Quan Thuật

Chương 310: Chương 310: Đường tỉnh giống như người trọc đầu




Đối với huyện nghèo như Ngư Dương chúng ta mà nói, tiêu tốn số tiền ngàn vạn đi xây dựng con đường nhỏ của thị trấn, vậy chi bằng tốn trên trăm vạn nối liền đến xã Sài Mộc vòng lên huyện là được rồi.

Dù sao người khổ sở cũng chỉ là dân chúng của xã Khanh Hương. Ngồi sưng cả mông cũng chỉ là cán bộ của xã Khanh Hương, cũng không có nhiều quan hệ với các cấp lãnh đạo ở trên, chẳng trách các Cục trưởng, phó chủ tịch huyện đều không muốn tới xã Khanh Hương kiểm tra công tác.

Mới xoay một vòng đã không có ai chịu được rồi, hơn nữa nơi xó xỉnh hẻo lánh như vậy cũng không có lợi lộc gì mà kiếm chác. Tài chính trong xã cũng khó khăn, chạy đến một chuyến mà cũng không mò được cái phong bì nào thì ai còn muốn đi làm loại người đại ngu nữa chứ.

Người làm quan đều là những người thông minh, nơi giống như Lâm Tuyền thì thường xuyên đến thăm, cách mấy ngày lại có tổ kiểm tra xuống.

Hôm nay thì sinh đẻ, ngày mai là thống kê, hôm sau là giáo dục, hôm sau nữa lại điều tra diện mạo thị trấn, một thị trấn như vậy thì còn có diện mạo gì nữa.

Đặc biệt là gần cuối năm, về cơ bản mỗi ngày đều có người xuống kiểm tra công tác, uống một bữa kiếm một cái phong bì nhỏ rồi đi, tâm trạng cũng rất sảng khoái.

Không thoải mái thì mắng mấy câu, phê bình công tác của các phòng ban cấp dưới, chỗ này không được, chỗ kia có khuyết điểm.

Hầu hạ thoải mái thì không có sai phạm gì, cái gì cũng tốt, còn không phải toàn là phong bì lớn nhỏ tác quái-

Đúng vào lúc này, khi mọi người đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên cửa mở ra, một người cao to lực lượng vui vẻ đứng trước cửa.

- A, anh Triệu đến rồi, mau nhập tiệc.

Diệp Phàm vội vàng đứng lên đón khách, người đến chính là đại ca Triệu Bính Kiện thần gia tài chính của huyện. Phía sau còn có một người có tướng mạo gần giống như Triệu Bính Kiện.

- Chú Diệp, đây là Triệu Đĩnh em trai tôi, hiện giờ đang đảm nhiệm Bí thư đảng ủy xã Sài Mộc.

Triệu Bính Kiện kéo tay Diệp Phàm giới thiệu, lộ vẻ vô cùng thân thiết, Diệp Phàm cũng chào hỏi một tiếng,

Triệu đại thần tài vừa đến, không khí bàn tiệc lập tức sinh động, lãnh đạo các thị trấn đều đứng dậy mời một chén.

Tuy nhiên chỉ mời riêng y một chén cũng không được, dáng vẻ như vậy khiến người khác cảm thấy nịnh bợ quá mức. Phải biết rằng những người đang ngồi đây đều là Chủ tịch thị trấn hoặc là Bí thư đảng ủy thị trấn. Nói không chừng lúc nào đó sau lưng người ta có đường đi sẽ trèo lên vị trí Phó Chủ tịch huyện, không thể đắc tội , vì thế đồng thời với mời rượu Triệu thần tài mọi người cũng đứng lên mời một lượt.

Đừng thấy Phí Tiểu Nguyệt ăn mặc như một cô gái nông thôn tới thị trấn, khi uống rượu không hề thua kém các đại lão gia, đã mời đến hai vòng.

Phòng này do hai phòng hợp lại thành một, sắp xếp một bàn lớn hình tròn có thể ngồi được 36 người.

Vòng đầu tiên chính là 36 chén, mặc dù nói là uống rượu mời, nhưng cũng tương đối lợi hại, trên bàn có mấy Bí thư, Chủ tịch thị trấn tửu lượng cao mặt đỏ như đít khỉ, mà vẫn không bằng cô ta!

- Chủ tịch thị trấn Diệp, hôm nay đồng chí tới từ viện thiết kế quy hoạch thành phố đã đo đạc xong một bộ phận của thị trấn Lâm Tuyền rồi.

