Lúc này, Đồng Nhất Thiết người đứng đầu Đồng gia võ quán vẻ mặt ngưng trọng ngồi dưới tấm ảnh lớn, kỳ thực là lưng đang dựa vào tấm ảnh.
Trên những chiếc ghế gỗ sắp hai bên cũng có vài người đang ngồi, đều là những tâm phúc trong Đồng gia võ quán. Là những người có công lực cao nhất, những đồng chí đức cao vọng trọng nhất, cũng là những nhân vật trung tâm trong Đồng gia.
Tuy nhiên, lúc này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
- Đồng Đinh, thực sự là con không thấy được cao thủ đã ra tay sao?
Lúc này, Đồng Ngưu Thanh chú của Đồng Đinh bộ dạng không tin hỏi.
Vì Đồng Đinh đã là cao thủ tam đẳng đỉnh, ngay cả y cũng không nhìn rõ được cao thủ, vậy thì công lực của người này đáng sợ đến mức nào chứ.
Đồng Nhất Thiết tuy noi có mấy anh em, nhưng, trong số đó chỉ có em thứ hai Đồng Ngưu Thanh là cao thủ.
Những người khác, chẳng qua chỉ luyện vài chiêu cơ bản, còn chưa đạt được nhị đẳng, so với người thường thì chỉ mạnh hơn được một chút, căn bản chẳng đáng là gì.
- Thực sự không phát hiện được, người đó giống như đang trốn trên lầu. Hơn nữa, con còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng lần hai. Chú hai, con còn rụng mất một cái răng đấy. Đợi đến khi con xông lên trên tìm hắn tính sổ thì đương nhiên hắn đã sớm chuồn đi mất rồi.
Đồng Đinh vẫn không quên che đậy cho mình, không dám kể ra mình bị ném giày thành ra rụng mất cái răng.
- Chuồn, người ta dám xuống tay với con, ngay cả bóng người ta con còn chẳng thấy được, người ta cần phải chuồn đi sao? Chẳng qua người ta là cao nhân không muốn để con thấy mặt thôi, Đồng Đinh, đã giờ phút nào rồi mà con còn dám nói dối.
Đồng Ngưu Thanh lạnh lùng hừ nói. Vì đứa con trai kiêu ngạo của anh cả mà khiến cho cả Đồng gia võ quán phải gặp họa, Đồng Ngưu Thanh trong lòng vô cùng tức tối.
- Con nói thật mà, nhưng, người đó đúng là lợi hại hơn con. Cho nên, con mới vội vàng trở về thương lượng với mọi người, người đó tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ san bằng Đồng gia võ quán chúng ta,
Đồng Đinh đỏ mặt nói.
- Không phải nghe nói câu này là do chính Diệp Phàm Chủ nhiệm Phòng Đốc tra văn phòng trung ương tuyên bố sao? Liên quan gì đến cao thủ thần bí kia?
Con đấy, Chủ nhiệm Diệp là ai, chú mới đi hỏi rồi, người ta không những là Chủ nhiệm phòng đốc tra, mà còn là Phó chủ nhiệm Chánh văn phòng Chủ tịch Đường, Đồng Đinh con dựa vào cái gì mà so với hắn?
Đúng là không biết trời cao đất rộng. Con tưởng một chút bản lĩnh của mình có thể dọa được Chủ nhiệm Diệp sao?
Chẳng cần nói cái gì khác, một câu nói của Chủ nhiệm Diệp, võ quán của chúng ta đã phải đóng cửa rồi.
Lúc này, chú ba Đồng Tùng Ngận bất mãn trừng mắt nhìn Đồng Đinh hừ giọng nói.
Tuy nói chú ba Đồng Tùng không biết võ, nhưng địa vị của ông trong Đồng gia cũng không thấp. Vì, Đồng Tùng là Phó bí thư thường vụ quận ủy quận Lương Kiều, Bắc Kinh, cũng là cán bộ cấp bậc Phó giám đốc sở.
