- Tất nhiên là muốn rồi. Nhưng điều này không thể xảy ra được. Sư đoàn Hưởng Hổ là một sư đoàn hợp nhất mới được thành lập, là “thương hiệu” nổi tiếng cuả cả quân khu Bắc Kinh này.
Không cần nói đến chuyện bọn họ cùng một cấp với quân khu của chúng tôi. Nếu đem so sánh thì chúng tôi đúng là ăn mày, còn họ là đại gia. Hơn nữa, chúng tôi là cái gì, chỉ làm việc vặt trong quân đội.
Tên thì nghe hay- quân phân khu, được địa phương và quân đội phối hợp quản lí nhưng thực tế thì cả hai bên đều không đáng tin cậy. Cuối cùng lại biến thành đứa trẻ tội nghiệp bà ngoại không thương, cha mẹ không xót.
Tư lệnh Lã cười chua chát nói.
- Ha ha ha. Nếu việc này tôi mà giải quyết được thì Lã tư lệnh định thưởng cái gì?
Diệp Phàm nói như đang đùa.
- Thì từ nay về sau tôi sẽ lăn lộn chiến đấu cùng Bí thư Diệp.
Lã Lâm nghiêm túc nói. Giọng điệu rất khí phách, tuy nhiên có chút sỗ sàng.
Mễ Nguyệt đang nghe trộm trừng mắt ngây người ra. Diệp Phàm thì lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Hắn ta không ngờ Lã Lâm lại xem trọng chuyện này đến vậy. Dường như ông ta đánh cược cả tiền đồ sau này vậy.
- Được.
Diệp Phàm đột nhiên đập bàn.
Hắn lập tức gọi điện cho Đằng Vân Khải, cười nói:
- Đằng tướng quân, tôi Là Diệp Phàm. Anh vẫn khỏe chứ?
- Cũng tạm ổn.
Đằng Khải Vân cười đáp lại, rồi hỏi tiếp:
- Chủ nhiệm Diệp dạo này chẳng phải rất tốt sao. Cả hai chúng ta tuy đều nói là tạm ổn nhưng cái tạm ổn của tôi không thể so sánh với chủ nhiệm được.
- Tôi bây giờ làm ở thành phố Đồng Lĩnh Tấn Lĩnh rồi, không làm việc ở Bắc Kinh nữa.
Diệp Phàm cười nói. Hắn phát hiện ra Lã Lâm đã đứng dậy vểnh tai lên nghe lén điện thoại.
- Vậy à! Vậy tôi phải chúc mừng chủ nhiệm Diệp rồi. Anh thăng chức lớn rồi!
Đằng Vân Khải ngây người ra một chút rồi vội chúc mừng Diệp Phàm. Ông ta cũng hiểu rõ được tầm quan trọng của vị trí Bí thư Thành ủy thành phố, hơn nữa Đồng Lĩnh lại là một thành phố lớn của tỉnh Tấn Lĩnh.
Tấn Lĩnh cách Bắc Kinh không xa lắm. Đằng Vân Khải cũng hiểu khu vực đó. Bước tiến tiếp theo của Diệp Phàm chắc chắn là ngồi lên cái ghế cán bộ cấp cao của tỉnh.
Một Bí thư Thành ủy trẻ tuổi như vậy, Đằng Vân Khải phải kinh sợ năng lực và bệ đỡ của Diệp Phàm. Tất nhiên với những người như vậy thì Đằng Khải Vân không dám “lơ là” một chút nào.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm nói rồi tiếp tục đi vào chuyện chính:
- Có một việc phải làm phiền Đằng tướng quân một chút đây.
- Cái gì mà phiền với không phiền chứ. Chiêm Hùng cũng là người anh em tốt của tôi. Hơn nữa Chiêm Hùng lại là anh của anh. Chúng ta sao phải khách sáo với nhau vậy.
Giọng nói của Đằng Vân Khải có chút hiềm nghi.
- Đúng đúng đúng
Diệp Phàm cười:
- Anh Đằng nói đúng, đúng là tôi có chút khách sáo rồi.
Rồi hắn nói thẳng việc định nhờ.
