Haha, tổng bộ bảo tôi xuống tuần tra tình hình nhà giam một chút, vừa hay có một vụ án nhỏ có người phản ánh lên chỗ tôi, cho nên bèn xuống dưới này.
Diệp Phàm cười cười, đứng lên bắt tay Lôi Trường Thiên.
-Ồ, vụ án nào vậy, không phải là có liên quan đến nhà giam Hồ Sơn chứ?
Lôi Trường Thiên sắc mặt sửng sốt, lập tức hỏi.
-Ừ, Diệp Kim Liên mẹ của Diệp Hào có phản ánh. Bà đó là một người phụ nữ cực khổ đến từ nông thôn. Haizz, những người nông dân muốn làm chút chuyện, cũng chẳng dễ dàng gì.
Trước khi tôi tốt nghiệp đại học cũng từng ở thôn của họ, cũng có quen biết mẹ của Diệp Hào. Lúc đó dì Diệp cũng thường chăm sóc tôi, giống như mẹ tôi vậy.
Cho nên, cũng đồng ý giúp chuyện này, không ngờ nhà giam Hồ Sơn đúng là hơi loạn thật. Đặc biệt là vị trưởng trại giam Chung này, tác thong làm việc của anh ta tôi chẳng dám khen chút nào.
Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi rụt cổ, liếc nhìn gương mặt sung phù đỏ bừng của trưởng trại giam Chung Thủy Thiết hừ nói, trong lời nói cũng không ngại để lộ chút nội tình.
-Đều là do tên khốn kiếp này gây ra chuyện.
Quân đoàn trưởng Lôi mắng một câu, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
-Trưởng ban Diệp, chúng ta lên trên nói chuyện đi, ở dưới này không tiện cho lắm.
-Tôi có thể đưa Diệp Hào đi không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
-Được!
Lôi Trường Thiên không phản đối, trả lời.
Diệp Phàm liếc nhìn, Mã Hán tiến lên trước dìu Diệp Hào bước đi.
Sau khi lên tới mặt đất, Diệp Phàm nói:
-Mẹ của Diệp Phàm đang ở bên ngoài. Người phụ nữ nông thôn đáng thương ấy muốn được gặp con mình. Quân đoàn trưởng Lôi có thể thu xếp một chút được không, hãy phóng thích Diệp Hào. Diệp Phàm tôi có thể đảm bảo cho Diệp Hào, anh thấy có được không?
-Trưởng trại giam Chung, anh nói có được không?
Quân đoàn trưởng Lôi liếc mắt nhìn Chung Thủy Thiết đang có chút nao núng sợ hãi, hừ giọng nói.
-Được, được! Trưởng ban Diệp đảm bảo sao lại không được chứ.
Chung Thủy Thiết vội vàng gật đầu, chỉ sợ chậm một chút là bị trúng một bạt tai của Quân đoàn trưởng Lôi.
Vị Quân đoàn trưởng Lôi này bề ngoài trông có vẻ bạch diện thư sinh. Nhưng quan quân cao tầng của quân đoàn thứ 36 đều hiểu. Đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài thôi.
Sau lưng người ta gọi Lôi Trường Thiên là “Lôi lão hổ”, có thể thấy được sự đáng sợ của người này. Từng có vị Tiểu đoàn trưởng đã bị anh ta đánh rớt hai chiếc răng cửa, cuối cùng thì cũng tự mình nuốt quả đắng này, đến đánh rắm cũng không dám. Bởi vì Quân đoàn trưởng có quan hệ rất thiết với Tư lệnh quân khu Lan Tây Ngô Phi Tùng.
Vào phòng khách, Diệp Phàm đem bản ghi chép Tề Thiên vừa làm nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Lôi Trường Thiên, nói:
-Quân đoàn trưởng Lôi, anh xem đi!
Lôi Trường Thiên lấy bản ghi chép, sau khi đọc cẩn thận một lượt, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Chung Thủy Thiết, Đới Lĩnh Cường đứng bên cạnh bắp chân dường như hơi co giật.
