- Ha hả! Tổ trưởng Diệp, xem mấy người tuổi trẻ tranh đua, ông cũng thấy ngứa tay rồi, nếu không ngại thì đấu với ông một ván đi.
Lý Viêm Đình không chút liêm sỉ đứng lên cùng muốn đứng lên vật tay với một thằng ranh chưa ráo máu đầu như Diệp Phàm. Lão già này có thể đại biểu cho họ Lý tranh chức chủ tịch thôn nên da mặt dĩ nhiên là dày như đáy nồi, không hề đỏ mặt, cả đám họ Lý xung quanh cũng ngây cả người.
- Lão thất phu! Ông nhiều tuổi như vậy, bản lĩnh võ thuật cũng như nội công đều thâm hậu hơn, chẳng phải là rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của mình sao? Không thể đấu, phần thắng không nắm chắc lắm. Lý Viêm Đình là hậu nhân của gia tướng họ Lô, gia tộc kia có từ triều Đường, có lẽ còn sớm hơn cả Trương Tam Phong, nói lão không có chút bản lĩnh là chuyện lừa đảo. Nếu không lão già này cũng không dày mặt mà ra tay với mình, bằng không thua thì còn biết để cái mặt già kia vào đâu......
Diệp Phàm hơi hoảng hốt, vội vàng vận ‘Thanh Tâm quyết’ trong thuật dưỡng sinh. Một luồng khí lạnh nhè nhẹ bốc lên trong lòng, tâm trí thoáng cái đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, cười nhạt:
- Tốt a! Có thể cùng giao đấu với tộc trưởng Lý là niềm vinh hạnh của thế hệ sau như cháu, kính mong tộc trưởng hạ thủ lưu tình, ha hả!
Diệp Phàm gượng cười trầm ổn đưa tay ra, vận sức chờ phát động, đối thủ là lão Lý nên hắn không hề dám khinh suất.
Quả nhiên!
Bản lĩnh thâm hậu của lão Lý lập tức thể hiện ra, Diệp Phàm cảm giác tay của lão không khác một cây gậy sắt, mơ hồ có một luồng kình khí ổn trọng từ tay lão truyền ra.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không chút yếu thế. Tuy nói gia tộc của lão Lý rất cổ xưa nhưng giờ cũng đã suy tàn rồi, nếu không cũng không phải khuất mình ở xó xỉnh này, thuật dưỡng sinh mà bản thân tu luyện nghe lão Phí nói cũng đã truyền thừa được 2000 năm rồi. Hơn nữa người trẻ tuổi dù sao vẫn có lòng hiếu thắng, cho dù ngươi có là một con lão hổ mạnh mẽ đi nữa thì ta cũng phải thử qua.
Diệp Phàm vận ra năm tầng sức lực của thuật dưỡng sinh khiến lão Lý cũng hơi kinh hãi, thầm nghĩ thằng ranh cũng thực sự có bản lĩnh chứ không phải rỗng tuếch, không biết là đồ đệ của ai.
Từ trong lòng bàn tay lão cảm nhận được một luồng kình lực tuyệt đối thuần hậu hơn thằng cháu Tuyên Thạch của lão, không biết là loại cao thủ nào mà có thể dạy ra đệ tử như vậy. May vừa rồi không để cho Lý Tuyên Thạch giao đấu nếu không thì hỏng bét rồi......
Lão Lý thầm kêu may mắn, đồng thời cũng bắt đầu gia tăng kình lực từ từ. Lão không muốn một chiêu thắng ngay mà muốn thử xem bản lĩnh của Diệp Phàm nông sâu đến đâu.
Diệp Phàm cũng dần dần gia tăng lực sức lực chống đỡ.
