Chúng tôi đã kiểm tra đơn nhập hàng của ông chủ Ngưu, quả là có một con chó ngao, nếu muốn đi thì cũng phải có chỗ bán chứ.
Chó ngao vô cùng hung dữ, không có chứng nhận nuôi chó, không có chỗ bán đúng quy định, ông chủ Ngưu sẽ không dám bán động vật hung dữ này.
Nếu làm như vậy chúng tôi sẽ tới tìm ông ấy ngay.
Lúc này, Trưởng phòng phòng 4 Dương Tiến bổ sung:
- Còn các ông nói hàng của mình cũng được mua bán đàng hoàng.
Hơn nữa, các ông cũng có nói tối đó các ông có nấu cách thủy một con chó ngao thuần giống. Loại chó ngao quý như vậy, các ông mua ở đâu?
Chúng tôi yêu cầu các ông đưa chứng minh cung ứng hàng hóa, nhưng các ông luôn đùn đẩy, chẳng lẽ các ông không rõ lai lịch của con chó ngao?
- Sao có thể như thế được, lúc đầu chúng tôi không đưa chứng nhận cung ứng hàng, là vì người ta không muốn lộ diện. Nhưng, nếu các anh cần thứ đó, để tôi gọi người ta đưa giấy chứng minh đến, các anh có thể kiểm tra, cung có thể phái người đến Tây Tạng điều tra, chúng tôi không hề nói dối.
Ông chủ Chu nói, ra hiệu cho một người trung niên đem tài liệu có liên quan đến.
Sau khi Dương Tiến nhận lấy bèn kiểm tra cẩn thận rồi đưa cho Diệp Phàm, nhưng, Diệp Phàm khoát tay nói:
- Không cần, anh xem là được rồi.
Vì Diệp Phàm tin, nếu muốn làm chứng nhận giả không khó khăn gì. Chỉ cần anh có tiền, có gì mà không làm được.
Đúng lúc này, tại một bàn cách đó không xa có một thanh niên đang vắt chéo chân, nói:
- Điều tra, điều tra, tôi thấy mấy người đi qua đi lại cả n lần rồi, tới giờ đã điều tra được cái gì chưa?
Chẳng được cái rắm gì, không phải các người từ Phòng Đốc tra văn phòng trung ương tới hay sao? Một con chó mà giải quyết không xong, đúng là nhà nước phát không lương cho các người rồi.
Các người nhìn lại mình đi, ai nấy cũng ăn cho bụng béo tròn để rồi làm được gì chứ? Chúng tôi đều là người nộp thuế đấy, hừ!
Tên kia đong đưa chân, vô cùng cao ngạo.
- Đồng Đinh, đừng nói lãnh đạo như vậy. Bọn họ chịu ăn uống chút đỉnh cũng là vì công việc cả mà.
Lúc này, ông chủ Chu nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hơi ngượng ngùng nói:
- Ngại quá, Đồng Đinh là con anh họ tôi.
- Haha, cậu xem đi bụng tôi có to đâu nào.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cảm thấy tên Đồng Đinh này chắc hẳn muốn cố ý gây rối.
- Anh không, đó là do khả năng tiêu hóa của anh tốt. Anh nhìn mấy đồng chí phía sau anh xem, ai chả thế. Dân chúng tôi sắp chết đói rồi, các anh có hiểu được điều này không?
Ngày nào cũng phải quay như chong chóng, còn quốc gia lại nuôi lũ sâu mọt như các anh, các anh làm những gì chứ?
Đồng Đinh tôi vô cùng tức giận, thì sao nào?
Đồng Đinh cao giọng, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tư thế vô cùng khiêu khích.
- Chàng thanh niên, cậu nói chuyện như vậy không được. Sao lại nói không làm việc, không phải chúng tôi đang làm việc cho dân sao? Chuyện điều tra giúp ông chủ Chu là gì chứ?
Trưởng phòng Dương cũng khá mồm mép, nếu nói chuyện cả ông chủ Chu không phải là làm việc giúp dân, vậy thì ông chủ Chu là cái gì chứ?
Thình thịch...
Đồng Đinh tức giận, đương nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói. Đập mạnh bàn. Diệp Phàm thấy, bàn gỗ hơi trầm xuống.
Trên bàn có một dấu tay nhạt, đương nhiên, chỉ có đôi mắt ưng của Diệp Phàm mới có thể phát hiện được. Xem ra, tên này cũng có bản lĩnh. Có lẽ, người này còn chưa xuất toàn lực, sợ sẽ làm gãy bàn mất.