- Một thao trường đã vứt đi, chúng tôi vốn đã định giao nó lại cho sư đoàn Hưởng Hổ. Hơn nữa sư đoàn Hưởng Hổ cũng đã là một sư đoàn độc lập, được quân khu Bắc Kinh trựctiếp quản lí.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn chúng tôi cũng không có quyền can thiệp bọn họ. Nếu sư đoàn trưởng Tề đồng ý cho bọn họ thì chúng tôi còn nói gì được nữa.
Như thế này đi, Bí thư Diệp. Anh xem lúc nào thích hợp, tôi sẽ cử người xuống giao lại giấy tờ chuyển nhượng tài sản cho quân khu thành phố.
Hơn nữa ủng hộ bộ đội ở địa phương cũng là việc chúng tôi nên làm. Quân phân khu cũng thuộc hệ thống quân đội mà.
Đằng Vân Khải không nghĩ ngợi gì đồng ý ngay. Một việc hợp tình hợp lí như vậy mà không đồng ý thì đúng là ngu ngốc.
- Được được. Càng nhanh càng tối. Tư lệnh Lã ở bên này đã sốt sắng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì ngày mai đi. Bên tôi chuẩn bị một chút đã. Đến khi đó, gọi Tề Thiên chuẩn bị vài khẩu súng, chúng ta ra khu bỏ hoang Bắc Đại săn thú. Như vậy có được không?
Đằng Khải Vân cười nói. Ông ta đã tự hạ mình xuống. Tất nhiên đi săn chỉ là cái cớ. Thực chất là muốn thân thiết hơn với Diệp Phàm.
- Được. Tôi sẽ dặn Tề Thiên ngay. Ngày mai chúng ta gặp lại nhé.
Diệp Phàm cười đáp lại.
- Buổi tối tôi sẽ đến, bảo tư lệnh Lã chuẩn bị vài món đặc biệt đãi tôi. Ông ta lấy không một cái thao trường mà không thiết đãi tôi chút gì thì tôi thấy không công bằng.
Đằng Khải Vân bắt đầu nói đùa.
- Vậy thì càng tốt. Nếu tư lệnh Lã mà không chuẩn bị tốt thì tôi sẽ cầm cờ của Bí thư lên quất ông ta.
Diệp Phàm cười rồi gác điện thoại xuống. Hắn biết hắn lại vừa mắc nợ người ta một món nợ tình nghĩa.
Diệp Phàm kể lại toàn bộ với Lã Lâm. Ông ta rất xúc động, lập tức đứng lên, chào Diệp Phàm theo nghi thức quân đội rồi nói:
- Báo cáo thủ trưởng. Tối nay Lã Lâm tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Đằng tướng quân không vừa ý thì thủ trưởng cứ đuổi tôi.
- Tôi không có quyền đuổi ông. Tuy nhiên, bữa cơm này dù sao cũng đáng giá hơn chục triệu. Ông đi chuẩn bị cho tốt đi.
Diệp Phảm thản nhiên nhận lễ theo nghi thức quân đội của Lã Lâm.
Trong lòng hắn nghĩ, hắn là tướng quân thì tất nhiên là đáng nhận được chào như thế. Mễ Nguyệt đang nghe lỏm bên cạnh, vẻ mặt đầy thán phục. Ánh mắt cô ta chợt sáng lên. Năng lực của Diệp Phàm khiến cô ta nhìn thấy được hi vọng.
Thật ra người có lợi nhất trong chuyện này là Diệp Phàm. Thái độ ban nãy của Lã Lâm tức là sẽ đứng về phía hắn. Mười ba phiếu trong Ủy ban thường vụ thì hắn đã nắm tới ba phiếu rồi.
Về phía Ngọc Xuân Phong thì Tề Thiên cũng đang bóng gió với cháu ông ta là Ngọc Đông. Nếu lôi kéo thêm được Ngọc Xuân Phong, có được bốn trong số mười ba ghế, coi như Diệp Phàm có thể tạm thời thở phào được rồi.
Năm giờ chiều...Đằng Vân Khải và một đoàn người quả nhiên có mặt tại thành phố Đồng Lĩnh.
Tất nhiên tư lệnh viên Lã Lâm rất nhiệt tình đón tiếp họ.
Vào giờ ăn tối, xe Diệp Phàm dừng lại trước tòa nhà văn phòng của quân phân khu thì thấy Đằng Vân Khải, Lã Lâm và một số người khác đã đứng ở bãi tập phía trước có rải đá, nói chuyện phiếm.
