Bởi vì, Ái Bảo Định muốn nuốt vào trong bụng, không thể ngờ là không nén nổi, cuối cùng lại hình thành nên một quả cầu máu lẫn nội kình bắn ngược ra, gặp phải thân thể là nổ tung.
- Sao anh lại giết người một nhà?
Đội viên đội đặc nhiệm Anh quốc bị đánh trúng cuối cùng không cam lòng trừng mắt nhìn Ái Bảo Đinh một cái.
- Giết!
Ái Bảo Đinh phẫn nộ tới cực điểm, liều mạng đánh về phía Diệp Phàm, bộ dạng có vẻ không muốn sống nữa.
- Không chơi nữa, bye bye, tiểu hồ ly!
Diệp Phàm cười một tiếng, thu hồi Huyết Trích Tử bỏ chạy. Vài bước đã chạy tới trước mặt Vương Nhân Bàng. Nói về Khinh Thân Đề Túng Thuật, công phu của Phí gia có thể nói là tuyệt nhất.
Mấy phút sau, Vương Nhân Bàng đã giết chết bốn đội viên có cấp bậc thấp hơn so với anh ta.
- Lui lại lui lại!
Thằng cha chịu trách nhiệm trong An quốc lão không chịu nổi kiểu thương vong này, rõ ràng buông tha cho Diệp Phàm đuổi theo Vương Nhân Bàng.
- Chúng ta quay về!
Chuyển biến tốt mới nhận, Diệp Phàm kêu to, Vương Nhân Bàng cười một tiếng cùng Diệp Phàm lui về địa bàn Tiên Nhân Chưởng.
Tuy nhiên, mười người bị thương lại tăng thêm một người.
Cục diện cũng không ổn lắm, nếu bị đội viên đội đặc nhiệm quốc gia khác biết được đường lối của mình, nói không chừng đường thoát thân cũng khó khăn. Bởi vì, người ta cứ nhìn chằm chằm vào ba lô của mình.
Đúng lúc này, không ngờ nhận được điện báo của Nghiêm Thế Kiệt. Nói bọn họ đang ở khu số ba, Diệp Phàm tính toán một chút, cách chỗ hắn không quá năm mươi kilomet.
- Các anh chưa đi ra khỏi sa mạc sao? Anh Vương thế nào, điều này không phải là thất lễ làm bừa sao?
Diệp Phàm có chút nóng nảy hỏi:
- Là anh Vương yêu cầu chúng tôi dốc hết sức bám theo diệt địch phía sau, giúp các anh bớt áp lực. Cho nên, vẫn chơi trốn tìm với bọn chúng ở gần khu số ba. May mắn là không có ai bị thương.
Nghiêm Thế Kiệt nói.
- Anh Vương đâu?
Diệp Phàm hỏi:
- Hồi phục sức khỏe một chút, tình hình so với hôm đó cũng không khác là mấy, tuy nhiên, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi đã đưa anh ấy đi kiểm tra toàn diện rồi, nếu không tôi sẽ không ở lại.
Nghiêm Thế Kiệt nói.
- Các anh chờ nhé, tôi lập tức trở lại hội họp.
Diệp Phàm nói rồi nhân lúc đêm khuya đi với tốc độ cao nhất dẫn theo đội ngũ. May mắn phía trước không có người cản trở, dự đoán là nếu có thì cũng bị Diệp Phàm giết mất. Rốt cuộc ba giờ sau cũng cùng đám người Nghiêm Thế Kiệt lại hội họp thêmlần nữa.
Tuy nói là nhân thủ tăng tới hai mươi người, nhưng người bị thương cũng tăng tới sáu người. Hơn nữa, bao gồm cả hai vị cao thủ là anh Vương và Nghiêm Thế Kiệt.
Diệp Phàm cảm thấy trên lưng như gánh trọng trách cao cả chưa từng có, làm sao bảo vệ được anh Vương đi ra khỏi Sahara. Làm thế nào để gửi đồ đạc trong ba lô này cho tổng bộ đội đặc nhiệm được, việc này, lại là một trắc trở mới phát sinh trước mặt mọi người. Hơn nữa, ở đây phía trước kia đã có người đón lõng, phía sau đó lại bị truy sát, càng khó hơn nhiều.
Cho nên, trong vòng nửa tháng Diệp Phàm đã mở một hội nghị để xử lý cái đống lộn xộn này.
- Rõ ràng tôi đã đưa nhân mã đi phân tán sự chú ý lực lượng của đối phương, các anh chỉ cần xông lên phía trước là được. Cứ như vậy, ít nhất có thể chia nhỏ chúng ra.
Lúc này, Trương Cường ngẫm nghĩ một lúc, cắn răng một cái nói.
- Không ổn, nếu như vậy, ngược lại sẽ bị đối phương tiêu diệt từng bộ phận. Chúng ta phải tập trung nhân mã, lợi dụng ưu thế binh lực mở con đường máu. Về phần chiến thuật, chỉ có thể xem xét kỹ đối phương mà tính thôi. Chúng ta, căn bản là không hiểu được tình hình cụ thể phía trước.