- Anh mắng ai đấy? Hôm nay anh nói cho rõ ràng, bằng không, Đồng gia võ quán tôi không để anh yên đâu. Phòng Đốc tra văn phòng trung ương thì sao chứ? Có thể làm việc giúp dân không? Nói không khách khí, Huy chương vàng Á vận hội là người của Đồng gia chúng tôi đấy. Biết Huy chương vàng đó phải lấy thế nào không? Có biết Tán Đả đấy, người của Đồng gia chúng tôi được xưng là Tán Đả vương đấy.
Đồng Đinh tức giận.
- Người thanh niên, giờ không còn là thời đại dùng nắm đấm nói lý lẽ nữa. Đồng gia võ quán tuy rất có danh tiếng à? Nhưng, Diệp Phàm tôi chưa từng nghe nói đến. Ở thủ đô, chỉ cần nhị đẳng là đã có thể mở được võ quán, việc này còn dễ hơn ăn cơm mà.
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói. Lập tức bỡn cợt thành tích của Tán Thủ Vương Á vận hội của Đồng gia võ quán.
- Vậy đi, Chủ nhiệm Diệp anh cứ đem súng đến diệt Đồng gia võ quán chúng tôi là được. Tuy nắm đấm không phải đạo lý mạnh mẽ, nhưng vẫn hơn là trói gà không chặt.
Không cần khua môi múa mép nữa, Chủ nhiệm Diệp, có bản lĩnh thì giải quyết việc của bác họ tôi trong vòng một tuần đi.
Bằng không, chẳng còn cái rắm gì để nói cả. Nếu không có phòng Đốc tra các anh, tôi sớm đã đập nát cái quán Ngưu Ký kia rồi. Mẹ kiếp, chơi trò gì vậy chứ?
Đồng Đinh càng ngày càng kiêu ngạo.
- Đồng gia võ quán đúng không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đồng Đinh, thản nhiên hỏi.
- Đúng vậy, nhà tôi ở ngay Đồng gia võ quá, anh tôi chính là Tán Thủ vương Đồng Bất Lý. Rất không may, anh ấy vừa đến gặp Thủ tướng Khang. Vì Thủ tướng Khang muốn khuyến khích người nhà Đồng gia tiến thêm một bước, chẳng những giành được huy chương vàng Á vận hội, mà còn phải đi Athens giành lấy huy chương vàng Olympic nữa kìa,
Đồng Đinh nói.
- Haha, Olympic có thi đấu tán thủ từ khi nào vậy?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hiện tại không có hạng mục này, nghe nói Trung Quốc chúng ta đang xin, chắc hẳn Olympic Bắc Kinh có hạng mục thi đấu này không vẫn chưa quyết định. Cho nên, Đồng gia muốn có huy chương Olympic, phải đợi thêm vài năm nữa đi.
Trưởng phòng Dương châm chọc nói.
- Hahaha...
Đồng Đinh đột nhiên cười phá lên, chỉ chỉ vào đám người Diệp Phàm, nói:
- Quá khờ khạo. Đồng gia chúng tôi chỉ biết tán thủ sao? Buồn cười, lần này đồng gia chúng tôi phái cao thủ quyền anh đấy. Tin rằng danh hiệu quyền vương ở Olympic sẽ thuộc về Đồng gia chúng tôi.
Ếch ngồi đáy giếng thôi, cao thủ chân chính ai lại chịu xuất hiện ở Olympic chứ. Trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng,
- Haha, Đồng gia, sẽ không xuất hiện quyền vương đâu,
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu.
- Nói láo!
Đồng Đinh vung lời thô tục.
- Chàng thanh niên, đừng nói vậy! Diệp Phàm tôi nói Đồng gia cậu sẽ không có quyền vương là sẽ không có quyền vương. Không tin, cậu cứ chờ đi sẽ rõ.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, nói.
Đồng Đinh bị chọc giận đến mức môi run lên, chỉ vào Diệp Phàm hừ nói:
- Ý anh là muốn thách đấu với võ quán đúng không?
- Thách đấu Đồng gia võ quán các anh thì đã sao? Trong ba ngày, Đồng gia võ quán chắc chắn sẽ đóng cửa!
Diệp Phàm cầm ly trà trong tay đập mạnh xuống bàn. Diệp Phàm cũng bị chọc giận rồi, tên này cũng quá kiêu ngạo.
- Được, Đồng Đinh tôi ở võ quán ba ngày, xem xem anh nói dóc ta sao.
Tưởng nói láo có tác dụng sao? Cứ đem hết bản lĩnh ra đi, đừng nói ba ngày, Đồng gia võ quán mãi mãi đứng vững ở Bắc Kinh.
