Quan Thuật

Chương 2893: Chương 2893: Ép Điền Nhất Đao sập bẫy.




- Ha ha, tôi có thể khẳng định quan hệ của Diệp Phàm với một ủy viên trong đó rất thân. Đương nhiên, là ai thì tôi không tiện nói. Hơn nữa, thông qua đồng chí chí ủy viên này có thể lại liên hệ cho chúng ta hai, ba người nữa. Như thế tính ra người vận động của chúng ta cũng tương đối rồi.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Việc này quyết định như vậy đi, nếu Diệp Phàm đã từng là đồng nghiệp của anh. Rõ ràng anh đã hiểu rõ hắn.

Tư lệnh Trương quyết định.

- Tư lệnh Trương, nhưng Yến Nguyệt của chúng ta rất rộng.

Tư lệnh Đàm nói, cuối cùng vung vằng một chút.

- Dù to nhưng vẫn nhỏ hơn so với việc phê chuẩn. Lão Đàm, làm việc phải phân nặng nhẹ, nhanh chậm. Việc này nặng nhẹ thế nào chúng ta đều rõ. Tiền tiêu cho đúng là được. Tiền lấy về làm gì, cũng là để xây dựng. Tiền tiêu rồi chúng ta có thể kiếm lại được. Còn hạng mục bị đình chỉ thì còn phiền phức hơn không có tiền.

Tư lệnh Trương vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Vậy thì tốt.

Tư lệnh Đàm gật đầu.

- Thế này nhé, việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy để lão Đàm đi cũng với đồng chí Lang Phá Thiên, tối trực tiếp đi tìm đồng chí Diệp Phàm là được rồi. Nếu anh ta vẫn đang ở Việt Châu, lúc này sẽ thuận tiện một chút. Nếu trở về tổng bộ Hoành Không rồi thì phiền phức hơn nhiều.

Tư lệnh Trương dứt khoát.

Lang Phá Thiên dẫn theo Tư lệnh Đàm lại quay trở lại tìm Diệp Phàm.

- Ha ha ha, hai người Diệp, Lang đóng kịch phối hợp rất ăn ý. Tuy nhiên, cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Nhìn bóng Lang Phá Thiên khuất xa, Tư lệnh Trương cười tự nói với mình.

Đồng chí có thể ngồi vào vị trí của Tư lệnh Trương đều là người thông minh, ai muốn che giấu cũng không dễ dàng. Chỉ là “Trương đại sư” người ta không chỉ ra mà thôi.

Dù đêm Diệp Phàm vẫn gọi điện cho Cung Khai Hà, nói:

- Tổ trưởng Cung, việc nhà máy Phi Không bị Quân khu Việt Châu trưng dụng làm quân cảng tôi đã thỏa thuận với bọn họ rồi. Ở đây cần ông có thể thuyết phục hai đến ba vị ủy viên giúp đỡ bọn họ báo cáo phê chuẩn đi.

- Việc này, tôi nghĩ…

Cung Khai Hà nói, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Cách thì có, thực ra cũng không cần phải phiền phức như vậy. Việc này mặc dù là tôi không cần nhúng tay vào cũng có thể làm được.

- Tổ trưởng Cung có cách?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu quên là Căn cứ Đại Hùng Sơn ở Ngư Đồng trực thuộc chúng ta quản lý sao?

Cung Khai Hà nói.

- Việc này đương nhiên tôi biết, tuy nhiên, hình như chẳng liên quan gì đến việc nhà máy Phi Không và quân cảng Thiên Câu vịnh.

Diệp Phàm có chút nghi ngờ nói.

- Cậu xem cậu đã hồ đồ rồi, lần trước tôi có nhắc nhở cậu. Việc xây dựng xong Quân cảng Thiên Câu vịnh có lợi cho việc bảo vệ bên cánh của căn cứ Đại Hùng Sơn.

Cung Khai Hà nói.