Lôi Trường Thiên sau khi xem xong liếc nhìn Sư trưởng Đới và Đoàn trưởng Lý, cùng với Chủ tịch tỉnh, nói:
-Anh xem đi Sư trưởng Đới, nếu tình hình đúng như vậy thì tự anh biết nên làm thế nào. Còn Lý Kiếm, anh cũng xem đi, coi trời bằng vung. Cả anh nữa, trưởng trại giam Chung, anh cũng có hùa vào nữa à. Mẹ nó, đây là thiên hạ của Đảng, chúng ta là bộ đội của chính phủ cộng hòa, là bộ đội mang truyền thống tốt đẹp của hồng quân.
Sư trưởng Đới vừa nghe chân tay không còn linh hoạt nữa, nhận bản ghi chép lật giở vài cái. Lén liếc mắt nhìn Lôi Trường Thiên, thấy Quân đoàn trưởng Lôi vẻ mặt nghiêm túc thì chẳng dám hé răng.
Tên nhãi này cúi đầu, nói:
-Quân đoàn trưởng, tôi biết tôi sai rồi. Nhưng, tôi cũng chỉ vì truyền thống hồng quân của quân đoàn thứ 36 chúng ta. Anh cứ xử phạt tôi đi, tôi nhận hết.
-Vậy chuyện này là có thật đúng không Sư trưởng Đới?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Tôi cũng chẳng còn cách nào khác Trưởng ban Diệp, nếu như báo cáo tình hình thương vong lên, chúng tôi, haizz…
Sư trưởng Đới nhìn Quân đoàn trưởng Lôi, không dám nói tiếp.
-Đem Đới Lĩnh Cường, Lý Kiếm, cả Chung Thủy Thiết giải hết đi cho ông đây. Cứ giam lại trước, chờ xử lý.
Lôi Trường Thiên đột nhiên nhướng mày, hét lên với mấy tên thủ hạ.
-Quân đoàn trưởng!
Đám Đới Lĩnh Cường hé lên, nhưng không dám vùng vẫy, cuối cùng, cả ba người đều bị vài chàng lính trẻ áp đi.
-Trưởng ban Diệp, có thể nói chuyện riêng được không?
Quân đoàn trưởng Lôi liếc mắt nhìn đám Vương Triều một cái.
-Các cậu ra ngoài trước đi.
Diệp Phàm khoát tay, đám Tề Thiên lui ra trước.
-Trưởng ban Diệp, nên xử lý thế nào tôi sẽ xử lý. Chỉ có điều, tôi hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong nội bộ quân đoàn chúng tôi. Lôi Trường Thiên tôi nợ Trưởng ban Diệp một ân tình.
Lôi Trường Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói.
Nháy mắt Diệp Phàm đã hiểu rõ, Lôi Trường Thiên đang giao dịch với mình. Đám Đới Lĩnh Cường chỉ đơn giản như mấy tên lính hy sinh thôi.
Vì lúc đó tham gia diễn tập còn có một sư đoàn của quân đoàn thứ 38. Kỳ thực, buổi diễn tập này cuối cùng đã thành cuộc chiến tranh đoạt giữa quân đoàn thứ 36 và quân đoàn thứ 38.
Chuyện này nếu mình báo cáo lên trên, quân đoàn 36 giấu diếm quân tình không báo cáo, vậy thì e là vinh dự đứng đầu kia sẽ bị rơi khỏi tay.
Lập tức sẽ trở thành trò cười cho quân đoàn 38, chắc hẳn cuối cùng nếu truy cứu, ngay cả Lôi Trường Thiên cũng có chuyện. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy chắc hẳn chuyện này Lôi Trường Thiên đã biết từ trước, chỉ có điều đang giả bộ không biết thôi.
-Vậy Quân đoàn trưởng Lôi định giải quyết chuyện này thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, cũng không gật đầu đồng ý trước. Đương nhiên vì đang còn cố gắng tranh thủ chút gì đó cho Diệp Hào. Sự việc đã xảy ra rồi, giờ mất bò mới lo làm chuồng mới là thượng sách.
