Quan Thuật

Chương 1807: Chương 1807: Đường Hạo Thông tôi có chút tán thưởng đồng chí.




Có lẽ, là Trương Vệ Thanh bảo ông ta đến để thử mình. Hơn nữa, từ việc Chủ tịch Đường viết thư cho mình, Chu Sâm cũng biết được phân lượng của mình trong lòng Chủ tịch Đường, cho nên có lẽ ông ta cũng muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với mình.

Huống hồ, đối với một thanh niên có tiền đồ vô lượng như mình, nếu Chu Sâm không thử thăm dò một chút thì cũng không dám tùy tiện đến cướp ghế, bởi như vậy chắc chắn mọi người sẽ không phục.

Nếu mình tỏ thái độ ủng hộ ông ta đến Hải Đông, qua một hai tháng là có quyết định xuống, đến lúc đó cùng chung một guồng máy, nếu Chu Sâm có thể ủng hộ công việc của mình thì đó cũng là một lựa chọn không tồi.

-Bí thư Diệp không ngại chứ?

Lúc này người thanh niên đi theo Chu Sâm liền nói một câu.

Diệp Phàm phát hiện, ánh mắt của Chu Sâm hung hăng liếc người thanh niên một cái.

Phỏng chừng là đang trách cậu ta nhiều chuyện. Việc này có thể nói thẳng toẹt như vậy sao? Chỉ có thể thăm dò nhau mà thôi.

Diệp Phàm trong lòng cũng biết thừa điều này, hắn liền cười nói:

-Đương nhiên là không ngại rồi. Chủ nhiệm Chu, ông cũng biết tình hình của tôi. Năm nay tôi mới hai bảy tuổi. Về tuổi tác và kinh nghiệm lý lịch, có thể đảm nhiệm chức quyền Chủ tịch thành phố này, tôi đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm rồi. Cái chức quyền Bí thư này lại đổ lên đầu tôi, tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Sức khỏe là vàng mà, không có sức khỏe thì chẳng thể làm được gì cả.

-Bí thư Diệp nói đùa rồi, về mặt tuổi tác thì tôi hơn cậu thật, nhưng về kinh nghiệm công tác thì tôi còn kém cậu nhiều.

Hải Đông trong thời gian mấy tháng Bí thư Diệp đảm nhiệm quyền chủ tịch thành phố, đã có nhiều thay đổi lớn. Như việc tu sửa khe suối Vượng Phu, từ hồi tôi công tác ở Hồng huyện cũng đã phát hiện ra vấn đề này rồi.

Chỉ có điều, khó khăn chồng chất, nói như bây giờ thì là chẳng ai dám đi thử con cua càng này.

Những điều này, tuy Chu Sâm tôi rất ít đến Hải Đông, nhưng thường xuyên nghe người nhà nói như vậy.

Chu Sâm không ngờ lại nâng Diệp Phàm lên.

-Ha ha, Chủ nhiệm Chu quá khiêm nhường rồi. Năm đó chỉ là điều kiện chưa chín muồi thôi.

Quan niệm công tác của tôi là, những chuyện có thể vì dân, thì cho dù là chuyện lớn hay chuyện bé, thì đều nên làm.

Hơn nữa, bất luận chuyện này có khó khăn thế nào, có điều kiện thì phải lên, không có điều kiện thì phải tự tạo điều kiện mà lên. Tôi nghĩ, tạo phúc cho nhân dân một địa phương, không ngoài mất điểm đó là.

Thứ nhất phải phát triển kinh tế, nhân dân trước tiên phải đảm bảo được cuộc sống vật chất mới có thể hạnh phúc được.

Đến cơm còn không đủ no thì nói gì đến hạnh phúc nữa. Thứ hai, đồng thời với việc phát triển kinh tế là phải chú trọng bảo vệ môi trường.

Lần này, chuyện ở Thanh Ngưu xảy ra chứng tỏ rằng Hải Đông vẫn còn rất yếu kém trong việc bảo vệ môi trường, từ đó mà dẫn đến hàng loạt những vấn đề khác.

Diệp Phàm nhân cơ hội cũng nói thẳng ra quan điểm công tác của mình.

Đương nhiên, cũng là thăm dò ý tứ của Chu Sâm, nếu Chu Sâm ủng hộ quan điểm của mình, thì chẳng có lý do gì để Diệp Phàm không ủng hộ ông ta đến Hải Đông cả.

-Tôi cũng thấy như vậy, trước kia khi còn ở Hồng huyện, ngành khai thác mỏ ở Hải Đông rất phát triển, kinh tế của Hải Đông đều dựa cả vào ngành này.

Chính điều này đã tác động vào tâm lý của cán bộ Hải Đông, là dựa dẫm vào ngành mỏ, không có trí tiến thủ, không tích cực thu hút đầu tư, phát triển những ngành khác.

