Tề Thiên nhất thời ngạc nhiên, thằng này toàn thân có chút mê mẩn, ngơ
ngác nhìn Diệp Phàm, miệng há ra cũng có chút khoa trương.
-Giả ngốc như vậy làm gì?
Diệp Phàm trừng mắt nhìn người này một cái
-Tà môn à Diệp Phàm, anh nói xem làm thế nào tính được. Tranh thủ thời gian dạy tôi, nắm được chiêu này cuộc sống không sợ điều gì rồi? Đến khi đó
lãnh đạo có một việc đau đầu nhức óc bấm quẻ trước để quyết định thì tốt quá.
Tề Thiên vỗ cái đầu ngu ngốc kêu lên.
-Này, có gì kỳ quái, gần đây toàn khơi chuyện này lên?
Diệp Phàm tức giận nói.
-Lợi hại, Diệp Phàm chính là Diệp Phàm. Khó trách chúng ta chỉ có thể làm tiểu đệ, mà anh chính là lão đại.
Tề Thiên cười, hai người vào phòng riêng.
Phát hiện bên trong có hai người, người thứ nhất là Liễu Nguyệt, một vị khác toàn thân tây phục rất chuẩn thước. Người đàn ông trung niên còn thắt
cà-vạt, khuôn mặt hơi dài có chút giống với Liễu Nguyệt. Nhưng không
phải rất giống, xem ra cũng có vẻ là người nào đó của Liễu Gia.
-Bí thư Diệp, vị này là chú Liễu Sinh Thông.
Liễu Nguyệt ngay cả đứng cũng không đứng lên, miệng đang giới thiệu. Cô gái này thật đúng là có chút kiêu kỳ.
-Oh, Liễu tiên sinh, chào ngài.
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi rất đúng mực.
-Xin chào Trợ lý Diệp.
Liễu Sinh Thông sau khi lên tiếng chào hỏi, tiến lên chỗ Liễu Nguyệt cười nói,
-Liễu Nguyệt, sau này không thể lại gọi Bí Thư Diệp, nên gọi là trợ lý Diệp mới đúng.
-Trợ lý Diệp, trợ lý ở đâu?
Liễu Nguyệt sửng sốt, dùng giọng điệu châm chọc.
-Haha, một trợ lý nhỏ, giá trị không đáng để Liễu đại tiểu thư hỏi tới.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Là trợ lý Chủ tịch Tỉnh Còn trợ lý nhỏ gì chứ. Là độ cao mà dân thường chúng tôi phải ngước nhìn.
Liễu Sinh Thông cười nói.
-Lên chức rồi, lên chức này rất nhanh nha. Xem ra trợ lý Diệp rất biết chạy.
Liễu Nguyệt châm chọc nói, hạ thấp Diệp Phàm thành hạng người chỉ biết chạy chức chạy quyền.
-Liễu Nguyệt, đừng có nói bừa. Trợ lý Diệp có thể thăng chức đấy là người ta
thật sự có bản lĩnh. Nào, tôi xin kính Trợ lý Diệp một chén xem như lời
chúc muộn.
Liễu Sinh Thông cười tủm tỉm giơ chén rượu lên.
Người như thế thật sự là nhanh nhẹn, chỉ mới gặp mặt Diệp Phàm lần đầu không
ngờ giống như đã quen từ lâu,lập tức cùng anh giao hảo.
Chính là
trong lòng Diệp Phàm cũng ám thầm bội phục đám người da mặt dày, Loại
người này khi nên giả bộ đáng thương, tuyệt sẽ không qua loa.
Diệp Phàm đương nhiên cũng sẽ không so đo những cái này, cầm ly rượu lên cạn chén với Liễu Sinh Thông.
-Liễu Nguyệt, chúng ta cùng chúc mừng Diệp Phàm thăng chức.
Để không khí sôi động Tề Thiên cũng cười ha hả nâng chén rượu.
-Một trợ lý, xem ra trong dấu ngoặc kép vẫn là giám đốc sở. Nhiều nhất là
hưởng thụ đãi ngộ Phó bộ thôi, cái này có cái gì mà đáng chúc mừng?
