Quan Thuật

Chương 2930: Chương 2930: Đổng Oanh Oanh mời tắm suối nước nóng..




Lần này viện phó Lâm không ngờ không phản bác, nhìn Diệp Phàm hơi kinh ngạc. Tuy nhiên, sau đó cười nói - Dạ dày là bệnh cũ của tôi, chỉ là kết quả của bệnh dạ dày, việc này tất cả các đồng chí trong bệnh viện đều biết. Bí thư Diệp thật đúng là để ý, không ngờ tìm hiểu cả bệnh cũ của tôi, tôi không bằng rồi.

- Ha ha, có phải không kiểm tra cũng nói là dạ dày thay đổi để qua loa tắc trách che đậy? Diệp Phàm cười cười, đột nhiên nói - Dạ dày của anh thật sự nếu không điều trị có thể dẫn đến ung thư không tôi cũng không rõ rồi.

- Cảm ơn Bí thư Diệp, đồng chí lại có cách trị liệu bệnh dạ dày ròi? Trong chốc lát là thầy thuốc châm cứu, chốc lát lại thành thầy thuốc chữa dạ dày rồi. Bí thư Diệp thật đúng là biết nhiều. Viện phó Lâm châm chọc.

- Đưa tay ra đây. Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt hừ nói

Khí thế đó làm cho viện phó Lâm lặng đi một chút, tuy nhiên, sau đó khôi phục bình tĩnh châm chọc nói - Bí thư Diệp thật đúng là muốn xem bệnh cho tôi?

Tuy nhiên, nếu kiểm tra tôi đã kiểm tra qua, quả thật không có bệnh. Chẳng lẽ Bí thư Diệp biết thuật đông y, bắt mạch có thể trị bệnh của tôi.

Vậy thì tôi phục sát đất rồi.

Ha ha ha

Mấy chuyên gia đều cười.

- Việc này không chắc, tuy nhiên, tôi dám khoe khoang khoác lác cũng phải có chút tài năng. Nếu tôi trị được bệnh của tôi, những việc khác không cần.

Khu Mã Đông chúng tôi muốn xây dựng một khu du lịch nghỉ dưỡng ở bãi Yến Nguyệt, đến lúc đó bệnh viện nhất định phải có.

Đến lúc đó, viện phó Lâm ủng hộ một chút là được. Diệp Phàm đột nhiên khí phách thật sự, hơn nữa rất cương quyết.

- Vậy xem anh đi. Viện phó Lâm bị chọc tức, đưa tay ra.

Diệp Phàm tất nhiên lại giở trò cũ, con dơi bay ra không tiếng động, đi vào kinh mạch của viện phó Lâm.

Quả nhiên đoán không sai, người này hình như dùng thuốc gì đó lâu dài, gây nên trúng độc rất nhỏ.

Độc này tạo thành một màng bao bên ngoài dạ dày và ruột, đồ dinh dưỡng ăn vào đều bị màng độc này hấp thu.

Độc tính càng lúc càng lớn mà người thì dinh dưỡng không đủ, càng ngày càng tệ rồi.

- Nằm xuống! Diệp Phàm chỉ vào chiếc giường bên cạnh.

- Anh muốn làm gì? Trước mặt bao nhiêu người viện phó Lâm rất xấu hổ, đương nhiên không muốn làm theo sắp xếp của Diệp Phàm rồi.

- Anh muốn chữa khỏi thì nằm xuống, lập tức còn có chút hiệu quả. Không muốn trị thì bảo tôi tôi cũng không tùy tiện chữa bệnh cho người khác. Chọc tôi mất hứng, tôi mặc kệ anh viện trưởng với không viện trưởng. Diệp Phàm có vẻ càng hống hách.

Viện phó Lâm hơi do dự nghĩ một chút, nói - Được, tôi nằm xuống, nếu anh không thể cho tôi thấy hiệu quả một chút. Bí thư Diệp tôi hi vọng anh lập tức biến ra khỏi bệnh viện Hiệp Hòa chúng tôi. Đừng giả vờ ngây ngốc ở đây, kiểu bịp bợm giang hồ này vô dụng.

- Nói nhảm ít thôi. Nằm xuống. Diệp Phàm hừ nói, viện phó Lâm không có cách nào đành phải nằm xuống.

Diệp Phàm lấy kim châm ra, đem nội khí thông qua kim châm thâm nhập vào. Mà nội khí dưới sự bảo vệ của độc.

Như một lưỡi dao vô hình nhẹ nhàng cào dạ dày của viện phó Lâm.

Bởi vì, Diệp Phàm có đặc chế nội khí bảo vệ độc, cho nên, cũng không làm hỏng dạ dày của viện phó Lâm. Đây là tác dụng của nội khí bảo vệ độc.