Kết quả là, ngành khai thác mỏ phát triển, nhưng môi trường cũng bị phá hủy. Hiện giờ muốn quay lại như xưa cũng rất khó khăn.

Tuy nhiên, bất luận là khó khăn như thế nào, cùng với việc nhà nước càng ngày càng chú trọng đến vấn đề bảo vệ môi trường, tôi nghĩ làm thế nào để hài hòa giữa việc phát triển kinh tế và bảo vệ môi trường cũng là một vấn đề đáng để chúng ta chú ý.

Tuy nhiên, bất luận là khó khăn như thế nào, chúng ta cũng không được hy sinh hạnh phúc của thế hệ con cháu mình.

Đây chính là vấn đề hiệu quả lợi ích kinh tế lâu dài và trước mắt. Thực ra, cũng chính là vấn đề giữa việc nhìn xa trông rộng và tầm nhìn thiển cận mà thôi.

Chu Sâm cũng đồng ý với quan điểm của Diệp Phàm.

Tuy nhiên, dù Chu Sâm nói như vậy có thật hay không, nhưng hiện tại Chu Sâm cũng âm thầm biểu lộ thái độ của mình. Ông ta sẽ tôn trọng lựa chọn và tác phong công tác của Diệp Phàm. Nếu Chu Sâm đến, ít nhất là còn tốt hơn nhiều so với xa lạ từ đâu mò tới. Diệp Phàm đã có chút động lòng rồi.

Thấy bước đầu tiên đã hoàn thành mục tiêu, hai bên “thăm dò” nhau cũng đã đủ. Diệp Phàm cười nói:

-Đến giờ ăn cơm rồi, Chủ nhiệm Chu, mời ông cùng dùng bữa cơm rau dưa với Thành ủy chúng tôi.

-Vậy hôm nay chúng tôi làm phiền một bữa vậy.

Chu Sâm cười nói.

Trong bữa ăn tất cả đều không nói chuyện công việc, mà đơn thuần chỉ là nói chuyện vui vẻ.

Chu Sâm đi ngay trong đêm. Diệp Phàm cũng hiểu, rằng ông ta đi ‘hoạt động’ rồi. Tuy nói ông ta là Phó chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Đường Hạo Thông, nhưng muốn xuống một thành phố đảm nhận chức Bí thư thì có rất nhiều chỗ phải chào hỏi, ví dụ như mấy lãnh đạo của tỉnh ủy Nam Phúc chẳng hạn. Dù sao, một bí thư Thành ủy của một thành phố lớn , thì các nơi đều phải chú ý.

Diệp Phàm có chút xúc động, cầm bức thư mà Chủ tịch Đường đích thân viết gửi cho mình, hắn thực sự muốn chạy về thật nhanh để đọc thư.

Kiều Viên Viên vừa nhìn thấy Diệp Phàm, dịu dàng đến giúp hắn cởi áo khoác:

-Mệt cả một ngày rồi, anh đi tắm rửa chút đi, nước em đã chuẩn bị sẵn rồi.

-Vậy em vào kỳ lưng cho anh nhé.

Diệp Phàm cười nói, rồi đưa tay véo nhẹ vào cằm cô.

-Đáng ghét, lại véo cằm em rồi.

Kiều Viên Viên hừ một tiếng, tuy nhiên cô cũng chẳng gạt tay Diệp Phàm ra. Xem ra, phụ nữ miệng thì nói vậy chứ không phải trong lòng không muốn. Phụ nữ nói đáng ghét, thì phải đặt thêm dấu ngoặc kép vào, nói không thích tức là thích.

Bước vào nhà tắm, Diệp Phàm quàng tay ôm lấy Kiều đại tiểu thư.

-Chẳng dịu dàng tí nào cả.

Kiều Viên Viên liếc mắt kẻ nào đó một cái, nói.

-Con gái không phải đều thích thô thiển một chút sao?

Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiền nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên.

-Nói mau, anh đã từng “thô thiển” với bao nhiêu phụ nữ rồi?

Kiều Viên Viên nổi tính ‘la sát’ lên, Diệp Phàm trong lòng hổ thẹn, cười nói:

-Người hiền lành như anh đâu dám như vậy với bao nhiêu phụ nưc chứ, ngoài em ra còn có ai nữa đâu.

Bụng nghĩ, đánh chết cũng sẽ không khai ra đã từng với bao nhiêu phụ nữ.

-Hừ, coi như anh biết nói chuyện.

Kiều Viên Viên sờ lên ngực Diệp Phàm, nói. Thực ra, Diệp Phàm biết, Kiều Viên Viên rất biết điều, không truy đến cùng. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng thừa biết, những lời của mình làm sao có thể gạt được người thông minh như Kiều đại tiểu thư chứ.