Sáu tầng
Bảy tầng
Tám tầng
Chín tầng
Mười tầng rồi, sắc mặt Diệp Phàm đỏ bừng, nổi hết cả gân xanh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra đầy mặt, biểu hiện của việc tuần hoàn máu tăng nhanh. Còn lão Lý cũng không dễ chịu gì, chòm râu không gió vẫn run lên bần bật, đám người họ Lý đều biến hẳn sắc mặt.
Lão Lý là người có bản lĩnh thâm hậu nhất hiện giờ của họ Lý, sau khi mấy người cao thủ của gia tộc tham gia cách mạng rồi mất tích.
Thế hệ sau của nhà họ Lý cũng không có ai có đủ căn cốt để luyện ‘Hóa khí thần công’ của nhà họ Lý. Môn công phu này theo truyền thuyết là bắt nguồn “Âm dương hấp linh thuật” của Vũ Văn Thành Đô thuộc gia tộc Vũ Văn, có thể biến kình khí của kẻ địch cho bản thân sử dụng, nếu tu luyện đến tầng thứ 8 thì có thể hút nuốt kình khí của đối thủ, cực kỳ lợi hại.
Tuy nhiên căn cốt để tu luyện một ‘Hóa khí thần công’ cũng đòi hỏi rất cao, người bình thường không thể tu luyện được. Kết quả là môn công phu này của họ Lý bị suy sụp dần, thỉnh thoảng đời sau có một, hai người đạt yêu cầu thì lại không chịu được cực khổ trong tu luyện.
Giằng co một hồi Diệp Phàm dốc hết mười tầng sức lực, còn lão Lý cũng đã dốc ra chín tầng. Trong lòng lão lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ “Thằng nhãi này không phải là cá trong ao, tất sẽ có ngày hóa rồng bay lên trời”.
Tuy nhiên lúc này lão Lý bắt đầu vận khởi “Hóa khí thần công”, lão muốn hút thử một chút kình khí của Diệp Phàm để thăm dò sự thần bí nơi thằng nhãi này xem có thể sử dụng được phương thức hành khí hay không, học hỏi chỗ hay của trăm nhà cũng là bí quyết không ngừng tiến bộ của người tu luyện.
Diệp Phàm cảm giác bàn tay mình càng lúc càng nặng, hình như bàn tay lão Lý là một trạm trung chuyển. Ban đầu còn chưa rõ ràng, sau một lúc mới cảm thấy kinh hãi, lão Lý hóa ra có thể hút được kình khí của bản thân.
Kình khí thật ra là một thứ vô hình chỉ là một loại cảm giác của người tu luyện mà thôi, nó chỉ biến thành hữu hình khi tới cấp độ tiên thiên, tuy nhiên điều này thì rất hiếm hoi.
- Thằng cụ nó, lão này âm độc thật, chẳng lẽ luyện Cửu Âm thần công hoặc là Càn Khôn Đại Na Di?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, dồn hết kình khí toàn lực kích ra, tuy nhiên hắn biết cũng chỉ là giãy dụa mà thôi. Dù sao lão Lý đã tu luyện qua mấy chục năm, trong khi mình mới tu luyện 10 năm, sao có thể ngạnh kháng.
- Ầm!
Lúc lão Lý dồn sức đè tay Diệp Phàm xuống, người họ Lý đều lộ ra vẻ khinh thường lẫn vui mừng như điên. Vào thời khắc mấu chốt đột nhiên xảy ra chuyện quỷ dị, Diệp Phàm cảm giác đan điền nóng rực như một chén nước thép nung đỏ, còn ở dưới mệnh căn có một luồng kình khí âm nhu bốc lên. Một nóng một lạnh hợp với nhau xảy ra một phản ứng rồi sinh ra một kình lực quỷ dị trên cánh tay.
Trong đầu của Diệp Phàm mơ hồ thấy bốn vòng tròn màu vàng nhạt quấn quýt lấy nhau, giống như vòng vân gỗ tính tuổi của cây.
Hắn biết thuật dưỡng sinh mà bản thân tu luyện do bị cưỡng ép từ bên ngoài mà nhân họa đắc phúc, rốt cuộc đột phá lên tầng thứ tư.
