Quan Thuật

Chương 2562: Chương 2562: Gia qui




- Đương nhiên gánh trách nhiệm, thưa các vị, các vị hãy xem. Cô Cổ Phi Phi căn bản là bị ép buộc.

Diệp Phàm đột nhiên đưa ngón tay ấn mấy cái. Một luồng nội lực vô hình chạy vào kinh mạch trên người Cổ Phi Phi.

Diệp Phàm biết rằng, Cổ Phi Phi là bị Nam Vân gia động chân động tay, thuật điểm huyệt Lôi Âm Cương Chỉ này là để ép thần kinh và một số kinh mạch khác.

Thế mới khiến cô ta có muốn cử động cũng không cử động được, muốn kêu lên cũng không kêu được. Vả lại dưới sự khống chế của mấy cô gái thì thực sự là không thể làm chủ được mình.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa động tay thì giống như điểm huyệt vào chăn bông, không mất sức. Hắn kinh hãi, lập tức dùng lực mạnh hơn, dùng năm thành công lực. Tuy nhiên, vẫn cứ như là đang điểm huyệt vào chăn bông vậy.

Dưới con mắt chim ưng, Diệp Phàm phát hiện. Dường như quanh người Phi Phi hình thành một màng khí kỳ lạ mắt thường khó có thể nhìn thấy. Giống như một quả cầu khí trong suốt bao bọc lấy cơ thể của Phi Phi.

Mẹ kiếp, có cao thủ bảo vệ... Diệp Phàm thầm chửi một câu liếc nhìn Xa Quân, Xa Quân vừa nhìn đã hiểu Diệp Phàm đang gặp phiền toái lớn.

Y cũng đưa tay điểm huyệt Cổ Phi Phi, xoay một vòng, hai luồng sức mạnh lập tức truyền đi phân tán một phần sức mạnh của đối phương.

Tuy nhiên, rõ ràng không có tác dụng gì. Đối phương quá mạnh, không thể nào đâm phá được khí trường của đối phương. Nếu không thể đâm phá được thì hôm nay Diệp Phàm thực sự là bị mất mặt.

- Mọi người nhìn thấy không, Phi Phi nhà tôi căn bản không muốn nói chuyện với tên khốn kiếp này. Khốn kiếp, cút đi!

Lúc này Nam Vân Cáo Hoành cười ngạo mạn.

- Cút!

Lúc này Cổ Dũng lạnh lùng nói với Diệp Phàm.

“Bốp” một tiếng sau đó lại tiếp tục

- Ở trốn đông người ngươi muốn làm gì? Đại ca của ta là để cho tên ngu xuẩn như ngươi có thể mắng chửi sao?

Chính là Phí Nhất Độ ra tay trước, tát cho Cổ Thông một cái rất mạnh, hắn trực tiếp bị văng vào đám người ở đó, hơn nữa còn liên tiếp va ngã mấy người gọi là mỹ nữ. Hiện trường lập tức đầy những âm thanh vang lên, trong đó cũng có tiếng la hét chói tai của những người đẹp kia.

- Hừ!

Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên “hừ” một tiếng, tay khẽ động đậy, Phí Nhất Độ giống như bị người đang biểu diễn ảo thuật nâng lên không trung rồi nắm vào một góc.

Diệp Phàm nhìn thấy không ổn, cổ tay cử động, Can Tương liền từ bên ngoài lồng khí của Cổ Phi Phi xẹt qua.

Tuy là không nghe thấy âm thanh bị vỡ của quả cầu khí. Nhưng quả cầu khí của cao thủ bí ẩn kia đã bị phá vỡ.

Diệp Phàm không hề do dự liền điểm xuống mấy chục phát, còn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đã sớm bổ tới để đón lấy Phí Nhất Độ.

Tuy nhiên, rõ ràng Nam Vân Tiếu Tiếu muốn lấy lại danh dự. Lại đánh hai cái khiến hai người Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đập vào nhau lăn xuống đất.

Còn thân hình quỷ dị của Phí Nhất Độ đang trên không trung xoay một vòng rồi lùi về phía sau mấy bước ngã đập lên người Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.

- Phi Phi, còn không mau chạy đi!

Diệp Phàm cố ý dùng Hóa âm mê thuật gọi to.

- Long Đông, anh đến rồi...

Cổ Phi Phi lập tức tỉnh dậy, lao bổ đến Vương Long Đông.

- Phi Phi...

Vương Long Đông cũng kích động nước mắt chảy dòng ôm chặt lấy Cổ Phi Phi. Kỳ lạ là nếu dựa vào sự lợi hại như vậy của Nam Vân Tiếu Tiếu thì hoàn toàn có thể khiến cho hai người này không ôm được nhau. Điều này khiến Diệp Phàm nghĩ mãi mà không có câu trả lời.

Tuy nhiên, bên này ba người Phí Nhất Độ, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cuối đã đập vào nhau, lập tức va đập làm gãy mấy cái bàn. Dưới đất càng trở nên hỗn độn. Còn trên người ba người lại bốc lên mùi vị của những món ăn.

