- Đại ca, anh định nhân cơ hội này thăm dò tình hình của Tập đoàn Dương Điền hay sao?
Lô Vỹ cẩn thận hỏi.
- Ừ, thời gian không còn nhiều, chỉ còn có ba tháng nữa thôi, nếu không phá được vụ án này, tôi phải cởi bỏ cảnh phục, lúc đó chẳng có lỗ nẻ nào để chui vào cả. Tôi cũng bị ép đến đường cùng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, đã vậy thì Tập đoàn Lô gia của chúng tôi cũng bỏ ra 100 triệu đầu tư vào Tập đoàn Bàn Đế, đã làm thì phải làm thành một tập đoàn lớn. Tôi nghĩ, Tập đoàn Dương Điền đó có lẽ cũng không bé, đã làm thì hai anh em chúng ta cùng làm, đến lúc đó chia nhau cổ phần của Tập đoàn Dương Điền. Nếu khống chế được Tập đoàn Dương Điền thì sẽ rất có lợi cho việc phá án. Nếu thua thì coi như là tiền học phí ngu, kiếm được thì chúng ta đi uống rượu, ha ha....
Lô Vỹ cười vang, không có vẻ như đang giả bộ.
- Cảm ơn, nhưng như vậy không được, đấy là 100 triệu, số tiền quá lớn, nếu cậu có ý thì đầu tư 30 triệu là được rồi.
Diệp Phàm cũng không muốn lôi Lô gia vào việc phiền phức này, bởi trong lĩnh vực thương nghiệp Diệp Phàm không thể biết chắc được, anh ta đã chuẩn bị tâm lý lấy 200 triệu này làm học phí rồi, nhưng sao có thể hại thêm huynh đệ của mình được.
- Không cần nói như vậy, đại ca, quyết định như vậy đi, Lô gia bỏ ra 100 triệu, lấy danh nghĩa của anh Diệp Cường thành lập Tập đoàn Bàn Đế.
Thái độ của Lô Vỹ rất cương quyết.
- Vậy cũng được.
Diệp Phàm đành bất đắc dĩ phải gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.
- Chủ tịch, lại có kịch hay để xem rồi, ha ha ha.
Phó Chủ tịch thường trực Thôi Minh Khải cười nói.
- Đới Chí Quân cũng thật không ra gì, một thương nhân mà thích khoe khoang, ngay cả một Chủ tịch thành phố như tôi mà anh ta cũng không coi ra gì, tưởng rằng có Phó Chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường chống lưng cho là có thể vô địch thiên hạ hay sao. Cục công an thành phố là cơ quan thế nào, đó là cơ quan chấp pháp của quốc gia, vậy mà còn dám lừa tiền của họ. Trước kia Trịnh Hà Minh là đệ tử ruột của Hà Trấn Nam, Hà Trấn Nam nói gì là làm theo răm rắp, mấy triệu tệ bị một công ty xây dựng lừa mất mà cũng không dám nói một câu, đúng là làm mất mặt chính quyền, còn gọi gì là cơ quan thực thi pháp luật nữa. Bây giờ Diệp Phàm chuyển đến, Đới Chí Quân còn tưởng là có thể làm gì thì làm hay sao? Trước kia có Hà Trấn Nam che chở cho thì còn có thể tinh tướng được, nhưng bây giờ Diệp Phàm thì khác, anh ta đâu thèm nghe lời Hà Trấn Nam. Nhưng Đới Duy Cường cũng là Phó Chủ tịch tỉnh lâu năm rồi, nhất định sẽ không chịu ngồi im nhìn cháu mình bị bắt đâu. Ông ta lại quản lý mảng kinh tế, chắc là sẽ dựa vào đó để gây khó dễ cho chúng ta.
Chủ tịch Lý Quốc Hùng lại không lạc quan như vậy, lắc đầu thở dài.
- Đới Duy Cường là Phó Chủ tịch lâu năm, là đệ tử ruột của Chủ tịch Uông Chính Tiền, nghe nói gần đây đang cố gắng chạy vào thường vụ tỉnh ủy, Nguyên thường vụ tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Giang Liên về hưu, vị trí đó đã trống gần nửa năm rồi. Mấy ông Phó Chủ tịch tỉnh đều nhằm vào cái ghế đó, có lẽ đều đang chạy chọt trên Bắc Kinh. Còn Chủ tịch tỉnh Uông và Bí thư Triệu mới tới, cũng như Phó Bí thư tỉnh ủy Quản phụ trách Đảng-quần chúng cũng đều nhằm vào cái ghế đấy, nếu có thể giành được cái ghế đấy thì sẽ thêm được một phiếu trong hội nghị thường vụ, sẽ có thêm không ít lợi thế.
Thôi Minh Khải cũng chậm rãi nói.
