Quan Thuật

Chương 582: Chương 582: Ép nhận chị kết nghĩa




-Chủ nhiệm Diệp, hôm nay huyện cục không có đặt phòng ở tửu lâu chúng tôi?

Ông chủ Tạ hơi biến sắc, đoán chừng là hiểu lầm, cho rằng Lô Vỹ thu xếp ăn uống ở chỗ khác.

Ăn uống mặc dù nói chỉ là một việc nhỏ, nhưng đây chính là một tín hiệu không tốt, nếu cứ tiếp tục như thế này mãi, cục Công An huyện cũng không tới tửu lâu Ngư Dương thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Nếu như ngay cả Chủ nhiệm Diệp cũng không tới tửu lâu Ngư Dương lại càng không ngồi yên được, cho nên, có một số việc nhìn qua là chuyện nhỏ, tuy nhiên vừa nghĩ sâu, chuyện nhỏ hình như cũng dính líu đến việc lớn.

-Ha ha, không sao, có lẽ tôi nhớ lầm, để tôi hỏi lại.

Diệp Phàm cười gọi điện, trong lòng đã thầm cằn nhằn, thầm nghĩ:

-Tiểu tử Lô Vỹ này làm trò gì vậy, chẳng lẽ dám đùa mình hay sao? Tiểu tử này, xem ra muốn ăn đòn rồi.

-Lô Vỹ, tiểu tử cậu đùa bỡn tôi có phải không? Rốt cuộc ở chỗ nào, có phải muốn tôi ngạc nhiên phải không?

Diệp Phàm cười mắng.

-Đại ca, xin lỗi rồi, tối nay không phải em mời khách, có người tiền trả rồi, là Cục trưởng Vu thu xếp, em cũng không rõ lắm. Nếu không anh gọi điện thoại hỏi Cục trưởng Vu xem.

Lô Vỹ kêu oan, ý tứ mình không phải người được mời, đoán chừng trong lòng còn có oán khí. Nói ra cũng đúng, cục trưởng Cục Công An thành phố đến địa bàn của mình mời khách, cũng không kêu lên mình, rõ ràng chứng tỏ mình không lọt vào tầm mắt người ta, Lô Vỹ có chút mất mát cũng là bình thường.

Tuy nhiên ngừng mười mấy giây, Lô Vỹ lại nói:

-Đại ca, sau khi bộ phận bảo vệ Liệp Báo tới tìm hiểu rõ tình huống. Anh đoán kết quả như thế nào ? Bọn họ trực tiếp bắt Vương Tiểu Ba đem đi,

Nói là muốn nhờ đồng chí Vương Tiểu Ba đến bộ đội đối chất với Tề Thiên, làm rõ ràng vấn đề.

Hắc hắc, tiểu tử này không chết cũng phải lột da rồi. Anh không nhìn thấy bộ dạng của y, sức khỏe vốn đã bình phục, nhưng cứ giả vờ ở lại bệnh viện.

Kết quả bị hai người lính một người đá một chân kéo cũng không dám nằm trên giường nữa, tự mình bò dậy đi theo bọn họ, lúc ấy y chạy còn nhanh hơn thỏ, ha ha ha, thống khoái, quá thống khoái.

-Chuyện đó là đương nhiên, nếu không lại bị ăn đá, người bên quân đội vốn hào sảng, đâu thèm để ý Vương Tiểu Ba là kẻ trói gà không chặt. Còn chuyện mời khách để tôi lại Cục trưởng Vu.

Tiểu tử kia bị vậy là đáng đời, cậu không có sao chứ?

Diệp Phàm lại càng nghi ngờ, không biết trong lòng Cục trưởng Vu đang âm mưu gì, thật khó hiểu, hình như ngay cả Lô Vỹ cũng không gọi tới.

