- Chủ nhiệm Trần, anh ấy là chủ tịch mới của tập đoàn Hoành Không chúng tôi – đồng chí Diệp Phàm.
Chu Đống khẩn trương giới thiệu.
- Ồ, xin chào chủ tịch Diệp.
Chủ nhiệm Trịnh vừa nói, ngây người, có thể thấy Diệp Phàm quá trẻ.
Nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh nói :
- Xương bắp chân gãy rồi, mà bên trong còn bị vỡ mấy chỗ, tuy nói đã
nối lại rồi nhưng 7, 8 tháng nữa khôi phục lại cũng khó. Có thể một năm
nữa mới đi được cũng nên. Mà khả năng lành hết lại cũng không lớn. Dù là tốt nhưng khi đi lại vẫn không thấy tự nhiên.
- Chủ nhiệm
Trịnh, anh đừng phí tâm. Tôi đại diện cho tập đoàn cảm ơn anh đã trị
liệu tận tình cho chủ tịch Chu. Tôi muốn nói một câu, cho dù bỏ bao
nhiêu tiền tập đoàn cũng sẽ trả. Hy vọng chủ nhiệm Trịnh dùng biện pháp
tốt nhất để điều trị.
Diệp Phàm nói ra một tràng phát hiện vợ của Chu Đống và người nhà đều ra mặt cảm kích.
Cảm ơn chủ tịch Diệp, công ty đang khó khăn. Một khi chân tôi khỏe lại, tôi sẽ về nhà điều trị. Không thể để thêm phiền phức cho công ty. Có
thể được tý nào hay tý ấy.
Chu Đống giả vờ thoái thác nói.
- Không phải như thế, chữa khỏi chân là việc quan trọng. Đồng chí Chu
Đống, việc duy nhất mà đồng chí phải làm là kiên trì dưỡng thương. Đừng
nghĩ đến những thứ khác, nhanh chóng phục hồi sức khỏe, để còn về làm vị trí của mình chứ.
Diệp Phàm cũng giả bộ quan trọng.
Lúc này thấy y ta đẩy xe thuốc vào, có thể là đổi bình truyền hay gì đó.
Diệp Phàm giật mình thấy ông ta từ từ đứng lên, duỗi chân ra, y tá cho đầu gối ra.
Cô ta không khống chế được, ngã về phía xe, bọc thuốc kia không kiểm soát nổi, nhằm thằng hướng Chu Đống mà bay tới.
Khiến cho người ta có cảm giác như dưới chân cô y tá bị vật nào đẩy.
Diệp Phàm thấy thế nhanh chóng chạy lên muốn chặn cái xe. Nhưng xe lao
quá nhanh, bởi vì cả người cô y tá lao về bình thuốc trên xe.
Quán tính quá lớn, Diệp Phàm bị đụng rồi về đằng sau, hắn ta nhanh chóng đưa tay ra sau để chặn người không ngã xuống.
Nhưng hắn ta không nắm đúng chỗ mà nắm vào chân bị thương của Chu Đống.
Đương nhiên Diệp Phàm nhân cơ hội này để tìm hiểu về chân của Chu Đống, giống như xương bánh chè có dây thần kinh, vỗ vào cái liền đá lên luôn.
Chu Đống giả bị thương, cả người lập tức đứng lên. Ngay cả lớp băng gạc quấn bên ngoài cũng tuột ra. Thực ra Diệp Phàm cố ý làm cho tuột ta
vậy, bằng không Chu Đống không như thế.
Diệp Phàm tiện xé luôn cả ra, Chu Đống hoang mang. Lão ta liền kéo lại, ngồi lại trên giường.
Nếu lúc này không nhảy xuống cũng chết, mà trên sàn lại toàn là mảnh
bình thuốc vỡ, cùng kim tiêm, các dụng cụ y tế, nhảy xuống chắc chắn sẽ
bị thương rồi.
Chu Đống vừa thấy giật mình, phản xạ nhảy phắt lên giường, Diệp Phàm cũng vỗ một cái vào mông ông ta. Chu Đống cảm
thấy đau, nhảy dựng lên trong phòng bệnh.
Nhưng, Khổng Ý Hùng nhìn trân trối. Trong nháy mắt tự nhiên hiểu, ông ta đã bị tổn thương
rồi. Cái chân gẫy mà lại hoạt động như thế này, thật là quái.
- Ai cha, sao chân của chủ tịch Chu lại khỏi nhanh như vậy! Lại còn nhảy lên được.
