Cho nên, bình thường buổi trưa khi ăn cơm Chủ tịch Chúc tuyệt đối không uống rượu. Vì sợ ảnh hưởng đến công tác buổi chiều. Buổi tối thì có thể chè chén. Trừ phi là người từ trung ương đến, hoặc khách quý của tỉnh khác đến Tây Lâm. Nếu không, buổi trưa Chủ tịch Chúc không có khả năng sẽ uống rượu.
Trong lúc vô ý Diệp Phàm vốn định lấy chuyện bình Mao Đài quý để tăng thêm phân lượng của mình trong lòng Thiết Hậu Sơn, không ngờ chạm đúng vào tim đen củaông ta.
-Ha ha, tửu lượng của Chủ tịch Chúc tốt lắm.
Thiết Hậu Sơn cười nói.
-Đúng vậy, nửa bình Mao Đài không ngờ mặt vẫn chưa đỏ. Còn tôi thì không thể, uống xong có lẽ gục luôn tại bàn. Lúc đó Chủ tịch Chúc nói mang đến bình nữa, tôi vội vàng xin tha. Thật sự cố cũng không được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, phát hiện mắt của Thiết Hậu Sơn chớp vài cái, có lẽ là thèm muốn.
Thật ra, Chủ tịch Chúc hôm qua căn bản là không nói thêm một bình nữa. Tất nhiên là Diệp Phàm tự nói. Tin rằng Thiết Hậu Sơn hẳn là không dám đi hỏi Chủ tịch Chúc.
Bởi vì, lão Thiết chưa từng có cơ hội này.
-Đương nhiên, Chủ tịch Chúc tửu lượng cao, được công nhận ở Tây Lâm chúng ta. Có người đặt cho cả biệt hiệu.
Lúc này Thiết Hậu Sơn hứng thú, nói.
-Biệt hiệu?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thiết Hậu Sơn.
-“ Chúc tiên tửu”.
Thiết Hậu Sơn cười ha hả nhìn Diệp Phàm một cái nói.
-Ngàn vạn lần đừng nói cho Chủ tịch Chúc, bằng không, lão Thiết tôi đáng ăn đòn lắm.
-Đúng thế, miệng tôi sẽ không nói ra.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Thiết Hậu Sơn một cái, cười nói:
-Thật sự, không nghĩ là Chủ tịch Chúc hào hiệp như thế, thật sự là Chủ tịch tỉnh có đại khí.
-Ủa, sao lại nói như thế?
Thiết Hậu Sơn quay đầu nhìn Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
-Ha ha, ngày hôm qua Chủ tịch Chúc trực tiếp cho tôi một phong bao lì xì.
Diệp Phàm cười thần bí.
-Phong bao lì xì. Chủ tịch Diệp có thể nói ra, hắn là không dưới 5 triệu đi.
Thiết Hậu Sơn cười nói. Bởi vì Chủ tịch Chúc tuy là Chủ tịch một tỉnh nhưng tới giờ vẫn rất keo kiệt. Cấp dưới lên hỏi tiền, trừ việc phải cấp ra thì bình thường không vượt quá 5 triệu.
Nhưng những công trình thật sự vì dân Chủ tịch Chúc cũng có khi hào phóng. Diệp Phàm còn chưa đến thành phố Đông Cống, không thể nghĩ đến công trình gì vì dân. Cho nên, lão Thiết chỉ dám nghĩ đến 5 triệu. Đây cũng là nghĩ theo hướng lớn rồi.
-Thế này cơ.
Diệp Phàm giơ sáu ngón tay ra nói.
-Chủ tịch Diệp có bản lĩnh thật, không thể tưởng tượng được là 6 triệu. Rất giỏi, rất giỏi.
Thiết Hậu Sơn có chút khâm phục. Không thể tưởng tượng “Chúc keo kiệt” cho sáu triệu. Chính tỏ vị đồng chí Diệp Phàm này đúng như mình nghĩ, hẳn là có quan hệ thân thiết với Chủ tịch Chúc.
-Không phải sáu triệu.
Diệp Phàm lắc đầu cười cười.
-Không phải sao cậu giơ sáu ngón tay? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là sáu mươi triệu?
Đồng chí Thiết Hậu Sơn cảm giác đầu óc mình có vấn đề một chút. Nhân lúc xe hơi xóc giơ tay xoa đầu để tỉnh táo lại.
-Ha ha, đúng vậy. Hơn nữa, trực tiếp chuyển đến quỹ của chủ tịch thành phố.
Diệp Phàm đang muốn làm cho lão Thiết khiếp sợ. Sáu mươi triệu, con số này khiến cho tim của lão Thiết đập nhanh hơn.