Là cán bộ có chức vị cao nhất trong chốn quan trường của Đồng gia. Đồng gia võ quán có thể “hương hỏa thịnh vượng” như hiện nay, cũng là nhờ sự chiếu cố của chú ba Đồng Tùng Phó bí thư thường vụ quận ủy quận Lương Kiều này.
- Chú ba à, chú đã đánh giá cao người khác, hạ uy phong của mình rồi. Chủ nhiệm Diệp thì sao chứ, chẳng lẽ bảo chúng ta đóng cửa thì chúng ta phải đóng cửa sao. Chú không thấy sao, Thủ tướng Khang ít nhất cũng đã từng ghé đến Đồng gia võ quán đấy.
Thấy em trai chỉ trích nghiêm khắc con mình, Đồng Nhất Thiết cũng có chút không hài lòng, bèn đem Thủ tướng Khang ra.
- Thủ tướng Khang không phải đã khuyến khích Đồng Binh cố gắng giành Huy chương vàng Olympic sao, tôi nghĩ, dù Diệp Phàm có gan cũng không dám buộc chúng ta phải đóng cửa đâu.
Đến lúc đấy, Thủ tướng Khang mà hỏi, hắn có mấy cái đầu chứ. Không phải chỉ là một Chủ nhiệm cấp giám đốc sở sao, ở Bắc Kinh này, dựa vào cái mặt mo của Đồng gia chúng ta thì cũng có quen được hai ba quan to cấp Thứ trưởng đấy.
Cấp cục bò đầy đất, cấp sở không bằng chó, cấp bộ chỉ đáng coi cửa, đó chính là miêu tả hiện trạng cán bộ ở thủ đô chúng ta.
Cậu em thứ hai Đồng Ngưu Thanh cũng có chút khinh thường những người làm quan. Nên cũng ra mặt bênh vực Đồng Đinh.
- Mọi người không hiểu được chuyện trong thể chế, chẳng hiểu được chữ quan lợi hại đến mức nào. Đúng là, có nói mọi người cũng không hiểu.
Người ta căn bản cũng không cần tự mình ra tay, đường đường là Chủ nhiệm phòng Đốc tra mà còn sợ không có tùy tùng đi theo sao.
Không cần nói gì khác, chỉ cần một câu của Diệp Phàm lẽ nào Bí thư Trịnh Minh Thủy quận Lương Kiều chúng ta lại không nể mặt anh ta sao?
Người ta đắc tội với chúng ta vẫn đỡ hơn đắc tội với Chủ nhiệm Diệp. Anh nghĩ xem, Bí thư Trịnh muốn làm khó chúng ta thì chỉ cần kiếm vài việc cỏn con gây sự là được, Võ quán của chúng ta liệu có thể hưng thịnh được không.
Hôm nay gọi anh tới bảo kiểm tra cửa nẻo, ngày mai bảo người đến kiểm tra phòng cháy chữa cháy, ngày mốt kiểm tra thuế, cứ thế đấy.
Cách chỉnh người của cao thủ trong chốn quan trường có mà đầy, người ta sẽ chỉnh đến khi anh tự động đóng cửa mới thôi. Chủ nhiệm Diệp dã lên tiếng bảo chúng ta sẽ đóng cửa trong ba ngày, người ta đã nói được thì người ta sẽ làm được. Bằng không, hắn có còn mặt mũi nữa không? Anh à, không phải em nói Đồng Đinh, mà đúng là nó cần phải được dạy dỗ lại. Đang yên đang lành lại đến Chu gia gây chuyện.
Em biết, nhà chúng ta cùng Chu gia có chút thân thích, nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy đúng không nào, có kiêu ngạo cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.
Đồng Tùng mặt buồn rầu hừ nói.
Kỳ thật, Đồng Tùng lo lắng nhất cũng không phải võ quán đóng cửa, mà đương nhiên là sợ Diệp Phàm tra ra thân phận của mình có liên quan đến Đồng gia.