Không lâu, viện trưởng Lâm cau mày.

- Có phải cảm thấy đau không? Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, rất đâu, hình như rất nóng nữa. Viện phó Lâm hoàn toàn coi mình như một bệnh nhân, tạm thời đã quên mình bác sĩ.

Diệp Phàm mất rất nhiều sức mới trừ được ba phần độc trong người ông ta. Khiến cho màng độc mỏng đi một ít. Cứ như vậy có thể làm cho dinh dưỡng được hấp thu, cơ thểi cũng tốt hơn một chút.

- Thoải mái hơn không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng không tệ, tôi cảm thấy dạ dày hình như có chút hiệu quả. Viện phó Lâm khá hài lòng nói.

- Đứng lên. Diệp Phàm nói. Viện phó Lâm không hề nghĩ ngợi liền đứng lên.

- Bí thư Diệp, tiếp theo có phải là cần đợt trị liệu thứ hai? Viện phó Lâm không ngại học hỏi kẻ dưới.

- Đó là đương nhiên. Tuy nhiên, cũng không phải là hôm nay. Dạ dày của anh phải tôi châm cứu mới có thể chữa. Cho nên, trong khoảng thời gian này anh phải điều dưỡng. Tôi chắc chắn, nửa năm sau, anh sẽ khôi phục. tuy nhiên, phải phối hợp với dược vật trị liệu mới có hiệu quả tốt. Diệp Phàm mang vẻ mặt một người thầy thuốc.

- Chắc chắn. Tôi nghe Bí thư Diệp. Viện phó Lâm cũng không sợ mât thể diện, thể diện không thể so với việc chữa khỏi bệnh đã dày vo ông bao lâu nay.

- Bí thư Diệp, có phải là cũng có thể chữa cho Hoành Vĩ? Dương Hiểu Mai động tâm rồi.

- Hôm nay sợ rằng không được. Diệp Phàm lắc đầu, lau mồ hôi trán.

- Sao lại không được?

Dương Hiểu Mai nóng nảy.

- Bà thấy đấy, tôi vừa rồi đã mất rất nhiều sức để trị liệu cho phó Viện trưởng Lâm. Tuy nói châm cứu chỉ nhẹ nhàng, không cần cố sức nhưng thật ra, đấy là việc rất tinh tế, hao tổn tinh thần, chờ tôi dưỡng sức mới được. Đương nhiên, để tôi kiểm tra bệnh của Hoành Vĩ một chút. Diệp Phàm nói.

- Vậy bí thư Diệp cần nghỉ ngơi mấy ngày? Dương Hiểu Mai hỏi.

- Không nên hỏi Hiểu Mai, Bí thư Diệp dưỡng đủ tinh thần xong sẽ thông báo cho chúng ta. Chủ tịch Uông vội nhưng hiểu được chuyện này.

Diệp Phàm kiểm tra một chút nói - Chủ tịch tỉnh Uông, nếu có một loại ví dụ như vật dinh dưỡng cao cấp của xà tinh gì đó phối hợp trị liệu hiệu quả nhất định sẽ tốt.

Hoành Vĩ hôn mê lâu như vậy, tuy nói mỗi ngày đều được truyền dưỡng chất nhưng vì đâu nó bị hôn mê cho nên hấp thu không tốt.

Thân thể là hư không được, cứ như thế, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Xà tinh? Rốt cuộc là cái gì? Chủ tịch Uông hỏi.

- Thật ra không phải chỉ là xà tinh, tôi nói cho cách khác, xà tinh chính là một ít tinh hoa tích tụ trong con rắn, giống như ngưu bảo. tuy nhiên, yêu cầu của tôi là rất cao, ít nhất phải động vật từ trăm năm trở lên, hoặc là tinh hoa trong cơ thể loài chim cũng được. Diệp Phàm nói.

- Cái này tìm ở đâu? Chủ tịch Uông hỏi.

- Cái này anh cũng khó tìm, tuy nhiên, vô tình sẽ gặp. Vậy phải trông chờ vào vận may rồi. Diệp Phàm vẻ rất nghiêm túc nói. Tất nhiên là nói để dẫn dắt đến Thiên bảo quy tinh vương của Đổng Oanh Oanh.

Về khách sạn, Đổng Oanh Oanh gọi điện thoại mới Diệp Phàm uống trà.

Diệp Phàm đương nhiên không từ chối, cùng gái đẹp uống trà nói chuyện phiếm vẫn là chuyện rất thoải mái.

Lạc Nguyệt sơn trang rất u tĩnh, ngồi xe một tiếng đã đến nơi. Khu này được xây dựng ven sườn núi, phía dưới chính là biển rộng.

Đổng Oanh Oanh hôm nay giống như một tiên nữ. Váy trắng, dường như nhìn rõ cả màu da bên trong.