- Căn cứ Đại Hùng Sơn của chúng ta chính là cơ mật cao nhất của nhà nước, nghe nói là trong hai mươi mấy vị ủy viên cũng chỉ có vài đồng chí có phân lượng lớn mới hiểu rõ. Chỉ sợ một số đồng chí không hiểu rõ chân tướng sẽ phản đối thôi.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, cậu thật là… Cậu nghĩ xem. Rất ít những đồng chí có phân lượng nhìn thấy tính quan trong của Quân cảng Thiên Câu vịnh chẳng phải đã đủ rồi sao? đến khi đó tôi cũng sẽ giúp họ một tay nữa, nếu rất ít những đồng chí có phân lượng này đồng ý thì những ủy viên khác còn có thể không đồng ý sao?

Cung Khai Hà cười.

- Cũng phải, hình như Hội nghị Thường vụ của một thành phố mở ra, nếu mấy bị bí thư đều đồng ý thì các đồng chí còn lại cũng phản đối được nữa.

Diệp Phàm cuối cùng đã hiểu ra.

- Tuy nhiên, việc này Tổ vẫn phải báo cáo lên trên. Như thế càng có sức thuyết phục có phải không nào? Hơn nữa, căn cứ Đại Hùng Sơn những đồng chí không hiểu về quân khu Việt Châu có biết được tác dụng đích thực của nó hay không?

- Tư lệnh Trương biết, những đồng chí khác không biết. Dù sao căn cứ Đại Hùng Sơn cũng nằm trên địa bàn.

Nếu ông ta biết cũng càng có lợi hơn cho việc bảo vệ căn cứ Đại Hùng Sơn. Vì thế, việc này cậu hoàn toàn có thể ngầm trao đổi với Tư lệnh Trương, đưa điều khoản này làm mật mã trọng điểm của việc chuẩn bị xây dựng cảng quân sự Thiên Câu.

Tin rằng cấp trên sẽ xem xét đến tình hình đặc biệt này. Quân cảng trực thuộc Tổ chúng ta không nhiều. Đến khi đó cấp trên nhất định sẽ hỏi ý kiến của tôi, thế chẳng phải là nước đã chảy thành sông rồi sao.

Nếu không, có đồng chí lại bàn tán, nói đồng chí Cung Khai Hà tôi nhúng tay vào sự vụ của quân đội.

Đã vươn tay quá dài, lẽ nào đến cả Ủy ban Quân giới Tổ A cũng can thiệp vào sao?

Tổ A chúng ta vốn không thể can thiệp vào, Ủy ban quân giới sẽ trực tiếp giải quyết, một số đồng chí cũng có vài ý kiến.

Cho rằng chúng ta đã thoát ly khỏi bộ đội bí mật quân sự do quân đội quản lý. Thực ra việc này tôi cũng rất buồn.

Phương thức quản lý Tổ A chúng ta có chút mơ hồ. Mới nhìn vào thì do Ủy ban Quân giới quả lý, nhưng nhìn đi nhìn lại thì lại không phải.

Ngược lại sự quản lý của bọn họ đối với chúng ta lại rất yếu, dường như đến bước có thể buông lỏng.

Còn chúng ta chịu sự quản lý trực tiếp của Chủ tịch Đường và Ủy ban Chính trị Nhà nước mới chính là cấp trên trực tiếp quản lý chúng ta.

Cung Khai Hà nói, ông ta kẹt ở giữa thực ra cũng khó làm. Nhìn vào thì quyền lực rất lớn, nhưng lại cũng chịu sự tức giận bên phía quân đội.

Sau khi gác điện thoại, Diệp Phàm đem ý này nói cho Lang Phá Thiên, đương nhiên đêm rồi Lang Phá Thiên cũng gọi điện cho Tư lệnh Trương.

- Ha ha ha. Con người tôi đây thật là kém, tầm nhìn hạn chế. Đến cả nơi này làm sao cũng quên đi mất, sơ xuất, sơ xuất rồi. Cảm ơn anh đồng chí Lang Phá Thiên, nếu Quân cảng có thể thuận lợi được phê chuẩn thì anh sẽ là công thần số một.

