- Em đánh chết anh đồ gỗ thối, em đánh chết anh đồ con heo lẳng lơ…
Hoàng Hiểu Lâm biết bị chơi xỏ, cũng không kìm được đột nhiên lao đến, nhưng rất không may vừa vặn ngã vào lồng ngực rộng lớn của Diệp Phàm, đôi bàn tay trắng trẻo giống như một trận mưa liên tiếp đấm vào ngực hắn để phát tiết sự hờn dỗi trong lồng ngực.
Nhưng đồng chí Diệp Phàm lại không hề khó chịu. Cơ thể tràn đầy sức sống thanh xuân của Hoàng Hiểu Lâm ra sức ngọ nguậy trong lòng mình, lại cộng thêm thỉnh thoảng đôi bầu ngực căng tròn lại cọ sát giúp vui, hơn nữa một mùi hương thơm con gái kỳ lạ thoang thoảng, phía dưới của anh chàng này lập tức dựng đứng.
Không cẩn thận lập tức chĩa vào bụng dưới của Hoàng Hiểu Lâm, Hoàng Hiểu Lâm đang mải đánh, lúc đầu vẫn không có cảm giác gì, sau mấy đấm cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, phần bụng dưới tại sao lại giống như có một cây gậy đâm vào người mình.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó.
- A!
Hoàng Hiểu Lâm với tốc độ còn nhanh hơn Lưu Tường (vận động viên chạy vượt rào nổi tiếng của TQ) đến n lần, bóng dáng nhoáng lên, cấp tốc thối lui ra ngoài bảy tám thước, sững sờ nhìn Diệp Phàm, hai má đỏ bừng! Đỏ bừng! Sắp phát cháy rồi! Cháy rồi.
Diệp Phàm cũng không biết làm gì, nhưng hắn dù sao cũng là người từng trải. Vội vàng cố ý giả vờ nới lỏng dây giày ngồi xổm xuống buộc lại dây. Nhưng thật ra là muốn che dấu món đồ quang côn dưới háng khiến ông anh nó giảm nhiệt.
Hắn hành khí một vòng cuối cùng hạ nhiệt độ, trong lòng thầm mắng, “Thằng cụ nó, con mẹ mày còn vô cớ nổi bão như vậy, bố mày tức lên có lẽ thật sự sẽ cắt mày đi đấy, cùng lắm thì bố mày đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, có bản lĩnh của Đông Phương Bất Bại cũng không tệ! Lẳng lơ quá sức tưởng tượng rồi”
Một lát sau.
Anh chàng đứng lên mở miệng nói trước:
- Ha ha! Em vừa mới nhớ ra, hình như phải tới lâm trường giải quyết một số việc, cho nên quay lại, lên xe đi.
- Được!
Hoàng Hiểu Lâm lần này khẽ hừ một tiếng, nhưng lại ngoan ngoãn cùng lên xe, cô ta thật sự bị Diệp Phàm hù cho phát sợ rồi. Nhưng khi chui vào ghế phụ phía trước không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại liếc trộm chỗ đũng quần của Diệp Phàm, cũng không biết đang nghĩ cái gì, luôn cảm giác cây gậy ở chỗ đó đặc biệt thô to. Nghĩ đến cái gì thân thể Hoàng Hiểu Lâm lại nóng ran lên, chân mềm nhũn lảo đảo không vững, thiếu chút nữa ngồi phịch ở trước cửa xe rồi.
- Sao vậy?
Diệp Phàm sợ hãi, nghĩ là không biết vừa rồi có phải thật sự chọc tức cô gái này rồi hay không, ngay cả thân hình cũng đứng không vững. Hắn vội vàng chui ra đỡ Hoàng Hiểu Lâm ngồi vào trong. Kỳ thực là nửa ôm nhét vào trong, Hoàng Hiểu Lâm bị sau lưng hắn áp sát như vậy lại nhớ tới cây gậy lớn, một chút sức lực trong cơ thể cũng không còn. Để mặc cho Diệp Phàm nửa ôm bế lên xe, trong đáy lòng không khỏi cảm thấy cuộc đời này nguyện được cuộn mình trong lòng con heo lẳng lơ này như vậy cả đời.
