Quan Thuật

Chương 2175: Chương 2175: Đồng gia đến giúp đỡ




Chiếc đai lưng ôm lấy thân người cũng được thêu hoa, gương mặt trái xoan, làm cho cô gái này có vẻ đẹp lạ lùng hoang dã của người con gái Miêu gia, khác hoàn toàn với những cô gái trong thành. Cô gái này chính là đà trưởng phái Tương Tây hiện nay, Ngư Thái Vân.

- Đồng quán chủ, đã tìm ra manh mối người đến đập phá võ quán chưa?

Ngư Thiên Phong uống một ngụm trà, đưa tay xoa xoa lòng bàn tay của Đồng Vinh véo một cái rồi hỏi.

Bây giờ lão gì này có thể được tính như là con rể của võ quán Đồng gia rồi, bởi vì Đồng Vinh muốn báo thù Vương Nhân Bàng đêm hôm trước đến phá quán.

Đã đồng ý cùng Ngư Thiên Phong đính hôn. Một cô gái mới 30 tuổi, lại là người của gia đình giàu có Đồng gia, mà lại gả cho một lão già sắp đến tuổi 60, thực ra thì trong lòng Đồng Vinh không muốn. Nhưng cha cô vì chuyện này mà quỳ xuống cầu xin, Đồng Vinh cũng không còn cách nào khác.

- Chưa điều tra ra, thủ đô Bắc Kinh có hơn 10 triệu người. Muốn tìm được một người, lại chẳng có chút manh mối nào, thực sự rất khó. Chúng tôi cũng đã nhờ bạn bè bên công an giúp đỡ điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa điều tra được gì.

Vẻ mặt Đồng Nhất Thiết trầm xuống nói.

Võ quán Đồng gia bị đập phá, làm cho danh tiếng của võ quán giảm đi rất nhiều. Và những võ quán khác cạnh tranh với võ quán Đồng gia nhân cơ hội này bịa đặt.

Nào là võ quán Đồng gia đã gây ra mối thù với một cao thủ, nếu như ai còn tiếp tục theo học thì không chừng lúc nào đó người này xuất hiện sẽ giết.

Trước tiên người ta đập phá quán, sau đó sẽ giết hết không sót một ai. Dù gì thời gian gần đây cũng khiến cho mọi người đồn đoán xôn xao, người của võ quán Đồng gia trong lòng hoang mang.

Ngay cả những đệ tử đã đóng học phí rồi cũng có cả chục người nghỉ học. Võ quán của ông bị người ta đập phá, chứng tỏ một chút võ của người Đồng gia căn bản chẳng ra cái gì, vậy thì chúng tôi còn học làm gì. Chẳng phải nên rút lui hay sao? Nếu cứ tiếp tục thế này rất nhiều học viên sẽ muốn bỏ học.

- Hôm đó chẳng phải nghe nói có một người gọi là chủ nhiệm Diệp Phàm gì đó đã nói những lời dọa dẫm này đó sao, tôi nghĩ việc này phải chăng có liên quan đến hắn ta?

Lúc này Ngư Thái Vân nhẹ nhàng cầm nắp chén trà gạt gạt lá chè một chút rồi nói.

- Có thể lắm, chủ nhiệm Diệp lúc đó đã nói những lời này. Tôi nghĩ, rất có khả năng cao thủ đó có quan hệ với chủ nhiệm Diệp, điều này rất trùng hợp.

Chủ nhiệm Diệp nói trong vòng ba ngày sẽ làm cho võ quán Đồng gia phải đóng cửa, không ngoại trừ đây là thủ đoạn của chính quyền. Ví dụ bảo nhân viên thuế đến kiểm tra thuế, bảo công an đến kiểm tra cơ sở...

Đây chính là những thủ đoạn mà quan chức chính phủ thường dùng để đánh người. Chủ nhiệm Diệp – một vị quan văn, hắn lại không biết võ công.

Lúc này Đồng lão tam Đồng Tùng vội vàng nói.

Bởi vì thực ra anh ta sợ rằng Đồng gia lại đi gây sự với Diệp Phàm, lại rước vạ vào thân.

Đến lúc đó Diệp Phàm một khi đã tức giận, nếu không làm gì được những người khác của Đồng gia, nhưng còn Đồng Tùng là Phó Bí thư quận Lương Kiều khó tránh nổi bị người ta dìm chết.

- Đúng vậy, Diệp Phàm là quan chức chính phủ, chủ nhiệm phòng Đốc tra văn phòng trung ương. Làm sao có thể quen biết loại người tuyệt thế cao thủ kia được.

Những người đó, rõ ràng chính là những người hành tẩu giang hồ mà các anh đã nói. Tôi nghĩ cao thủ đánh Đồng Đinh ở trên lầu nhất định không thể có quan hệ gì với chủ nhiệm Diệp.

Lúc này tứ muội Đồng Vinh cũng vội vàng nói. Bởi vì Đồng Vinh là người buôn bán, đương nhiên cô ta hiểu rõ tính quan trọng của quan chức chính phủ đối với người kinh doanh.

