Chỉ có điều, thân phận của Tổ đặc nhiệm A có phần phức tạp. Bề ngoài thì thuộc về quân đội, mà cũng có một phần tài chính là do quân đội cấp cho. Nhưng phần lớn tài chính là do nhà nước trực tiếp cấp.
Mà mức độ tiếp xúc của Tổ đặc nhiệm A so với quân đội xa và sâu hơn , bất kể là chuyện quốc phòng hay là chuyện đại sự trong nước có liên quan đến an toàn quốc gia kiểu gì cũng phải có mặt của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ đặc nhiệm A không hoàn toàn thuộc quyền quản lý của quân đội. Hiện tại, cũng không xác định rõ được thân phận và vị trí trong nhà nước, khiến cho có phần mập mờ thế nào cũng được.
Cho nên, đồng chí Cung Khai Hà cũng không muốn đắc tội với Chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội – Lan Viễn Kim, nếu đắc tội với lão già này, về sau luôn luôn gặp phiền toái.
Tuy nói là quân đội không có khả năng trực tiếp chỉ đạo Tổ đặc nhiệm A nhưng cũng có tư cách đứng bên cạnh nói ra nói vào, kiếm chuyện làm khó dễ anh..
- Thế này nhé, lần trước Diệp Phàm mời người vẫn tính cho cậu ta. Tuy nhiên, ba người nhưng chỉ được tính là hai.
Cung Khai Hà thật là giảo hoạt, vừa giữ thể diện cho Diệp Phàm, lại vừa có một chút nể mặt Lan Viễn Kim.
- Chỉ có thể tính là một người thôi.
Lan Viễn Kim liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, bất mãn nói Cung Khai Hà có chút thiên vị. Rõ ràng là bênh vực Diệp Phàm.
- Ba người mà chỉ tính một người, như vậy mà Chủ nhiệm Lan có thể nói ra được sao. Vậy chẳng phải Diệp Phàm tôi đây làm không công sao, nếu thủ trưởng Cung nói tính hai, vậy thì hai đi. Tôi lúc nào cũng kính trọng lãnh đạo đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nói như vậy một số đồng chí ngồi đấy có phần cảm thấy xấu hổ, xấu hổ bởi vì thấy mặt Diệp Phàm thật dầy.
- Không được! Tuyệt đối không được!
Lan Viễn Kim lạnh lùng hừ nói, hình như có chút nóng nảy.
- Nếu không thì như thế này, ở đây chúng ta có tám đồng chí. Sẽ giơ tay biểu quyết. Thủ trưởng Cung, anh thấy thế nào? Tuy nhiên, tôi cũng nói rõ, tôi ủng hộ tính hai người cho Diệp Phàm.
Lý Khiếu Phong mỉm cười nói.
- Uhm… Cứ như vậy đi, giơ tay biểu quyết theo lời anh Lý nói.
Cung Khai Hà có chút lưỡng lự nói.
- Tôi ủng hộ tính hai người.
Đới Thành không hề nghĩ ngợi, giơ tay ủng hộ Diệp Phàm.
- Tính hai là được rồi.
Thôi Kim Đồng bị Diệp Phàm đánh cho sợ. Không hề nghĩ ngợi, mở miệng ngay sau Đới Thành.
- Vậy tính là hai người đi!
Phó tổ trưởng Lâm Đống Quốc nói. Hơn nữa còn phiếu của Lý Khiếu Phong thêm cả Diệp Phàm, tất cả là năm người đồng ý. Sắc mặt đồng chí Lan Viễn Kim có chút khó coi, liếc nhìn Cung Khai Hà một cái.
- Ha hả, việc này… Còn ai nói gì nữa không, thông qua là tính hai người nhé, tôi sẽ không nói thêm nữa.
Cung Khai Hà thản nhiên cười cười nói.
Lão già này, không phải ‘Gian’ bình thường, Diệp Phàm liếc mắt một cái trong lòng thầm mắng đồng chí Cung Khai Hà.