Không ngờ Liễu Nguyệt không cho một chút thể diện, vẻ mặt Tề Thiên có chút cứng ngắc.
-Uống rượu uống rượu...
Liễu Sinh Thông lập tức ba phải
-Haha, không có gì. Trợ lý nhỏ cũng có thể cứu Trưởng khoa lớn đấy.
Diệp Phàm vẻ mặt dường như đang cười, Liễu Nguyệt vừa nghe mặt mày tức đến tái xanh.
Đương nhiên là bị Diệp Phàm chọc đúng chỗ đau rồi, cô ta lo nhất nói đến việc của Thiên Khâu Cốc này nọ. Bởi vì Liễu Nguyệt trong bộ đội là sĩ quan
cấp phòng.
Tuy nhiên Liễu Sinh Thông vẫn hướng luôn ra hiệu với
Liễu Nguyệt. Cuối cùng Liễu đại tiểu thư cũng không nổi giận. Đôi bên
uống rượu, được vài chén sắc mặt ai ai cũng đỏ bừng lên.
Lúc này Liễu Sinh Thông vụt tắt nụ cười, nói:
-Trợ lý Diệp thực ra tối nay tôi đến nơi đây là chịu quyền ủy thác của ngài
Liễu Tây Hà Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Thắng thương lượng
với Trợ lý Diệp một vài việc.
-Oh, có chuyện gì xin Liễu tiên sinh cứ nói.
Diệp Phàm khách khí nói. Biết việc tạo áp lực của Vương Triều có kết quả rồi, trong lòng tự nhiên cao hứng.
Bằng không vẫn giằng co với Diệp Phàm, lời hứa này liền trở thành lời nói
xằng bậy. Hơn nữa người khác đã hạ thấp thân phận, bản thân hà tất còn
quấn quýt làm cái gì.
-Là như vậy, cho tới nay Chủ tịch Liễu của
chúng tôi cũng đều quan tâm tới một vài sự nghiệp dân sinh. Hàng năm đều đã dành ra ba chục triệu để quyên tặng hoặc làm việc từ thiện.
Nỗi khổ của nhân dân Hồng Cốc Trạiđã làm cảm động chủ tịch Liễu. Cho nên để hoàn trả triệt để nước cho Hồng Cốc Trại.
Chủ tịch Liễu cùng với thành viên của Hội đồng quản trị sau khi thông qua
thương lượng, quyết định bán trạm phát điện Hồng Cốc cho chính quyền
Đồng Lĩnh với giá cao hơn 10% giá mua, coi như làm việc thiện.
Như vậy có thể hoàn toàn hoàn trả nước cho trại dân của trại Hồng Cốc.
Lời này của Liễu Sinh Thông nói quả thật là mượt mà, vừa giữ thể diện cho chủ tịch Liễu cũng vừa giữ thể diện cho Diệp Phàm.
-10%, Tôi tin rằng các anh đã tính toán cụ thể giá tiền. Liễu tiên sinh thẳng thắn cho tôi một con số cụ thể chuyển nhượng trạm phát điện?
Diệp Phàm trong lòng sửng sốt nhưng vẫn không nghĩ Liễu Tây Hà đột nhiên lại hào phóng như vậy.
Kỳ thât Diệp Phàm trong lòng đã sớm có con số. Kết quả theo Vương Triều
điều tra được chính là, trên thực tế hồi đầu khi mua trạm điện Hồng Cốc
‘công ty Liễu Mạn’ của Liễu Sướng đã tiêu hết bảy mươi triệu nhân dân
tệ.
Hiện tại nếu lấy giá cao hơn 10%, tính ra chưa đến tám mươi
triệu nhân dân tệ đã có thể mua về trạm phát điện. Đây tuyệt đối là kiếm lớn rồi, bởi vì tính trên thực tế hiện nay trạm phát điện Hồng Cốc giá
trị ít nhất phải 120 đến150 triệu nhân dân tệ. Thậm chí còn nhiều hơn số đó, khoản mua bán này tuyệt đối sẽ không lỗ.