Diệp Phàm khoát tay áo. Biết Trương Cường sẽ quyết định liều mạng.
Trương Cường đề nghị như thế, kỳ thật chính là vì nước quên mình. Tuy nhiên, Diệp Phàm luyến tiếc người anh em tốt. Bởi vì, Trương Cường cũng là thành viên chủ chốt của phe cánh họ Diệp. Trước đây sớm đã tận lực lăn lộn đi theo Diệp Phàm.
- Tấn công!
Đúng lúc này, bên kia đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn, tiếng ai đó hét lớn.
- Không hay rồi, phía trước hai dặm có một đám người sắp tiến qua đây rồi. Xem tư thế, nhân mã cũng tương đối nhiều.
Lư Vĩ báo cáo:
- Nhân mã không ít. Chúng ta xông lên!
Diệp Phàm hô một tiếng xông lên dẫn đầu, Vương Nhân Bàng , Lư Vĩ, Tề Thiên theo sát phía sau.
- Không thành công, sẽ hy sinh vì chính nghĩa!
Đội viên đội cảm tử Tổ Thần đạo đang hô, trên người mỗi tên đều đeo những vật dễ nổ như lựu đạn và bom, liều mạng tấn công các thành viên của tổ A.
Bọn họ bổ nhào đến chứ không phải là ẩn nấp. Khí thế này, tất cả đều là quyết định cùng chết.
Nhân mã thật sự không ít, lại sắp xếp chỉnh tề.
Diệp Phàm ném quả vài lựu đạn chết vài tên, tuy nhiên, nhân lực của bọn họ quá nhiều. Cuối cùng cũng chỉ có vài tên lọt lưới thôi.
Bọn họ ngay lập tức xông vào tấn công các đội viên tổ A. Lúc đợi anh tấn công anh ta bằng súng thì cũng đã kịp ăn lựu đạn rồi.
Ngay sau đó, tiếng lựu đạn ầm ầm vang lên không ngớt.
- Đội cảm tử chết tiệt!
Lúc chiến tranh thế giới thứ hai bọn họ đã dùng máy bay tấn công mẫu hạm, không ngờ rằng bây giờ tổ chức khủng bố cũng lấy thịt người làm bom.
Tổng tư lệnh tổ A, đồng chí Cung Thông Hà nhận được tin tức mới nhất, ném điếu xì gà rơi xuống đất. Sắc mặt đồng chí Khai Hà tương đối khó coi, không có động tĩnh gì, đồng chí Khai Hà đã phẫn nộ tới cực điểm.
- Những người này chính là đi tìm cái chết, bản lĩnh của bọn họ sẽ không vượt quá tứ đẳng. Kỳ thực đúng là cách đánh bom liều chết. Mặc dù bọn họ dùng hai đội viên để đổi lấy một đội viên của chúng ta, bọn họ quá lời rồi.
Lý Khiếu Phong phẫn nộ miệng run lên, sắc mặt không ngờ dữ tợn như ma quỷ vậy.
- Ôi, lúc trước chúng ta thương vong quá nặng, bây giờ căn bản là không có người nữa. Mặc dù là Báo Săn, cũng sắp cạn nhân lực rồi. Trước trận chiến trước không thể không dùng binh được, đội viên chúng ta, bọn họ đều đang vật lộn với sinh mạng!
Thôi Kim Đồng thở dài, lông mày nhíu lại.
- Quân đội có nhiều nhân mã như vậy, trong đó cũng không thiếu cao thủ. Vì sao hành động Phá Thiên lần này lại chỉ phái một đội nhỏ xuất kích như vậy. Có dùng cách đánh bom liều chết cũng phải bảo vệ cho bằng được các đội viên của chúng ta. Bọn họ chính là anh hùng tinh nhuệ nhất của nước cộng hòa, chúng ta không thể để bị thương không thể để bị chết ai cả!
Giọng nói khàn khàn của đồng chí Kế Viễn vang lên, liếc nhìn mọi người một cái:
- Đặc biệt là Diệp Phàm, đây là tương lai của tổ chúng ta, tuyệt đối không thể để mặc anh ta như vậy…
Kế Viễn không nói nổi nữa, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đồng chí Tưởng Đại Hải chủ nhiệm phòng liên lạc quân đội.
Kế Viễn nói xong, tất cả lãnh đạo đều nhìn chằm chằm Tưởng Đại Hải. Ánh mắt sắc lạnh, đồng chí Tưởng Đại Hải rụt cổ lại, gãi đầu.
Nói với vẻ mặt chua xót này:
- Quân đội cũng cố gắng rồi, chúng ta không phải sớm đã phái hai tàu Hoành Giang và Phổ Hải rồi sao.
Đây chính là quân bài chưa lật của chúng ta, công việc tiếp ứng lần này bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, diễn biến tình thế đến nay cũng đã có tiến triển.
