Quan Thuật

Chương 1582: Chương 1582: Đuổi đi hết cho tôi!




Viên trưởng Thái, sao lại thế này, chỉ nhờ ông tìm vài phòng bệnh riêng mà cũng không có sao.

Người phụ nữ trung niên dường như là một trưởng phòng, họ Trương, nhướn mày, vô cùng khí thế, hừ giọng nói.

- Xin lỗi trưởng phòng Trương, gần đây đang tháng sáu, thời tiết nóng, người bệnh nhiều lắm.

Chị cũng thấy rồi đấy, ngay cả lối đi cũng toàn giường bệnh. Chúng tôi đã tìm được ba phòng bệnh rồi, giờ có thể chuyển qua đó ạ.

- Mới có ba phòng, sao đủ được?

Trưởng phòng Trương hừ một tiếng, liếc mắt nhìn quanh, nói:

- Còn có sáu cô gái, bạn của con tôi cũng bảy người, anh bảo bọn nó chen chúc thế nào đây?

- Trưởng phòng Trương, giờ chúng tôi cũng cố gắng lắm, nhưng đúng là khó sắp xếp được. Vừa rồi ba phòng này cũng là do Viện trưởng Thái tốn bao nhiêu khí lực, làm công tác động viên và thuyết phục, mới đẩy được ba cán bộ đi nơi khác, ở chung với mấy người. Mấy cán bộ này có một vị là cán bộ cấp sở đó ạ.

Lúc này, người đàn ông trung niên đứng cạnh viện trưởng Thái vuốt mông ngựa. Biến chuyện chuyển phòng bệnh thành một việc vô cùng khó khăn.

- Cán bộ cấp sở,lớn quá nhỉ?

Lúc này, người đàn ông có vẻ như thư ký của Trưởng phòng Trương liếc nhìn Viện trưởng Thái một cái, hừ lạnh một tiếng.

- Thư ký Kiều, tôi không có ý đó.

Người trung niên vội vàng giải thích. Diệp Phàm nhìn đã rõ, chắc chắn vị trưởng phòng Trương kia là mẹ của Điền Minh, còn người thanh niên lạnh lùng đứng bên chắc hẳn là thư ký Phó bí thư Điền Thắng Lợi cha của Điền Minh. Chẳng trách lại cao ngạo như vậy.

- Không có ý đó, vậy kiếm phòng nhanh đi. Vừa nãy, Bí thư Điền gọi điện đến hỏi. Nếu một chút chuyện này mà bệnh viện các ông cũng không làm được, vậy là sao đạt được tiêu chuẩn thành phố kia chứ.

Thư ký Kiều hừ lạnh nói.

- Ngay cả phòng bệnh còn chẳng quá, còn đạt tiêu chuẩn cái gì?

Trưởng phòng Trương liếc nhìn Viện trưởng Thái một cái, hừ lạnh nói, vô cùng uy hiếp.

Diệp Phàm phát hiện, trán Viên trưởng Thái đã toát mồ hôi rồi.

- Thế này đi, lệnh công tử cứ chuyển qua trước, rồi tôi nghĩ cách tiếp, đảm bảo sẽ có thêm vài phòng nữa. Tôi cam đam chút nữa sẽ có thêm phòng.

Viện trưởng Thái cúi thấp người. Ông không còn cách nào khác, người ta là phó Bí thư thành ủy, chọc giận ông ta thì chuyện tước mũ quan của mình chẳng thành vấn đề gì cả.

- Viện trưởng Thái, tôi thích ở đây. Ông đưa mấy cô kia chuyển sang phòng khác là được, không cần kiếm phòng nữa đâu.

Lúc này, Điền Minh đã hơi tỉnh rượu, liếc mắt nhìn đám Phí Nhất Độ, hai mắt đột nhiên sáng ngời ngời, chỉ tay vào đám Phí Nhất Độ, đột nhiên nói:

- Viện trưởng Thái, tôi có yêu cầu nho nhỏ. Mấy tên kia tôi ghét lắm, ông chuyển họ ra lối cầu thang đi. Phòng này tuy lớn, nhưng cũng khá chen chúc rồi. Hơn nữa bốn người này nặng mùi quá, thối chết đi được, tôi không chịu nổi.

- Cái này...

Viên trưởng Thái liếc mắt nhìn đám Phí Nhất Độ, có vẻ chần chừ. Dù sao, tự dưng đuổi bệnh nhân cũng hơi thiếu đạo đức. Lương tâm của Viện trưởng Thái cũng chưa hỏng hết cơ mà.

- Hừ!

Thư ký Kiều đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Liếc nhìn Viện trưởng Thái.

- Chuyển sang lối đi đi!

Lương tâm của Viện trưởng Thái cuối cùng bị khuất phục bởi quyền lực, lão khoát tay, bảo bảy tám người đưa giường dạng bánh lăn đến đẩy đám Phí Nhất Độ đi.

