Chẳng phải thứ trưởng Thiết đã đi Học viện Trung ương Đảng rồi sao, vì thế tôi ngại không dám đến làm phiền ông ta.
Cổ Bang khéo léo nói.
- Haizz, đúng là thế, nhưng bây giờ anh ta lại trở về Bộ công an rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Người đó là ai mà có thể mua được địa bàn rộng như vậy, lại có thể kiêu ngạo như thế ở Tứ cửu thành, nhất định lai lịch cũng không vừa.
Lúc này, Kiều đại tiểu thư đang đấm lưng cho Diệp lão đại cũng tức giận. Ngươi dám lấy Biệt thự Lá đỏ, chính là muốn đấu với Kiều Viên Viên ta, dĩ nhiên cô ta tức giận. Kiều đại tiểu thư đã xem Biệt thự lá đỏ như nhà của mình rồi, làm sao có thể để người khác đến quấy rối.
- Người đến đàm phán mang họ Hứa, tên là Hứa Thiệu Đông. Hình như là giám đốc một hạng mục của bên công ty Đông Pha, nhưng cụ thể hơn thì tôi điều tra không ra.
Cổ Bang nét mặt ưu tư nói.
- Không sao, việc này cứ để cho tôi đi.
Diệp Phàm hơi chút giận dữ mỉm cười nói.
Sau khi Cổ Bang đi, Diệp Phàm ngồi thẳng lại, mắng:
- To gan lắm!
- Anh xem anh kìa, đường đường là cao thủ cửu đẳng, chỉ mấy thằng hề mà cũng làm cho anh giận như vậy sao? Tự làm mình bị thương thì không tốt đâu. Nếu là Chính quyền quy hoạch thì chúng ta thương lượng, còn là tư nhân làm trái pháp luật thì chúng ta có gì mà phải tức giận.
Kiều Viên Viên dịu dàng xoa dịu hắn.
- Buổi tối em còn “bất lực” thì nói chuyện này làm gì?
Diệp lão đại lầm bầm.
- Ai nói em “bất lực”?
Kiều Viên Viên tức buột miệng nói ra.
- Khà khà khà…
Diệp lão đại bỗng nhiên cười vang lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ dần lên của Kiều Viên Viên. Vừa rồi là mưu kế của Diệp Phàm không ngờ vừa giăng ra Kiều Viên Viên đã để lộ bản thân.
- Đáng ghét, em không quan tâm đến anh nữa.
Kiều Viên Viên xoay người đi vào trong phòng.
- Các anh em, cuộc sống hạnh phúc đến rồi.
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời hét lên, theo sát phía sau Kiều đại tiểu thư.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm vừa đuổi theo đến đẩy cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa.
- Viên Viên em làm gì thế?
Diệp lão đại tỏ vẻ buồn bực gọi to, và thi triển chiêu âm bạo công. Bởi vì đây là phòng cách âm, nếu không dùng chiêu này, người bên trong sẽ không nghe thấy gì.
- Anh chờ một chút.
Nói xong Kiều Viên Viên cũng đóng luôn cả cái lỗ quan sát phía trên cửa lại.
- Làm cái gì thế?
Diệp lão đại hừ một tiếng.
Khoảng 5 năm phúc sau vẫn chưa mở cửa, Diệp Phàm tỏ ra khó chịu, nhưng nghĩ hay là cô ấy đang muốn trang điểm một chút cho Diệp Phàm thưởng thức. Bỗng nhiên Diệp Phàm trong lòng hưng phấn trở lại.
Hắn liền vào một phòng khác tắm rửa.
Nửa tiếng sau Diệp Phàm tắm xong ra đẩy cửa, lần này cửa đã không khóa, vừa vặn cửa đã mở.
Một ánh sáng màu hồng bao trùm toàn phòng.
Trên người khoác một chiếc áo choàng hết sức mỏng. Có thể mờ mờ nhìn thấy hết bên trong.
Diệp Phàm bỗng nhiên cứng đơ, hắn thi triển đôi mắt chim ưng nhìn lại và mọi thứ hiện ra.
Tuy nhiên, phía trên vẫn còn bị che bởi một lớp áo mỏng, làm cho người nhìn cũng nhìn không rõ hết, càng căng mắt ra thì ánh sáng nhạt của màu điện hồng càng tăng thêm cảm giác kích thích.
- Ôi thần vệ nữ.
Diệp lão đại trong lòng thầm thốt lên, nhẹ nhàng bước đến đưa tay nâng cằm của Kiều Viên Viên lên.
Sau mấy tháng xa cách cuối cùng hai đôi môi đã được quấn lấy nhau. Hai người hôn nhau say đắm.
Tay của Diệp Phàmcũng không để yên, vuốt từ cổ dọc theo đường cong sau lưng xuống đến dưới và dừng lại ở nơi có cặp mông hút hồn người kia.
Khuôn mặt của Kiều Viên Viên cũng dần đỏ căng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
- Anh, có thể được rồi.
