Quan Thuật

Chương 452: Chương 452: Giẫm lên mâm điều tra bản án cũ.




- Thế nào hả, chẳng lẽ một cục lớn như cục Công an còn có thể bỏ chạy sao? Ông muốn đòi tiền cũng được, tôi đưa cho ông, đến cục Tôn giáo mà lĩnh, tuy nhiên…ha ha ha, sau này cũng không cần nói gì nữa.

Diệp Phàm trầm mặt, trong giọng nói chứa đựng mùi vị đặc biệt, ông chủ Tạ đương nhiên hiểu, người làm ăn thường rất thông minh!

Lần trước khi mình vừa tới cục Tôn giáo nhậm chức cũng đúng lúc dẫn theo người trong cục đến quán rượu Ngư Dương ăn cơm, lúc ấy ông chủ Tạ rất coi thường, thiếu chút nữa không cho cơm ăn. Cho nên lúc này Diệp Phàm cũng không nể mặt ông chủ Tạ gì cả.

- Được rồi, phó Chủ tịch huyện Diệp đã nói, tôi đợi thêm một thời gian rồi tới.

Ông chủ Tạ chào hỏi xong biết điều lui ra ngoài.

- Ài! Có sữa thì chính là mẹ, không có tiền thì đúng là cặn bã.

Lô Vĩ khổ sở, trước kia khi đảm nhiệm Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự cục Thành phố thật sự chưa bao giờ phải rầu rĩ vì tiền, bây giờ khi mình cai quản một cục mới hiểu được làm người bình thường thật sự không dễ dàng.

- Được rồi Lô Vỹ, nếu trong tay thật sự đang túng quẫn, tôi sẽ kiếm chút đưa cho cậu.

Diệp Phàm cười nói.

- Bao nhiêu, không phải mấy ngàn đồng chứ!

Lô Vĩ bán tín bán nghi, thầm nghĩ:

“Trước kia anh phân quản cục Tôn giáo còn không phải nghèo nổi tiếng, nghe nói kinh phí một năm không quá năm ngàn đồng, năm ngàn đồng đó còn thìa cho em sao, Ban kho khu có lẽ khá hơn một chút, nhưng cũng không dư dả, chẳng lẽ còn có tiền nhàn rỗi bố thí cho cục Công an?”

- Không nói được, tôi còn phải tới Lâm Tuyền. Cậu muốn có danh tiếng thì ra ngoài, phía bên Ban kho khu cho cậu năm vạn, cục Tôn giáo cho cậu năm vạn, trước khi tôi chưa từ nhiệm thì vẫn còn quyền quyết định, cho cậu chút lòng nhân ái, nếu không cậu lại mắng đại ca này không ra gì, thế nào hả? Phía bên tài chính huyện đừng nghĩ đến nữa, đại ca tôi đủ rộng rãi mà, đồ đàn bà Vệ Sơ Tinh chỉ cho 2 vạn, tôi vừa ra tay đã cho 10 vạn, ha ha ha….

Diệp Phàm đắc ý cười.

- Thực sự rất cám ơn đại ca, có đại ca che chở thật là tốt. Anh đúng là thần tài!

Lô Vĩ cười nịnh nọt, nhướng mày nói:

- Công trạng thì có nhiều, ví dụ như cục Công an huyện hiệp trợ ban kho khu làm tốt công tác tuần tra an toàn, bảo vệ đập chứa nước bình an, hiệp trợ cục Tôn giáo xử lý tốt vấn đề hài hòa dân tộc…chuyện này chỉ là chuyện vặt, không sợ không nghĩ tới, chỉ sợ không có tiền mò, hạng mục nhiều mà, có mấy ngàn vạn em cũng có thể mò về được.

Lô Vĩ khoe khoang, vẻ mặt hiện ra vẻ cuồng rỡ.

