nhung anh. Còn có con bé Điệp Vũ ở Phí gia kia. Bây giờ lại thêm một cô Tuyết Hồng nữa.
Hừ hừ, không nhìn thấy thì em còn mặc anh, nhìn thấy rồi em liền không thoải mái.
Kiều Viên Viên hừ lạnh mấy tiếng.
- Em lại suy nghĩ lung tung rồi, Tuyết Hồng còn vị thành niên. Người ta mới 17 tuổi, Diệp Phàm anh là loại súc sinh đó sao?
Diệp Phàm có chút đau đầu, đàn bà con gái, ghen tuông rồi là không thể nói lý được nữa.
- Nghĩ anh cũng chẳng dám. Hai người, một bà hầu gái, một cô nông thôn còn không lột da anh à? Hơn nữa, em đoán mẹ của Tuyết Hồng nhất định là một cao nhân, Diệp Phàm anh á, cũng sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất!
Kiều đại tiểu thư lại đắc ý, cười khanh khách nói.
- Đã biết còn cười, anh đáng thương lắm đấy…
Diệp Phàm vội vàng tỏ vẻ đáng thương, hai tay mở ra, một phen nắm lấy hai vú của Kiều đại tiểu thư, cười nói:
- Hình như to hơn một chút thì phải, đây có phải chính là
Phàm mình hay không?
Tên này không đợi Kiều Viên Viên phản ứng lại đã thuận tay lột đồ, xoẹt một cái vang lên tiếng vải vóc bị xé rách. Tấm váy ngủ kia của Kiều Viên Viên sớm bị Diệp Phàm xé thành hai mảnh vải rách bay xuống giường.
- Tấm thứ n rồi đó, anh thật là thô lỗ quá đi. Còn nữa, anh luyện công xong còn chưa tắm rửa, bẩn lắm, mau đi tắm đi.
Kiều Viên Viên vội đưa tay muốn đẩy Diệp Phàm đang đè lên người mình.
- Bẩn gì, bẩn càng khỏe.
Diệp Phàm không quan tâm, hai tay nắm lấy hai trái đào nguyên trên ngực Kiều đại tiểu thư, không lâu sau, cảm thấy khuôn mặt Kiều đại tiểu thư đã đỏ hơn cả hoa đào, hô hấp dồn dập, hơn nữa phía dưới cũng đã ướt từ lâu.
- Em lại ướt rồi, còn non lắm.
Diệp Phàm đắc ý giương cung lên, đầy đe dọa.
Không lâu sau, cuộc chiến trong phòng trở nên kịch liệt, diễn ra màn vận động qua lại giữa thuẫn và mâu. Theo thời gian, hai người dần dần tiến vào cảnh đẹp, cầm sắt hòa hợp.
Đàn bà con gái, chỉ cần làm cho cô ta thoải mái, nỗi tức giận đè nén trong lòng cô cũng sẽ vơi đi phân nửa. Quả nhiên, sau một hồi thân mật, Kiều đại tiểu thư cực kỳ thỏa mãn rúc vào lòng Diệp Phàm như con mèo Ba Tư.
Cô khẽ híp mắt nói:
- Anh, em hạnh phúc thật…
- Điều đó là đương nhiên, em xem ông xã em là ai, Kim Thương Bất Đảo Vương! Cẩu Ca mạnh mẽ!
Diệp Phàm đắc ý hừ nói.
- Vậy anh đi tìm cái con Tuyết Hồng đó đi! Làm luôn cùng với bà hầu gái kia nữa.
Kiều đại tiểu thư đột nhiên mở hai mắt ra, tức giận hừ nói, Diệp Phàm thật muốn vả vào miệng một cái.
Cái này, người ta lúc đắc ý thường lỡ miệng. Anh đã là Kim Thương Bất Đảo vương, đó còn không phải Giảng Kiều hay sao?
Tiểu thư không thể để cho anh thỏa mãn, tất nhiên sẽ lại gây sự.
- Anh đến Hàn Lâm Tự luyện quyền đây, đợi sau khi luyện thành thục sinh tức thuật này sẽ truyền cho em.
Diệp Phàm khẩn trương muốn chuồn.
- Anh chú ý sức khỏe, đừng để cảm lạnh, chỗ đó lạnh lắm.
Kiều đại tiểu thư quả nhiên lại xót chồng, biết Diệp Phàm gánh vác nhiều trọng trách. Trách nhiệm lớn, áp lực tâm lý cũng lớn.
- Anh biết rồi! Hơn nữa, có Trần lão ở đó rồi, không phải lo đâu.
Diệp Phàm đáp, vội vàng bò dậy chuồn mất.
- Ôi, đàn bà con gái, chỉ thích ghen tuông thôi. Cái cô Tuyết Hồng này, sau này còn nhiều trò vui để xem lắm.
Diệp Phàm đứng dưới biệt thự thở dài.
- Anh Diệp, có trò gì vui à, dắt em đi cùng được không?
Chỗ tối bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của Tuyết Hồng, Diệp lão đại suýt chút nữa giật nảy mình, quay đầu nhìn cô một cái, nói:
- Cô đang yên đang lành trốn trong góc tối tăm này làm chi, chỗ đại sảnh sáng trưng thì không ngồi, thật là.
- Em đang đợi anh đi xuống, Tuyết Nha bảo rằng anh sẽ không xuống, đi ôm vợ rồi. Anh Diệp, ôm vợ thoải mái không? Nghe nói phụ nữ cũng rất thoải mái, vậy anh ôm em một cái, em cũng muốn thoải mái một chút.
Tuyết Hồng ngúng nguẩy nói, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên.