- Bây giờ không có bất cứ một manh mối nào, tội vạ đổ cho Diệp Phàm cũng được. Không chừng lại tìm ra được việc không có liên quan, không chừng lại ẩn chứa mối quan hệ. Hơn nữa chúng ta cũng không thể ở mãi trong thủ đô được. Ở nhà vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết.

Lúc này Ngư Thái Vân nói.

- Quyết định như vậy đi, ngày mai sẽ đi, thử tìm hiểu xem sao, chúng ta âm thầm bắt Diệp Phàm. Mặc dù là không có liên quan gì.

Tuy nhiên, hắn cũng quá kiêu ngạo. Không ngờ dám tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ làm cho võ quán Đồng gia phải đóng cửa, không đánh cho một trận thì không được.

Đánh cho tàn phế chứ không được đánh chết.

Ngư Thiên Phong rất rứt khoát, vung tay nói. Giống như thiên hạ này chính là thiên hạ của Ngư Thiên Phong ông ta.

- Đánh cho tàn phế, nhất định không được, đánh cho một trận nhớ đời là được rồi. Sợ là đến khi điều tra được đó chính là người của võ quán Đồng gia chúng ta thì lại phiền phức đấy.

Đồng Tùng tay run lên, thiếu chút nữa thì làm rơi chiếc chén trà đang cầm trong tay.

- Tam đệ, từ lúc nào mà chú lại nhát gan như thế. Dù sao chú cũng là Phó Bí thư quận ủy quận Lương Kiều, sợ hắn ta sẽ làm gì hay sao?

Hơn nữa, các tiền bối Ngư gia vừa cũng nói là sẽ bí mật ra tay. Bọn họ là những cao thủ mà ra tay thì công an làm sao mà điều tra ra được, kể cả có gọi đội phi hổ của tỉnh Cửu Long đến cũng chẳng làm gì được.

Lão nhị Đồng Ngưu Thanh cũng là một người học võ, từ trước giờ chỉ coi nắm đấm chính là đạo lý, câu nói này chính là lý giải cho điều đó, anh ta hung hăng nói.

- Người ta là chủ nhiệm văn phòng trung ương, ngay cả Bí thư quận Lương Kiều chúng ta là Trịnh Minh Thủy cũng không dám trêu chọc. Tôi thấy hay là thôi đi, so đo với hắn ta làm gì. Đến lúc đó lại chuốc thêm phiền toái.

Đồng Tùng vẫn kiên trì khuyên nhủ.

Bộp...

Ngư Thiên Phong đập bàn một cái làm cho nước trà bắn tung khắp nơi. Y nói:

- Sợ này sợ nọ thì còn báo thù gì nữa. Tiểu Vinh, chúng ta đi về, thật chẳng ra gì.

- Tam đệ, đừng nói lung tung. Cứ quyết định như vậy đi, theo lời các Ngư tiền bối nói mà làm. Việc này chỉ cần người của võ quán Đồng gia chúng ta không ra mặt.

Diệp Phàm sau này có muốn báo thù cũng chẳng tìm ra chứng cứ có phải không nào? Hơn nữa, ở thủ đô này, một cán bộ nhỏ cấp giám đốc sở cũng không thể một tay che được trời.

Đồng Nhất Thiết vội vàng nói và phất tay áo bỏ đi.

Nhìn thấy chỗ dựa lại đi mất rồi, còn em gái thì còn đang bận chuyện ‘khác’, chẳng phải là đã hy sinh em gái lại chẳng mang lại được gì sao, đúng là quá thiệt rồi

Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lại lái xe chạy thẳng đến Hàn hồ.

Vừa ra khỏi đường cao tốc, khi xe đang chạy đến lưng chừng núi, phía trước đột nhiên có một ánh đèn chói lòa. Vừa nhìn, hình như là có hai chiếc xe tải trở hàng bị hỏng đã chắn hết đường đi.

Diệp Phàm giảm tốc độ chầm chậm dừng xe, vừa lúc muốn lên xe, cửa sổ xe đột nhiên bị đập rất mạnh. Một âm thanh hết sức cộc cằn hét lên:

- Xuống xe, xuống xe!

Trần Khiếu Thiên nhăn mặt đang định ra tay nhưng Diệp Phàm hướng ánh mắt vào anh ta như ra lệnh. hai người mở cửa xe, phát hiện có sáu, bảy người mặc trang phục của dân tộc Miêu đang lạnh lùng đứng bên cạnh xe.

- Đưa bọn chúng ra bên kia.

Một người con gái mặc quần áo thêu hoa của dân tộc Miêu hất tay nói.

- Làm gì thế, các người là ai?

Diệp Phàm cố ý làm bộ dạng hoảng hốt hỏi.

- Đừng có lôi thôi, đi!

Diệp Phàm vừa dứt lời thì bị một tên đẩy một cái. Trần Khiếu Thiên nhìn thấy mặt trầm xuống, tuy nhiên nhìn Diệp Phàm không có động tĩnh gì đành phải bực bội đi phía sau về phía một rừng cây.

Trong rừng cây vẫn rất trống trải, tiếng bước chân vang lên. Đi vào mới phát hiện bên trong còn bố trí hai chiếc ghế bành.