- Ha hả, tiểu tử này thật là nhiều mưu mô, không sao. Tuy nhiên hình như cũng có đạo lý, cậu giúp trợ cục Tài chính huyện làm tốt quân dân cùng xây dựng không phải tốt hơn sao, nhanh đi báo cáo đi, tôi bôi phết một lát, tới chỗ lão Mã cục Tài chính mò 10 vạn có lẽ vẫn được, hiện giờ trên tay lão Mã có lẽ còn có mấy trăm vạn.

Diệp Phàm cười khan.

- Trời đất, sao không nghĩ đến thần tài này chứ!

Lô Vĩ vỗ đầu vội vàng kêu người đi làm.

- Ài! Thật muốn cùng đại ca tới Lâm Tuyền đi dạo một chút, đáng tiếc chuyện rắc rối trong cục quá nhiều, không thể phân thân được, phó Chủ tịch huyện huyện anh trái lại rất nhàn nhã đi chơi.

Lô Vĩ thở dài.

- Tuy chuyện lần này cậu lại là nhân vật chính, thật sự phải đi cùng tôi.

Diệp Phàm thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

- Xảy ra chuyện gì vậy, Lâm Tuyền xảy ra chuyện sao?

Lô Vĩ cũng nghiêm túc lại, nhíu mày sợ nhất xảy ra chuyện gì .

- Hiện tại không xảy ra việc gì, đây là chuyện năm sáu năm trước . Ài! Ở đập Thiên Thủy có một cô nương, vẻ đẹp thanh khiết của cô ấy như tiên giáng trần, không khác gì ‘Tiểu Phương’ trong bài hát của Lý Xuân Ba. Cô ấy tên Diệp Nhược Mộng, phụ thân là Diệp Thủy Căn......

Diệp Phàm thở dài, trầm mặc thật lâu, Lô Vĩ biết đại ca có chuyện đau lòng, cũng không lên tiếng, yên lặng đưa cho hắn một điếu thuốc đã châm lửa.

- Đập Thiên Thủy có con suối thần nữ, ở hạ du suối thần nữ cách đó không xa chính là lâm trường Cảnh Dương danh tiếng lừng lẫy. Năm năm trước, cha của Nhược Mộng là Diệp Thủy Căn cũng là một công nhân bình thường của lâm trường. Ông ấy vốn làm việc ở xưởng đồ gỗ của lâm trường, tiền lương cũng không tệ. Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội với Trịnh Khinh Vượng Chủ nhiệm lâm trường bị đày đi giữ núi tuần núi.

Khi đó ở thôn lân cận thường xuyên có một số tên lưu manh, du thủ du thực. Diệp Thủy Căn là một người vô cùng có trách nhiệm, khi ông ấy tuần thú bọn lâm tặc hận ông ấy đến tận xương tủy.

Lễ quốc khánh sáu năm trước tất cả mọi người đều nghỉ phép, nhưng Diệp Thủy Căn lại bị chủ nhiệm lâm trường Trịnh sắp xếp tiếp tục đi tuần sơn. Ngày 3 tháng 10, cha của Nhược Mộng vừa đi đã không thấy trở về, lúc đó Nhược Mộng và mẹ cô ấy Kim Liên vô cùng lo lắng.

Khoảng 6 giờ tối, lão tam của tam bá Lâm Tuyền Lý Đức Quý cõng Diệp Thủy Căn quay về, tuy nhiên khi đó Diệp Thủy Căn đã tắt thở rồi.

Xương trên người cũng gãy đứt mười mấy cái, khắp người là máu. Nghe Đức Quý nói ông ấy không cẩn thận ngã lăn xuống dưới vách núi.

Sau khi Đức Quý đi rồi, Nhược Mộng khóc than đang muốn thay quần áo mới cho cha để nhập quan, ai ngờ Diệp Thủy Căn đột nhiên sống lại.

Thật ra ông ấy chỉ còn chút hơi tàn nên chỉ nhìn hai mẹ con Nhược Mộng nói một câu rồi tắt thở.

Diệp Phàm nói tới đây, trong đáy lòng lại nhói đau, hốc mắt đã ươn ướt.

- Nói cái gì?

Lô Vĩ cũng có vẻ đau buồn, hỏi.