Sư phụ Phí đã nói: Thuật dưỡng sinh thuật đột phá đến tầng thứ tư mở ra ý cảnh trong tâm tưởng, hiện ra bốn vòng tròn màu vàng nhạt. Sau này mỗi lần tiến thêm một cảnh giới mới sẽ thêm một vòng tròn. Ruy hiên đây là một loại huyễn cảnh trong ý thức, không phải là thật sự, cũng như ảo giác của người bị đánh ngất.
Thuật dưỡng sinh được phân ra 12 tầng lớn, mỗi tầng lại chia bốn cảnh giới nhỏ là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Trữ Luyện, Thuần Hóa. Mỗi tầng lớn sau khi đạt tới cảnh giới đại viên mãn thì sẽ đột phá tầng cao hơn, năng lực tu vi cũng theo đó mà tăng lên.
Vào lúc dùng lực đánh ra, lão Lý tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Phàm lại có thể tìm được đường sống trong đất chết. Quả đấm thoáng cái đã bị Diệp Phàm áp chế ngược lại, mắt thấy sắp bị áp xuống bàn đá, lão Lý dồn hết sức lực lần nữa, đáng tiếc đã không còn cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị Diệp Phàm từ từ chiếm thượng phong, quả thực là một loại tra tấn tâm linh đến cơ thể.
Mấy người họ Lý chung quanh bao gồm cả Lý Tuyên Thạch đều kinh ngạc. Hai trụ cột của họ Lý là Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn lại càng nhìn trừng trừng đến nỗi con ngươi sắp rớt ra, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ và kính trọng.
Lý Viêm Đình bình thường chính là thần linh trong lòng bọn họ, hiện giờ lại sắp thua một thằng ranh chưa ráo máu đầu.
Kỳ quái là lúc Lý Viêm Đình coi như đã chấp nhận bại cục thì đột nhiên cảm giác cánh tay Diệp Phàm lại nhẹ đi, hai bên nhanh chóng trở về thế cân bằng.
- Tộc trưởng Lý bản lĩnh thâm hậu, cháu cảm thấy không bằng ..., coi như đánh ngang tay nhé?
Diệp Phàm cười ấm áp.
- Ha ha ha...... Hậu sanh khả úy!
Lý Viêm Đình phản ứng cũng không chậm, biết Diệp Phàm cho lão một bậc thang để đi xuống, nhất thời âm thầm tán thưởng. Lão cảm thấy Diệp Phàm tuy nói trẻ tuổi, nhưng thực có phong độ đại tướng, nếu đổi là bản thân mình chưa chắc đã có thể thu tay lại, quay đầu lại nói với Lý Tuyên Thạch:
- Tuyên Thạch! Sau này họ Lý toàn lực ủng hộ cậu Diệp! Có thể trúng được vị trí chủ nhiệm thôn là phúc phận của họ Lý, không được cũng không cần nghĩ nhiều. Hoành Sơn, sau này phải học tập cậu Diệp nhiều vào, đừng có tưởng học được mấy miếng mèo quào thì đã không biết trời cao đất dày là gì.....
Cuối cùng Diệp Phàm đương nhiên là bị họ Lý cho bò bốn chân mới trở về được cung cũ. Họ Lý không chiếm được tiện nghi khi vật tay thì phải triển lộ uy phong trên bàn rượu. Huống chi Diệp Phàm bị quần đấu, tuy nhiên hắn cũng vui vẻ tiếp hết, đến khi say mèm mới hài lòng ra về.
Vào chập tối trong cung chỉ có mẹ con Diệp Kim Liên và Nhị Nha Tử, còn Xuân Thủy lên thị trấn vẫn chưa về. Diệp Nhược Mộng hiện giờ cũng đã an tâm vì đã tiêu hủy được tờ khai nhận tội của chủ tịch Ngô