Thật là tốt biết bao!
Đương nhiên! Đối với loại nửa ôm thân hình ướt át này, Diệp Phàm cũng là chịu dày vò rất nhiều, nhưng ‘Dũng sĩ kiệt xuất nước Hoa Hạ’ chúng ta vẫn là cố gắng chịu đựng được, trong lòng thầm nhủ cố gắng, cũng không bị tấm thân mềm mại thơm tho này quyến rũ, làm ra chuyện xấu xa khiến mọi người đều căm phẫn. Nhưng người nào đó chỉ là khi nửa ôm cô gái nào đó móng vuốt lang sói không kìm được lén lút giả vờ giống như không hề cố ý, thuận tay sờ một cái lên thân hình trắng nõn nghểnh lên của người ta, hình như còn cộng thêm cầm một chút, người lẳng lơ nào đó âm thầm lẩm bẩm nói, “ Còn có luồng khí nóng hổi sao! Kích thích thật!”
Cô gái nào đó chỉ cảm thấy có thứ gì đó lại ngọ nguậy, vội vàng kẹp chặt bắp đùi tương đối thon dài, cảm thấy chỗ nào đó một hồi khô nóng, hình như có gì đó trào ra, sau đó chính là mềm nhũn nghiêng người dựa vào chiếc ghế bằng da thật nheo mắt lim dim.
Đương nhiên!
Người con trai và người con gái nào đó đều là ngầm hiểu lẫn nhau, không có ai lên tiếng, đều giả ngốc cả đấy. Người nam giống như quân tử lái xe, người nữ càng lộ vẻ thục nữ, ngồi trên ghế phụ, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng không giống như đi chơi.
Diệp Phàm cũng là lần đến tiên đến lâm trường Cảnh Dương, con đường bốn năm km ngắn ngủi dẫn tới lâm trường thật ra đều đã được sửa thành đường nhựa, mặt đường rộng khoảng 8 mét. Khi đến chỗ đường nhánh phát hiện một ngôi nhà nhỏ ba tầng, phía trên bò đầy thực vật dây leo màu xanh lá mạ. Tấm biển của phân cục lâm trường Cảnh Dương đặc biệt chói mắt. Ba người cảnh sát oai hùng canh gác ngoài cửa đang ngồi dưới đất nói chuyện phiếm.
- Cô Hoàng, đi đường nào?
Vì là ngã ba đường, Diệp Phàm cũng không biết đi hướng nào.
- Đi bên trái, con đường bên phải là đi vào rừng già, cơ cấu gỗ, vườn ươm của lâm trường đều được bố trí bên trong. Bên trái chính là tổng bộ, tất cả cơ cấu của lâm trường và xưởng đồ gỗ đều ở bên trong. Bao gồm nhà ở, người ở trong cũng không ít, có phòng Karaoke, quán ăn, quán rượu, rất là náo nhiệt.
Vẻ đỏ ửng xấu hổ của Hoàng Hiểu Lâm dần dần thối lui, cũng khôi phục lại vẻ bình thường, sửa sang cái váy có chút nếp nhăn nói:
- Anh đến lâm trường thật sự để làm việc sao?
- Đương nhiên, không biết Chủ nhiệm lâm trường các em có ở đây không, anh còn muốn gặp bàn bạc một chuyện.
Diệp Phàm không giống như nói đùa.
Thấy chiếc Mitsubishi cải tiến mới tinh của Diệp Phàm, viên cảnh sát trên mặt có vết sẹo to bằng hạt đậu tương vỗ vỗ vào xe nói:
- Người anh em, không tệ, chiếc xe này sợ rằng cũng phải tới ba bốn chục vạn, đúng rồi! Hình như còn lắp lại, có lẽ còn đắt hơn.
- Ha ha! Gần như là thế, anh tên gì?
Diệp Phàm chào hỏi thuận tay ném ba điếu thuốc Trung Hoa sang.
- Vi Hổ.
Viên cảnh sát trên mặt có vết sẹo trả lời, nhận lấy điếu thuốc lá châm lửa, nhìn lướt qua phát hiện Hoàng Hiểu Lâm đang ngồi ở trong:
- Hiểu Lâm cũng ở đây à?