- Hừ, hai thì hai, Lan Viễn Kim tôi cũng có thể mời được hai người.
Mặt Lan Viễn Kim trầm xuống hừ nói.
- Ha hả, chưa dừng ở đây được. Trần Quân là người Diệp gia. Có tính là tôi mời vào không. Còn có con cháu của gia tộc họ Lô ở Thủy Châu, có tính là Diệp Phàm tôi chiêu vào không, như vậy tổng cộng lại là bốn người.
Diệp Phàm lại thản nhiên cười.
Tên này, đã sớm quyết định. Hôm nay, sẽ hung hăng ‘Giẫm lên’ Lan Viễn Kim, làm giảm một chút uy phong của lão già này.Trung tướng là hoành tráng á, ông đây là thiếu tướng có thể giẫm lên trung tướng ngươi thì đã sao?.
Hơn nữa. Nhìn từ một phương diện khác,mình xem như là đã chính thức tiến vào trung tâm quyền lực của Tổ đặc nhiệm A.
Đương nhiên cũng phải tạo uy tín của mình mới được. Bằng không, bất kỳ một đồng chí nào cũng có thể giẫm lên mình. Tuy nói Diệp Phàm không hề muốn tập trung lăn lộn ở Tổ đặc nhiệm A, nhưng cần thiết phải bảo vệ uy tín của mình đã tạo lên.
- Hai người đó, nhưng mà tôi nghe nói là Chủ tịch Đường đích thân mở miệng. Việc này coi như là của cậu, vậy Chủ tịch Đường tính là cái gì?
Lan Viễn Kim cũng không phải người lợi hại bình thường, lập tức lôi Chủ tịch Đường ra áp chế Diệp Phàm. Nói xong lão già này còn phải liếc nhìn mọi người một cái, chẳng qua là muốn lấy lại chút thể diện.
- Ha hả, là Chủ tịch Đường mở miệng, điều này đúng. Tuy nhiên, tôi xin hỏi là Trần Quân có đồng ý hay không. Mà Chủ tịch Đường giữ thể diện cho tôi, cũng trưng cầu ý kiến của tôi, lúc đó có rất nhiều đồng chí đều có mặt ở đó. Có phải như vậy hay không mọi người đều biết.
Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Lan Viễn Kim một cái, lại nói:
- Ha hả, không phải Diệp Phàm tôi khoác lác, quan hệ của hai đồng chí này với tôi là rất tốt. Bằng không, đồng chí Lan Viễn Kim cứ thử xem, xem có thể mời hai người họ vào hay không.
- Cậu…!
Lan Viễn Kim tức giận, đập mạnh chén trà lên trên bàn.
- Ha hả, cứ tính đi tính lại, tính một, tính thêm hai người lúc trước, vậy thành ba. Như vậy đi, đồng chí Lan nói là đồng chí Diệp Phàm mời được mấy người thì đồng chí cũng mời bấy nhiêu người, vậy nhiệm vụ của đồng chí Lan là mời ba người. Hy vọng là các đồng chí có thể cùng nhau hợp tác, mỗi người đóng góp một chút sức lực, cùng gây dựng Tổ đặc nhiệm A chúng ta lớn mạnh, mau chóng khôi phục thực lực.
Cung Khai Hà vừa cười, vừa nói, vừa giảng hòa vừa tính toán cho Lan Viễn Kim thấy. Phòng chừng trong lòng lão già này đang phát điên.
- Ba người, cũng hơi nhiều đúng không?
Cuối cùng Lan Viễn Kim mặt dày mày dạn từ chối.
- Đồng chí Lan Viễn Kim, ba người là nhiều ư. Vừa rồi những lời anh nói đều được ghi chép vào biên bản rồi, có cần phải phát lại bản ghi âm lúc nãy không?.
Cung Khai Hà có chút mất hứng, mặt nghiêm lại, hướng về phía Lan Viễn Kim hừ nói. Lúc này, rốt cuộc khí phách của thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A hiện ra. Người ta không lộ ra thì thôi, nhưng một khi lộ ra sẽ làm mọi người kinh ngạc.