Diệp Phàm cũng không kịp nữa. Vừa rồi tuy là đã cách âm đánh qua rồi. Tuy nhiên lại bị nội công thâm hậu của Nam Vân Tiếu Tiếu ngăn lại. Chỉ có thể trông mắt đứng nhìn ba người họ va đập vào nhau.

- Ba người không sao chứ?

Diệp Phàm chạy đến nâng bọn họ dậy hỏi.

- Làm đi!

Lúc này phát hiện có mấy người đang tiến tới gần Vương Long Đông và Cổ Phi Phi, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân nổi giận xuất quyền lao tới.

Người bên kia cũng chống đỡ lại. Đám tay chân đeo kính đen ra tay, lập tức hiện trường diễn ra một trận chiến hỗn loạn. Hơn chục cao thủ đeo kính đánh với người của Diệp Phàm.

Khách mời la hét sợ hãi chạy đến nấp ở chân tường phía đối diện. Tuy nhiên, ai cũng rướn cổ xem mà không muốn rời khỏi.

- Dừng tay!

Lúc này hơn chục viên cảnh sát đã xông vào.

- Đây là đại đường hôn lễ của Nam Vân gia tôi, các anh ra ngoài. Chúng tôi đang biểu diễn Quốc thuật của Trung quốc chúng tôi. Vốn là muốn mời cao thủ của Thiếu Lâm tự đến, nhưng đầu bọn họ quá trọc không trang nghiêm lắm, cho nên mời người người khác. Rất náo nhiệt, ra ngoài đi!

Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên hét lên rất to. Đám cảnh sát nhìn Chủ tịch thành phố Kim Lăng Chu Thành Đông, thấy ông ta khẽ gật đầu tất cả liền rút ra ngoài.

- Bảo bọn họ ra sau núi.

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. Diệp Phàm theo hướng giọng nói phát ra muốn tìm người đó, tuy nhiên, dù có đôi mắt chim ưng cũng khó nhìn thấy được. Diệp Phàm liền tròn mắt, thầm nghĩ sao lại gặp phải một cao thủ thế này chứ, hôm nay có thể sẽ có nguy hiểm.

- Chàng thanh niên, muốn giải quyết thì ra phía sau.

Nam Vân đột nhiên nói, khoát tay ra hiệu cho tất cả dừng lại.

- Được!

Diệp Phàm cũng gật đầu, bởi vì hiện trường cũng đã bị phá tương đối rồi. Nếu lại phá nữa thì có thể đối phương sẽ gọi cảnh sát thật.

Hôm nay cũng sẽ mất thể diện của hai nhà Cổ - Nam, thực sự khi dép người đến mức cùng đường thì mọi việc sẽ khó mà giải quyết được.

Một đám người chạy thẳng ra phía sau núi.

Phía sau của Hoàng Thanh Viên này có một triền núi, trên đó còn có hơn chục gây trăm năm tuổi. Môi trường rất tốt.

- Đánh cho tàn phế rồi vứt ra ngoài!

Không ngờ vừa chạy vào đến rừng cây, nét mặt thân thiện của Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên đanh lại, trong nháy mắt biến thành một người truyền mệnh lệnh xuống dưới.

Lập tức, hơn chục tên đeo kính đen xông ra, tất cả đều cầm gậy gộc hung hăng lao về phía đám người Diệp Phàm.

Diệp Phàm hiểu rằng, đám người đeo kính đen này có lẽ là đề tử của Nam Vân gia. Thân thủ của mỗi tên đều là khoảng nhị đẳng, đương nhiên, ngũ, lục đẳng cũng có.

Có hiệu lệnh của lão gia Nam Vân Tiếu Tiếu phát ra, bọn chúng căn bản đều không cần biết đám người Diệp Phàm là thế nào mà cứ thế hung hãn ra tay.

- Hay lắm, đánh đi, đánh hay lắm!

Tuyết Hồng đang đứng bên cạnh xem. Vừa xem đánh nhau vừa vỗ tay hò hét.

Còn vệ sỹ của cô ta Tuyết Nha lại đứng bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh. Lúc này, có hai tên đeo kính râm đui mù một gậy hướng về phía Tuyết Hồng.

Bốp, bốp hai tiếng.

Hai tên này lập tức biểu diễn động tác chó gặm bùn, tức là miệng của chúng cắm vào vũng bùn cách đó mấy chục mét không thể đứng lên được nữa.

- Con bé kia là một cao thủ, đến thêm vài người nữa đi!

Có người hét lên, Cổ Dũng cũng 7, 8 người bao vây lấy Tuyết Hồng và Tuyết Nha.

- Đánh đi, đánh đi!

Tuyết Hồng vung tay đánh thẳng vào đám người đó.

Hiện trường lập tức biến thành một trận hỗn chiến.

Hai người Diệp Phàm và Xa Thiên lại lạnh lùng chằm chằm nhìn Nam Vân Tiếu Tiếu, lão già này vẫn thản nhiên ngồi trên ghế thái sư.

Hơn nữa một nữ đệ tử bên cạnh còn cung kính đưa lên một tẩu hút thuốc phiện, giống như chiếc tẩu thuốc của Kỷ Hiểu Lam trên truyền hình.