Tư lệnh Trương cười sảng khoái, bởi vì lão hiểu rất rõ tính quan trọng của Đại Hùng Sơn, quan trong hơn cả bất kỳ những quân cảng nào ở Việt Châu.

Sự quan trọng của nó thậm chí còn vượt qua cả Hạm đội Đông Hải. Bởi vì 3 chiếc hạm đội chỉ là thể hiện lực lượng vũ trang trên biển của nước cộng hòa. Bây giờ là thời đại hòa bình, cơ hội để chính thức sử dụng bọn họ không nhiểu.

Nhiều lắm chỉ là khi nào làm những động tác nhỏ đối với những nước nhỏ được sự ủng hộ bởi ý đồ xấu của một số nước lớn thì 3 hạm đội này mới phải đứng lên, còn không thì diễn tập là nhiệm vụ chính, chỉ có tác dụng uy hiếp mà thôi.

Còn căn cứ vô danh như kiểu Căn cứ Đại Hùng Sơn mới thực sự là cơ mật tối cao của nước cộng hòa.

Bởi vì, tàu ngầm kỹ thuật cao mới nhất Thần Long M2 mới thực sự có thể là đòn sát thủ xuất quỷ nhập thần của TQ.

Trước mắt loại tàu ngầm này nước cộng hòa chỉ có hai chiếc, một chiếc bố trí ở sát thủ đô bảo vệ sự an toàn của Kinh Sư. Chiếc còn lại chính là ở Đại Hùng Sơn.

Mà gần đây Tổ A mấy lần tiến hành đọ sức với Tổ chức đặc công nước ngoài cũng đều có bóng dáng của tàu ngầm Thần Long M2.

Tuy nhiên, giá chế tạo loại tàu ngầm này quá cao, còn vật liệu chế tạo lại khó kiếm. Vì thế nước cộng hòa đến lúc này mới chỉ có hai chiếc, hơn nữa là khiến cho Sói biển của hai nước Liên Xô và Mỹ đều không xác định chính xác được “Sát thủ” dưới nước này.

Đến nay, các nước đều chưa thăm dò được cụ thể về tàu ngầm Thần Long M2. Các nước đều có thể cảm thấy được sự tồn tại của nó, nhưng nó cứ như thần long, không thấy đầu cũng chẳng thấy bóng đâu.

Tuy nhiên, nó lại có thể khiến cho ngươi cảm thấy được nó thực sự tồn tại, cho nên sức uy hiếp hết sức thần bí.

Sói biển và Tổ Thần đạo Nhật Bản, còn có Tổ Hồng quân Nga cũng đều gọi thứ thần bí nhất này của nước cộng hòa Trung Quốc là ma thú dưới nước. Có thể tương đương với sự thần bí của Tổ A.

- Nói gì thế, thân phận của Tư lệnh Trương tôi cũng hiểu rõ một chút. Vì thế tôi không lắm mồm nữa. Công lao này không cần phải nhắc đến, đó là thuộc về các anh mà.

Lang Phá Thiên tỏ ra khiêm tốn.

Sau khi gác điện thoại, Tư lệnh Trương kích động cứ đi đi lại lại ở phòng sách trong nhà. Việc này nhất định không phải là Lang Phá Thiên có thể nghĩ ra.

Mà Lang Phá Thiên từ chỗ nào nghĩ ra.

Đó có lẽ không thoát khỏi có liên quan đến Diệp Phàm.

Mà Diệp Phàm cũng chưa chắc đã nghĩ được, người nghĩ ra được nhất định có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phàm.

Sau lưng gã Diệp Phàm này có cao nhân chỉ điểm.

Vậy người đó là ai?

Sau khi đi lòng vòng mấy chục vòng, Tư lệnh Trương đột nhiên sững sờ, buột miệng nói:

- Lẽ nào là đồng chí Khai Hà, có lẽ chỉ có ông ấy mới có thể quyết định được việc này.