Diệp Phàm sớm đã chú ý, vừa nhìn thấy, đã đưa tay ngăn lại:

- Các người muốn làm gì?

- Xin lỗi đồng chí, phòng bệnh của bệnh viện có hạn, ở đây còn cấp cứu cho những người sau. Các anh chịu thiệt thòi một chút, dù sao cũng chỉ say rượu, truyền mấy bình nước là được rồi. Nằm bên ngoài truyền cũng giống nhau cả thôi.

Một bác sĩ nói.

- Vậy còn mấy người kia?

Diệp Phàm giơ tay chỉ chỉ đám Điền Minh.

- Bọn họ à, bọn họ có sắp xếp khác.

Một bác sĩ trung niên giải thích.

- Không được, bọn họ không chuyển, tại sao chúng tôi phải chuyển?

Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu.

- Xin lỗi, các anh là bệnh nhân, đến bệnh viện thì phải tuân theo sắp xếp của thầy thuốc.

Lúc này Viên trưởng Thái hừ một tiếng, nói:

- Chuyển đi!

Mấy thầy thuốc vì vuốt mông ngựa, bèn miễn cưỡng đẩy giường đi.

- Ai dám! Đừng có trách tôi không khách khí đó.

Diệp Phàm đột nhiên khí thế mãnh liệt, dùng chân giẫm lên thanh sắt phía trước giường Lô Vĩ, hừ lạnh nói.

Lúc này, thư ký Kiều đang dán sát tai nghe Điền Minh dặn dò. Sau khi nói xong, thư ký Điền hừ lạnh nói:

- Viện trưởng Thái, đối với phần tử làm rối loạn trật tự bệnh viện ông nên xử lý thế nào?

- Gọi bảo vệ đến đây.

Viện trưởng Thái bất đắc dĩ nói.

Không lâu sau, mười mấy bảo vệ cầm gậy chạy lên.

- Người này làm rối loạn công việc của bệnh viện. Bắt đi!

Viện trưởng Thái hừ lạnh nói. Lão này bây giờ vẻ mặt đầy chính khí, chẳng biết lão này có thể vì chính nghĩa được bao nhiêu.

- Đi thôi, chẳng lẽ đợi chính tôi động thủ nữa sao?

Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Anh thử xem.

Diệp lão đại thản nhiên đứng ở đó. Đồng chí Lô Vĩ nằm trên giường đôi mắt say khép hờ dường như đang xem kịch vui. Gã tin, chỉ cần có Diệp lão đại, chẳng có tên nào chơi công phu quyền cước qua được hắn.

- Bắt lại!

Chỉ huy đội bảo vệ hừ giọng cầm gậy gộc tiến về phía Diệp Phàm.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, rồi vài tiếng bộp bộp vang lên, ba bảo vệ đã bị Diệp lão đại đấm cho nằm xuống đất, ôm lấy bụng rên la, mặt mày nhăn nhó, vô cùng đau đớn.

- Lên, bắt lại!

Chỉ huy bảo vệ không còn nhìn được nữa. Hét to!

Vài bảo vệ từ xa đã cầm côn đánh vào đầu Diệp lão đại. Lần này xuống tay không chút lưu tình.

- Dừng tay!

Đột nhiên, một tiếng quát uy nghiêm vang lên. Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, một người trung niên dáng cao gầy, cũng đeo kính, mặc bộ đồ blouse trắng.

- Viện trưởng Tề.

Chỉ huy trưởng đội bảo vệ vội bước lên chào hỏi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Viện trưởng Thái cũng bước đến chào hỏi:

- Viện trưởng Tề, vừa nãy người này làm loạn trong phòng bệnh, căn bản là một thằng vô lại, chẳng còn cách nào để triển khai công việc, tôi đành nhờ bảo vệ mời hắn ra ngoài.

- Lưu manh?

Viện trưởng Tề hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên đưa tay ra, cười nói:

- Là Bí thư Diệp à, tôi tới hơi chậm, lúc nãy bị kẹt xe.

Rồi Viện trưởng Tề vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn mọi người nói:

- Làm thầy thuốc phải chú trọng y đức, đội ngũ bệnh viện ta từ trước tới nay luôn chú trọng y đức. Sao hôm nay có thể đuổi bệnh nhân ra ngoài, chẳng ra thể thống gì cả.

Kỳ thực đồng chí Thái Bồi Lâm là viện phó, nghe xong câu nói của Viện trưởng Tề vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Những lời của Viện trưởng Tề đang ngầm phê bình mình.

Tuy nhiên, viện phó Thái cảm giác hơi kỳ lạ, Viện trưởng Tề sao lại gọi thằng thanh niên này là Bí thư Diệp, hình như lai lịch của hắn không nhỏ. Tuy nhiên, viện phó Thái sợ viện trưởng Tề không biết có người nhà của Phó bí thư Điền ở đây, bèn bước qua, nói nhỏ bên tai Viện trưởng Tề mấy câu.