- Ừ, nếu Đới Duy Cường mà vào được thường vụ, Hà Trấn Nam nhất định sẽ phải bám chặt lấy, Hà Trấn Nam cũng muốn cái ghế trống của Đới Duy Cường, ai mà chẳng muốn leo lên cao cơ chứ, mà như vậy thì Hà Trấn Nam sẽ phải dốc hết sức làm việc cho Đới Duy Cường. Diệp Phàm bắt cháu của Đới Duy Cường, người đầu tiên ngồi không yên chính là Hà Trấn Nam. Nhưng hiện tại Hà Trấn Nam tiến thoái lưỡng nan, Diệp Phàm cũng không thèm nghe lời ông ta, mà lúc Diệp Phàm mới tới ông ta cũng đã gây thù chuốc oán với Diệp Phàm rồi. Người ta mà làm đúng pháp luật thì Hà Trấn Nam cũng chẳng thể khoa chân múa tay được. Hơn nữa, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu Diệp Phàm, hình như trong hội nghị thường vụ Vu Chí Hải, Chu Ngọc Minh và Lô An Cương đều ủng hộ anh ta. Việc này rất không tầm thường, ba người này trước kia chúng ta, Hà Trấn Nam và tay Thái đều có ý lôi kéo nhưng đều không được. Bây giờ Diệp Phàm vừa mới tới, ba người đó đã tập trung lại ủng hộ anh ta. Hà Trấn Nam chắc canh ta là đang bực mình, nghĩ là tôi và Thái Chí Dương đang giở trò, nhưng thực ra không phải như vậy, cho dù là tôi cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc là thế nào.
Lý Quốc Hùng nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu.
- Đúng thế, việc này đúng là kỳ quái. Bối cảnh gia đình của Diệp Phàm tôi cũng từng nghe nói, cũng không có gì đặc biệt, gia đình ăn lương bình thường, bố là một trưởng phòng bé tẹo, rốt cuộc là ai đang chống lưng cho anh ta. Theo lý mà nói người này ở tỉnh Nam Phúc có chỗ dựa thì đã đành, vì anh ta đã ở đó mấy năm rồi, nhưng anh ta vừa mới tới Ngư Đồng chưa được nửa năm, sao lại có nhiều người ủng hộ đến như vậy? Thật là kỳ lạ. Lần trước anh ủng hộ An Lôi lên làm Phó trưởng ban tổ chức thành ủy, có lẽ cũng là để cho Diệp Phàm xem, nhưng như vậy có lẽ anh ta cũng đã có chút bất mãn với chúng ta. Nhưng mục tiêu lớn nhất của anh ta có lẽ vẫn là Hà Trấn Nam. Kế này của Chủ tịch thật là tuyệt, một mũi tên trúng hai đích, vừa khiến Hà Trấn Nam hài lòng, lại khiến Diệp Phàm hận lão, ha ha ha...
Thôi Minh Khải cười đắc ý.
- Anh có thấy không, lần trước tổ điều tra xuống cũng là đầu voi đuôi chuột. Chúng ta cũng phải chuẩn bị hứng chịu cơn tức giận của Phó Chủ tịch tỉnh Đới thôi.
Lý Quốc Hùng vẻ mặt nghiêm trọng.
- Không chỉ có ông ta, bây giờ đã có người bắt đầu làm khó chúng ta rồi, ôi.
Thôi Minh Khải thở dài, lôi từ trong cặp ra một tập tài liệu đưa cho Lý Quốc Hùng. Lý Quốc Hùng cầm lấy xem qua một lượt, hỏi:
- Sở giao thông tỉnh có ý gì thế, hạng mục đã đồng ý rồi còn thay đổi?
- Ý gì, rõ như ban ngày đó thôi. Từ Bạch Kim là ai, là nhân vật số 1 của Sở giao thông tỉnh, hạng mục sửa chữa xây dựng đường giao thông Ngư Triều của chúng ta nằm trong tay ông ta. Từ Lâm của Cục công an thành phố là cháu ông ta, Diệp Phàm nói một câu là khai trừ anh ta, người ta không phục. Trước kia hai cái ghế Phó Cục trưởng của Từ Lâm và Chung Nhất Minh đều còn trống, nhưng bây giờ thì khác rồi, hai cái ghế đó đều có người ngồi rồi, bây giờ hai tên đó chẳng có chỗ nào để đi cả. Việc này Hà Trấn Nam biết rõ mà cũng không làm gì, rõ ràng là muốn để Từ Bạch Kim làm khó chúng ta, cuối cùng khiến Diệp Phàm trở thành kẻ thù của cả hai bên.
Sau này mà xử lý Diệp Phàm thì chúng ta phải đi theo lão, công thì lão hưởng. Đến lúc đó người ta còn phải cảm ơn lão nữa. Đúng là thủ đoạn thâm độc, mẹ kiếp.