Tất cả chúng ta không thể đoán được thành viên của tổ đặc nhiệm quốc gia khác lại liều mình như vậy, bây giờ căn bản là không thể dừng tay.
- Tận lực cái rắm, quân của các anh có rất nhiều cao thủ, giống như “Hưởng Hổ sư đoàn” của quân khu Bắc Kinh, “Thiết lang sư đoàn” của quân khu Lan Tây, còn có “Hồng Kiếm” của quân khu Việt Châu.
Cao thủ tam đẳng bộ đội đặc chủng này cũng có vài người như vậy. Thậm chí cao thủ tứ đẳng cũng có. Đừng tưởng chúng tôi không biết gì, chúng tôi tuyển người, các anh lại cứ nhất định giấu người không chịu nhả ra.
Mặc dù là chúng tôi gửi lệnh chiêu mộ, quân đội của các anh cũng không thể đẩy hết lý do cho toàn bộ tổ A phải nhận chứ.
Hơn nữa, tôi nghe nói các anh gần đây đã thành lập “Quân đội Thần Ưng”, có phải muốn cùng với tổ A Pk xem thử, mẹ nó, đúng là đồ lòng lang dạ thú.
Cũng không thể ước lượng chính mình có thực lực cỡ nào, không ngờ lại dám khiêu chiến với tổ A. Cái quái gì vậy chứ?
Lý Khiếu Phong không kìm nổi, đập bàn, miệng không ngừng nói những lời thô tục này đến lời thô tục khác.
Tưởng Đại Hải vừa nhìn thấy, không dám lên tiếng trả lời, chỉ sợ bị mọi người trách mắng. Bởi vì, hơi thở quái dị đang tràn ngập bên trong, đại tá tướng quân của tổ A này, ánh mắt đã sớm đỏ ngầu lên rồi.
Đoán chừng, giờ phút này dám đối đầu với bọn họ, chuyện giết người bọn họ đều làm được. Đồng chí Tưởng không muốn cái chết không minh bạch ở trong tổ A này, đến lúc đó bị lãnh đạo tổ A kết tội là phản cách mạng thì ngay cái mác liệt sĩ cũng bị thiệt.
Việc này ai nói được rõ ràng. Tập thể lãnh đạo tổ A sẽ gán cho anh ta tội danh, như vậy không phải là chơi đùa sao. Mặc dù là lãnh đạo quân đội, cũng sẽ không mạo hiểm tự mình đi giải oan mà đắc tội với tập thể tổ A. Cho nên, anh Tưởng rất biết điều, rõ ràng giả câm điếc.
- Giết!
Giọng Diệp Phàm khàn khàn hô, phi đao bay ra không giống như bình thường.
- Bọn chó kia, nổ cho chúng mày chết đi!
Tiếng hô phẫn nộ kia của đồng chí Khâu PhongPhong đột nhiên truyền đến theomột tiếng nổ long trời nổ đất.
Diệp Phàm nhìn lại, lập tức đau lòng. Bởi vì đồng chí Khâu PhongPhong đánh không lại cao thủ Tổ Thần đạo, vì đồng chí Khâu Phong mới ở cấp bậc Khai Nguyên tứ đẳng, tên kia tuyệt đối là cấp ngũ đẳng. Cho nên, đồng chí Khâu Phong không ngờ lại làm theo đội cảm tử Thần Đạo, mang trên người năm quả lựu đạn cùng chết chung với cao thủ của Tổ Thần đạo.
- Anh Khâu!
Diệp Phàm phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi, một loạt đạn lao tới trước mặt Khâu Phong, máu tươi tung tóe, thịt nát xương tan. Diệp Phàm không quan tâm, đem một ít máu thịt kia cho vào ba lô. Bởi vì, Diệp Phàm muốn an táng Khâu Phong ở nghĩa trang quốc gia.
Đúng lúc này, truyền đến âm thanh điên cuồng của Nghiêm Thế Kiệt:
- Mọi người đi mau! Đi mau!
Diệp Phàm phát hiện, đồng chí Phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt bị thương không ngờ để bảo vệ mà đẩy đội viên của anh ta ra. Nhào về phía trước, cướp lấy súng của đội cảm tử, điên cuồng đứng lên bắn về phía đối phương.
- Bảo vệ anh Nghiêm!
Diệp Phàm quýnh lên, hô to.
Tuy nhiên, quá muộn rồi, tuy nói Nghiêm Thế Kiệt giết được mấy người của đội cảm tử, nhưng nhực bị thương chảy ra toàn máu tươi.
- Anh Nghiêm!
Diệp Phàm đá một cước khiến cao thủ Yoshida cửu đẳng của Tổ Thần đạo lùi ra sau một bước, tay cầm ngân phiến, thoáng qua một cái, nháy mắt với Yoshida đi ra phía trước. Người này phản ứng rất nhanh, sợ tới mức không muốn sống trên mặt đất liền nghĩ ngay đến bỏ trốn, tuy nhiên, răng rắc một tiếng!