Cho
tên Không Trạch Bản Tú đó mua về.
Vương Nhân Bàng hét lên bằng giọng rất lạ.
Về phía Diệp Phàm, hắn cũng cảm thấy rất kì lạ.
Ban nãy độc đờm của hắn đúng là rất nguy hiểm nhưng cũng không đến mức khiến
sàn võ đài có độ dày tới một mét lại được làm bằng thiết mộc này có thể nổ tung
như vậy.
Lôi đài nổ tung ra tạo thành một cái hỗ độ sâu phải
đến chừng một mét.
Đám gỗ bị lớp sương màu tím ăn mòn nên cũng ngả
sang màu tím.
- Uy vũ Tháp gia! Uy vũ Tháp gia!
Vương Nhân Bàng đứng bên cạnh võ đài giơ tay ra
hét lên.
- Các vị, các vị đã nhìn thấy chưa, một chút đờm của
Tháp gia đã tạo ra một cái hố lớn như thế rồi. Đây chính là bí thuật Toản địa hữu
thanh của bộ lạc Không Thành.
Đường Thành lập tức lên tiếng ba hoa.
Toản địa hữu thanh? Dạ Đương ngạc nhiên nhìn cái hố
rồi lại nhìn Diệp Phàm.
Mẹ kiếp, tên Đường Thành này đúng là lắm trò. Đến
ta còn không thấy không hiểu mà hắn đã lôi ra được cái tên Toản địa hữu thanh.
Diệp Phàm bắt đầu dùng đôi mắt ưng thần tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Hắn ngồi xuống nghe ngóng một chút chì ng\ỉ thấy
có mùi thuốc pháo. Lạ thật, ai dám chôn pháo dưới lôi đài để giúp ta?
Tuy nhiên lúc này hắn cũng hiểu rằng ngoài hắn ra
thì những người khác khó mà phát hiện ra được mùi pháo.
Một phần là vì mùi này quá nhạt, đã bị trộn lẫn với
mùi khói độc, bị mùi khói độc lấn áp.
Trừ khi dùng dụng cụ đo đạc chuyên dụng mới có thể
phát hiện ra được. Hắn là người tạo ra khí độc nên khá nhạy cảm.
- Tỉ thí kết thúc, Không Trạch Bản Tú đến từ Nhật
Bản đã tự động rời khỏi lôi đài, thời gian đã quá một phút.
Hơn nữa Không Trạch Bản Tú đã vi phạm quy định sử
dụng song chưởng tấn công. Theo quy ước đã kí trước đó thì điều này có nghĩa là
ông ta đã tự động nhận thua.
Vì vậy Ngô Đại Thuận ta tuyên bố cuộc tỉ thí này
Tháp Bố Tư của bổ lạc Không Thành đã thắng.
Sau khi tiếng chiêng vang lên thì Ngô Đại Thuận
dõng dạc tuyên bố kết quả.
Ông ta nhìn lôi đài rồi lại nói tiếp:
- Cuộc ti thỉ sau sẽ lui lại một tiếng đồng hồ nữa
vì lôi đài cần được sửa chữa gấp. Vị Tháp thiếu gia này thật lợi hại, một chút
đờm đã tạo ra một cái hố rất lớn. Đây là chiêu thần bí gì thì xin mời các vị về
nhà tự ngẫm nghĩ.
Cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lần
này thật rất kì quái, bọn người bị thua tiền cũng đều đứng cả dậy hét lên “
Tháp Bố Tư”. Xem ra Diệp Phàm không muốn nổi tiếng cũng không được rồi.
Tuy rằng Không Trạch Bản Tú đã nhượng một thế, hơn
nữa rõ ràng Tháp Bố Tư không đánh thắng nổi ông ta nhưng những người ở đó đều bị
tình thần cứng cỏi của Tháp Bố Tư cảm động.
Diệp Phàm giơ hai tay lên vẫy vậy rồi trở về như một
vĩ tướng quân thắng trận. Vương Nhân Bàng và Đường Thành đã chạy đến nhấc hắn
lên.
Bọn người Hồ Tuấn Thuyên cũng vây quanh Diệp Phàm.
Kiều Nhuế Vô Khinh dàn giụa nướ mắt.
Chỉ có Hồ Tuấn Thuyên là buồn bực trong lòng,
không dám hé nửa lời. Lần này hắn ông áp tiền nhiền hơn nữa lại còn châm chọc
Kiều Nhuế Vô Khinh. Đây đúng là hành động dại dột.
Hắn sợ Kiều Nhuế Vô Khinh sẽ chế nhạo lại hắn nên
viện lí do xử lí vụ bồi thường mà cáo về trước.
- Anh thật tuyệt vời!
Vừa về đến phòng, không thèm để ý đến mồ hôi nhễ
nhại và khóe miệng còn có chút máu tươi, Kiều Nhuế Vô Khinh ôm hôn lấy Diệp
Phàm trước mặt mọi người.
- Tôi đi tắm trước đã.