Đằng Vân Khải đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên vai rộng. Lã Lâm đứng bên cạnh, vẻ mặt rất cung kính. Nghe thấy tiếng Diệp Phàm đỗ xe lại, Lã Lâm bước vài bước lớn đã ra đến cửa lớn. Điều này cũng khiến vài đồng chí ở quân phân khu được mở rộng tầm mắt.
Diệp Phàm là Bí thư thành ủy thành phố, cũng coi như là lãnh đạo của Lã Lâm. Thế nhưng bình thường thì quân phân khu căn bản cũng không phải là chính quyền địa phương. Lã Lâm đã biểu hiện hơi thái quá.
- Bí thư Diệp. Anh đến muộn mười phút rồi đấy.
Đằng Khải Vân vừa cười vừa bước về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng bước lên phía trước. Hai bên bắt tay nhau thân mật.
- Anh xem, tôi đã gọi cả tư lệnh viên Trương Quả của quân khu tỉnh đi săn cùng chúng ta rồi.
Đằng Vân Khải cười tủm tỉm, tay chỉ vào người đàn ông trung niên vai rộng vừa nói chuyện cùng anh ta.
- Ôi, tư lệnh viên Trương Quả, thật thất lễ quá.
Diệp Phàm vội bước lên phía trước giơ hai tay ra. Không ngờ Đằng Khải Vân quả là biết quan hệ.
Có vẻ như Đằng Vân Khải chẳng làm gì cả. Thực tế người ta cũng đang tự vẽ lối vẽ đường cho mình thôi. Trương Quả dù gì cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là tư lệnh viên của quân khu tỉnh. Ở tỉnh, dù gì cũng nói được dăm ba câu.
- Ha ha. Nghe Đằng quân trưởng nói về anh mà tôi rất khâm phục. Tôi tò mò về Bí thư thành ủy trẻ tuổi nhất của tỉnh Tấn Lĩnh quá. Ở vào tuổi của cậu tôi chỉ là anh đại đội trưởng quèn thôi.
Trương Quả không ngờ cũng giơ hai tay ra bắt tay với Diệp Phàm, cười nói.
Điều này thì Diệp Phàm cũng hiểu. Trương Quả đang giữ thể diện cho Đằng tướng quân. Đằng tướng quân giơ hai tay ra bắt thì Trương Quả sao có thể chỉ dùng một tay. Như vậy chẳng phải sẽ làm Đằng tướng quân thấy khó chịu sao? Điều này lại không có nghĩa rằng Trương Quả tự kiêu, chỉ thích giao du với những người ngang hàng mình sao?
Hai bên hàn huyên một chút rồi vào phòng riêng.
Quả thực là Lã Lâm đã tốn không ít công sức. Trên bàn bày toàn những đặc sản núi rừng mà bình thường rất khó kiếm. Đến cả mấy loài động vật nhà nước nghiêm cấm săn bắn, ông ta cũng đưa hết lên bàn tiệc.
Chuyện như thế này, mọi người cũng thấy mãi rồi nên không ai phê bình Lã Lâm làm gì cả. Tất nhiên Lã Lâm thì lại nói rằng tất cả đều do người ta tự nuôi chứ không phải hoang dã gì cả.
- Đằng tướng quân, thay mặt quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh, tôi xin được cảm ơn sự ủng hộ to lớn của đồng chí.
Tư lệnh viên phân khu quân sự tỉnh Trương Quả nhấc chén rượu lên, cười nói.
- Tiện tay nên làm thôi. Không có gì cả.
Đằng tướng quân khoát tay cười nói:
- Nếu ông muốn cảm ơn thì phải cảm ơn bí thư Diệp, bởi những chuyện này đều do bí thư Diệp khởi xướng. Nếu không thì tôi làm sao biết được quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh cần thao trường. Không có Bí thư Diệp dẫn dắt thì tôi và tư lệnh Lã cũng đâu có biết nhau, có đúng không nào?
Thật không ngờ Đằng tướng quân đã mở đường giúp Diệp Phàm.