- Chúng ta đi tắm suối nước nóng thì thế nào? Đổng Oanh Oanh cười khanh khách nói, nhìn như đang chăm sóc tình nhân.

- Chỉ hai chúng ta? Diệp Phàm hơi do dự, một nam một nữa rất thử thách, Diệp Phàm tâm lý.

Hơn nữa ở Việt Châu, Lạc Tuyết có thể cũng ở đây, nếu cô nghe được, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

- Ha ha ha Đổng Oanh Oanh cười vang, sau đó nói: - Tổng giám đốc Diệp, xem ra anh mười phần là con rùa rụt đầu, không dám một mình đối mặt với cô gái yếu ớt như tôi sao? Xem ra, tổng giám đốc Diệp của chúng ta cũng chỉ là một con hổ giấy.

- Tắm thì tắm, đừng kích tôi. Tôi là người không chịu được hấp dẫn đấy, nếu đến lúc đó có chuyện gì cô hãy tha thứ. Nếu không, cô phải chuẩn bị tinh thần sớm. Diệp Phàm cười.

- Mồm chó không nhả ra ngà voi.

Đổng Oanh Oanh lườm Diệp Phàm một cái. Có thể cùng một cô gái xinh đẹp tắm suối nước nóng hơn nữa còn ngâm mình, không ngâm vậy sao còn là đàn ông.

Đổng Oanh Oanh mặc đồ tắm xong nhìn mê người, rất thanh tú. Hơn nữa không biết có phải Đổng Oanh Oanh cố ý không, hôm nay mặc bộ đồ tắm độ trong suốt cao.

Đỉnh ngực còn là một lớp ren, lộ rõ hai đỉnh núi và một vùng quanh nó.

Dưới đôi mắt ưng, cơ bản giống như bao phủ bởi một lớp tơ mỏng, cảnh bên trong lúc ẩn lúc hiện, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm kêu trời.

Bởi vì, dưới đùi cô gái này cũng là lớp ren, bên trong cũng để lộ chút màu đen khiến người nhìn phun máu mũi. Diệp Phàm không tự chủ được nuốt nước bọt.

Bộ đồ tắm này bình thường đều là gia đình hoặc trang phục tình nhân, dù sao đều có quan hệ kia, để kéo hứng tình thú một chút. Dùng trong trường hợp này có vẻ không thích hợp rồi.

Diệp Phàm vội vàng xuống nước, nhanh chóng dùng nội khí để bình tĩnh lại phía dưới, nếu không, có lẽ đã sớm thành trụ giơ lên trời rồi.

Đổng Oanh Oanh nằm nghiêng trong bồn tắm, giơ tay phất phất mấy cánh hoa hồng trên mặt nước nói - Hôm nay tổng giám đốc Diệp nổi tiếng rồi.

- Chỉ là Chủ tịch tỉnh xuống kiểm tra, sao có thể coi là khoe khoang? Chỉ là người ta lãnh đạo đến thăm công ty chúng ta một chút. Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, Tổng giám đốc Diệp đa mưu túc trí điểm này Đổng Oanh Oanh khâm phục. Đổng Oanh Oanh cười nói.

- Lời này là ý gì, tôi không hiểu. Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Đổng Oanh Oanh.

- Có lẽ hôm nay chủ tịch tỉnh Uông đến đây cũng là có lý do. Ánh mắt Đổng Oanh Oanh nhìn Diệp Phàm, vẻ rất quyến rũ, cười nói - Tuy nhiên, tôi rất không hiểu, dựa vào cách gì, không ngờ có thể làm cho Chủ tịch tỉnh Uông đến bãi Yến Nguyệt.

Còn đặc biệt đến vịnh Hồi Long huyện Ô Sơn nơi nhà máy đóng tàu của các anh đang trong giai đoạn khảo sát. Việc này hình như cũng được sắp xếp trước.

Chủ tịch tỉnh Uông là ai, nhân vật số hai của Việt Đông. Nặng lượng của Tổng giám đốc Diệp từ đâu tới?

- Người ta làm lãnh đạo quan tâm đến công ty. Diệp Phàm đương nhiên không tiết lộ bất cứ dấu vết gì. Người phụ nữ này thông minh như thế, nếu nói ngay cho cô thì thiệt thòi.

Ví dụ như cô đem tin tức liên quan lộ cho Chủ tịch tỉnh Uông thì hắn gặp xui rồi. Người ta bị Diệp Phàm đùa giỡn có thể vui sao?

- Ha ha, nếu tổng giám đốc Diệp đồng ý nói, không chừng tôi sẽ cho công ty xây dựng Thiên Mã các anh một chút việc để làm đấy. Đổng oanh Oanh không ngờ đưa ra một viên đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.