-Không sao, lúc đi Đại tá chịu trách nhiệm còn khen ngợi em trước mặt Cục trưởng Vu, ông ấy nói chúng ta vô cùng quả cảm, dám làm dám chịu, còn muốn kêu em đầu quân. Ha ha ha…

Lô Vỹ đắc ý không dứt, thiếu chút nữa phun nước miếng.

-Tiểu tử cậu thì hay rồi!

Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm trực tiếp gọi điện cho Vu Kiến Thần.

Mới biết được địa điểm đúng là ở tửu lâu Ngư Dương, phòng Vip số một. Tuy nhiên người nào mời khách, Vu Kiến Thần cũng không nói rõ, tỏ ra bí hiểm. Diệp Phàm cũng ngại hỏi, đợi lát nữa đoán chừng sẽ biết.

-Ông chủ Tạ, phòng số một là khách nào đặt vậy?

Diệp Phàm giả bộ rất tùy ý hỏi.

-À! Là Cục trưởng Phí của cục Nhân sự đặt.

Ông chủ Tạ cười nói.

-Vậy thì phòng số một, tôi vào ngồi trước. Diệp Phàm gật đầu, trong lòng lại càng buồn bực,thầm nghĩ:

“Phí Tư Trạch, bà xã của người này là một trong Ngũ Đóa Kim Hoa ở Cục Tôn giáo, trước kia vì chuyện phụ cấp còn bị mình dạy dỗ một bữa. Hôm nay y mời Cục trưởng Vu, ở đây hình như có gì khó hiểu! Chẳng lẽ là muốn mượn Cục trưởng Vu để áp chế mình, có lẽ không phải. Phí Tư Trạch làm sao quen biết Cục trưởng Vu, thật là kỳ quái…”

Diệp Phàm tiến vào phòng đặt, cô gái phục vụ mỉm cười đưa lên trà ngon hạng sang, đứng bên cạnh Diệp Phàm biểu diễn trà nghệ, sau khi chuẩn bị xong mới dần dần lui ra ngoài.

Diệp Phàm ngồi chờ mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc nghe thấy được tiếng cười của Vu Kiến Thần, vội vàng mở cửa nghênh đón.

Hắn hơi sửng sờ, phát hiện bên cạnh Vu Kiến Thần còn có một cô gái tương đối có khí thế, khuôn mặt trái xoan, tóc búi cao, khoác một chiếc áo gió mỏng màu tím nhạt, bên trong là áo lông có thêu hoa, có chút giống như tiên nữ trong phim.

Cô gái này hình như đã từng gặp qua, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

-Diệp lão đệ, làm gì mà sững sờ vậy? Để tôi giới thiệu cho cậu, vị này là thư ký trưởng Phí Ngọc của thành phố chúng ta.

Vu Kiến Thần vui tươi hớn hở giới thiệu.

-Phí… thư ký trưởng Phí, xin chào.

Diệp Phàm nhất thời không kịp phản ứng, lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Lần trước ở trong hoạt động ở đỉnh Nam Thiên, Phí Ngọc hình như cũng trở về, cho nên có chút ấn tượng, tuy nhiên lúc đó khách khứa quá nhiều, Phí Ngọc cũng không coi là chói mắt, cho nên ấn tượng không sâu.

Mặc dù nói Diệp Phàm không thích Phí gia, nhưng Phí Ngọc dù gì cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, nghiêm khắc mà nói cũng là lãnh đạo của mình.

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy Phí Ngọc chịu đến gặp mình, đoán chừng có liên quan đến vụ án Phí Vũ Vân cháu cô ta.

Xem ra Phí gia thật đúng là chịu phát lực, vì cứu Phí Vũ Vân, ngay cả thường ủy Phí Ngọc cũng chiêu hiền đãi sĩ rồi. Nếu không bình thời muốn gặp đến Thư ký trưởng Thị ủy, cấp bậc của mình còn chưa đủ, người ta căn bản không để mắt đến mình.