Thời đại này, người khoác lác nhiều lắm. Diệp Phàm anh là một trong số đó Ba ngày sau Đồng gia võ quán mà vẫn đứng vững, Đồng Đinh tôi sẽ làm cho Chủ nhiệm Diệp phải treo cờ trắng.
Đồng Đinh tức giận, bỏ đi.
- Treo cờ trắng, anh còn chưa đủ tư cách đâu. Thiện hạ có bao kẻ ngông cuồng kiêu ngạo muốn Diệp Phàm tôi treo cờ trắng, nhưng, đến nay chưa ai làm được cả.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Bác à, cháu thực sự muốn đánh tên miệng thối này ngay tại đây!
Đồng Đinh chỉ vào Diệp Phàm mắng.
Chát...
1 tiếng giòn giã vang lên. mọi người quay lại nhìn, thấy Đồng Đinh đang sờ lên miệng mình, máu miệng đã chảy ra, nhưng không hiểu là bị đánh như thế nào.
- Bước ra cho ông đây, ai dám đánh lén đấy?
Đồng Đinh giận dữ, rít lên, lục lọi bốn phía.
Lại một tiếng chát nữa vang lên.
Lần này mọi người thấy rõ, một chiếc giày quăng vào má Đồng Đinh, tên này, mặt lập tức sưng to như đầu heo.
Lúc này có một giọng nói truyền đến:
- Tôi thay mặt Chủ nhiệm Diệp cảnh cáo anh, còn mắng Chủ nhiệm Diệp nữa thì biết tay tôi.
Nếu can đảm mắng nữa, tôi sẽ thay Chủ nhiệm Diệp xử lý. Không tin à, thằng nhóc, 3 ngày sau, Đồng gia võ quán sẽ không tồn tại nữa.
Cái thứ gì chứ, một thằng nhóc miệng hôi sữa mà cũng kiêu ngạo đến thế, Đồng gia võ quán chỉ là một võ quán mục nát, ông đây chỉ cần đá vài phát là được rồi. Về chuẩn bị đi, trong ba ngày, chắc chắn sẽ đến!
Giọng nói kia từ trên lầu truyền xuống, Đồng Đinh sờ mặt, sắc mặt khó coi. Tuy nhiên, thằng nhóc này cũng hơi sợ, biết hôm nay gặp gỡ cao nhân rồi. Bị đánh hai cái mà không tìm thấy người, hôm nay đúng là quá mất mặt.
Thằng nhãi này ngẫm nghĩ một lát, chạy lên lầu. Tuy nhiên, cuối cùng cũng ủ rũ bước xuống. Y hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nhìn cái gì, đó là trả giá cho cái miệng thối đấy. Chàng thanh niên, lo về nhanh đi. Bằng không, Đồng gia võ quá đóng cửa là chả có cơm mà ăn đâu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Biết việc này là Trần Khiếu Thiên làm, bởi vì, mấy ngày nay để tăng mạnh an ninh cho Hồng Diệp bảo, Diệp Phàm đã âm thầm gọi Trần Khiếu Thiên đến đây. Không thể ngờ Đồng Đinh lại nếm Thử quyền thạch của lão Trần. Ai bảo dám đụng vào Diệp Phàm chứ.
Đồng Đinh vẻ mặt khó coi vội vàng bỏ đi, cũng không dám đấu với Diệp Phàm nữa. Vì, vị cao nhân giấu mặt kia thực sự khiến tên nhãi này hơi lo lắng.
Tên này đương nhiên là lo trở về tìm người nhà thương lượng đối sách. Nếu cao nhân đã nói đến phá võ quán, thì chắc chắn ông ta sẽ đến. Đồng Đinh sợ gây phiền phức cho gia đình, tên nhãi này bắt đầu thấy hối hận rồi.
- Haha, lão Trần, mắng sướng chứ?
Diệp Phàm vừa ăn vừa cười nói.
- Cái thằng quá kiêu ngạo quá. Tôi chỉ lấy một cái răng của nó coi như là đã chiếu cố lắm rồi.
Trần Khiếu Thiên ngồi bên, vừa húp canh vừa cười nói.
- Anh Diệp, em đi phá cái võ quán đó.
Mặt Lý Cường lộ vẻ hưng phấn.
- Không vội, tôi đoán, Đồng gia võ quán có chút lai lịch, không phải đơn giản như vậy. Tôi đã sắp xếp người đi điều tra, đợi có tư liệu hẵng tính. Chúng ta còn có ba ngày mà, muốn phá quá dễ dàng.
Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái, khoát tay nói.