Diệp Phàm cố ý tỏ ra vui vẻ, lại cứng đờ liếc nhìn chủ nhiệm Trịnh.
- Việc này, có thể trong nháy mắt chức năng tinh thần gián đoạn nên
nhanh chóng khôi phục lại được. Ông xem, ông ta lại còn nhảy được lên,
thực tế là không thể đứng lên được mà.
Mà tình cảnh vừa nãy
đúng là đặc biệt, là phản ứng có điều kiện của người bệnh. Chỉ là nếu
như thế thì tình trạng vết thương lại càng nghiêm trọng hơn.
Chủ nhiệm Trần đúng là một tên giảo hoạt, lập tức nói với y tá :
- Lập tức đưa chủ tịch Chu đến phòng phẫu thuật, có thể không dễ dàng
gì mà nối được những khớp đó, giờ thế có thể đã căng ra rồi. Phải làm
phẫu thuật ngay đi, gây tê, còn cả ngân hàng máu nữa… chuẩn bị hết đi.
Chu Đống vừa nghe thấy thế đã giơ chân ra, miệng hừ đứng lên.
Phối hợp rất ăn ý, muốn chạy cũng không được. Diệp Phàm hừ lạnh trong lòng, bàn tay cử động mịt mờ.
Đẩy một cái, Chu Đống không đứng vững, cả người thấy một lực vô hình đẩy vào liền nhào về phía trước.
- Lại gián đoạn rồi sao, nhưng chủ nhiệm Trần, tôi thấy hình như chân của chủ tịch Chu đã khỏi rồi.
Nếu là gián đoạn thì cũng không thể kéo dài lâu như vậy phải không? Ôi, chủ nhiệm Trần, ngay cả vết máu ở đó cũng không có, chắc chắn là khỏi
rồi.
Máu mà Chu Đống tạo ra trong lớp băng giả đó đã bị Diệp Phàm dùng nội lực ngăn lại rồi,lộ ra được cả chân bên trong.
Khổng Ý Hùng bên canhgj không kìm nổi cười, rồi nhanh chóng lấy tay che ngay miệng lại.
- Ồ, đúng là không ngờ, thật là kỳ tích. Vốn phải 7, 8 tháng nữa mới
khôi phục vậy mà giờ đã bình thường lại rồi. Kỳ tích, đúng là kỳ tích
rồi.
Chủ nhiệm Trần phản ứng lại, nói.
Hắn ta biết là giấy không bọc được lửa rồi, lại còn cái gì là “gián đoạn” chứ,
- Chủ nhiệm Trần, tuy chân có thể cử động được Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất đau. Mỗ bước đi đều đau đến cả tâm gan.
Chu Đống chau mày nói.
- Thế này nhé đồng chí Chu Đống, chân của đồng chí hình như cũng khá
tốt rồi. Công tuy còn một việc cần đồng chí điều tra. Giờ sẽ cho bệnh
viện cho một xe chở đồng chí về công ty. Đợi điều tra xong sẽ cho đồng
chí trở lại bệnh viện, yên tâm, không mất nhiều thời gian đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, Ôi…
Chu Đống đến ngồi trên giường cũng không được bèn nằm ra. Miệng kêu gào đau đớn.
Người này rõ ràng là muốn ăn vạ.
- Chủ tịch Diệp, ông Chu nhà chúng tôi đau như vậy mà chủ tịch vẫn muốn ông ấy làm việc sao, thật đúng là khổ.
Vợ của Chu Đống là Lan Phương tức giận nói, việc ngày hôm nay có thể đã bàn bạc với cả nhà ông ta rồi.
- Là đau thật hay là giả vờ đau?
Diệp Phàm chau mày, nói.
- Như này còn là giả được sao, ông không thấy ông ấy đau đến toát cả mồ hôi ra sao?
Lan Phương hừ nói.
- Nếu đã đau thật chứng tỏ vết thương kia còn chưa lành, được, chủ
nhiệm Trần, tôi sẽ yêu cầu bệnh viện tiến hành kiểm tra đặc biệt cho
đồng chí Chu Đống. Tôi sẽ gọi chuyên gia của sở ý tế tỉnh đến kiểm tra.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn chủ nhiệm Trần.
- Việc này các anh tự nói, tôi còn phải phẫu thuật, tôi đi trước.
Chủ nhiệm Trần nói một câu rồi nhanh chóng đi ra.
Trò “Tây dương kính” này đã bị vạch trần. Nếu như người của sở y tế đến thì chắc chắn là bất lợi cho ông ta rồi.