Nghe nói ngày mai sẽ tiếp tục đo đạc mấy thị trấn, xã bên cạnh. Tôi hi vọng Chủ tịch thị trấn Diệp có thể đối xử bình đẳng. Tôi nghe nói nền đường đã có độ rộng 10 mét, cho nên hi vọng đoạn đường kéo dài đến thị trấn Giác Lâm cũng rộng đến 10 mét có phải không? Ha ha …

Tống Ninh Giang ỷ mình và Diệp Phàm từng công tác, cho nên đầu tiên đề xuất ra ý kiến của mình. Y có chút lo lắng con đường sau khi kéo đến thị trấn của mình sẽ thay đổi.

Ví dụ như thu nhỏ còn có 6 mét, phải biết rằng đường quốc lộ của thị trấn bình thường mà nói cơ bản là rộng 6 mét, cộng thêm lề đường cũng mới chỉ có 8 mét.

Mà nền tảng chủ đạo làm đường của đập Thiên Thủy thị trấn Lâm Tuyền là rộng 10 mét, lại cộng thêm rãnh thoát nước, lề đường..có lẽ tổng độ rộng phải đạt đến gần 15 mét.

Rải lên một lớp nhựa, sau khi xây xong, ở một thị trấn trung cấp tuyệt đối có thể xem là mặt đường loại 1.

Không nói đến những cái khác. Chính là đoạn quốc lộ Phong Lĩnh của huyện Ngư Dương từ tỉnh đến Ngư Dương trước mắt vẫn còn chưa rải nhựa, đây chỉ là đường quốc lộ đá vụn tương đối rộng rãi.

Còn đoạn tiếp giáp của Ngư Dương với thành phố Phúc Xuân đã rải nhựa rồi, vốn trong tỉnh đã rút tiền xuống cho Ngư Dương, nhưng vì phát triển xây dựng kinh tế, cuối cùng số tiền đó đã bị huyện tham ô đi.

Một nửa còn lại dùng để sửa chữa mặt đường, mở rộng thêm, kéo dài ra…, trên đoạn đường đi qua thị xã thì rải xi măng…làm đi làm lại như vậy cuối cùng cũng tiêu hết khoản tiền đó.

Nếu trong tỉnh truy cứu chuyện này thì lãnh đạo của Ngư Dương phải chịu trách nhiệm, nhưng lãnh đạo trong tỉnh sau khi nghe nói hiện trạng của Ngư Dương, cuối cùng lại biểu thị đồng tình. Hơn nữa vị lãnh đạo tỉnh lúc đó cũng là người tới từ thành phố Mặc Hương, cho nên vuốt mặt phải nể mũi, cũng không truy cứu quê quán của người ta, nhưng nếu người ta đã cấp tiền rồi cũng không thể cấp thêm lần nữa. Cho nên giao thông của Ngư Dương kém đến thậm tệ.

Đoạn đường lên tỉnh vẫn rải đá vụn, mặt đường rải nhựa cũng chỉ có mấy đoạn, ví dụ đoạn từ thị trấn Nam Khế lên huyện cũng rải rồi. Còn đoạn từ thị trấn Nam Khế đến Lâm Tuyền lại chưa rải, vẫn chỉ là đường đá vụn.

Cứ như vậy chỗ này rải một đoạn, chỗ kia rải một đoạn không hoàn chỉnh, thật sự có chút giống như làn sọc trên màn hình. Đương nhiên, nền đường toàn tỉnh sẽ được mở rộng toàn bộ, chẳng qua không rải nhựa mà thôi.

Tính toán của Diệp Phàm chính là rải nhựa trên đoạn đường tỉnh từ thị trấn Vũ Khê đến đây, sau đó đường xe xuất phát từ thị trấn Lâm Tuyền sẽ thông qua thị trấn Vũ Khê đến thành phố Phúc Xuân rồi đến thành phố Mặc Hương.

Việc này có chút giống như công trình thể diện, khách từ tỉnh thành tới cứ ngồi trên xe đi đường rải nhựa là có thể đến thẳng Lâm Tuyền rồi. Đi lên Ngư Dương lại rải mặt đường đã vụn.

Còn đoạn ở Lâm Tuyền và xã Nam Khê thì xem tình hình mà quyết định. Nếu có tiền thì lát, không có tiền thì không làm.

Đương nhiên là đầu tiên phải bảo đảm con đường bên trong Lâm Tuyền rồi. Những xã và thị trấn khác chủ yếu là khai thông, chuyện rải nhựa lên mặt đường có lẽ còn phải tính toán.