- Là Điền phu nhân à, xin chào. Tôi đến hơi muộn, bệnh viện quả đang có chút khó khăn, phòng bệnh thiếu nghiêm trọng. Chúng tôi đang xin thành phố cho xây thêm tòa nhà nữa. Nhưng thành phố mãi vẫn chưa trả lời.

Viện trưởng Tề cũng bước sang chào hỏi Trưởng phòng Trương.

- Dài dòng làm gì Viện trưởng Tề, nhanh chuyển những người kia ra lối đi đi, tôi nhìn thấy họ là đau đầu rồi.

Lúc này Điền Minh nằm trên giường thể hiện uy phong, còn liếc nhìn Diệp Phàm một cái, kỳ thực, thằng nhãi này cũng chẳng quen biết Diệp Phàm.

Thấy trưởng phòng Trương nhìn chằm chằm mình, Viện trưởng Tề vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Rất xin lỗi, mọi người phải chen chút ở một chỗ thôi, thực sự bệnh viện không còn phòng nữa.

- Viện trưởng Tề, tôi là thư ký Kiều Lâm của Phó Bí thư Điền, vừa nãy Bí thư có gọi điện dặn phải chú ý bên này. Nếu như ông không chuyển những người kia đi, tôi đành phải báo cáo lại với Bí thư Điền vậy.

Kiều Lâm ép.

Viện trưởng Tề cũng hơi lo lắng. Vừa nãy nhận điện thoại của Thứ trưởng bộ y tế Trương Oánh Nguyệt dặn phải chiếu cố bạn của Bí thư Diệp Phàm này. Giờ lại còn phải đối đầu với vợ con Phó bí thư thành ủy Điền Thắng Lợi.

Viện trưởng Tề sau khi cân nhắc nặng nhẹ, nhìn chằm chằm Viện trưởng Thái, hỏi:

- Viện trưởng Thái, vừa nãy bên kia có được mấy phòng?

- Chỉ có ba phòng thôi ạ.

Thái Bồi Lâm nói.

- Vậy đi, lấy hai phòng sắp xếp cho bạn của Bí thư Diệp, còn một phòng thì để lại cho công tử của Trưởng phòng Trương.

Viện trưởng Tề nói.

- Viện trưởng Tề, ba phòng đó chúng tôi có người cần rồi.

Điền Minh đưa tay chỉ Triệu tứ và Tào Phi Nhi cùng sáu cô gái kia:

- Chính là các cô ấy, chuyển các cô ấy qua, chúng tôi ở đây được rồi, chỉ cần đuổi cái đám ồn ào hôi thối kia khỏi đây là được.

Viện trưởng Tề ngẫm nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Rất xin lỗi, chúng tôi không thể làm như vậy. Đều là bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi đối đãi ai cũng như ai cả.

- Viện trưởng Tề, tôi là Trương Nhất Đống. Báo cáo xây dựng tòa lầu mới cha tôi xem qua rồi.

Lúc này, Trương Nhất Đống nằm giường bên cạnh xem trò vui, đột nhiên mở miệng nói.

- Anh là?

Viện trưởng Tề hơi chần chừ, nhìn Trương Nhất Đống, vì ông không biết Trương Nhất Đống.

- Haha, cha anh ấy là Bộ trưởng bộ xây dựng đồng chí Trương Quốc Đông. Anh Trương thì làm ở bộ tài chính, sau này đòi tiền xây dựng có thể ông phải tìm anh ấy đấy. Chẳng cần nói đâu xa, kiếm vài chục triệu chẳng thành vấn đề đâu.

Điền Minh đắc ý nhìn Viện trưởng Tề.

- Là công tử của Bộ trưởng Trương, không ngờ, cậu cũng ở đây.

Viện trưởng Tề trong lòng hơi lạnh.

Trương Quốc Đông là Thứ trưởng bộ xây dựng, chỉ ngang với Thứ trưởng bộ y tế Trương Oánh Nguyệt. Nhưng anh người ta Trương Hướng Đông là trợ lý Thủ tướng, uỷ viên quốc hội, căn bản là không phải đối tượng mình có thể đắc tội.

Viện trưởng Tề quyết đoán, dù có đắc tội với thứ trưởng Trương Oánh Nguyệt cũng không thể đắc tội với gia đình Trương Nhất Đống, đó là một gia đình siêu cấp.

Vì thế Viện trưởng Tề đến thăm hỏi Trương Nhất Đống, rồi nói:

- Không thể ngờ là Trương công tử, chào cậu. Cậu thấy có đỡ hơn không?

- Cũng được, những cái khác tốt lắm, chri có điều phòng bệnh hơi chen chúc quá.

Trương Nhất Đống nói đến đây, liếc nhìn đám người Diệp Phàm, lập tức nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.