Tuyết Hồng này, đã 17 tuổi rồi mà dường như cái gì cũng không hiểu. Chẳng lẽ là chỉ số thông minh thấp, cũng không giống lắm. Chẳng lẽ là cô ta cố ý nói như thế, thật đúng là chết người, Diệp Phàm chỉ muốn ngất đi.
- Tuyết Hồng, có một số người không thể ôm lung tung, hiểu không? Ví dụ như, Viên Viên là bà xã của tôi, tôi có thể ôm. Nhưng, cô, tôi không thể ôm. Như vậy, sẽ làm tổn thương cô.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Em không sợ bị tổn thương, em muốn anh ôm, ôm một chút thôi…
Tuyết Hồng kéo tay của Diệp Phàm làm nũng.
- Về sau không được phép như vậy, bằng không tôi sẽ không để ý đến cô nữa.
Diệp Phàm rung tay đánh văng tay Tuyết Hồng ra.
Chuyện phiền toái lớn như vậy dây vào sao mà sống được, Diệp Phàm thực sự lo lắng Kiều Viên Viên thấy hai người lôi lôi kéo kéo, như thế sẽ chẳng thể nào thanh minh được nữa.
- Em chỉ muốn anh ôm em một chút, cũng có phải đòi làm bà xã của anh đâu…
Tuyết Hồng mắt đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
- Diệp Phàm, anh vẫn chưa đi à?
Lúc này, trên lầu truyền đến giọng nói của Kiều Viên Viên.
- Anh đi đây!
Diệp Phàm cả kinh, có chút luống cuống, miệng đáp tay vội vàng vươn ra thi triển hổ ưng công ôm lấy Tuyết Hồng trượt ra bên ngoài, nhét Tuyết Hồng vào trong xe, lái ra ngoài. Cái này, không chạy còn sống sao được?
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy phía sau luôn có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Quay đầu lại nhìn, Tuyết Hồng đang nhìn mình không chớp mắt.
Không khỏi hỏi:
- Sao thế?
- Đúng là có chút thoải mái, không giống như em ôm mẹ.
Tuyết Hồng mặt hơi đỏ, trong đôi mắt thanh thuần kia không ngờ lóe lên một nét mị thái chỉ có ở một phụ nữ trưởng thành.
Ánh mắt Diệp Phàm lướt qua bộ ngực của cô, chợt phát hiện, ngực của Tuyết Hồng cũng không hề nhỏ.
- Nếu anh muốn nhìn em sẽ vén lên cho anh nhìn, có điều, không được phép sờ vào. Hơn nữa, em chỉ cho mình anh xem thôi.
Tuyết Hồng cũng cảm nhận được ánh mắt có chút đáng khinh của Diệp Phàm không ngờ lại nói thắng ra như vậy.
“Trời đất ơi, đồng chí Tiểu Thiên à, cô em gái quý hóa này của anh rốt cuộc đã lớn chưa vậy?”
Diệp Phàm thầm than thở trong lòng, không dám nhìn nữa, lái xe chạy như điên.
- Em nói thật đó, không có gạt anh đâu.
Tuyết Hồng lại nói thêm một câu, Diệp lão đại vội vàng luyện võ bịt tai. Tuyết Hồng không ngờ lại rất hứng thú với Hàn Đàm.
- Cô ngồi bên ngoài, tự mình chơi đùa, tôi xuống nước đây.
Miệng Diệp Phàm hất về phía tấm đệm ngồi bên cạnh, nói, cái này, tất nhiên là Trần Khiếu Thiên sau khi nhận được điện thoại của Diệp Phàm đã chuẩn bị chu đáo.
- Không được, em cũng muốn xuống nước, em luyện cùng anh, mẹ em nói, nam nữ luyện công cùng nhau rất có lợi.
Tuyết Hồng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Cái này sao được, lúc tôi đi xuống không mặc quần áo đâu đấy. Bởi vì quần áo mặc trên người bị ướt sẽ càng lạnh hơn, dán vào người sẽ đột ngột bị cảm. Hơn nữa, dính dấp không tiện luyện công.
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Anh cởi em cũng cởi, không sao cả. Chúng ta chỉ đang luyện công thôi mà.
Tuyết Hồng nói xong một phen tháo luôn hai cái cúc áo, đôi đào nguyên khỏe mạnh hơi ửng đỏ đó lập tức khoe ra như bùng nổ trước mặt Diệp Phàm. Hơn nữa, bên trong không hề có bra.
Cho nên, cảnh xuân vô hạn, núi non sông nước được vẽ ra. Hơn nữa đôi mắt chim ưng của Diệp Phàmphát hiện hình dạng bộ ngực của cô thực sự hoàn mỹ vô khuyết. Có thể làm cho hàng ngàn hàng vạn người toàn bộ phun máu. Diệp Phàm chính mình cũng cảm thấy mũi ngưa ngứa dường như sắp chảy máu cam rồi.
- Khoan đã, cái này không được, chúng ta nam nữ ở cùng một chỗ không tốt.
Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên, khẩn trương giơ tay muốn cài lại cúc áo cho Tuyết Hồng.
- Em nói rồi, chỉ cho anh xem thôi, không được phép sờ!
Không ngờ Tuyết Hồng lại hiểu lầm, giơ tay đẩy tay Diệp Phàm ra. Đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô hại.
- Tôi chỉ muốn giúp cô cài lại, không phải sờ!
Diệp Phàm vội vàng nói, cái này, không giải thích một chút để lại ấn tượng mình là một ông chú dê xồm liền xong đời.
- Xoẹt…
Không đợi Diệp Phàm phản ứng lại, chuyện khiến người ta phun máu rốt cuộc cũng xảy ra.