Có lẽ hôm nay những Chủ tịch, Bí thư thị trấn không mời mà đến này có thể cũng mơ hồ nghe ra mùi vị gì đó.

- Bí thư Tống, anh đã từng là lãnh đạo của tôi. Tôi xin nói thật với anh, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền này cũng chỉ là kế hoạch.

Muốn thực hiện bản kế hoạch này tất cả đều phải xem tài lực như thế nào, dự định của thị trấn Lâm Tuyền trước mắt chính là sửa chữa xong đoạn đường chủ đạo của đập Thiên Thủy, kéo dài đến xã Khanh Hương trước kia.

Nối liền ba trạm phát điện xung quanh lâm trường Cảnh Dương và Khanh Hương. Còn nói về đoạn qua xã Khanh Hương có thể khai thông đến thị trấn Lâm Tuyền hay không thì còn phải xem tài lực có cho phép không. Nếu không có tiền muốn làm chuyện này cũng không làm được.

Dự định nối liền lâm trường Cảnh Dương đến thị trấn Quy Hồ cũng giống vậy, còn cả thị trấn Tà Nham nữa.

Đương nhiên, nếu các thị trấn anh em có thể rút ra ít tiền từ phương diện tài chính để tương trợ thì chuyện này lại khác, có phải không?

Phải biết rằng thị trấn Lâm Tuyền hiện tại cũng nghèo có tiếng, sau khi sáp nhập với Khanh Hương phương diện tài chính lại càng căng thẳng, ha ha ha.

Diệp Phàm cười ha ha, chuyện này muốn không đắc tội với người khác thật sự rất khó.

Quả nhiên.

Phí Tiểu Nguyệt của thị trấn Vũ Khê giành quyền gây khó dễ đầu tiên, nửa thật nửa đùa nói:

- Chủ tịch Diệp, chúng ta nghe nói anh thoáng cái đã kiếm được hơn hai ngàn vạn tài chính để sửa đường, có số tiền lớn như vậy muốn sửa chữa những con đường này có lẽ không khó khăn gì!

- Hơn hai ngàn vạn, nói thật, chỉ vài nét bút là hết sạch, ví dụ 200 vạn của Cục trưởng Vương cục Tài chính nói, cái này cũng chưa chính xác, cũng không biết có đến được tay không.

Trên thực tế tài chính có thể đến tay nhiều nhất không vượt quá 400 vạn.

Mọi người cũng biết, hiện tại Lâm Tuyền đang gặp khó khăn!

Vốn kinh tế của thị trấn Lâm Tuyền xếp hàng thứ ba trong các thị trấn toàn huyện, hiện tại lại thêm xã Khanh Hương gia nhập, có lẽ cứ như vậy tổng hợp chỉ tiêu kinh tế thị trấn thoáng cái đã nhảy đến vị trí thứ chín toàn huyện, còn không phải Vũ Khê, Nam Khê các anh.

Huyện lại đem nhà máy giấy Ngư Dương cục diện rối rắm đẩy cho Lâm Tuyền, ài! Những ngày tháng tới đây của chúng tôi thật khó khăn! Còn thảm hơn nhiều vị, năm nay không biết sẽ trôi qua như thế nào.

Có lẽ mọi người sẽ nói, trên tay cậu không phải có hơn ngàn vạn sao. Chuyển một chút tới đây là được rồi. Tôi chỉ có thể cười khổ lắc đầu, số tiền đó làm sao dám chuyển chứ? Mọi người ở thôn đập Thiên thuỷ có lẽ cũng nghe nói rồi, nếu tôi làm vậy người ở đó còn không lột da tôi đi.

Vốn nhà máy giấy Ngư Dương của huyện cũng đáp ứng đầu tư 200 vạn. Nhưng hiện tại trong huyện cũng khó khăn, 200 vạn đó cũng không biết lúc nào mới có thể có được.

Điều kiện đầu tư của nhà máy người ta là đầu tiên thị trấn Lâm Tuyền chúng ta phải sửa sang lại toàn bộ nhà máy, số tiền này…ài.

Diệp Phàm đương nhiên cũng than nghèo kể khổ trước mặt một hai vị lãnh đạo, đừng có cả ngày luyến tiếc mấy trăm vạn trong túi tiền của mình, khiến cho lúc ngủ cũng ngủ không yên giấc.