Không thể tưởng tượng được lại cấp thẳng đến quỹ của chủ tịch thành phố. Đây không phải là đang nói khoản tiền này Diệp Phàm tự do sử dụng sao? Quỹ Bí thư,Chủ tịch thành phố giống như là quỹ đen của Bí thư, Chủ tịch thành phố. Có thể tự do sử dụng trong phạm vi rất lớn. Hơn nữa, tiền dùng thế nào không cần tập thể lãnh đạo ủy ban thành phố họp thảo luận, tự Chủ tịch thành phố có thể quyết định.
-Chủ tịch Diệp có sáu mươi triệu đến Đông Cống, sao tôi có cảm giác như tiền nhiều thế lớn. Thật sự là phú quý kinh người.
Nói xong những câu này Thiết Hậu Sơn cười ha hả. Lão già này, rõ ràng muốn che giấu sự kinh ngạc rồi.
-Phó trưởng ban Thiết, nói thật, tình hình của bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống tôi chưa hiểu biết gì.
Diệp Phàm đột nhiên thở dài, tất nhiên là muốn lão Thiết nói ra. Tin rằng lão Thiết hẳn sẽ cung cấp một ít tin tức có giá trị tham khảo.
-Ha ha, Bí thư Thành ủy Đông Cống Vi Lý Quốc cũng là người có khả năng. Hơn nữa là một người sinh ra và lớn lên ở địa phương. Một lòng gây dựng sự nghiệp ở quê hương. Tuy nhiên, ôi… người này chỉ lo làm việc mà quên nghỉ ngơi, kết quả là ngã bệnh.
Thiết Hậu Sơn quả nhiên rất tự nhiên nói với Diệp Phàm việc này, giống như đang ám chỉ gì đó với Diệp Phàm.
-Ngã bệnh? Diệp Phàm thật sự không hiểu được tình huống này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thiết Hậu Sơn.
-Ừ, xuất huyết dạ dày nhiều. Bí thư Vi khi xuống nông thôn đều tự mang đồ ăn, đôi khi không kịp hâm nóng liền ăn lạnh.
Các đồng chí khuyên ông ta đều mắng - dân chúng cơm chưa đủ ăn, trẻ con còn chưa có tiền đến trường, chúng ta có đồ ăn như thế này đã không tồi rồi.
Có điều kiện thì hâm nóng một chút, nếu không thì ăn lạnh cũng không sao. Một chút cơm có thể làm chết người sao? Cứ ăn như vậy, lạnh một chút, nóng một chút dạ dày của lão Vi đã bị bệnh.
Hơn nữa lão Vi tuổi tác cũng đã cao, cơ thể cũng không được tốt. Một năm nay bị bệnh, công tác của Thành ủy vẫn do Phó Bí thư Thành ủy đồng chí Nông Cao Vân chủ trì.
Cho nên, sau khi cậu đến Đông Cống khả năng sẽ không gặp được bí thư Vi.
Thiết Hậu Sơn vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Đây là tin tức lớn đối với Diệp Phàm.
-Đã hơn một năm, chẳng lẽ bệnh tình của Bí thư Vi còn chưa tốt lên?
Diệp Phàm hỏi.
-Nghe nói cũng không tốt lên, cũng có người nói Bí thư Vi bị ung thư dạ dày. Đã cắt bỏ hơn nửa dạ dày rồi. Hiện tại chỉ còn một chút chỉ có thể uống cháo, ôi… sau này muốn trở lại cương vị công tác cũng có chút khó khăn. Công tác của Bí thư Thành ủy quá nặng, không thích hợp với người có sức khỏe như Bí thư Vi.
Thiết Hậu Sơn nói, Diệp Phàm lại có thêm một tin tức quan trọng. Rất có khả năng, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã xem xét đến việc chọn người làm tân Bí thư Thành ủy Đông Cống.
Nếu không, Thiết Hậu Sơn tuyệt đối không nói ra ba chữ “không thích hợp này”. Đây là báo cho mình một tin tức quan trọng.
Là hãy chuẩn bị sẵn sàng, việc thay Bí thư Thành ủy là việc rất quan trọng. Có lẽ, còn là nhắc nhở Diệp Phàm phải làm tốt quan hệ với đồng chí Nông Cao Vân. Có lẽ anh ta sẽ tiếp nhận chức của lão Vi. Dù sao, việc này cũng có chút phức tạp.
Mấy tiếng sau xe cuối cùng cũng đến thành phố Đông Cống. Nhìn thấy một thành phố cấp 3 không phát triển mấy, không cẩn thận sẽ cho rằng đây là một thị trấn nhỏ ở phía nam.
Toàn bộ nội thành không có một tòa nhà cao tầng nào. Suốt dọc đường đi nhìn thấy một tòa nhà cao nhất là 8 tầng, không ngờ được gọi là tòa nhà chọc trời. Đây cũng gọi là tòa nhà chọc trời thì tòa nhà trăm tầng của người ta gọi là gì. Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ.