- Cục trưởng Vi, chủ nhiệm lâm trường quay về chưa?
Hoàng Hiểu Lâm thuận miệng hỏi.
- Quay về tối qua rồi, ở bên trong.
Vi Hổ trả lời, nhưng Diệp Phàm luôn cảm thấy trong mắt của người này tràn đầy một cảm giác thù địch nghèo hèn.
- Hiểu Lâm, có bạn trai lúc nào cũng không nói với anh Vi một tiếng, chuyện này đúng là không tốt rồi!
Phía sau có một người cảnh sát già đi tới nói đùa, có ý ẩn chứa.
- Không phải! Em chỉ là thuận tiện quá giang. Anh ta là nhân viên công tác của thị trấn Lâm Tuyền, tới lâm trường chúng ta làm việc.
Hoàng Hiểu Lâm đỏ mặt giải thích.
- Ồ! Vậy sao?
Ánh mắt ba người đầy quái dị, đoán chừng là không thể nào tin được.
Không lâu sau đã lái xe tiến vào lâm trường.
Bên trong cũng không nhỏ, bảy tám tòa nhà, có chút giống như là một vườn hoa thu nhỏ, màu xanh khắp nơi làm tương đối rất đẹp, nhà lầu nấp trong đại thụ cao ngất tầng mây, ở giữa xen lẫn rất nhiều hoa hồng hoa cúc. Có kiểu hàng rào cây uốn khúc bao quanh, nhìn đặc biệt thoải mái, xem ra là có công nhân chăm sóc cây cảnh chuyên môn xử lý, đoán chừng trình độ cũng không thấp, dù sao cũng là lâm trường lớn, người tài ở các phương diện cũng không thiếu.
Sau khi được Hoàng Hiểu Lâm chỉ dẫn, Diệp Phàm dừng xe trước một tòa nhà năm tầng lớn có vẻ rất là khí thế. So với tòa nhà lớn của Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền thì sáng sủa hơn nhiều, cùng với Hoàng Hiểu Lâm đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm lâm trường ở tầng bốn.
Bên trong có ba người đàn ông đang uống trà nói chuyện phiếm, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cúi người pha trà, bộ ngực mở rất thấp, đứng ở cửa Diệp Phàm vừa vặn đối mặt với cô ta, có thể nhìn thấy rõ ràng khe rảnh sâu thẳm và một nửa hai đôi gò bồng đảo trắng trẻo.
- Mẹ nó, đồ lẳng lơ.
Diệp Phàm thầm mắng một câu quét mắt đi chỗ khác.
Hắn phát hiện trên chiếc ghế lớn ở sau chiếc bàn làm việc xa hoa cực lớn ở giữa có một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng trẻo, người lộ re vẻ tương đối tao nhã, mắt nhỏ mũi cao, cũng có chút khí chất đặc biệt của tú tài thời xưa.
Diệp Phàm phán đoán người đàn ông đó có lẽ chính là Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng, trong lòng rất là buồn bực, “ Nếu y là chủ mưu sát hại Diệp Thủy Căn thì cũng quá không giống, lẽ nào Diệp Thủy Căn thật sự là ngã chết, quá khả nghi”
- Hiểu Lâm quay về rồi à, bảng báo cáo ngày mai phải đưa tới thành phố Mặc Hương rồi, tối nay cô hãy bổ sung cho hoàn chỉnh.
Người đàn ông trên chiếc ghế thuận miệng nói, nhìn thấy Diệp Phàm liếc mắt qua cũng không lên tiếng, thậm chí không chào hỏi, nói không chừng còn tưởng rằng Diệp Phàm là công nhân dưới tay mình, lâm trường rộng lớn có mấy trăm người, Chủ nhiệm lâm trường cũng không nhớ rõ, chuyện này cũng rất bình thường.
- Em biết rồi Chủ nhiệm Trịnh, vị này là Tổ trưởng Diệp Phàm cũ tổ công tác thôn đập nước Thiên Thủy đóng ở thị trấn Lâm Tuyền, anh ta nói tìm ông có chút chuyện.
Hoàng Hiểu Lâm giới thiệu nói.
- A! Thôn đập nước Thiên Thủy đóng ở Lâm Tuyền còn có tổ công tác sao, ha ha, hoan nghênh! Chúng ta là hàng xóm rồi.