-Diệp Hào đã là thượng úy Đại đội trưởng, hoàn toàn có đủ điều kiện để thăng lên thiếu tá Tiểu đoàn trưởng. Còn về Lý Thực, Trương Minh và Vương Kinh Văn, chúng tôi sẽ nghiệm chứng lại cho họ lần nữa. Bồi thường thêm lần nữa, hơn nữa, tính chất trao tặng huân chương lập công cũng không giống nhau.
Lôi Trường Thiên thẳng thắn.
-Vậy đám sư trưởng Đới?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cũng tương đối hài lòng với kết quả này. Tha được thì nên tha, cũng không cần phải sống chết đấu với Lôi Trường Thiên này.
Có thể ngồi vào vị trí Quân đoàn trưởng, chắc chắn không phải một kẻ ẻo lả. Để anh ta nợ mình một ân tình, vậy không phải càng tốt hơn sao. Nói không chừng lúc nào đó có thể dùng đến, hơn nữa, Diệp Hào chịu đau đớn xác thịt, nhưng cũng được đề bạt ngoài dự đoán.
-Đới Lĩnh Cường, anh ta không còn thích hợp đảm nhiệm chức vị sư trưởng sư đoàn 15 nữa. Còn Lý Kiếm và Chung Thủy Thiết, nên xử lý thế nào sẽ xử lý như vậy.
Lôi Trường Thiên nói.
-Được, tôi mỏi mắt mong chờ.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Trở lại thành phố Tạp Thập.
Đến thẳng bệnh viện, thấy mẹ nuôi Diệp Kim Liên đang ngồi ở trước giường lau nước mắt. Trần Quân cùng Nhị Nha Tử và Mã Hán giống ba thần giữ cửa.
-Xương cốt không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi Trần Quân.
-Xương ngực, đầu nứt, da cơ nhiều chỗ bị thương. Vấn đề không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chữa trị vài tháng là có thể xuất viện. Nhưng, Diệp Hào rất kiên cường, nên vẫn còn khá. Nhà giam Hồ Sơn kia, có cần chỉnh đốn một chút không?
Mã Hán đáp.
-Được rồi, đó là chuyện của họ. Nhưng, tôi cũng có đề xuất với Quân đoàn trưởng Lôi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng hiểu được. Những nhà giam phần lớn đều như nhau. Phải tàn bạo với phạm nhân, không nặng tay thì sao có thể khiến họ yên lặng.
Nói đến văn minh chấp pháp, có khi muốn làm được điều này cũng quá khó khăn. Lấy bạo chế bạo sẽ có hiệu quả trực tiếp hơn. Cái này, có lẽ cũng chính là sự bi ai của người chấp pháp.
-Mẹ nuôi, Diệp Hào bị thương nặng vì quốc gia. Vừa rồi con có gặp các thủ trưởng, họ nói sẽ thưởng cho Diệp Hào. Nghe nói chuẩn bị đề bạt Diệp Hào làm thiếu tá Tiểu đoàn trưởng.
Diệp Phàm vào phòng bệnh, an ủi Diệp Kim Liên.
-Sao có thể chứ?
Diệp Hào vừa nghe, hai mắt lập tức trừng lên, vẻ mặt không tin.
-Đương nhiên là thật, câu này do chính miệng Quân đoàn trưởng Lâm nói mà.
Diệp Phàm nói đến đây, nhẹ nhàng tiến đến chăn gõ nhẹ đầu ngón tay Diệp Hào, nói:
-Yên tâm, ba chiến hữu của cậu sẽ được nghiệm chứng lại, sẽ cho họ câu trả lời thỏa đáng.
Còn sư trưởng Đới, chắc sẽ chuyển nghề. Lý Kiếm và Chung Thủy Thiết cũng chẳng sống tốt đẹp gì đâu. Còn chuyện của cậu, cứ đề bạt quân hàm trước đã.
Tôi thấy cậu ở biên cương cũng lâu rồi. Nếu cậu muốn chuyển nghề cũng được. Bên công tác địa phương để tôi sắp xếp cho.
-Diệp… anh Diệp, em còn muốn ở quân đội thêm vài năm nữa. Em thích làm bộ đội.