-Tập đoàn Vạn Thắng lúc trước chi cho trạm phát đện Hồng Cốc tổng cộng hết 120 triệu nhân
dân tệ. Hiện tại thời gian năm năm đã trôi qua, thêm 10% tức là 130
triệu nhân dân tệ. Chủ tịch Liễu đã nói đây là việc từ thiện, cho nên
chỉ cần đủ 130 triệu nhân dân tệ là được.
Liễu Sinh Thông nói.
-Liễu tiên sinh, chủ tịch Liễu đã có thành ý đem trạm điện Hồng Cốc cho chúng tôi với hình thức làm việc thiện. Đây không phải muốn chơi đùa với
những con số với tôi sao?
Diệp Phàm mặt nghiêm nghị, hừ nói.
-Chơi trò đếm số à, tôi không rõ ý này của Trợ lý Diệp là có ý gì? Kính xin
giải thích một chút, tôi sẽ truyền lại tới chủ tịch Liễu .
Liễu Sinh Thông biểu hiện có chút kinh ngạc hỏi.
-Lúc trước thật sự đã tiêu hết 120 triệu nhân dân tệ cho trạm phát điện Hồng Cốc sao? Những điều này cũng không có tài liệu lưu lại, đây không phải
chuyện chỉ nói miệng là được.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Đúng vậy, tập đoàn Vạn Thắng chúng rôi quả thực có tư liệu lưu lại. Lúc
trước mua lại trạm phát điện Hồng Cốc là 120 triệu nhân dân tệ. Số liệu
này đến giờ chúng tôi vẫn còn giữ lại, tuyệt đối không phải là giả.
Không tin Trợ lý Diệp có thể kêu người điều tra xem có phải hay không?
Liễu Sinh Thông vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Theo tôi được biết lúc trước chỉ chi có năm mươi triệu nhân dân tệ. Hơn nữa
hai mươi triệu nhân dân tệ kia có được dưới hình thức vay ngân hàng.
Thêm hai mươi triệu nhân dân tệ đó cũng không vượt quá bảy mươi triệu
nhân dân tệ, từ bao giờ đã biến thành 120 triệu nhân dân tệ rồi. Con số
này có vẻ chệnh lệch tương đối lớn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Trợ lý Diệp, tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi khi mua lai quả thật đã phải trả
120 triệu nhân dân tệ, đây là tài liệu chứng minh lúc trước đã qua công
chứng, tuyệt đối không có giả tạo. Bằng không Trợ lý Diệp hoàn toàn có
thể cho người đi điều tra mà!
Liễu Sinh Thông vừa nói vừa cầm túi da chuẩn bị lấy tài liệu ra đặt lên ghế.
-Thì không sai, 120 triệu nhân dân tệ kia chúng tôi cũng rõ. Tuy nhiên đó là khoản tiền các anh cấp cho ‘Công ty Liễu Mạn’. Mà hồi đầu khi mua trạm
phát điện Hồng Cốc, các anh chỉ tiêu 70 triệu nhân dân tệ. Lẽ nào còn
phải gọi người đưa ra giấy chứng nhận?
Diệp Phàm nói.
-Giữa chúng ta có thể có hiểu lầm, vừa rồi Trợ lý Diệp cũng đã thừa nhận tập
đoàn Vạn Thắng chúng tôi chi cho trạm phát điện Hồng Cốc 120 triệu nhân
dân tệ có phải hay không?
Sẽ không có chuyện chúng tôi lấy lại số tiền thấp hơn giá bán 70 triệu nhân dân tệ. Trên đời này mặc dù làm
việc thiện nhưng cũng phải có một mức độ có đúng không?
Giá bán
chẳng khác nào nhảy lầu này, nếu như không phải chủ tịch Liễu muốn làm
việc thiện thì tuyệt đối không bán đi trạm phát điện Hồng Cốc. Hơn nữa
chúng tôi có tư liệu và con số chứng minh, bây giờ trạm phát điện Hồng
Cốc giá trị ít nhất cũng phải 180 triệu nhân dân tệ. Đây vẫn là con số
được giữ kín.
