Diệp Phàm nhẹ nhàng như con báo trèo tường lên trên lầu. Đưa chiếc kính nhìn ban đêm có thể uốn cong vào sát cửa sổ. Thiết bị nhìn ban đêm này do Tổ đặc nhiệm A thiết kế được gọi là “gậy nhìn đêm”, nó giống như một chiếc gậy tròn tròn, nhỏ như ngón tay út, có thể uốn cong thành bất kỳ hình dạng nào.
Chỉ cần đầu ống kính hướng đúng mục tiêu thì đầu kia có thể hiện rõ tình hình bên trong thế nào.
Âm thanh và hình ảnh đều được truyền qua, hết sức tiện dụng.
Hơn nữa, vật như thế này có đặt ngoài cửa sổ nhà người ta thì họ cũng không thể phát hiện ra được. Nghe nói một đoạn dài hơn 2 mét của gậy nhìn đêm này giá tiền cũng phải phải bảy tám triệu.
Thật sự là quý giá.
Lần này lão Lý của Tổ đặc nhiệm A đã đưa cho Tham tán tại Luân đôn ba cái, cũng mất một khoản tiền lớn rồi. Bởi vì gậy nhìn đêm được làm từ một số vật liệu đặc biệt không dễ kiếm cho nên số lượng mà Tổ đặc nhiệm A sản xuất ra cũng không nhiều.
Căn bản là không thể sản xuất ra nhiều. Cả đội Báo Săn cũng chỉ được trang bị có 3 cái như thế.
Bình thường đó là bảo bối phải cất giữ cẩn thận, gặp tình huống khẩn cấp mới được mang ra dùng.
Trước đó Tiếu Thập Lục muội cũng thận trọng nhắc nhở đừng có làm hỏng gậy nhìn đêm. Đương nhiên Diệp Phàm cười nói, hỏng thì sẽ đền tiền.
Tất nhiên Diệp Phàm chỉ là nói đùa, mấy triệu thì chẳng đáng là gì. Có điều Tiếu Thập Lục muội có nói cái này có tiền cũng không mua được. Diệp Phàm cũng rất coi trọng món đồ chơi này.
Hình ảnh hiện lên một người đàn ông và một phụ nữ, vừa nhìn thấy người đàn ông, Diệp Phàm trong lòng mừng điên lên. Bởi vì người này chính là bảo vệ của Trần Đông Kinh.
Người phụ nữ kia khoảng chừng 30 tuổi trở lại, mặc một bộ váy ngủ thêu hoa màu hồng, mái tóc màu đen xoã xuống che mất một nửa khuôn mặt.
Điều kỳ lạ là nếu muốn đi ngủ, người phụ nữ phải đi dép lê mới phải, đằng này thời tiết thì rất nóng lại mang một đôi giày hiệu nike vừa dày vừa nặng.
Người phụ nữ này không khỏi làm cho người ta suy nghĩ. Diệp Phàm cảm thấy dáng người rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu.
Lẽ nào người đàn bà của Trần Đông Kinh cũng ở đây, người này thật biết hưởng thụ, chạy trốn đến chết rồi mà vẫn muốn mang theo tình nhân. Người của Tô Gia đúng là không phải tầm thường, rất coi trọng việc hưởng thụ.
Diệp Phàm suy nghĩ.
Có điều, Diệp Phàm phát hiện một điều kỳ lạ. Dường như Trần Đông Kinh có chút sợ người phụ nữ này. Tuy là hắn nhìn người phụ nữ kia với một ánh mắt không mang nhiều sự sợ hãi nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy trong đó có đôi chút cảnh giác.
Mà người phụ nữ không nói gì, chỉ chậm rãi cầm con dao trong tay gọt hoa quả. Và dùng mũi dao đưa miếng hoa quả lên miệng mà nhai. Nhìn dáng vẻ như đang xua đi những ngày tháng nhàm chán.
Diệp Phàm truyền âm báo cho Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng, họ đều nói không phát hiện ra bóng dáng Ewegoalder. Hơn nữa, cũng đã tìm kiếm hết tầng 2 của tòa nhà ngói xanh nhưng vẫn không tìm thấy Ewegoalder.
Thời gian không chờ người ta, Diệp Phàm chuẩn bị ra lệnh tấn công bất ngờ. Trần Đông Kinh đang ở đây rồi thì trước tiên phải tóm được hắn đã.
Ewegoalder không có ở đây càng tốt, hơn nữa hiện tại trong phòng chỉ có Trần Đông Kinh với một phụ nữ thì giải quyết sẽ dễ dàng.
Không lâu sau, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đều đã đến. Diệp Phàm ra hiệu cho Vương Nhân Bàng đứng ngoài cửa canh chừng Ewegoalder, còn mình và Lam Tồn Quân xông vào cướp người.
Tuy nói bản lĩnh của Ewegoalder cao hơn Vương Nhân Bàng, nhưng vẫn có thể cầm chân hắn được mấy phút. Đây là đề phòng Ewegoalder đột ngột vào từ bên ngoài, lúc đó mình khống chế được Trần Đông Kinh rồi thì ra cũng không muộn.
Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cho rằng Diệp Phàm phòng thủ bên ngoài thì tốt hơn. Bởi lẽ không nhìn thấy Ewegoalder ở trong phòng
Diệp Phàm ở bên ngoài thì hiệu quả ngăn chặn Ewegoalder có thể sẽ cao hơn. Còn mình và Lam Tồn Quân khống chế Trần Đông Kinh dễ như trở bàn tay. Diệp Phàm nghe ý kiến của Vương Nhân Bàng cũng cảm thấy có lý, liền đồng ý với phương án đó.
Ba người chuẩn bị đâu vào đó, Diệp Phàm đứng ngoài canh phòng.
Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đạp cửa bất ngờ đột nhập vào trong phòng, tốc độ của họ nhanh như chớp, còn Diệp Phàm thì như con hổ ngồi rình mồi ở trước cửa toà nhà.
Hai người tương đối ăn ý, Lam Tồn Quân đánh về hướng Trần Đông Kinh,còn Vương Nhân Bàng hướng nắm đấm bổ về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa gọt hoa quả.
Cú đấm mạnh đến mức làm cho không khí xung quanh cuộn lên những tiếng vù, vù. Nắm đấm của Vương Nhân Bàng đã đập trúng sống mũi của người phụ nữ.
Bỗng nhiên một âm thanh phát ra.
Bốp.
Một âm thanh gãy vụn rất rõ đã phát ra, Diệp Phàm nhìn vào trong, thấy Vương Nhân Bàng đã bị người phụ nữ kia đạp một cước ngã lăn dưới gầm giường, hơn nữa, mặt hình như còn đang bị dính vào đôi dép lê thối của Trần Đông Kinh ban nãy đã đi, máu tươi từ lỗ mũi chảy ra.
Người phụ nữ mặc chiếc áo ngủ dài màu đỏ đứng lên, cơ thể vừa chuyển động xoay chân đá một cước ra phía sau. Lại một tiếng “bốp” phát ra, Lam Tồn Quân đang lao đến Trần Đông Kinh lại chịu một cước như vậy và bay ra lên trên bàn uống trà cách đó vài mét, mấy chén trà bị cơ thể Lam Tồn Quân đập lên phát ra những tiếng leng keng văng ra khỏi bàn.
Cao thủ Diệp Phàm trong đầu vụt lên một ý nghĩ, hành động không chậm trễ, phi người lao vào trong phòng.
Bởi vì người phụ nữ kia đang nhấc chân chuẩn bị đạp lên đầu Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cũng là một cao thủ bát đẳng, chẳng qua vừa nãy do sơ suất mới bị dính cước như vậy.
Thoáng một cái lăn người sang phía bên kia gầm giường né được một cước lợi hại của người phụ nữ áo đỏ.
Lam Tồn Quân sau phút bàng hoàng đã tỉnh táo trở lại. Thuận tay nắm lấy cái chụp của chiếc đèn trên bàn uống trà lăn trên đất hô một tiếng đập vào người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ lại lạnh lùng “hừ” một tiếng, quả táo vừa gọt vẫn còn nằm trên mũi dao gọt hoa quả bay về phía Lam Tồn Quân như một viên đạn.
“Bụp” một tiếng, quả táo và chiếc chụp đèn va chạm với nhau, chiếc chụp đèn đã bị một miếng táo bay xuyên qua. Lam Tồn Quân hết sức kinh ngạc, việc này cần phải có công lực rất cao mới có thể làm được.
Tuy nhiên, lúc này, nắm đấm của Diệp Phàm đang vù vù lao đến làm cho chiếc gối lông ngỗng trên đầu giường cũng phải rung lên nhè nhẹ phát ra âm thanh yếu ớt.
Người phụ nữ nhìn thấy cũng không dám khinh thường. Đá một cước về phía nắm đấm của Diệp Phàm. Quyền cước lao vào nhau rất mạnh.
“Binh bốp rầm”
Lần này người phụ nữ áo đỏ chưa kịp suy nghĩ đã bị Diệp Phàm tung trúng một cước rất mạnh rơi xuống cạnh giường.
Phần hông cũng bị đập vào khung giường làm bằng đồng, chiếc giường này được làm từ đồng nguyên chất, có lẽ là cô ta rất đau.
- Công phu của ông rất giỏi!
Người phụ nữ áo đỏ ngạc nhiên nói, một tay xoa hông một tay cầm thanh nhuyễn đao màu bạc trắng.
Cô ta đạp mạnh một cái lên chiếc giường nhảy lên cao hai mét, may là căn phòng cao khoảng chừng bốn mét nếu không thì đầu của cô ta đã đập vào trần của căn phòng.
Bổ một đao về phía Diệp Phàm, thanh nhuyễn đao xé vào không khí phát ra âm thanh chói tai như tiếng lá cây đang rào rào trong gió.
Dưới ánh đèn lưỡi đao ánh lên một màu sáng bạc loang loáng, soi vào sắc mặt tái nhợt của Trần Đông Kinh lúc này đang nấp vào trong một góc làm cho hắn chóng mặt suýt chút nữa thì lăn ra sàn nhà.