Đến lúc đó Diệp đại chủ nhiệm giận lây sang mình, vậy thì chiếc mũ trên đầu mình phiền phức to.
Đến lúc đó người ta phái người đến quận Lương Kiều đốc tra, thời buổi này, đã làm cán bộ ai dám nói mình luôn sạch sẽ chứ?
Dù mình không chìa tay ra, nhưng anh có dám chắc người nhà của anh không hề chiếm công quỹ không, không hề lợi dụng quyền lực của anh làm vài việc tư lợi không?
Hơn nữa, chính công tác của mình lẽ nào không có chút kẽ hở nào. Còn lời nói hành động của anh, người ta đều có thể đem ra bắt bẻ hết.
- Anh ba nói cũng có đạo lý, chuyện bên quan trường tốt nhất chúng ta đừng đối đầu với anh ta. Bếu là một cán bộ cấp cục thì còn đối đầu được, chứ còn Chủ nhiệm phòng đốc tra văn phòng trung ương thì sao mà đối đầu?
Chỉ cần nói về thuế thu nhập, nếu điều tra thật, chúng ta chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn. Mỗi học viên mỗi năm thu học phí đến hai ba trăm ngàn, nhưng chúng ta có nộp một đồng thuế nào không?
Còn Đồng Đinh, anh cả, anh cũng biết rõ mà. Mấy năm nay, nó gây ra không ít việc. Cuối cùng, không phải đều là gọi cho anh ba tìm mối quan hệ để giải quyết sao.
Chủ nhiệm Diệp nếu đã nói như vậy, anh nói xem, anh ba còn chống đỡ được nữa không? Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả cái mũ của anh ba cũng có chút rắc rối.
Đồng gia chúng ta không thể tách rời khỏi anh ba, anh ba cũng không thể tách khỏi võ quán chúng ta. Chúng ta là một thể thống nhất, nên, giờ có nói gì cũng vô dụng.
Trước mắt cần phải thương lượng xem phải làm cách nào để đối phó với cao nhân. Bằng không, đợi người ta đến trước cửa rồi, chúng ta còn chuẩn bị được gì nữa, chẳng lẽ muốn để người qua đến phá võ quán thật?
Miếng cơm của Đồng gia chúng ta bị đá, thì còn lăn lộn thế quái nào được ở cái chốn Bắc Kinh này.
Lúc này, cô em út của đồng gia, Đồng Vinh nói.
Đồng Vinh là kinh doanh, mấy năm nay Đồng gia cũng kiếm được tiền lập một công ty, do Đồng Vinh quản lý.
Những người làm ăn buôn bán đương nhiêu hiểu về trình tự trong chốn quan trường. Không lỗ mãng như Đồng Nhất Thiết với Đồng Ngưu Thanh, cứ nghĩ là chỉ cần có nắm đấm là đứng đầu thiên hạ.
- Người đó ra tay ngay cả Đồng Đinh chưa phát hiện ra đã bị đánh trúng, bản lĩnh của người này,tôi nghĩ, còn mạnh hơn Ngưu Thanh. Chắc hẳn là tương đương với tôi, có lẽ, còn mạnh hơn tôi một chút.
Đồng Nhất Thiết nói.
- Chỉ sợ là hắn còn mạnh hơn cả anh, đến lúc đó, anh thua thì Đồng gia võ quán chúng ta còn ai mà chống đỡ được. Hơn nữa, chưa chắc người ta đã cho chúng ta có cơ hội để đánh hội đồng. Đến lúc đó họ sẽ mời phóng viên, các danh sĩ đến làm nhân chức, chúng ta không ứng chiến không được, ứng chiến thì biết chiến sao đây?
Đồng Ngưu Thanh cũng nhíu chặt mày.
- Lần trước không phải cô Ngư đã đến thủ đo sao?