Một ‘bùm’ vang lên…

Hai người cùng bước vào bồn tắm.

Dưới kình lực sung mãn và bàn tay có chút nóng của Diệp Phàm.

Không lâu sau, Kiều Viên Viên hai má đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Hai ngọn núi cao ngất kia dường như lại càng muốn trêu người người ta hơn.

Bế Kiều Viên Viên đặt lên trên giường, bàn tay lão luyện của Diệp Phàm di chuyển xuống dưới, cảm giác nóng ran, nước ở phía khe suối lại rỉ róc rách…

-Anh, anh còn ngơ ngác như vậy làm gì.

Kiều đại tiểu thư có chút ngượng ngùng, thấy ánh mắt đáng khinh của hắn vẫn dừng lại ở hạ thân của mình, cô cảm thấy rất ngượng.

-Ha ha, Viên Viên, em đẹp lắm, anh ngắm mãi không biết chán.

Diệp Phàm vẻ mặt mờ ám cười nói. Kiều Viên Viên nghe vậy, miệng tuy cứng đơ, nhưng trong lòng cảm thấy thực sự mãn nguyện. Phụ nữ được người đàn ông mình khen như vậy, chẳng có hạnh phúc nào bằng…

Diệp Phàm tựa vào đầu giường, với tay lấy bức thư đặt bên cạnh, đắc ý giơ giơ cho Viên Viên xem.

-Anh hôm nay lạ thật, một bức thư thì có gì mà khoe chứ. Hay là thư của người tình viết?

Kiều Viên Viên tức giận hừ nói.

-Ngốc ạ, tình nhân nào mà dám khoe trước mặt em, như thế khác nào muốn chết.

-Đưa cho em xem.

Kiều Viên Viên đưa tay ra đòi.

-Không được đọc, để anh đọc trước đã.

Diệp Phàm rụt tay lại, lắc lắc đầu. Cũng đúng thôi, nếu như bên trong là chuyện cơ mật thì ngay cả Kiều Viên Viên cũng không thể xem.

Diệp Phàm bình tĩnh một hồi rồi mới cẩn thận mở bức thư ra, trong lòng hắn thực sự xúc động, không biết Chủ tịch Đường viết gì trong thư.

Đầu tiên, dòng thứ nhất, giống như tiêu đề, đập vào mắt chính là mấy chữ to: “Làm đẹp lắm”. Nét chữ vô cùng mềm mại mà lại đầy sức sống.

Diệp Phàm càng hồi hộp hơn.

-Anh sao thế.

Kiều Viên Viên xoa xoa ngực Diệp Phàm, hỏi. Bời vì phản ứng của Diệp Phàm có chút khác thường.

Giống như bị co rút vậy.

- Không sao, anh quá xúc động thôi.

Diệp Phàm vừa nói, vừa nhìn Kiều Viên Viên.

-Trời ạ, thế mà cũng xúc động đến toàn thân co rút.

Kiều Viên Viên liền đập một cái vào ngực hắn, đương nhiên là rất nhẹ, coi như trừng phạt một chút vậy.

Diệp Phàm liếc mắt xuống đọc tiếp, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi. Lãnh đạo luôn luôn như vậy, có khi lại khen trước chê sau cũng nên.

Phỏng chừng, Chủ tịch Đường cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên.

Đầu hàng tiếp theo là chữ “nhưng”.

“Nhưng, đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý, không lúc nào được lơ là cảnh giác. Vấn đề môi trường ở Hải Đông vẫn chưa được giải quyến triệt để. Đương nhiên, tôi cũng biết vấn đề môi trường không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết được, mà phải mất vài năm, thậm chí là vài chục năm nỗ lực không ngừng mới có thể làm được.

Tuy nhiên, đồng chí phải lập tức hành động, đưa ra phương án, dùng mọi biện pháp để cứu lấy môi trường, tạo phúc cho nhân dân.

Những thắc mắc trong lòng đồng chí, là tại sao lần trước trong đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Đồng không thảo luận vấn đề chuyển từ “quyền chủ tịch” sang chủ tịch chính thức cho đồng chí, điều này hình như không phù hợp với trình tự tổ chức có đúng không?

Thực ra, chuyện bổ nhiệm của đồng chí cũng rất là gấp gáp. Tôi nói với đồng chí một câu thế này, đại hội đại biểu nhân dân Hải Đông vào tháng tư sang năm có được chuyển chính thức hay không, quan trọng nhất là để xem vấn đề môi trường đồng chí xử lý thế nào, nếu như làm tốt thì đồng chí sẽ là Chủ tịch chính thức của thành phố Hải Đông. Cuối cùng tôi muốn nói với đồng chí, Đường Hạo Thông tôi có chút tán thưởng đồng chí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.