Đoán chừng Phí gia cũng biết Phí Mặc đã đấu với mình mấy đao, cho nên, Phí Mặc không xuất hiện, sợ làm cho mình ghét.

Thật ra đối với Diệp Phàm mà nói, chuyện này cũng chỉ là tranh đấu trên quan trường mà thôi, đối với Phí gia cũng chưa có bao nhiêu ân oán cá nhân.

-Chủ nhiệm Diệp thật trẻ tuổi, nhìn thấy Chủ nhiệm Diệp, tôi cảm thấy mình già thật rồi.

Phí Ngọc khẽ mỉm cười nói.

“Giọng nói rất êm tai. Cô gái này không phải là dựa vào thân thể bò lên vị trí Thư ký trưởng Thị ủy chứ”

Trong lòng Diệp Phàm oán thầm Phí Ngọc.

- Thư ký trưởng Phí đâu có già, không khác gì tỷ tỷ của tôi, ha ha..

Diệp Phàm cười theo, cảm giác mình có chút giống lão già ở kĩ viện.

Thật ra Phí Ngọc đúng là không già, nghe nói mới 30 tuổi, hơn nữa tương đối xinh đẹp. Bộ ngực đầy đặn, gợi cảm. Phần bụng nhìn qua cũng không chảy xệ, người cũng không thấp, đoán chừng cao 1m65. Đôi mắt đặc biệt mê hoặc, nhưng cũng đầy kiêu ngạo, giống như đang cảnh cáo người ta, không thể tùy tiện đùa bỡn cô ta.

-Chị gái! Đề nghị này không tệ!

Phí Ngọc kỳ quái thì thầm một câu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thản nhiên mỉm cười khiến người ta dễ hiểu lầm.

-Tốt! Tốt! Dứt khoát gọi là chị gái đi, thế nào hả? ha ha ha, Diệp lão đệ có phúc khí, vừa đến đã nhận là chị gái.

Vu Kiến Thần cười lớn. Ánh mắt ra hiệu cho Diệp Phàm, đoán chừng là muốn kêu Diệp Phàm thuận tiếng tiến lên một bước, cứ gọi chị gái cũng không sao, có một chị gái thường ủy che chở có gì không tốt.

- Vậy…em sẽ gọi là chị Phí.

Diệp Phàm cũng thản nhiên cười cười, cũng không lộ ra vẻ cung kính, thậm chí còn có dáng vẻ đùa giỡn.

-Được! Làm em trai của tôi cũng được, tuy nhiên làm em trai thì phải chia sẻ gánh nặng với chị gái

Phí Ngọc thuận thế tiến lên, thâm ý sâu sắc cười nói.

“Móa nó! Nữ nhân này đúng là lợi hại, thoáng cái đã nhốt mình vào trong vòng luẩn quẩn, không phải là trúng kế rồi sao!

Nghe nói cô ta không đồng tâm với Bí thư thị ủy Chu, còn vọng tưởng cùng Ngọc Hoài Nhân liên hiệp, tạo thành phái Ngư Dương gì đó, hoặc là cùng thường ủy bổn địa thành phố Mặc Hương kết liên minh, kết thành phái địa phương.

Nếu như gọi cô ta là tỷ tỷ, để cho Chu Càn Dương biết được mình không phải sẽ chết không nơi táng thân sau. Hiện giờ nghe nói quan hệ giữa các thường ủy trong thành phố rất không trong sáng.

Vào thời khắc vô cùng mấu chốt này phải cẩn thận một chút, nếu đứng sai hàng, sau này sẽ gặp xui xẻo”

Trong lòng Diệp Phàm âm thầm hối hận vừa rồi, mình quá vọng động, làm sao lại thốt ra hai chữ chị gái chứ.

Có lẽ trong tiềm thức của mình luôn hi vọng có một chị gái như vậy. Bởi vì Diệp Phàm chỉ có một đại ca, cũng không có chị gái, đoán chừng trong sâu thẳm trái tim vẫn khát vọng có sự yêu thương của chị gái.