- Đức Quý không phải là người tốt, đừng tới lâm trường, kêu hai mẹ con Nhược Mộng chú ý rời xa y. Sau này trong thảm án đoạt kim mã của đập Thiên Thủy, Nhược Mộng vì cứu tôi không may trúng đạn, cô ấy chết.....

Diệp Phàm nghẹn ngào nói.

- Sau đó trong cơn tức giận tôi truy sát tên tội phạm, thật ra là đuổi theo Đức Quý. Tuy nhiên tên tiểu tử đó sợ chết, đem chuyện Diệp Thủy Căn rất có thể bị hại chết nói ra toàn bộ.

Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, tuy nhiên mãi không có chứng cớ. Trịnh Khinh Vượng là cán bộ cấp trưởng ban, lúc ấy tôi chỉ là một thôn quan cấp tiểu ban, có năng lực gì đi giải quyết chuyện này. Hơn nữa chuyện lúc đó đã qua mấy năm rồi, không có chứng cớ gì, ta đành phải chờ đợi. Lão đệ, qua năm sau đại ca phải đi thi hành một chuyến nhiệm vụ khẩn cấp rồi, có thể còn sống trở về. hay không.....

Ài! Không nói nữa, chuyện này tôi nhờ cậy lão đệ cậu trước, nếu như đại ca ra đi cậu hãy nghĩ cách điều tra rõ chuyện này, cho Diệp Kim Liên một câu trả lời thỏa đáng, đến trước mộ phần Nhược Mộng nói với cô ấy một tiếng.

Nếu không đại ca dưới cửu tuyền khó nhắm mắt, còn nữa, bây giờ tôi đã nhận Diệp Kim Liên làm mẹ nuôi, hy vọng lão đệ có thời gian, có thể đi thăm bà ấy, đây đương nhiên là trong tình huống tôi không quay về.

Giọng nói của Diệp Phàm hơi có vẻ khàn khàn.

- Đại ca, chuyện này sao anh không nói sớm, anh đừng nói chán nản như vậy, anh sẽ sống lâu trăm tuổi, em sẽ đợi trở lại, chúng ta và tam huynh đệ Tề Thiên còn phải tung hoành dưới bầu trời này, tung hoành quan trường, thoải mái cuộc đời. Chuyện của Diệp Thủy Căn anh cứ yên tâm. Em có liều mạng cũng sẽ cho mẹ nuôi một câu trả lời thỏa đáng, không tra rõ chuyện này Lô Vĩ này thề không làm người!

Lô Vĩ nói như đinh chém sắt, hai mắt nhìn thẳng phía trước như một tôn thần .

- Đại ca, buổi tối em sẽ đi với anh đến Lâm Tuyền, chúng ta tới lâm trường Cảnh Dương trước rồi hãy nói.

- Được! Cậu sắp xếp công việc xong, chúng ta sẽ xuất phát. Tuy nhiên tôi cũng chỉ hoài nghi, có lẽ không phải là Trịnh Khinh Vượng làm, cậu phải cẩn thận kiểm chứng, đừng rút dây động rừng. Hơn nữa, con người Trịnh Khinh Vượng cũng không tệ lắm.

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lô Vĩ.

- Em hiểu!

Lô Vĩ thận trọng gật đầu.

- Thế Hùng, Hoành Sơn tối nay sẽ quay lại đập Thiên Thủy, ngày mai tôi sẽ cùng y đến huyện làm việc, huynh đệ chúng ta có thể uống mấy chén rồi, ha ha ha......

Lý Tuyên Thạch gọi điện cho Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng.

- Hoành Sơn huynh đệ tối nay quay lại càng tốt, lâu rồi tôi cũng chưa đi thăm hỏi Lý lão gia, vừa hay, nghe nói đập Thiên Thủy là nơi săn thú rất tốt, tối nay chúng ta gặp nhau, ha ha ha. Anh Lý, nếu có món ăn thôn quê thì nấu một nồi, tối nay chúng ta uống rượu nhâm nhi.

Ngọc Thế Hùng thoáng cái cao hứng, cứu tinh quay về rồi, đang muốn hỏi thăm chuyện của Liệp Báo.