Kiều Viên Viên giống đang mơ màng.
Diệp Phàm cũng cảm thấy được những giọt sương từ trong bụi cỏ thơm.
Chiếc áo dài bay xuống giống như chiếc khăn voan, lộ ra rõ hơn một thân hình mà có thể làm cho trái tim của mọi đàn ông trên thế gian đều muốn đấu tranh để sở hữu nó.
Tiểu Diệp Phàm nhẹ nhàng mở cửa thiên đường và tiến vào bên trong.
Không lâu sau, nghìn trống vang lên, như những cơn sóng cuộn trào trong mưa bão, khiến cho những con chim lớn hung hãn của trời xanh phải run rẩy trên ngọn sóng, tràn vào thung lũng, và…
Thật lâu sau…
Tất cả đã dừng lại.
- Vừa nãy em la hét thật là to đấy!
Diệp Phàm cười nói, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài rối tung của người đang nằm trên ngực mình.
- Nói bừa!
Kiều đại tiểu thư nét mặt ngượng ngùng, trừng mắt nhìn kẻ vừa hưởng thụ lại muốn trêu trọc mình.
- Không sao, chẳng có ai nghe thấy, là em kêu cho anh nghe mà. Nam nữ yêu nhau có gì mà không thể nói cho nhau biết. Hơn nữa, âm thanh của Viên Viên nhà chúng ta kêu lên rất đặc biệt. Cái này có lẽ có liên quan với công phu em đã luyện. Âm thanh đó, vừa ngắn vừa dài, “mùa xuân” đã bị em gọi về rồi.
Diệp Phàm mặt dày nói, ý của hắn là nói “gọi xuân”.
- Anh còn nói?
Kiều đại tiểu thư nhảy lên đấm, cô cũng là cao thủ cấp cao Tam đẳng, cú đấm đó cũng không phải là nhẹ nhàng.
- Được rồi, anh không nói nữa.
Diệp Phàm cười tươi, hai mắt lại lướt trên người Kiều Viên Viên. Cô nàng vội vàng lôi tấm chăn che đi thân thể của mình.
- Ôi…
Diệp lão đại có chút tiếc nuối, nhưng tay của hắn thì không ngoan ngoãn, lại luồn tay vào trong chăn mà đùa nghịch, khiến cho Kiều Viên Viên không thể ngăn cản được nữa mà chỉ có thể giương mắt nhìn.
- Em dạy âm nhạc ở trường đại học có tốt không? Chắc là cũng có người theo đuổi em phải không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Đương nhiên rồi, những anh chàng đẹp trai theo đuổi bổn cô nương đây có thể xếp thành một hàng dài rồi.
Kiều Viên Viên nói rồi liếc mắt một cái.
- Vậy thì em để ý đến ai rồi, anh đây sẽ tự động rút lui.
Diệp Phàm cười nói tiếng.
- Anh…
Sau lúc ngẩn ra, mắt của Kiều Viên Viên lập tức đỏ lên.
- Anh chỉ trêu em thôi chứ có phải thật đâu.
Diệp Phàm vừa nhìn phải vội vàng giải thích.
- Em…em không thích nghe những câu như thế, đùa cũng không được nói.
Kiều Viên Viên nức nở lên.
- Được rồi, được rồi, sau này anh sẽ không nói nữa. Viên Viên nhà chúng ta là vợ duy nhất suốt đời của đồng chí tiểu Diệp.
Diệp Phàm mặt tươi cười.
- Hừ, anh nhớ là được rồi.
Kiều Viên Viên hừ một tiếng, rồi cười.
Sáng hôm sau.
- Anh nhìn anh kìa, vừa thắt xong cà-vạt cho anh đã xộc xệch rồi.
Kiều Viên Viên trách móc, vừa chỉnh lại cà-vạt cho Diệp lão đại vừa nói.
- Có bà xã ở đây, xộc xệch thì lại thắt lại. Nếu không lấy vợ để làm gì?
Diệp lão đại cười nói, thơm lên má Kiều Viên Viên một cái.
- Nghiêm chỉnh đi, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, cần phải để lại một ấn tượng tốt cho lãnh đạo chứ.
Kiều Viên Viên lườm một cái, nói.
- Yes!
Diệp Phàm chào một cái theo kiểu hành lễ của cảnh sát, trêu đùa làm cho Kiều Viên Viên cười rạng rỡ.
Ở thủ đô, Diệp Phàm quyết định phải khiêm tốn với mọi người.
Tuy nhiên, bởi vì hắn là Phó đội trưởng của Tổ đặc nhiệm A cho nên đương nhiên được bố trí xe có gầm rất cao. Nhưng lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A đều không thích những cái thùng xe, toàn là những chiếc xe việt dã với một màu xanh rất thô.
Diệp Phàm cũng được phân một chiếc xe jeep great cherokee, nhưng Diệp Phàm yêu cầu bạn ở bên tổ Khoa học năng lượng đặc chế chiếc xe này thành đã qua sử dụng.