Tuy nhiên chiếc tẩu thuốc này hình như được làm từ thúy trúc, xanh mướt, hơn nữa bề mặt không hề có một vết gì khác, cũng không hiểu ở đâu lại có loại trúc này. Lão già rít vào rồi nhả khói ra.

Ba người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Phí Nhất Độ dốc hết sức đánh tới, những tên đệ tử nhị đẳng của Nam Vân gia mỗi tên chỉ một đấm là có thể giải quyết xong.

Không lâu sau, chúng đều đã ngã xuống đất. Ôm chân, xoa bụng. Tuy nhiên, không có tên nào kêu đau. Xem ra về mặt kỷ luật của Nam Vân gia đã rèn rất tốt. Ngay cả đau cũng không cho người ta kêu, người của gia tộc như thế này đều rất kiên cường, đúng là một cục xương khó gặm.

- Hừ! một đám tôm tép mà cũng đánh đấm cái gì.

Lúc này Nam Vân Cương chủ nhân hiện tại của Nam Vân gia đã ra tay. Một quyền đánh ra, “bốp, bốp, bốp”. ba người Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa thì ngã như chó gặm bùn.

Ba người xoay người cùng đánh Nam Vân Cương.

Diệp Phàm quan sát một chút, có lẽ thân thủ Nam Vân Cương đã đạt được mức cao nhất của cửu đẳng, cao hơn ba người Vương Nhân Bàng.

Hơn nữa còn chiếm ưu thế tương đối lớn. Bởi vì trong ba người thì Vương Nhân Bàng là cửu đẳng, còn Lam Tồn Quan mới bát đẳng, Phí Nhất Độ thì chưa qua lục đẳng, kém xa. Tuy nhiên, tạm thời vẫn có thể đấu một trận.

Còn Tuyết Nha chỉ bảo vệ Tuyết Hồng, những việc khác cô ta căn bản không quan tâm. Có hai tên ngũ đẳng định đánh trộm, kết quả là bị cô ta đạp cho mấy cái người đập vào thân cây rơi xuống bất tỉnh, sau đó không còn tên nào dám tìm vận đen ở cô ta nữa. Cô ta rất thoải mái đứng nhìn mọi người đánh nhau.

Về phần Thiên Thông, mỗi một quyền của hắn đâm ra thì có thể hạ gục mấy tên kính đen. Hắn đánh rất hứng khởi, vừa la hét vừa vung tay vung chân đấm đá rất thoải mái.

- Gã trai trẻ, hôm nay chỉ cần ngươi có thể bước ra khỏi Hoàng Thanh Viên này thì ngươi có thể dẫn Phi Phi theo. Tuyệt đối không có người nào của Nam Vân gia ngăn cản ngươi.

Lúc này, Nam Vân Tiếu Tiếu gõ gõ cái tẩu thuốc, ánh mắt lãnh đạm nhìn Diệp Phàm. Dường như đây là việc căn bản không thể xảy ra.

- Hôm nay không dẫn đi không được.

Diệp Phàm thể hiện thái độ kiên quyết, liếc nhìn mọi người nói:

- Tuy nhiên, tôi thực sự không ngờ.

Xem tình hình thực lực của Nam Vân gia không đơn giản, có lẽ lịch sử của gia tộc này cũng phải hơn nghìn năm rồi.

Như thế cũng là một gia tộc lớn có lịch sử lâu đời rồi, sao lại có thể làm ra cái việc điểm huyệt ép hôn như thế.

Nếu truyền ra ngoài, thế chẳng phải là làm mất mặt giới quốc thuật Trung quốc chúng ta hay sao?

- Dừng lại!

Nam Vân Tiếu Tiếu đột nhiên đanh mặt lại hét lên, lập tức như một tiếng sấm vang lên trong đầu mọi người.

Rất lợi hại, có lẽ còn đáng sợ hơn cả Hóa âm mê thuật của ta. Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Lập tức tất cả đều dừng lại.

- Vân Cương, việc này là do ai làm?

Nam Vân Tiếu Tiếu đanh mặt hỏi.

- Việc này con cũng không rõ lắm, hôm nay cũng mới biết, là Cáo Hoành hồ đồ. Tuy nhiên, nếu không phải gã thanh niên kia càn quấy trở thành người thứ ba nhúng tay vào thì hôm nay căn bản không xảy ra chuyện này.

Nam Vân Cương dường như có chút sợ hãi, hai chân đứng nghiêm, lưng hơi cong vẻ cung kính trả lời.

Xem ra, Nam Vân Tiếu Tiếu chính là quyền uy của Nam Vân gia.

- Không hỏi ngươi nhiều như thế.

“Bốp” một tiếng, Nam Vân Cương liền bị Nam Vân Tiếu Tiếu tát một cái, người lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Một chút máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

Sau đó, Nam Vân Tiếu Tiếu nói với Nam Vân Cáo Hoành:

- Nói, ai làm?

- Ông nội, việc này, cháu biết lỗi rồi.

Nam Vân Cáo Hoành liền sợ hãi sắc mặt tái nhợt, chân mềm ra quỳ xuống, miệng liên tục nhận lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.