Diệp Phàm trả lời. Nói đến đây, Kiều Nhuế Vô Khinh
mới như bừng tỉnh, vội đi vào phòng tắm chuẩn bị nước.
Sau khi thoải mái bước ra từ phòng tắm thì tháy
Vương Nhân Bàng nháy mắt ra hiệu.
- Làm gì? Sao bộ dạng cậu lấm lét như thế?
Diệp Phàm hỏi lại cũng chẳng vui vẻ gì.
- Hưởng thụ. Được cao thủ thập đẳng đấm bóp cho thế
này cũng không tệ đâu.
Vương Nhân Bàng thở dài.
- Tháp thiếu gia, mau cóng trị thương thôi. Song
chưởng cuối chùng của tên Không Trạch đó cũng khá nặng.
Đường Thành ở bên cạnh thân mật lên tiếng.
- Được, nội phủ cũng bị thương một chút nhưng cũng
không nặng lắm. May là ta phản ứng nhanh, biết là hắn nhất định sẽ nổi đóa lên.
Diệp Phàm gật đầu, ngồi xuống chiếc sa pha. Hắn
nhìn mọi người rồi lại nói tiếp:
- Lần này đúng là gặp may, chủ yếu là Không Trạch
đã quá khinh đich, chứ còn luận về khả năng thì tôi không thể vượt qua hăn sta
được.
- Lần này hắn đúng là bị mất mặt rồi. Hắn nhất định
sẽ không tha cho anh đâu. Làm thế nào để tránh mối ân oán này mới là thượng
sách.
Vương Nhân Bàng nói.
- Trốn thì không trốn được rồi. Ân oán lần này là
ân oán sinh tử, chưa chết thì chưa hết.
Diệp Phàm khoát khoát tay, ánh mắt vẫn hiện lên đầy
vẻ kiên nghị.
- Không biết Không Trạch Toàn có cứ như thế mà bỏ
cuộc hay không.
Kiều Nhuế Vô Khinh nhẹ nhàng nói.
- Không thể nào. Ông ta nhất định sẽ thắng Thôi Khả
Điền và Thái Tây Hà. Trận chung kết cuối cùng rất có khả năng sẽ thách đấu tôi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tháp thiếu gia chỉ cần thắng Thôi Khả Điền hoặc
Thái Tây Hà là có thể lọt vào top ba người đứng đầu rồi.
Đường Thành nói.
- Đến lúc đó thì tính tiếp vậy.
Diệp Phàm đáp lại.
- Dạ Đương, mọi chuyện ngày càng kịch tính rồi đó.
Bố Lan Thác Lý đặt cà phê xuống bàn, thản nhiên cười
nói.
- Không Trạch Bản Tú thua vì khinh địch là chủ yếu
nhưng cái tên Tháp Tư Bố đó cũng có chút bản lĩnh.
Độc đởm của hắn cũng lợi hại thật nhưng tôi vẫn thắc
mắc một chút, độc đờm này sao có thể khiến lôi đài nổ ra tạo thành một cái hố
như thế.
Lực mạnh này không hề kém hơn một quả lựu đạn đâu.
Tuy rằng trân sàn lôi đài có chừng một mét độ dày đều là gỗ
Nhưng loại thiết mộc này còn cứng hơn cả các lá sắt
mỏng. Kể cả lựu đạn cũng khó mà có sức công phá như thế. Không lẽ độc đờm của
người lại có uy lực đến như thế? chẳng lẽ là bí thuật thực sự sao?
Dạ Đương nghi ngờ nói.
- Tháp Tư Bố khá là quỷ quyệt. Có lẽ cuối cùng đã
dốc hết sức rồi. Hơn nữa tôi nghi rằng trong miệng hắn có ngậm thứ gì đó giống
thuốc nổ.
Thứ này có lẽ là thuốc nổ bị ép, uy lực càng lớn
hơn. Chẳng hạn như da đạn mà chúng ta đang nghiên cứu chế tạo. Một da đạn lớn bằng
quả bóng bàn có sức công phá tương đương như thế này.
Tuy nhiên vật này rất thần bí cả. Trong quân đội
nó cũng thuộc loại vũ khí bí mật siêu cấp.
Tháp Bố tư làm sao mà lại có được nó?
Bố Lan Thác Lý lại càng nghi ngờ hơn.
- Tôi thấy cũng không có gì kì lạ lắm. Nghe nói
trên thế giới có bảy tám quốc gia nắm giữ kĩ thuật này.
Chẳng hạn như nước Nga. Người ta có tiền đến liên
đạn đạo đạn hạt nhân còn có thể mua được ở dưới chợ đen nữa là một viên da đạn
bé nhỏ. Tôi nói vậy có đúng không?
Dạ Đương lắc đầu nói.
- Đáng tiếc là Không Trạch Bản Tú vội vàng về thay
quần áo, không nói ra điểm nghi vấn. Nếu không chúng ta có thể dùng một vài thiết
bị đặc biệt để kiểm tra cái hố đó.