Nhìn cho thật bình thường, để tránh sự soi mói của lãnh đạo lại cho rằng mình là phần tử tham ô gì đó thì phiền phức.
Hơn nữa, ở văn phòng trung ương, Diệp Phàm vẫn còn xa lạ. Ngoài hai người bạn thân, một chính là Phó chủ nhiệm văn phòng Trương Vệ Thanh, một là Lang Phá Thiên.
Tuy nhiên, Lang Phá Thiên là trưởng phòng Cảnh vệ của Văn phòng trung ương lại rất ít người biết đến. Bởi vì anh ta phụ trách là sự an toàn của “Cửu thường” thực tế, công việc bảo vệ chính thường là do Phó trưởng phòng đảm nhiệm, Lang Phá Thiên rất ít khi đích thân thực hiện.
Lái chiếc great cherokee đi, trước tiên Diệp lão đại phải đưa Kiều Viên Viên về Kiều gia. Đi vào sau đại viện của Kiều gia thì nhìn thấy hai anh em Kiều Viễn Sơn và Kiều Hoành Sơn đang ngồi trong phòng khách.
Có lẽ vì còn sớm, mới 6 giờ hơn cho nên họ vẫn chưa phải đi làm.
- Bước vào mấy bước để ta nhìn xem nào tiểu tử!
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm ở ngoài cổng bước vào, còn chưa kịp để hắn chào hỏi, Kiều Hoành Sơn đã tranh nói trước.
Hai anh em của Kiều gia được người thủ đô gọi là Đại Kiều và Tiểu Kiều. Đại Kiều đương nhiên là chỉ Kiều Hoành Sơn rồi, người này trước giờ thô lỗ, phong cách làm việc có chút giống với Lỗ Chí Thâm của Lương Sơn. Là một quân nhân có cơ thể cường tráng.
Còn Tiểu Kiều - Kiều Viễn Sơn lại rất điềm tĩnh, nét mặt luôn luôn lầm lì, ông rất hợp với nhân vật Trưởng ban Tổ chức trung ương.
Diệp Phàm cũng nghe lời, bước thêm vài bước, nhìn Kiều Hoành Sơn cười nói:
- Bác thế nào ạ, đã đủ số bước chưa ạ?
- Tên tiểu tử, đúng là có tiến bộ lắm, có tiến bộ lắm!
Kiều Hoành Sơn gõ gõ tàn thuốc, cười nói.
- Tiến bộ, vẫn chưa đủ?
Kiều Viễn Sơn bê tách trà lên uống một ngụm, hạ ấm trà xuống nói.
- Ba, việc này cũng cần phải có quá trình chứ phải không? Diệp Phàm mới trở lại thủ đô, Ba làm sao vừa nói đã công kích anh ấy. Người ta cũng là một người có năng lực, có bản lĩnh, Ba xem, Ba không ra tay mà người ta không những sớm trở về thủ đô mà còn rất nổi tiếng!
Kiều Viên Viên không đồng ý bĩu môi phản bác lại Ba cô một câu.
- Cô gái hướng ngoại à, còn chưa kết hôn mà đã bênh người ta rồi. Viễn Sơn, cậu đã mất công nuôi dạy nó rồi.
Kiều Hoành Sơn cười nói trêu đùa.
- Đúng đấy, đúng đấy!
Anh hai của Kiều Viên Viên là Kiều Thanh Dương rung đùi đắc ý, cười nói:
- Bác à, có lẽ bác không biết rồi, cháu bị nó ăn hiếp quen rồi. Động một tí là tung nắm đấm, một cô gái suốt ngày như vậy thì có được không? Bây giờ thì tốt rồi, tìm được một người còn biết dùng nắm đấm hơn, chúng ta sau này chắc không có ngày bình yên rồi.
Kiều Thanh Dương nói giọng trách móc, nhưng nhìn thấy Kiều Viên Viên giơ nắm đấm lên dọa vội vàng không dám hé răng nữa.
- Em đến giờ đã nửa năm chưa vận động, anh còn nói nữa sau này có còn chịu được nắm đấm này của em không?
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, mọi người lên lầu đi, tôi có việc muốn nói với Diệp Phàm.
Kiều Viễn Sơn nói, hai anh em Kiều gia cùng đi lên lầu.
- Tí nữa con đến báo cáo Ban Tổ chức trước, sau đó đồng chí Ninh Chí Hòa sẽ dẫn con đi. Con phải chú ý, ta biết con có chút bản lĩnh.
Hơn nữa ở dưới con cũng đã thoải mái quen rồi. Nhưng Văn phòng trung ương là gì? Đó là một nơi để phục vụ lãnh đạo của đất nước.
Vì thế con không được có thói quen như ở dưới nữa. Nhất cử nhất động luôn luôn không được đắc tội với bất cứ vị lãnh đạo nào.
Kiều Viễn Sơn nói đến đây mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.