Thấy sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, Diệp Phàm lại bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên, mấy ngày nay chuyên gia về phương diện quy hoạch của thành phố đang ở đây. Tôi sẽ yêu cầu bọn họ xây dựng thiết kế theo bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, cho dù tạm thời chưa có cách nào xây dựng kế hoạch này, đợi sau này có tiền rồi có thể áp dụng cũng được có phải không.

Nói thật, quy hoạch này cũng cần tiêu tiều, không có mười mấy vạn có lẽ không làm được. Món tiền này tôi không cũng không hỏi các vị Chủ tịch, Bí thư thị trấn. Xem như là thị trấn Lâm Tuyền ủng hộ các thị trấn anh em.

Diệp Phàm nói một câu bổ sung như vậy, sắc mặt của mọi người lại càng cổ quái, trong lòng lẩm bẩm nói:

- Không có tiền sửa chữa thì quy hoạch làm cái rắm gì?

Cũng không thể để các ông mày ngày ngày ngây người cay mũi nhìn bản kế hoạch này. Nhìn người Lâm Tuyền của cậu ngồi trên xe chạy trên đường quốc lộ rải nhựa rộng 10 mét, ông mày ngày ngày chạy trên đường quốc lộ đá vụn đau đến gãy lưng, nát mông. Mẹ nó, chuyện này nhất định không được-

Sắc mặt Tống Ninh Giang có chút khó coi, cảm thấy Diệp Phàm thật không nể nang gì cả, nhưng y vẫn cố gắng khắc chế, hỏi:

- Ý tứ của Chủ tịch Diệp là yêu cầu chúng tôi bỏ ra chút tiền. Nói ra thật ra cũng có thể, thị trấn Lâm Tuyền cũng khó khăn, bỏ ra một chút cũng không sao!

Lấy thị trấn Giác Lâm chúng tôi mà nói, muốn khai thông tới xã Khanh Hương còn cần 10 dặm đường, không biết cần thị trấn chúng tôi bỏ ra bao nhiêu?-

- Chuyện này cũng hơi phức tạp, Nếu là đường quốc lộ nhỏ trước kia thì dễ làm, nếu khai thông toàn bộ thì phiền phức nhiều hơn. Hơn nữa còn có quan hệ với bùn đất núi đá. Đường núi đã so với đường bùn đất tốn nhiều tiền hơn.

Xã Khanh Hương và thị trấn Giác Lâm hình như không tương thông. Nếu khai thông toàn bộ thì tiền công bỏ ra tương đối nhiều.

Như vậy đi Bí thư Tống, anh cũng là lãnh đạo cũ của tôi. Đoạn đường đó nhiều nhất khoảng 7000 mét, 1000 mét đoán chừng có 30 vạn là được rồi.

7000 mét thì cần 250 vạn, Lâm Tuyền chúng tôi bỏ ra 130 vạn, thị trấn Giác Lâm các anh bỏ ra 120 vạn, thế nào hả? Đương nhiên, yêu cầu thị trấn Giác Lâm phải kêu gọi nhân dân thị trấn hai bên đường bỏ ra chút sức lực.

- Sức lực này trên thực tế chính là chỉ lúc sửa đường thì thôn dân hai bên đường phải bỏ công, công sức này không có tiền công để trả, chỉ có cơm và nước trà.

Bình thường mà nói một ngày có khoảng một bao thuốc. Đây cũng là cách duy nhất. Thông thường thôn dân hai bên đường có đường tốt để đi đều sẽ ủng hộ.

- Bỏ sức lao động không thành vấn đề, chính là 120 vạn đó thì có chút phiền phứcl. Phải biết rằng thu nhập tài chính một năm của thị trấn Giác Lâm chúng tôi cũng chỉ gần một trăm vạn.

Trên thực tế còn không đến 100 vạn, cậu thoáng cái yêu cầu lấy ra 120 vạn, đây là tiền khẩu phần của cán bộ công nhân viên chức toàn bộ thị trấn, cũng không thể để tất cả nhân dân toàn thị trấn phải uống gió Tây bắc. Chuyện này…ài…

Tống Ninh Giang vừa nói vừa khẽ lắc đầu thở dài, y thật ra không trách Diệp Phàm, vì người ta đã ủng hộ 130 vạn, bỏ ra phần lớn. Chuyện này cũng hoàn toàn thị hiện được tình cảm thị trấn anh em.