- Vậy cũng được, tiểu đệ chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao có thể lọt tầm mắt của thư ký trưởng Phí, ngài là lãnh đạo của tôi, tôi còn phải gọi chị là thư ký trưởng mới đúng. Trong nháy mắt Diệp Phàm sửa lại ý.

-Ha ha ha, anh thấy không Cục trưởng Vu, mới vừa rồi ở trên đường anh cứ nói khoác với tôi, nói huynh đệ của anh hào sảng làm sao, tuy nhiên nghe danh không bằng gặp mặt a! Hình như tôi quá mơ tưởng rồi, không bằng một phụ nữ nông thôn. Có lẽ Chủ nhiệm Diệp mắt cao hơn đầu, không thèm để ý đến người chị gái này…ài…

Phí Ngọc ép thẳng Diệp Phàm vào góc tường, xem ra tối nay không gọi cô ta là chị gái thì không được rồi.

-Diệp lão đệ, cậu làm sao vậy, cậu xem thường anh Vu rồi. Cậu gọi thư ký trưởng Phí một tiếng tỷ tỷ chẳng lẽ người ta đường đường là thư ký trưởng còn có thể khiến cậu thua thiệt sao. Mới vừa rồi thư ký trưởng Phí bảo là muốn nhờ đệ đệ cậu làm một chuyện nho nhỏ, một chuyện nhỏ có thể làm khó cậu sao? Huống chi tôi tin tưởng, cậu giúp thư ký trưởng làm một chuyện nho nhỏ, người ta cao hứng hứa hẹn, sau này còn có thể giúp cậu làm chuyện lớn có phải không?

Vu Kiến Thần thu lại nụ cười, không giống như đang nói đùa.

-Chị Phí có chuyện gì cứ gọi em một tiếng là được. Tiểu đệ nào dám từ chối.

Diệp Phàm nói nước đôi.

Hắn lén liếc mắt nhìn Phí Ngọc, phát hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ta thoáng chốc đỏ ửng, đoán chừng cũng có chút hiểu lầm.

-Ha ha ha…nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị Phí, tôi thật sự có chuyện muốn nhờ cậu làm đây! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Da mặt Phí Ngọc cũng không phải dầy, cười mấy tiếng vô hình hóa giải cảnh tượng lúng túng. Phí Ngọc cũng uống rượu, tuy nhiên chỉ uống chén nhỏ mà thôi. Khi Diệp Phàm chạm cốc với cô ta, cô ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ, trái lại hắn làm vài chén cạn sạch với Vu Kiến Thần.

Tuy nhiên, Phí Ngọc không mở miệng, Diệp Phàm cũng không mở miệng, tán gẫu toàn những chuyện không có liên quan. Vu Kiến Thần liếc mắt nhìn Diệp Phàm, tuy nhiên Diệp Phàm cũng giả bộ không nhìn thấy mơ hồ bỏ qua.

Đương nhiên, Diệp Phàm không mở miệng Phí Ngọc càng sẽ không mở miệng, dù sao người ta đường đường là Thư ký trưởng Thị ủy, còn là thường vụ.

Một cán bộ cấp Phó ban, khí thế rất vượng lại đi van cầu một cán bộ nhỏ cấp Phó phòng quả thực có chút cảm giác quá thấp kém. Phí Ngọc cũng hạ quyết tâm lắm mới ngồi ở chỗ này.

“Tiểu tử này, còn giả ngu với mình, xem ra ân oán của Phí gia với Diệp lão đệ tương đối sâu, muốn nhất thời hóa giải là tương đối khó khăn, ài.”

Vu Kiến Thần thở dài, biết chuyện này còn cần mình làm cầu nối.

-Diệp lão đệ, gần đây ở Lâm Tuyền làm việc cũng không tệ lắm! Tiếng vang rất lớn, ngay cả trong thành phố cũng có lãnh đạo chú ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.