Lúc này, Đồng Đinh đột nhiên nói. Đương nhiên là đang nhắc đến Ngư Thái Vân lãnh đạo Bài Bang kia.
- Bên đó đúng là có cao thủ.
Đồng Ngưu Thanh gật gật đầu.
- Cô Ngư đó là một thiên tài, lần trước có đến Bắc Kinh thăm tôi. Lúc đấy còn đùa, thử vật tay. Không dối gì mọi người, tôi thua.
Đồng Nhất Thiết nói.
- Làm sao được chứ, anh đã ngũ đẳng đỉnh rồi. Ở Trung Quốc này cũng được coi là nhân vật đỉnh cao. Cô Ngư bao nhiêu tuổi chứ, nghe nói chưa đến 28 tuổi. 28 tuổi bản lĩnh còn cao hơn anh, vậy chẳng lẽ luyện công từ hồi còn trong bụng mẹ sao?
Đồng Tùng tuy nói không biết võ công, nhưng cũng thường xuyên nghe mọi người bàn về đẳng cấp, cho nên, lắc đầu tỏ vẻ không tin được.
- Em cũng nghĩ rằng không thể, chắc là cô Ngư đó dùng mưu mẹo gì rồi. Nếu nói cô ấy đã đạt đến thân thủ lục đẳng, vậy đó còn là người sao?
Trung Quốc chúng ta, thân thủ lục đẳng đã là nhân vật thuộc hàng cao nhất rồi. Trên đó nữa, tối đã cũng chỉ là những lão bất tử thất, bát đẳng.
Chẳng hạn như vị gì đó của Trần gia là bát đẳng đỉnh. Lần trước đấu với Akiyama Lifu Nhật Bản không phải cũng lưỡng bại câu thương sao?
Đồng Ngưu Thanh căn bản cũng không tin được.
Người này thực sự có chút cuồng vọng, kiến thức về giới quốc thuật Châu Á ngu ngốc đến mức khiến người ta phải buồn cười.
Đương nhiên, đóng cửa lại ông đây là đệ nhất thiên hạ, những người mà lão tiếp xúc chỉ thuộc cấp độ này, chứ căn bản chưa từng được gặp cao thủ thực sự.
Bản thân cứ cho là đến thất, bát đẳng là đã ngừng phát triển rồi. Nếu để đám người Diệp Phàm nghe được chắc cười rụng răng mất.
- Chú hai, chú đừng tự đại quá. Tôi nghe nói Trung Quốc chúng ta cũng có cao thủ cửu đẳng, chỉ có điều số này rất ít.
Theo tốc độ luyện công của chúng ta, 50~60 tuổi đột phá đến lục, thất đẳng nếu muốn đạt đến cửu đẳng vậy những vị đó cũng khoảng cả trăm tuổi rồi.
Có mấy người có thể thoát khỏi pháp tắc sinh tử tự nhiên. Cho nên, cửu đẳng chắc chắn có, nhưng ít đến thảm thương.
Những tiền bối này, mới là những nhân vật cao nhất trên đỉnh Kim tự tháp. Là những tiền bối mà chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ. Tuy nhiên, thân thủ của chúng ta đây, xét ở Trung Quốc này, cũng được xếp ở thứ hạng cao rồi.
Ít nhất cũng được đứng ở tầng cuối cùng của Kim tự tháp.
Đồng Nhất Thiết tuy nói có chút kiến thức, nhưng những hiểu biết về giới Quốc thuật vẫn ít đến thảm thương.
- Cho nên, vị cao nhân kia tuyệt đối không thể đạt đến bát đẳng. Nhiều nhất là lục đẳng đỉnh.
Đồng Ngưu Thanh hừ nói.
- Dù có là lục đẳng đỉnh thì chúng ta cũng không thể nào đối phó được, nếu cô Ngư chịu ra tay thì tốt. Nghe nói trong Bài Bang có hai ba vị là cao thủ thất đẳng.
Đồng Nhất Thiết nói.