Trịnh Khinh Vượng thản nhiên quét mắt liếc nhìn Diệp Phàm một lần nữa, phát hiện chỉ là một anh chàng vắt mũi chưa sạch, tổ công tác có lẽ cũng là cán bộ cấp thôn, nhiều nhất là cấp ban. Nói trắng ra là một chức quan địa phương, vì vậy ngoài miệng nói là hoan nghênh nhưng người căn bản không có ý tứ đứng dậy, thái độ lạnh lùng, vừa rồi nói chỉ là những lời khách sáo mà thôi liền khoát tay:
- Ngồi đi, Lan Hinh, pha trà.
Diệp Phàm cũng không so đo, biết người ta xem thường chức quan địa phương bé nhỏ của mình. Người ta có tư cách để kiêu ngạo, cái gì gọi là cán bộ cấp Sở chứ, huyện Ngư Dương cũng không quản lý được. Nghiễm nhiên có tư thế trở thành hoàng đế hoàng đế một phương. Vốn tưởng rằng chủ nhiệm lâm trường họ Trịnh này diện mạo giống như một thư sinh nho nhã, đối với người khác có lẽ rất có văn hóa, lễ phép. Ai ngờ người ta vẫn là vô cùng uy quyền! Vì vậy cũng không khách khí đặt mông ngồi lên chiếc ghế chạm khắc hình rồng.
- Tổ trưởng Diệp, thôn đập Thiên Thủy các cậu thời gian trước nghe nói còn đào được một ngôi mộ cổ thời Đường, kiếm được không ít, nghe nói còn vì vậy mà dẫn tới phạm tội giết người, chết mất mấy người.
Một người thanh niên trong ba người nói chuyện phiếm tò mò hỏi.
- Làm gì có tiền bạc nào, ngôi mộ đó là có chủ, toàn bộ đều bị người khác mang đi rồi, cũng không khai quật được đồ vật có giá trị gì. Còn về tội phạm giết người thật sự là có hai người, nhưng cuối cùng đều bị công an bắt đi rồi.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời.
- Tổ trưởng Diệp, cậu tìm tôi có chuyện gì. Nhưng tôi phải nói rõ trước, Cảnh Dương chúng tôi đã viện trợ cho đập nước Thiên Thủy các anh một vạn tệ, đã được Bí thư chi bộ thôn Lý Kinh Đống của các cậu lấy đi năm tháng rồi. Phải đợi đến tháng năm năm sau, phải biết rằng lâm trường chúng tôi mặc dù nói nhìn qua rất là giàu có, kỳ thực cũng chỉ là một vỏ bọc. Chi tiêu nhiều, năm trăm công nhân tạm thời, công nhân lao động cộng thêm gia đình của họ gần đến ngàn người đều há miệng đòi ăn cơm.
Chủ nhiệm Trịnh vừa mở miệng đã kể khổ với Diệp Phàm trước, hóa ra người ta còn tưởng Diệp Phàm tới để đi quyên góp.
“Thằng cụ nó, thật sự xem tiểu gia mình biến thành đại sư đi khất thực rồi”, trong lòng Diệp Phàm cười khổ, biết đập nước Thiên Thủy có lẽ mỗi năm đều tới lâm trường Cảnh Dương đòi chút tiền gì đó, người ta thấy mình chính là một tên ăn mày đến xin cơm, chẳng trách thái độ lại lạnh lùng như vậy, làm sao lại có thể nhiệt tình với một tên ăn mày được chứ?
Diệp Phàm vừa định mở miệng đã bị Hoàng Hiểu Lâm xinh đẹp tự cho là thông minh giành nói trước một câu thiếu chút nữa tức đến nổ phổi.
- Chủ nhiệm Trịnh, anh hãy lấy ra một chút cho Tổ trưởng Diệp đi! Cảnh Dương chúng ta mặc dù nói cũng không giàu có, nhưng một ngàn hai ngàn vẫn là có thể lấy ra được, thôn đập nước Thiên Thủy đó cũng quá khó khăn, nghe nói người nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn! Cũng không thể để Tổ trưởng Diệp Phàm tay không trở về, nếu không...