- Không không. Không thể nói như vậy được. Chuyện này dù có do tôi khởi xướng nhưng nếu Đằng tướng quân không đồng ý thì tôi cũng đâu có cách nào khác, có đúng vậy không? Vì thế phải cảm ơn Đằng tướng quân. Hơn nữa tôi là một thành viên trong bộ máy chính trị của thành phố Đồng Lĩnh. Việc của Đồng Lĩnh cũng là việc của tôi. Tôi thay mặt cho người dân Đồng Lĩnh cảm ơn Đằng tướng quân đã ủng hộ cho công việc của quân phân khu thành phố.
Diệp Phàm nhấc chén rượu lên rồi lại cười nói tiếp:
- Tôi xin kính hai vị tướng quân một chén.
- Được được được. Vậy ba người chúng ta cùng làm một chén nào.
Đằng tướng quân hào hứng nói. Ba chén rượu loảng xoảng cạch vào nhau.
Sau đó tư lệnh viên Trương cười nói với Lã Lâm:
- Đồng chí Lã Lâm, Bí thư Diệp đã nhiệt tình ủng hộ công việc của quân phân khu như vậy, tôi hi vọng là trên những phương diện khác ông cũng sẽ ủng hộ công việc của bí thư Diệp.
- Tư lệnh Trương, tôi đã nói từ trước rồi. Tôi là lính dưới tay Bí thư Diệp. Bí thư Diệp chỉ tay hướng nào tôi theo về hướng ấy.
Lã Lâm lại mượn những lời ấy để thể hiện thái độ quyết tâm ủng hộ công việc của Diệp Phàm.
- Ha ha ha. Chúng ta đều là đồng nghiệp, là thành viên của bộ máy Thành ủy, cùng làm việc với nhau, cùng tạo phúc cho nhân dân.
Diệp Phàm cười nói đoạn lại cụng chén với Lã Lâm.
- Tư lệnh Trương có còn nhớ Mễ Tu Lâm không?
Lã Lâm sốt sắng như ngồi trên đống lửa, vội mượn cớ chuyển sang đề tài khác. Hôm nay có Diệp Phàm ở đây, chuyện của Mễ Nguyệt, Lã Lâm cũng đã tham khảo ý của Diệp Phàm.
- Có phải chính là tiểu Mễ hiện nay đang quản lí tháp liệt sĩ không?
Tư lệnh Trương nhìn Lã Lâm rồi hỏi lại.
- Không phải ông ta thì còn là ai nữa.
Lã Lâm đáp lại.
- Ồ, chuyện năm đó thật là trùng hợp. Chân của tiểu Mễ bị thương chứ nếu không bây giớ ông ta cũng lên chức ngang bằng ông rồi.
Tư lệnh Trương thở dài nói, bởi vì năm đó chuyện cái chân của Mễ Tu Lâm bị thương cũng có liên quan một chút đến ông ta.
- Mễ Tu Lâm không làm sao cả. Ông ta rất bằng lòng với hiện tại. Hơn nữa ông ta còn có một cô cháu gái hiếu thảo bên cạnh chăm sóc. Cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Lã Lâm cười nói. Ông ta quả nhiên rất lợi hại đã mượn cớ lái câu chuyện sang Mễ Nguyệt.
Diệp Phàm nghe đến đây thì đã hiểu ra, nhân cơ hội ấy cũng hỏi luôn:
- Cháu gái của Mễ Tu Lâm chằng phải là Phó ban thư kí thành ủy Mễ Nguyệt sao? Trước kia hình như cũng có nghe Mễ Nguyệt nói có người chú đang làm quản lí tháp liệt sĩ.
- Đúng vậy. Bí thư Diệp cũng biết cô ta?
Lã Lâm nói.
- Tất nhiên là có biết. Tôi đến thành phố Đồng Lĩnh chưa lâu, chưa tìm được thư kí nào thích hợp. Những ngày vừa qua, việc chỉnh lí các tài liệu, văn kiện đều do thư kí Mễ đảm đưởng. Thư kí Mễ làm việc rất có trách nhiệm, cẩn thận hơn nữa lại rất linh hoạt. Tôi đã giao việc cải tạo mở rộng đường Tân Long cho cô ấy phụ trách rồi.
Diệp Phàm không quên khen ngợi Mễ Nguyệt, tất nhiên là để thả con săn sắt, bắt con cá rô.