Phát hiện có hai người đang ngồi ở đó, một người khoảng tầm 50 tuổi, còn cô gái khoảng 28 tuổi khá là xinh xắn.

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quan sát một chút, không phát hiện ra có súng hay loại vũ khí hiện đại, trong lòng cảm thấy yên tâm. Chỉ cần không dùng súng thì muốn chơi thứ gì khác cũng được, Diệp Phàm nghĩ, ông đây đang muốn luyện công, lại có người gõ cửa nguyện làm bao cát.

- Các ngươi là ai, tại sao lại đêm hôm bắt cóc chúng ta đưa đến đây? Nếu muốn tiền thì hãy nói các ngươi muốn bao nhiêu?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Đừng lôi thôi, để lão phu cắt hai cái tai của hắn vứt đi, lông vẫn chưa mọc hết mà cứ kiêu ngạo.

Lúc này người ngồi trên ghế hung hăng nói.

- Được rồi, hãy xem bọn ta đây.

Hai tên người Miêu bước lên, vung tay hướng vào mặt Diệp Phàm mà đánh.

Bốp, bốp hai tiếng vang lên.

Bọn người Miêu kinh ngạc. Vị chủ nhiệm Diệp này vẫn đứng đó mà không hề nhúc nhích. Nhưng hai gã cao to vạm vỡ đã bị đánh bay ra đám cỏ cách đó bảy, tắm m, miệng kêu la dường như không thể đứng dậy được nữa.

Ngư Thái Vân rất sửng sốt, nhìn Trần Khiếu Thiên nói:

- Không ngờ ngươi lại là một cao thủ.

- Cao thủ thì không dám, ta chỉ là một lao công mà Diệp tiên sinh thuê về bảo vệ vườn mà thôi.

Trần Khiếu Thiên thản nhiên đáp.

- Ngư Đồng, ngươi đến dạy cho hắn một trận đi. Đừng cho rằng có chút bản lĩnh mà làm được gì. Cao thủ? hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào gọi là cao thủ. Chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, thế mà cũng gọi là cao thủ sao?

Ngư Thiên Phong vẻ mặt khinh thường ra lệnh cho một thanh niên nhìn có vẻ rất tháo vát.

- Vâng, nhị thúc.

Người thanh niên nắm nắm đấm lại, tiến lên trước vài bước đến trước mặt Trần lão. Hai tay giơ lên và nói:

- Ta nhường ngươi ba chiêu, ngươi xuất chưởng đi.

- Chàng trai trẻ, đừng ba hoa bốc phét.

Trần Khiếu Thiên thản nhiên cười nói, làm cho người thanh niên muốn điên lên, Trần Khiếu Thiên cũng không khách khí nữa, một cú đấm rất mạnh tung ra.

- Đánh hay lắm!

Ngư Đồng hét lên, rất phấn khích, một chân đá về phía nắm đấm của Trần Khiếu Thiên.

Bốp.

Trần Khiếu Thiên không hề nhúc nhích, nhìn lại Ngư Đồng, sắc mặt rất khó coi và đã phải lùi lại bảy, tám bước mới đứng vững lên được.

Việc này, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã có thể biết được. Hơn nữa Trần lão mới sử dụng có ba phần công lực. Dù sao, Ngư Đồng cũng chỉ là Tứ đẳng cấp hai, làm sao có thể so với cao thủ Thất đẳng cấp cao nhất như Trần lão.

- Lại nào!

Ngư Đồng cảm thấy mất mặt, dù sao anh ta cũng là một trong hai cao thủ trong lớp thanh niên của bang phái, ngoài chị mình là Ngư Thái Vân. Anh ta hét lên lấy đà vài bước rồi bay lên đưa chân đá về phía Trần Khiếu Thiên.

Trần Khiếu Thiên “hừ” một tiếng, đưa hai tay lên tiếp chiêu. Chân của Ngư Đồng bị anh ta bắt lấy.

Trần Khiếu Thiên xoay tay ném Ngư Đồng ra xa. Ngư Thiên Phong không thể ngồi yên được nữa, vội vàng phi người lên, khó khăn lắm mới ngăn không để cho Ngư Đồng đập người vào cây.

Tuy nhiên, vì dùng lực quá gấp. Ngư Thiên Phong sắc mặt nhìn trắng bệch ra rất khó coi.

Ngư Thái Vân cũng sợ quá nhảy dựng lên, chỉ thấy cô ta vung tay ra, một sợi roi da màu xanh kêu “đét” một tiếng rồi thẳng hướng Trần lão bay đến.

Diệp Phàm có lẽ đã xem mệt rồi, thấy Ngư Thái Vân đứng lên để lại chiếc ghế trống, liền nhấc chân bước đến bên chiếc ghế để ngồi.

Tuy nhiên, bọn người bang phái đương nhiên không thể để Diệp Phàm ngồi xuống đó. Lần lượt giơ nắm đấm về phía Diệp Phàm.

- Ôi, thật không thể yên ổn, phiền quá!

Diệp Phàm nhăn mặt thở dài, đồng thời ung dung xoay tay ra đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.