Các anh chỉ cần 130 triệu nhân dân tệ đã lấy lại
được, sang tay cũng cũng có khoản lợi 50 triệu nhân dân tệ, đây chính là đại lễ của chủ tịch Liễu tặng cho Ủy ban nhân dân Đồng Lĩnh các anh.
Chủ tịch Liễu nói việc thiện là ở tâm, tốn ít tiền cũng không có gì.
Cái miệng này của Liễu Sinh Thông thật là không phải chỉ để trưng cho đẹp.
-Đó là cách tính của các anh.Theo tôi được biết, chúng tôi cũng hỏi qua các chuyên gia về phương diện có liên quan. Họ nói giá trị hiện giờ của
trạm phát điện Hồng Cốc là 120 triệu nhân dân tệ.
Nếu chúng tôi
lấy lại với giá 130 triệu nhân dân tệ, vậy chẳng phải chúng tôi bị mua
lại với giá cao hay sao. Việc thiện mà chủ tịch Liễu đã nói kia là tôi
giúp ông ấy làm.
Các anh vừa được danh vừa được lợi. Việc như thế này Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi tuyệt đối không thể làm.
Thái độ của Diệp Phàm càng cứng rắn.
-Nhưng bán ra thấp hơn giá 70 triệu nhân dân tệ cũng không hợp lý lắm, làm việc từ thiện cũng không phải làm với cách như vậy.
Liễu Sinh Thông đối với thái độ cứng rắn với Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút đau đầu.
-Cái này, các anh phải đi hỏi ‘Công ty Liễu Mạn’ trước. Nói thì tôi không
muốn nói nhiều, nếu các anh thực sự có thành ý thì thêm 10% so với giá
ban đầu mà công ty Liễu Mạn mua. Bằng không nói nhiều cũng vô dụng. Ủy
ban nhân dân đồng lĩnh chúng tôi không thể tiêu tiền hoang phí. Sự vướng mắc trong chuệyn này tôi không nói ra, nói chỉ thêm chán.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Trợ lý Diệp việc này thương lượng có được không? Hà tất vừa mở miệng ra đã
lấp đường chết rồi. Tôi thấy đôi bên chúng ta cùng lùi một bước.
Tập đoàn Vạn Thắng làm việc thiện thì xóa con số lẻ kia đi, lấy số nguyên 100 triệu nhân dân tệ là được.
Mà các anh cũng không phải nhìn chằm chằm vào con số bẩy tám chục triệu
nhân dân tệ. Tăng thêm chút hòa khí sinh tài. 100 triệu nhân dân tệ đối
với Ủy ban nhân dân Đồng Lĩnh các anh, lợi nhuận không phải vô cùng lớn
hay sao?
Liễu Nguyệt tỏ ra không kiên nhẫn được nữa xen vào nói.
-100 triệu nhân dân tệ, quá đắt, thêm 10% của 70 triệu nhân dân tệ, tổng là
77 triệu. Nếu đồng ý thì có thể ký hợp đồng chuyển nhượng mua bán ngay.
Nếu không đồng ý chúng ta uống rượu nhé. Mua bán không thành thì là bạn
có phải hay không?
Diệp Phàm nói, Liễu Nguyệt thiếu chút nữa thì
điên lên, dễ dàng với thằng này không ngờ còn khoe mẽ. Giống như tập
đoàn Vạn Thắng dễ dãi quá.
-Trơ tráo, Diệp Phàm hôm nay đã cho
Liễu Nguyệt tôi được mở rộng tầm mặt rồi. Trên đời này cái gì gọi là
không biết xấu hổ, một mình anh đã khiến tôi tiếp thu toàn bộ rồi. Chú,
chúng ta không nói nữa. Rượu này uống cũng không có hương vị. Có điều gì để nói với loại người này cơ chứ, thấp kém!
Liễu Nguyệt tức giận đứng lên muốn bỏ đi.
-Cũng vậy cả thôi.
Diệp Phàm cũng chọc tức, lạnh lùng hừ nói, nhìn Tề Thiên liếc mắt một cái, nói,
-Tề Thiên, sau này đừng người nào cũng dẫn tới ăn bàn ăn, thật là mất hứng.
Nói xong đứng lên định đi.