- Chuyện đó thì dễ thôi, món ăn thôn quê không thành vấn đề, tôi vòng vòng trong thôn là kiếm được thôi.

Lý Tuyên Thạch khẽ ngạc nhiên, Ngọc Thế Hùng lại vội vã muốn tới đập Thiên Thủy

, thầm nghĩ: “ Ngọc Thế Hùng giống như trong lòng rất cấp bách, không phải có chuyện gì cần tìm Hoành Sơn chứ? Nghe nói Ngọc lão gia vẫn đang bị giam chưa được ra ngoài, sắp sang năm mới rồi, sao Ngọc Thế Hùng có thể rãnh rỗi chạy tới đập Thiên Thủy dạo chơi chứ.......

Sau khi đặt điện thoại xuống Ngọc Thế Hùng quay đầu nói với Ngọc Nhã Chi:

- Chị, Lý Hoành Sơn của Liệp Báo quay lại rồi, em tới đập Thiên Thủy một chuyến, thuận tiện đưa Ngọc Miêu theo, để Lý lão gia xem qua một chút, thật kỳ quái. Ngọc Miêu vẫn khỏe tại sao tay không nhấc lên được, đến bệnh viện kiểm tra thì nói không phát hiện ra tình huống khác thường gì, thật quỷ dị, chẳng lẽ trúng tà?

- Trúng tà, không thể nào, không phải bị ám toán gì đó chứ?

Ngọc Cao Nhất đang ngồi bên cạnh chen lời nói.

- Ám toán! Có thể, nhưng ai có thể ám toán y, gần đây lại không tranh đấu với người nào, hơn nữa cũng không có tình trạng khác thường gì.

Ngọc Thế Hùng nghi ngờ.

- Nếu gọi là ám toán dĩ nhiên khó có thể cảm nhận ra, nhờ Lý lão gia xem qua cũng tốt, ông ấy có kinh nghiệm phong phú. Bây giờ mặc dù nói bị liệt phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn còn kinh nghiệm. Em đi cùng anh, đập Thiên Thủy nghe nói đã lâu rồi, vậy mà chưa đến lần nào. Dù sao cũng nghỉ phép trước thời hạn, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Ngọc Cao Nhất nói.

- Anh, em cũng muốn đi! Em cũng muốn nhờ anh Hoành Sơn cứu cha

Ngọc Kiều Long lâu nay luôn kiêu ngạo, gần đây gầy đi rất nhiều, nghĩ đến phụ thân Ngọc Hoài Thăng vẫn còn đang chịu khổ trong ngục giam tạm thời của sư đoàn dã chiến, ngay cả muốn gặp mặt cũng không được, cũng không biết phải chịu hành hạ gì, bỗng chốc khóe mắt ửng đỏ.

- Kiều Long, em là con gái đi đến đó làm gì? Nghe lời chị đi, ngoan ngoãn ở nhà, đừng nóng vội, ài…

Ngọc Nhã Chi cũng phiền lòng, gần đây vì chuyện của cha mình mà tâm lực tiều tụy.

- Chị, chị để em đi đi, không hỏi thăm được chuyện của cha, em không ngủ được. Chị, em sẽ không lái xe nữa, trả lại cho dì. Ngọc Kiều Long nói nghẹn ngào như sắp khóc, giống như thoáng cái đã trưởng thành lên rất nhiều.

- Ài......

Ngọc Nhã Chi thở dài, sờ sờ mấy sợi tóc rối tung của em gái nói:

- Được rồi, chị sẽ đi với em, không hỏi rõ ràng, chị cũng không ngủ được.

5 giờ, Diệp Phàm cùng Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải ba người lái xe đến lâm trường Cảnh Dương, trời vẫn còn chập choạng.

- Không ngờ ở trong một sơn thôn lại cất giữ một khu sinh hoạt làm việc kiểu hoa viên xinh đẹp như vậy, xem ra Chủ nhiệm lâm trường Trịnh rất biết xử lý, là một người tài ba.

Lô Vĩ khẽ mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.