Thái độ Diệp Hào rất kiên quyết. Kỳ thật, anh ta còn lớn hơn Diệp Phàm mấy tuổi, chắc hẳn mẹ nuôi dặn anh ta gọi như vậy.
Người tài thì làm lớn thôi!
-Cũng được, làm bộ đội thì làm bộ đội. Nhưng, tôi thấy nên đổi địa phương đi, gần mẹ nuôi một chút. Gần đây Quân đoàn hai Thủy Châu định xây dựng sư đoàn kiểu mới, gọi là Sư đoàn A, cậu đảm nhiệm Tiểu đoàn trưởng hẳn là không thành vấn đề. Còn nếu cậu muốn làm trinh sát trước, thì bọn họ cũng đang cần những nhân tài như cậu.
Diệp Phàm miêu tả sơ lược, trong lòng Diệp Hào thầm khiếp sợ, bộ dạng không thể tin được, hỏi:
-Em có thể làm Tiểu đoàn trưởng của Sư đoàn A Thủy Châu sao?
-Đương nhiên có thể, bằng không, cậu nghĩ Quân đoàn trưởng Lôi có thể nói những lời như vậy sao?
Diệp Phàm nhắc nhở Diệp Hào, nếu bản thân mình không có phân lượng Quân đoàn trưởng Lôi thèm để ý đến mình mới lạ.
-Em nghe theo sắp đặt của đại ca.
Diệp Hào gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
-Phàm tử, chuyện Diệp Hào phải phiền con rồi.
Diệp Kim Liên vẻ mặt cảm kích nói.
-Mẹ nuôi, chúng ta là người một nhà. Chuyện Diệp Hào cũng là chuyện của con. Đây là số điện thoại của con. Sau này có chuyện gì nhớ gọi cho con. Hay là thế này đi, sau này Diệp Hào cũng đến Thủy Châu tham gia quân ngũ, mẹ nuôi cũng đến Thủy Châu ở được không? Mấy năm nữa Diệp Hào có gia đình rồi sinh con, mẹ cũng tiện ôm cháu nội.
Diệp Phàm cười nói, cầm hai tấm danh thiếp đưa cho Diệp Kim Liên và Diệp Hào.
-Đến lúc đó hẵng nói.
Diệp Kim Liên nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ vẻ đau thương, thở dài nói:
-Tạm thời e không được. Nhược Mộng cần có người nói chuyện với nó.
-Vậy vài năm nữa tính sau.
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có sợi tơ ưu phiền quanh quẩn. Cô nàng giống “tiểu Phương” Diệp Nhược Mộng ở Đập nước Thiên Thủy lại hiện lên trong đầu Diệp Phàm.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Phàm nói với Vương Triều và Tề Thiên:
-Đi! Kiếm chỗ nào uống vài ly đi!
Tề Thiên thấy sắc mặt Diệp Phàm khó coi, biết trong lòng lão Đại không thoải mái, dẫn đầu bước ra ngoài.
-Đạ ca, có phải chuyện bên kia không xử lý tốt không? Mẹ nó, dám bắt nạt Diệp Hào, việc này nhất định phải nghiêm túc xét xử.
Mặt Tề Thiên giống y như Bao Hắc Tử.
-Được rồi, chuyện bên đó xử lý được rồi, không cần nhắc nữa. Tôi nhớ đến chuyện khác, không nói nữa, uống rượu đi.
Diệp Phàm khoát tay, không muốn tán gẫu nữa.
Sông Y Lê nằm ở giữa phía bắc Thiên Sơn núi Chi Bà La Khoa Nỗ và núi Dữ Nam Chi Cáp Nhĩ Khắc, là đoạn núi có tài nguyên phong phú nhất Trung Quốc.
Nghe nói cảnh sắc hai bờ sông Y Lê không tệ, đặc biệt là bên núi Nhạc Chi. Tâm tình Diệp Phàm có chút buồn bực, còn Diệp Hào lại phải chữa trị thêm hai ngày, đợi cơ thể hồi phục mới có thể về bệnh viện Thủy Châu an dưỡng.