Tống Ninh Giang cũng biết Diệp Phàm vì nể mình từng là lãnh đạo cũ của cậu ta cho nên mới chịu bỏ ra 130 vạn. Nhưng trong lòng không có chút cảm giác vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trên người khó chịu như có tảng đá nặng trình trịch đè lên.

Nếu 120 vạn mà mình cũng không bỏ ra được, chuyện này truyền về bên thị trấn Lâm Tuyền còn không bị nhân dân thị trấn cười cho thối mũi, còn gì là thể diện Bí thư của mình. Phải biết rằng Chủ tịch Diệp có mị lực rất lớn, hai ngàn vạn cũng có thể kiếm được.

So sánh hai người với nhau, Tống Ninh Giang cảm thấy nếu như mình không bỏ ra được 120 vạn, có lẽ quay về không cách nào ăn nói với nhân dân toàn thị trấn.

Tống Ninh Giang lúc này trái lại có chút trách cứ Diệp Phàm. Trong lòng thầm mắng, “ Khoe khoang gì chứ? Làm ‘Đại quy hoạch Lâm Tuyền’ gì đấy. Đây không phải là cậu ép tôi đưa tiền sao?

Không đưa không được, chính là không biểu hiện bản lĩnh. Tôi phải tiếp tục Bí thư thế nào chứ, mấy vạn nhân khẩu của khắp thị trấn đều nhìn chằm chằm phía bên xã Khanh Hương hiện tại rồi.”

Diệp Phàm vô tình lại bị người ta ghen ghét, cậu ta vì mọi người mà làm chuyện tốt, bỏ ra số tiền lớn hơn một trăm vạn, kết quả thế nào chứ?

Không kiếm được ích lợi gì còn bị người ta thầm ghen ghét. Chuyện này làm sao Diệp Phàm có thể nghĩ tới, làm người chính là khó khăn như vậy.

Cho nên bây giờ có cán bộ dứt khoát không muốn làm việc. Làm hỏng chuyện thì bị lãnh đạo phê bình, làm chuyện tốt thì trái lại bị người ta ganh ghét, tốt nhất là không làm, được chăng hay chớ.

Cứ như vậy cũng không có chuyện tốt cũng không có chuyện xấu. Bình thường như vậy, nếu sau lưng có chỗ dựa thì đồng dạng cũng thăng quan.

Đây chính là điều mà người trong quan trường hay nói, chỉ cần làm việc thì sẽ có sai lầm. Cũng chính là duyên cớ gió nhẹ thổi.

Buổi tối.

Trong Chung Húc thánh quân của Quỷ Anh Than, Diệp Phàm cẩn thận đổ một viên ‘Lôi Âm Cửu Long Hoàn’ mà người Quốc thuật xem là bảo vật từ trong bình ngọc ra.

Đầu tiên chia ra một nửa kêu Tề Thiên dùng, muốn quan sát một chút dược lực như thế nào. Nếu dược lực quá mạnh, đánh sâu vào kinh mạch Tề Thiên quá mức mãnh liệt chỉ sợ trái lại sẽ chịu tổn thương.

Cho nên viên thuốc này dưới tình huống không có thí nghiệm lâm sàng kỳ thực Tề Thiên chính là con chuột bạch xui xẻo. Diệp Phàm lựa chọn phương pháp tiến dần, quan sát hiệu quả từng bước rồi mới gia tăng lượng thuốc.

Nhưng Tề Thiên không có chút oán hận nào, gã đồng ý làm chuột bạch vinh quang, sau khi điều tức vững vàng thì dùng nửa viên dược hoàn.

Nửa giờ sau dần dần có phản ứng. Lúc mới đầu thân thể của Tề Thiên có chút run rẩy. Không lâu sau bắp thịt trên mặt giống như khiêu vũ nổi lên, như làn sóng phập phồng lúc thấp lúc cao.

Diệp Phàm vội vàng hành khí, túm lấy cổ tay Tề Thiên lặng lặng thể nghiệm sự biến hóa cơ khí trong kinh mạch Tề Thiên. Cảm giác có chút hiện tượng giống như loạn nhịp, vội vàng đem khí nội kình ép ra bên miệng, lấy phương pháp ‘Hóa âm mê thuật’ từ trong miệng tập trung ép về hướng Tề Thiên.

- Khí ép đan điền, ý thủ bổn tâm. Bão quy thủ nhất. Vô ngã vô tương…

Từng đạo âm nội kình nặng nề giống như tiếng chuông gõ vang bất cứ lúc nào cũng đánh vào trong ý thức của Tề Thiên, khi Tề Thiên khó chịu đến chết lại đạt được sự ủng hộ vô hạn về tinh thần.