Bố Lan Thác Lý nói, giọng điệu có chút nuối tiếc.
- Ai rơi vào trường hợp đó thì cũng sẽ ra về thay
quần áo đầu tiên huống hồ là một nhân vật lớn như đại sư Không Trạch .
Chuyện hôm nay của ông ta sẽ bị người khác chê cười.
Hơn nữa ông ta chắn hẳn cũng không nghĩ tới chuyện thuốc nổ đặc biệt đâu.
Nếu không thì người phạm luật đầu tiến chính là
Tháp Bố Tư. Thật không ngờ một cao thủ đến từ một bộ lạc hoang dã lại không hề
đơn giản chút nào.
Những điều hắn biết cũng không hề ít. Ông chủ, ông
xem, hắn có giống cao thủ người Trung Quốc đã chết rồi hay không?
- Bây giờ chưa thể nói được. Tôi đã nói rồi đấy, bốn
người bọn họ đều có khả năng. Đến bây giờ Không Trạch Bản Tú cũng không ngoại
trừ.
Tuy nhiên vị anh hùng đã chết đó rút cuộc là ai,
võ công của hắn ta thế nào. Đến bây giờ tất cả vẫn là bí mật.
Mọi chuyện thật mơ hồ. Bọn người đi thăm dò kia
cũng bất tài vô dụng, chẳng đem lại được chút thông tin nào về vấn đề này cả.
Bố Lan Thác Lý tức giận nói.
- Bây giờ Tra Đương đến cả ngồi yên trên thuyền
cũng không được nữa vì Phi Nhĩ đã ra tay trước rồi.
Nếu đúng là thần chết đến thì Phi Nhĩ cũng không
có tác dụng gì cả. Tra Đương có muốn lập công cũng không có cơ hội nữa.
Có lẽ giờ ông ta còn đang đau lòng về chuyện bị
Tháp Bố Tư đánh bại.
Dạ Đương nói bằng giọng vui sướng trên nỗi bất hạnh
của người khác.
- Đáng đời!
Bố Lan Thác lạnh lùng lên tiếng.
- Bọn họ đem xác của của Hoành Mộc Thôi Nhị đi thì
chắc chắn là có liên quan đến tin tức về chum chìa khóa trong tay ông.
Vì thế các bọn họ nhất định phải tiếp cận ông, lấy
được chìa khóa. Thế nên ông chủ ạ, chúng ta không việc gì phải sốt ruột.
Còn thần chết thì chẳng bao lâu nữa sẽ phải lộ diện
thôi.
Dạ Đương vừa nói vừa cười.
- Ha ha ha, chúng ta lấy tên cao thủ thập nhị đẳng
sơ cấp đó làm mồi nhử. Có lẽ chỉ có loài sói biển chúng ta mới có cách làm đó.
Tuy nhiên nếu không khiến bọn họ tin tưởng thì phải làm thế nào? Tôi nghĩ như
thế co cứng rắn quá không?
Bố Lan Thác Lý cười nói.
- Quá cứng rắn ư? Càng cứng rắn càng tốt.
Dạ Đương đáp lại.
- Cũng không nhất thiết. Nếu cứng rắn quá, bọn
chúng sẽ nghĩ ngay ra ông. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có phục chế lại Hoành Mộc
Thôi Nhị , tên thần chết đó võ công lại không bằng Hoành Mộc Thôi Nhị, hắn muốn
so bì một chút thì có khác nào tìm đến cái chết. Lúc đó e rằng chúng sẽ không đến
nữa.
Bố Lan Thác Lý than thở.
- Hoành Mộc Thôi Nhị mê muội chủ nghĩa quân phiệt.
Loại người này chúng ta không dùng được đâu. Tin rằng Tổ A rồi cũng không có kết
quả tốt đẹp gì đâu.
Tuy nhiên tôi nghĩ chìa khóa Xương Bối San quan trọng
hơn tất thảy. Tổ A liên tục phái người canh giữ.
Hao tốn không biết bao nhiêu của cải. Việc này
không thể cứ kéo dài mãi được. Nếu bọn họ kéo dài tiếp thì bộ phận phòng vệ sẽ
có một vài đồng chí bất mãn.
Bây giờ bọn họ đâm lao phải theo lao bằng bất cứ
giá nào. Tôi nghĩ thần chết lần này đến có phải là đem theo quyết tâm lớn lắm
hay không?
Dạ Đương lại thở dài nói.
- Đây là sứ mệnh của quân đội mà.
Bố Lan Thác Lý cũng thở dài theo.
- Lão khốn kiếp Không Trạch này, sao lại chịu thua
một tên tù trưởng của một bộ tộc cơ chứ?
Trong một căn phòng đã được đặt riêng khác, mấy
người bọn họ ngồi quây lại với nhau.
- Đây rõ ràng làm mất thể diện của dân tộc chúng
ta.
Một người đàn ông trung niên giận dữ lên tiếng.