Vị cao thủ bát đẳng kia khí thế cũng tương đối lợi hại. Diệp Phàm mơ hồ cảm giác thấy, lão già Cung Khai Hà này thực lực chắc ở bậc bát đẳng.
Không thể tưởng được ngoài Tổ đặc nhiệm A ra còn có cao thủ như vậy làm việc trong nhà nước. Rốt cuộc Hoa Hạ cất dấu bao nhiêu cao thủ công tác trong chính phủ, tuyệt đối không có ai thống kê. Diệp Phàm luôn tự cảnh giác. Tự cao tự đại chính là sẽ bị lật thuyền trong mương.
Thậm chí Diệp Phàm hoài nghi, ở trong các cơ quan của nhà nước liệu còn giấu vị cao thủ thập đẳng nào không. Hoa Hạ, là quốc gia thần bí, đương nhiên cao nhân cũng thần bí.
Hôm nay xuất hiện một Vương lão, không chừng ngày mai sẽ xuất hiện một Trương lão. Ai mà dám chắc, ai có thể chứng minh là con át chủ bài cao nhất của Tổ đặc nhiệm A là cửu đẳng. Diệp Phàm cho rằng không chỉ dừng ở cấp độ đó.
- Thủ trưởng Cung, nghe nói sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương còn khuyết một vị trí sư trưởngchưa được quyết định đúng không?
Diệp phàm hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ cho lắm.
Cung Khai Hà lắc lắc đầu, đó là lời nói thật, Ông ta liếc nhìn sang Lan Viễn Kim trên mặt đang có chút giận dữmột cái, nói:
- Việc này chắc cậu phải hỏi Chủ nhiệm Lan. Anh ta ở trong quân đội cũng mấy chục năm, hơn nữa, nhân sự trong quân đội vẫn giữ nguyên. Bình thường, thay đổi vị trí cán bộ cũng là việc lớn. Khả năng sẽ biết.
- Tôi cũng nghe nói là có chức vị trống.
Lan Viễn Kim thản nhiên hừ nói.
- Thủ trưởng Cung, anh xem. Tề Thiên lập công lao hiển hách cho Tổ đặc nhiệm A. Liền một lúc mình anh ta diệt được ba cao thủ.
Hơn nữa, khi tiến vào mê cung anh ta rất dũng cảm. Phải biết rằng, anh ta là đội viên đã gia nhập đội thứ nhất.
Chiến đấu ở Saha mấy tháng vẫn kiên trì giữ vững kế sách không chịu rời trận tuyến. Đồng chí hy sinh vì quốc gia như vậy, cuối cùng bị trọng thương, hiện tại thân thủ chỉ ở mức độ nhị đẳng.
Hơn nữa, chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng cũng kiểm tra qua, anh ta không có khả năng khôi phục được. Chúng ta không thể ghẻ lạnh với các đồng chí có tâm phục vụ tổ quốc đúng không?
Diệp Phàm nói. Thực ra, khi tiến vào mê cung tử vong lúc đó, Tề Thiên căn bản không tiến vào tới tận cùng mê cung. Cái nàyđương nhiên là Diệp Phàm nói bừa.
- Ừ, đồng chí Tề Thiên đúng là không tồi, là một đồng chí tốt.
Lý Khiêu Phong cũng gật đầu khen,
- Ôi, thật là đáng tiếc…!
- Ý của cậu là như thế nào, nói thẳng ra đi.
Cung Khai Hà hỏi Diệp Phàm.
- Tề Thiên đã đeo quân hàm thượng tá, theo quy tắc đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, nếu do bị thương mà phải đi đến quân đội địa phương hoặc đến công tác ở các cơ quan trong chính phủ, thành viên chính thức Tổ đặc nhiệm A sẽ được thăng một bậc khi rút khỏi. Như vậy, Tề Thiên được thăng một bậc chính đại tá, hoàn toàn có năng lực và tư cách đảm nhiệm chức sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương.