- Chủ tịch Diệp, ý anh là thế nào?
Chu Đống bình tĩnh lại, nhìn Diệp Phàm hừ nói.
- Có ý gì tự bản thân anh biết, nếu là đau thật thì kiểm tra. Tôi không muốn những lời vô ích, lập tức thu dọn về công ty với tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Hừ, hôm nay Chu Đống này ở bệnh viện, anh có thái độ gì vậy, mới nhận chức lẽ nào lại ép cấp dưới bệnh tật mà cũng phải làm việc sao?
Chu Đống nói.
- Có bệnh đương nhiên phải điều trị nhưng bệnh tình của phó tổng giám
đốc Chu không được rõ ràng, chỉ cần kiểm tra lại tôi không nói hai lời
mà đi.
Diệp Phàm cũng không chịu nhường.
- Có những
việc có thể khoan dung được, tự cho mình một con đường. Thiên Vân rộng
lớn vậy, Hoành Không có những việc không phải gì cũng giải quyết được.
Chu Đống bắt đầu uy hiếp Diệp Phàm.
- Bớt nói lung tung đi, ông tự đứng dậy hay để tôi cho người lôi ông dậy?
Diệp Phàm hướng ra ngoài nói :
- Trưởng ban Chiến, vào đi.
Tổ trưởng Chiến của tập đoàn vệ sĩ vũ trang – Chiến Vân Cương cùng 4 người nghiêm túc tiến vào.
Khổng Ý Hùng vừa thấy cũng đã run sợ. Cứ như kiểu chủ tịch Diệp đã dự tính hết rồi.
Lúc này ông ta liền nghĩ phải đề phòng con người Diệp Phàm. Từ thời điểm này Khổng Ý Hùng cũng sẽ chú ý đến vị trí của mình.
Lúc này điện thoại của Diệp Phàm vang lên.
Lấy điện thoại ra thấy lại là bí thư Vệ Ngọc Cường của Hoành Không gọi. Nói :
- Đồng chí Diệp Phàm, điện không giải quyết được hai chủ nhiệm xưởng đang không chống lại được.
- Sao, sao đến này mà vẫn chưa có điện?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn chưa có, nói là dừng sửa gấp, có thể phải mất mấy ngày.
Vệ Ngọc Cường nói.
- Thư ký Vệ, thấy việc này bình thường sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không bình thường.
Vệ Ngọc Cường nói thẳng.
- Tôi thấy việ này phải phản ánh lại với sở điện lực Tỉnh?
Diệp Phàm hỏi.
- Phán ánh cái gì, sao mà phản ánh được. Người ta nói là thiết bị xảy
ra sự cố là bình thường. Nhưng vấn đề quan trọng là gần đây bên Bắc Kinh đã đặt hàng trăm thiết bị.
Bọn họ thúc giục phải xong gấp, ngay từ đầu đã nói rồi, nếu như vi phạm hợp đồng chúng ta phải chịu phạt 500.000 tệ đó.
Sáng nay họ lại cho người đến giục, những chiếc xe hàng lớn đều đã đang đợi sẵn ngoài xưởng chúng ta rồi.
Vốn dĩ nếu không mất điện một ngày chúng ta có thể sản xuất 10 chiếc, đủ để làm mấy xe.
Nhưng giờ thì không được rồi. Đồng chí về nhanh giải quyết đi, bằng không mỗi ngày chúng ta sẽ bị lỗ 500.000 đó.
Tiền này chúng ta không bù được đâu.
Vệ Ngọc Cường nghiêm túc nói.
Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn qua, thấy Chu Đống lộ ra một điệu cười quái dị. Trong lòng nghĩ, chẳng nhẽ hắn ta giở trò gì - điệu hổ ly sơn thôi.
- Được tôi về ngay,
Diệp Phàm nói, nhìn Chu Đống, tức giận nói :
- Đỡ chủ tịch Chu dậy, về công ty ngay.
- Ôi…
Chu Đống lại than lên, kêu đau đớn. Lan Phương bước lên trước mặt chồng, cầm cả rổ hoa quả bên cạnh hung hăng nói :
- Ai dám lên đây mà động vào lão Chu, tôi sẽ liều mạng. Các anh có phải là người không, không bằng con chó, con lợn…
Lan Phương khóc lóc om sòm, rồi nước mắt nước mũi mắng chửi túi bụi.
Chiến Vân Cương thấy định bước lên rồi lại dừng lại.