Khí tức trong lòng bàn tay bên này lấy phương thức bình ổn ép vào trong kinh mạch phía tay Tề Thiên, thứ này nhìn thế nào cũng không thấy, chỉ có thể nói là cảm giác của Diệp Phàm mà thôi.

Cảm giác hình như có từng tia kình khí chảy ra trong kinh mạch ở tay, dần dần rót vào trong huyệt mạch Tề Thiên rồi tiến vào trong kinh mạch.

Đây kỳ thực chính là khí công chân chính, khí nội kình của đại sư quốc thuật.

Nội kình kỳ thực chính là cơ bắp trong cơ thể. Các bộ phận khí trong cơ thể như da dẻ, kinh lạc, phế phủ. Thông qua con đường hành khí tắt mà Quốc thuật chỉ thị, lại dung nhập vào một số khí tức, khí cơ tự nhiên bên ngoài.

Khí tức trải qua khổ luyện tập trung vào trong đan điền. Trải qua năm tháng áp chế, luyện thuần, đề luyện, bài độc, cuối cùng sau khi thuần hóa hình thành một loại khí tức mắt thường rất khó nhận biết.

Loại khí tức này khi sử dụng thông qua vận chuyển kinh lạc của cơ thể, dưới sự khống chế của ý thức não bộ rót vào trong kinh lạc cơ bắp thân thể, tăng cường cường độ bắp thịt da gân của cơ thể.

Ở trong ti vi đã từng nhìn thấy dưới khí nội kình nổi lên ở bụng, có thẻ mạnh mẽ bị đao kiếm sắc bén chém xuống mà không xảy ra bất cứ chuyện không hay nào.

Cũng chính vì nội kình rót vào trong bắp thịt, khiến cường độ bắp thịt trong giây lát rắn chắc hơn bắp thịt bình thường, đã đạt đến mức độ rắn chắc của lá sắt, nhưng lại có tính dai của chất thịt, gọi là Khí công.

Có chút giống như nguyên lý tăng cường cường độ của quả bóng sau khi bơm khí. Nhưng tu luyện loại Quốc thuật này nói ra thì dễ, làm lại tương đối khó khăn. Vì cơ thể cũng là vật thể sống phức tạp có nhiều biến hóa, hơi không chịu được có khả năng dẫn đến kết quả đáng sợ da thịt chịu thương tổn, kinh lạc bị phế.

Nói đơn giản, cơ thể con người lúc nào cũng biến hóa. Năng lực chịu đựng của con người mấy phút trước và mấy phút sau hơi khác biệt.

Cho nên khi sử dụng Lôi âm cửu long hoàn đột phá khí nội kình cũng phải cực kỳ chú ý, nhất định phải có cao thủ quốc thuật có cấp bậc vượt xa mình ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng chú ý, trợ giúp, nếu khổng rất có khả năng sẽ tạo thành hậu quả ác liệt kinh mạch chịu thương tổn đến tàn phế.

Vừa qua 0 giờ, Diệp Phàm đã ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như gà nhúng nước ngồi xếp chân trong đại điện.

Trải qua hơn ba giờ toàn lực chống đỡ, Tề Thiên cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Sau khi hành khí một vòng Tề Thiên từ từ mở hai mắt ra. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm như gà nhúng nước của Diệp Phàm, trong lòng vô cùng kích động, cũng không muốn kinh động đến hắn, chạy ra khỏi ngôi miếu đổ đến một bụi cỏ lau rậm rạp tung quyền đấm cước một phen, nhất thời khiến đất đá bay tán loạn, lá cây tung bay, thanh âm rào rào kích thích khiến một số động vật nhỏ của Quỷ Anh Than phải kinh hoàng bỏ chạy.

Cảm giác khí cơ trong cơ thể sau khi trải qua một hồi phát tiết, Tề Thiên quay lại trong miếu, phát hiện Diệp Phàm đã đứng dậy.

Tề Thiên không nói nhiều, quỳ nửa gối xuống đất kêu lên:

- Đại cả ở trên, xin nhận của tam đệ Tề Thiên ba lạy. Ân đức cao dày của đại ca đối với Tề Thiên, Tề Thiên suốt đời không quên. Từ hôm nay trở đi, Tề Thiên xin được là tùy tùng suốt đời của đại ca. Nếu phạm lời thề, sét đánh không tha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.