Diệp Phàm nói.
- Nên thăng một bậc, chúng ta sẽ thăng cấp cho anh ta lên Đại tá rồi chuyển anh ta đến công tác ở địa phương. Tuy nhiên, về chuyện nơi anh ta đến, nếu anh ta chịu tới làm việc ở cơ quan bộ đội địa phương, chúng ta cũng ủng hộ.
Chỉ có điều, nếu muốn đảm nhiệm chức sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương, thì chúng ta không quyết định được.
Đồng chí Diệp Phàm, có những những mặt chúng tôi có thể chiếu cố, ví như, chúng tôi có tăng mức phí nghỉ bộ đội của anh ta. Có thể cho anh ta công lao và vinh quang.
Nhưng, muốn đảm nhiệm một chức vụ trong quân đội, đó là chuyện của lãnh đạo quân đội. Tổ đặc nhiệm A không thể can thiệp vào việc bổ nhiệm nhân sư trong quân đội.
Vẻ mặt đồng chí Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, bằng không người ta sẽ lại nói chúng ta mò tay quá xa. Chúng ta vốn có quyền yêu cầu cơ quan an ninh quốc gia, cảnh sát, thậm chí một số đơn vị quân đội phối hợp chấp hành nhiệm vụ bảo vệ quốc gia, lãnh đạo trong quân đội đã cho rằng quyền lực của Tổ đặc nhiệm A chúng ta qua lớn. Nếu chúng ta lại yêu cầu việc này, không biết người ta sẽ nói gì. Chúng ta không thể để bọn họ nắm tóc được.
Lâm Đống Quốc gật gật đầu nói.
- Diệp Phàm, việc này cậu có thể đi tìm lãnh đạo quân đội có liên quan nói một chút. Tôi biết cậu vì muốn Tề Thiên được tốt hơn, nên mới đề nghị vậy. Nhưng, không thể yêu cầu Tổ đặc nhiệm ra mặt được.
Lúc này, vẻ mặt Lý Khiếu Phong cũng nghiêm túc nói.
- Ha hả, đồng chí Diệp Phàm, nếu vừa rồi cậu chịu giảm bớt một người trong ba đồng chí ghi danh, thật ra tôi có thể suy nghĩ một chút những gì cậu nói. Không dám khẳng định nắm chắc tám phần, nhưng dù sao cũng phải được năm phần.
Lúc này, lão già Lan Viễn Kim có vẻ tự đắc nói.
- Đồng chí Viễn Kin, chuyện vừa rồi đã quyết định, làm sao anh có thể thất hứa được? Việc này không phải trò đùa?
Có thể Cung Khai Hà có chút nóng nảy, Diệp Phàm tính bớt đi một người cũng không sao cả, dù sao mọi người cũng vào rồi.
Chỉ có điều, nếu Diệp Phàm bớt đi một người, nhiệm vụ của Lan Viễn Kim liền ít đi, từ ba người chỉ còn hai người. Nếu vậy, Tổ đặc nhiệm A sẽ tổn thất. Đương nhiên đồng chí Cung Khai Hà không đáp ứng.
- Ha hả, thủ trưởng Cung, đây là chuyện của tôi và Diệp Phàm, người ta tự nguyện tính ít đi một, chẳng lẽ mọi người cũng có ý kiến, dù sao cũng phải để cho người ta có một chút quyền tự chủ chứ đúng không?
Lan Viễn Kim không âm không dương nói.
Cung Khai Hà cũng ở đó, sắc mặt cứng đờ, theo dõi Diệp Phàm.
- Ha hả, việc này, tôi tin tưởng có thể tự làm được, không nhọc đến Chủ nhiệm Lan. Anh cứ từ từ đi tìm ba cao thủ gia nhập Tổ đặc nhiệm A chúng ta đi. Hơn nữa, tôi tin tưởng, thủ trưởng Cung, ha hả, cũng sẽ…, ha hả…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói có vẻ mơ hồ.