Tuy nhiên, Lam Tồn Quân đã để ý đến hắn, bước một bước dài đến tóm lấy Trần Đông Kinh.
Tên này muốn kêu lên nhưng bị Lam Tồn Quân đấm một phát vào huyệt thái dương làm hắn ngất đi.
Lam Tồn Quân lấy tấm ga giường xé ra rồi trói chặt Trần Đông Kinh lại kéo ra phía ngoài ban công rộng chừng ba mét để thoát đi.
- Hừ!
Diệp Phàm không muốn giằng co mãi với người phụ nữ áo đỏ, bởi vì hắn lo lắng Ewegoalder xuất hiện, kết hợp với Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen sẽ chạy đến chi viện, như vậy đêm nay khó mà thoát ra được.
Vì thế vừa vung tay lên thì ba cây phi đao bay ra với thế bao vây lấy người phụ nữ áo đỏ.
Vương Nhân Bàng cũng đã rút trong người ra một cây nhuyễn côn.
Hét lên quét côn vào hai chân của người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ vì phải tránh ba phi đao của Diệp Phàm nên đang chuẩn bị nhảy lên không trung.
Tuy nhiên do không đề phòng nhuyễn côn của Vương Nhân Bàng, đôi giày nike của cô ta bị Vương Nhân Bàng đánh trúng một côn, “toạc” một tiếng bị xé đi một mảng. Bàn chân của cô ta bị lằn đỏ lên.
- Ông đây tưởng ngươi là sắt thép, nhưng cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- A….
Người phụ nữ áo đỏ phát điên lên, xoay người, chân phải dính máu xoắn tít một cách kỳ dị.
Diệp Phàm vội vàng hét lên:
- Tránh đi!
Tuy nhiên chiêu thức bí hiểm của người phụ nữ làm cho Vương Nhân Bàng không kịp tránh, bị cước của cô ta đạp trúng mặt.
“Bốp” một tiếng, Vương Nhân Bàng cảm giác như sống mũi không còn là của mình nữa, nó tê dại giống như không còn cảm giác.
- Các ngươi từ Trung Quốc đến!.
Người phụ nữ áo đỏ nói một tiếng lạnh lùng, giọng khàn khàn đó làm cho Diệp Phàm hơi chút bất ngờ, hướng đôi mắt chim ưng về phía cô ta, lập tức kinh hãi. Bởi vì dưới con mắt chim ưng có thể nhìn thấy rõ trên chiếc tai to của người phụ nữ này có một nốt ruồi đen.
- Hắn chính là Ewegoalder!
Diệp Phàm khẽ kêu một tiếng, cơ thể chuyển hướng về phía trước, năm chiếc phi đao bay ra cùng vây lấy Ewegoalder.
- Ewegoalder là nữ.
Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đều kinh hãi, ngơ ngẩn nhìn Ewegoalder áo đỏ một cái rồi nhanh chóng phản ứng trở lại, cầm vũ khí trong tay hợp sức lao về phía Ewegoalder.
Diệp Phàm “hừ” một tiếng rồi phi đao cũng bay ra. Nhìn thấy Ewegoalder vừa tránh phi đao, Diệp Phàm đã một chân đạp trúng bụng của Ewegoalder, sức mạnh của cú đá này có thể làm gãy một phiến đá dày đến nửa mét.
“Hự”
Dù sao cũng không thể so sánh gỗ đá với cơ thể con người, máu từ miệng Ewegoalder phun ra khắp phòng.
Diệp Phàm vừa muốn bồi thêm một đá nữa nhưng một ánh đỏ loé lên. Ewegoalder không cần phải nể mặt nữa, lăn tròn như quả bóng đỏ ở dưới đất nhanh chóng từ cửa sổ lăn xuống dưới lầu.
Chờ Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng kịp phản ứng thì người ta đã xuống đến lầu rồi, thực sự cách thoát ra này của Ewegoalder cũng đáng gọi là tuyệt chiêu.
- Đuổi theo!
Diệp Phàm hét lớn, nhảy theo ra từ hướng cửa sổ, chạy thẳng đến phía“quả bóng đỏ”.
Bên kia, có lẽ phát hiện ra tín hiệu gì đó đặc biệt. phía bên toà nhà đá phát ra âm thanh của súng bắn tỉa bắn ra.
- Không được rồi, lão Thiết bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Diệp Phàm lo lắng, nhảy một cái lên không trung với chiêu Hổ ưng của Phí Gia, như một con chim bay về phía toà nhà đá.
Còn Lam Tồn Quân đang bắt giữ Trần Đông Kinh chạy ở dưới đất, Vương Nhân Bàng đang nhảy qua trên mấy toà nhà, ba người lao như điện trong vài giây đã đến trước toà nhà đá.
Vừa lúc Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen đang kiểm tra vết thương của Ewegoalder nên cũng không kịp ra tay với bọn họ, nên người cầm súng vẫn bình yên vô sự ngồi ở đó.
Diệp Phàm vung tay, bảy cây phi đao từ nhiều hướng lao về phía Ewegoalder đang bị thương.