Tuy nhiên, đồng chí Khai Hà sao lại liên quan với Diệp Phàm…Lẽ nào Lang Phá Thiên nói Diệp Phàm quan hệ tốt với một đồng chí ủy viên chính là chỉ đồng chí Khai Hà.

Tiểu tử này không đơn giản, dựa vào tôn đại thần này, may là quân khu chưa làm gì mù quáng, nếu không việc này lại phiền phức.

10 giờ sáng ngày hôm sau, Điền Nhất Đao vội vàng đến Việt Châu.

Còn Đới Thành cũng đến thành phố Việt Châu, gã cũng với Lang Phá Thiên cùng nhau “bắt lấy” Điền Nhất Đao.

Khi xe đang chạy vào Quân khu tỉnh Việt Đông, hai mắt Điền Nhất Đao mở rất to, cảm giác có chút không thể tin nổi, tự nhủ chẳng nhẽ vị cao nhân này lại là quân nhân?

- Có phải cảm giác kỳ lạ không?

Diệp Phàm sớm đã nhận ra ánh mắt này của gã, cười hỏi.

- Đúng là có chút thần bí, chẳng lẽ cao nhân đó còn là một chỉ huy quân đội?

Điền Nhất Đao không nín được hỏi.

- Cậu nói đúng rồi, anh ta chính là đồng chí Lang Phá Thiên vừa đến nhậm chức Tư lệnh Quân khu tỉnh Việt Đông.

Diệp Phàm cười nói, bật mí trước.

Không lâu sau đi vào một phòng khách nhỏ của Quân khu. Bên cạnh phòng làm việc của Lang Phá Thiên.

Vào trong lúc này Lang Phá Thiên và Đới Thành đều ở đây, bên cạnh còn có hai nhân viên, là do Đới Thành dẫn theo.

Diệp Phàm giới thiệu Lang Phá Thiên trước rồi sau đó hai bên ngồi xuống hàn huyên.

Diệp Phàm đem chuyện của Điền Nhất Đao kể một lượt.

- Tư lệnh Lang, bệnh này của tôi có khả năng chữa trị không?

Điền Nhất Đao lo lắng. Vì hôm nay cảm thấy tình hình càng ngày càng tệ hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không cần đến một tháng, công lực mình đã vất vả luyện được có lẽ sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.

Đây là đòn tấn công nặng nề khó mà chấp nhận được đối với những cao thủ.

- Tôi kiểm tra trước một chút đã.

Lang Phá Thiên nói, bắt đầu kiểm tra cho Điền Nhất Đao, gã đương nhiên là đang giả vờ.

Vừa kiểm tra vừa nháy mắt với Diệp Phàm. Vì độc trên người của Điền Nhất Đao Diệp Phàm hoàn toàn có thể giải được.

Gã kiểm tra xong cau mày lại, thật lâu sau mới nói:

- Anh trúng độc rồi.

- Trúng độc, chẳng trách, tôi cũng đã nghi ngờ việc này. Tuy nhiên, chưa phát hiện ra tôi đã trúng loại độc nào. Lẽ nào chính là do người mà tôi gặp ở phòng khám?

Điền Nhất Đao buột miệng nói.

- Có lẽ chính là do hắn ta hạ độc, tuy nhiên, cũng không thể loại trừ những khả năng khác. Ví dụ như kẻ thù của anh thuê người hạ độc.

Lang Phá Thiên gật gật đầu.

- Có cách nào để giải không? Tư lệnh Lang, nếu có thể giải, tôi sẽ hậu tạ.

Điền Nhất Đao lại ném ra viên đạn bọc đường.

- Tôi cũng không có cách nào, tuy nhiên, tôi biết có vị tiền bối nhất định có thể làm được. Bởi vì, tôi đã từng gặp trường hợp nghiêm trọng hơn của anh mà ông ấy cũng chữa khỏi.

Lang Phá Thiên bắt đầu giăng bẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.