Tòa nhà Thành ủy thành phố Đông Cống ở khu Đông Châu gần Thông Hà kiều. Khi xe mới đến cây cầu, thấy đối diện hai bên cầu có nhiều người đang đứng.
Đi đầu một người mặc áo sơ mi sáng màu, quần đen, dáng người cao gầy, mặt dài. Tuy nhiên, lông mi khá đậm làm cho người ta cảm giác được ánh mắt linh hoạt sắc bén.
-Vị kia chính là Phó Bí thư Nông Cao Vân.
Thiết Hậu Sơn chỉ vào người đàn ông cao gầy nói.
Xe dừng ngay đầu cầu.
Thiết Hậu Sơn xuống xe, kỳ lạ chính là đồng chí Nông Cao Vân đang tạm thời chủ trì công tác của Thành ủy cũng không biểu hiện giống như những đồng chí ở địa phương, nhiệt tình đi nhanh ra chào đón. Mà nhìn Thiết Hậu Sơn một cái, thản nhiên cười nói:
-Không thể tưởng tượng được Phó trưởng ban Thiết cũng có thời gian xuống đây.
Phó bí thư Nông vừa từ từ bước tới vừa nói.
Mà khi hai người bắt tay, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, khoảng cách mà hai người bước đến, đúng bằng một nửa khoảng cách giữa hai người ban nãy.
Đó là ở giữa. Thế là thế nào, nói cách khác, hai người đều tính bước chân đi. Thể hiện hai bên thân phận bình đẳng, cũng không bởi vì Thiết Hậu Sơn là nhân vật số hai của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà tài trí hơn người.
Diệp Phàm suy nghĩ ra một chút, đồng chí bí thư Nông này không phải là “điềm đạm, chắc chắn” bình thường. Rất chú trọng thân phận của mình. Hơn nữa, nhìn tư thế có thể thấy được, người này có tham vọng cao về quyền lực.
Mà Thiết Hậu Sơn hình như biết tính cách này của Nông Cao Vân, cũng không để bụng lắm.
-Đồng chí Cao Vân, vị này chính là đồng chí Diệp Phàm từ Hải Đông, tỉnh Nam Phúc đến.
Thiết Hậu Sơn quay người giơ tay chỉ vào Diệp Phàm phía sau nói.
-Xin chào Bí thư Nông.
Diệp Phàm giành phần giơ tay ra trước.
-Xin chào đồng chí Diệp Phàm, sau này chúng ta là đồng nghiệp.
Nông Cao Vân giơ tay, thản nhiên bắt tay Diệp Phàm, vài phút sau liền rút tay.
Sau đó là giới thiệu thành viên của bộ máy Thành ủy.
Đương nhiên, Phó chủ tịch thường trực thành phố Lam Tồn Quân đã đứng trong đội ngũ. Bắt tay với Diệp Phàm cũng không thân thiết hơn. Việc này, trước mắt Diệp Phàm còn không muốn lộ ra việc mình có quen biết với Lam Tồn Quân. Cho nên, hai người giả vờ vừa quen, giải quyết việc chung.
Mà Cục trưởng Cục Công an thành phố Đông Cống mới nhậm chức Vương Triều đang đứng ở đội ngũ duy trì trật tự bên cạnh. Khi Diệp Phàm cùng anh ta bắt tay, anh ta đã hành lễ trang trọng của cảnh sát. Giơ hai tay thân thiết nắm tay Diệp Phàm.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, trong mắt đồng chí Nông Cao Vân hiện lên một tia kinh ngạc mà người thường khó phát hiện, sau đó hơi nhíu mày.
Có lẽ thái độ thân thiết của Vương Triều đối với hắn đã khiến Bí thư Nông có chút khó chịu trong lòng. Mà Phó bí thư Thành ủy Lôi Chí Phong đứng bên cạnh vẫn luôn thầm theo dõi hắn.
Câu cầu cách tòa nhà mấy chục mét, Nông Cao Vân giơ hai tay ra nói:
-Phó trưởng ban Thiết, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
-Được, chúng ta vào thôi.
Thiết Hậu Sơn gật gật đầu nói. Nông Cao Vân cũng không lùi bước, để lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn đi trước mà cùng Thiết Hậu Sơn song song bước và tòa nhà Thành ủy.
Khi mới cách cửa chính tòa nhà Thành ủy hơn mười mét, Thiết Hậu Sơn cùng Nông Cao Vân đột nhiên dừng bước. Không hẹn mà cùng quay sang bên phải như đang nhìn ai.
Diệp Phàm cảm thấy có chút lạ, nhìn sang, phát hiện bên phải có một người tóc đã bạc hết đang ngồi trên xe lăn. Ông lão mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Ông lão hình như đang bị bệnh, mặt gầy chỉ còn da bọc xương. Tuy nhiên, ánh mắt rất bình thản, điềm đạm.