Thôi Minh Khải vẻ mặt khó coi hừ nói. Hạng mục tu sửa xây dựng đường từ Ngư Đồng đến thành phố Triều Hồ ở bên cạnh năm ngoái đã báo cáo lên Sở giao thông tỉnh, lúc đó Từ Bạch Kim đã đồng ý, đương nhiên là cũng kín đáo nêu một số điều kiện, đó chính là thành phố Ngư Đồng phải quan tâm đến cháu ông ta là Từ Lâm, chẳng qua là muốn nâng lên một cấp nữa. Lúc đó Lý Quốc Hùng và Hà Trấn Nam đều tỏ ý đồng ý. Nhưng người tính không bằng trời tính, cả hai ông quan lớn đều không ngờ được rằng đột nhiên Diệp Phàm lại đến Ngư Đồng. Tồi tệ hơn là Từ Lâm không biết thiệt hơn, cậy thế của ông bác là Giám đốc sở giao thông tỉnh, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, cho nên ngày đầu tiên họp đã đấu đá với Diệp Phàm, kết quả là bị Diệp Phàm khéo léo lợi dụng uy thế của toàn bộ cán bộ cảnh sát và đảng ủy Cục công an khai trừ anh ta và Chung Nhất Minh ra khỏi Cục, khiến bây giờ tuy Từ Lâm và Chung Nhất Minh vẫn có tên ở Cục công an thành phố , nhưng chức vụ thì đã bị mất hết. Từ Lâm không những không được thăng chức, lại còn bị khai trừ, Từ Bạch Kim sao có thể cam tâm, đương nhiên phải làm khó hạng mục đường Ngư Triều rồi.
Hơn nữa hạng mục đường Ngư Triều còn do Thôi Minh Khải phụ trách, vòng đi vòng lại cuối cùng lại lôi cả Thôi Minh Khải vào cuộc.
Lý Quốc Hùng là Chủ tịch thành phố, việc phát triển kinh tế là nhiệm vụ đầu tiên, hạng mục đường Ngư Triều mà không thực hiện được thì không thể hình thành vùng kinh tế chung để phát huy ưu thế, cùng nhau phát triển, yết hầu bị bóp chặt, chức Chủ tịch của ông ta cũng không yên ổn được.
Hà Trấn Nam đương nhiên đã suy tính kỹ, đợi Lý Quốc Hùng ra tín hiệu liền liên kết đối phó với Diệp Phàm.
Như vậy, Lý Quốc Hùng cố vùng vẫy cuối cùng cũng là toi công, xoay đi xoay lại cuối cùng lại xoay về chỗ cũ.
Hơn nữa, dường như còn kém hơn cả chỗ cũ nữa, bị Hà Trấn Nam bắt thóp là việc Lý Quốc Hùng hoàn toàn không muốn xảy ra. Còn việc Lý Quốc Hùng muốn hợp tác với Diệp Phàm thì cũng đã trở thành bong bóng. Lý Quốc Hùng cũng chẳng biết làm thế nào, thấy hạng mục đường Ngư Triều bị Sở giao thông tỉnh gác lại là vô cùng bực bội.
- Lẽ nào thực sự không thoát khỏi bàn tay Hà Trấn Nam được hay sao?
Thôi Minh Khải ở bên cạnh lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Không chỉ có Từ Bạch Kim, bây giờ lại còn thêm Đới Duy Cường, việc tỉnh hỗ trợ thành phố Ngư Đồng của chúng ta xây dựng Nhà thi đấu xem ra cũng khó rồi. Việc này lúc trước do Đới Duy Cường nêu ra, thành phố chúng ta đương nhiên hoàn toàn ủng hộ, trong giai đoạn đầu đã đầu tư vào 50 triệu rồi, đại công trình 300 triệu, tỉnh cấp 100 triệu, bây giờ mà Đới Duy Cường cho dừng lại thì công trình này e rằng khó mà hoàn thành nổi, mà tôi với anh là người khởi xướng công trình này, Hà Trấn Nam lại có thể ngồi xem trò hay được rồi. Lúc trước đề xuất xây Nhà thi đấu Hà Trấn Nam cũng không hào hứng gì, bây giờ thành ra thế này, hai chúng ta không chết cũng vỡ mặt. Mẹ kiếp, việc gì cũng đổ lên đầu chúng ta, Hà Trấn Nam lại thành ra tọa sơn quan hổ đấu, cuối cùng lại thành ngư ông đắc lợi.
Lý Quốc Hùng không kìm được lên tiếng chửi.
- Ý anh là Phó Chủ tịch Đới sẽ lấy công trình Nhà thi đấu để gây khó dễ, vậy thì phiền phức to, 50 triệu không phải là chuyện nhỏ, chúng ta biết chui mặt vào đâu, sau này mà tỉnh có hỏi đến, Hà Trấn Nam chỉ cần nói “tôi lúc đó không ủng hộ công trình này” là xong, cuối cùng chỉ chúng ta hứng chịu.
Thôi Minh Khải vẻ mặt như đưa đám.
- Nếu thực sự không được thì tạm thời liên minh với Hà Trấn Nam áp chế Diệp Phàm, tôi thấy người này quá nhiều chuyện, vừa mới tới đã gây ra bao nhiêu rắc rối, chi bằng mời đi chỗ khác. Nhưng nếu vậy thì chúng ta lại quay về lối cũ, vừa có chút hi vọng thì đã lại bị dập tắt rồi, thật là xui xẻo.
Lý Quốc Hùng nói.
Nhìn Thôi Minh Khải một cái, lại nói:
- Việc này cứ quan sát xem sao, chúng ta cũng không thể để Hà Trấn Nam bóp chẹt mà không phản kháng gì được.
- Chủ tịch, còn có cách nào khác nữa không?
Thôi Minh Khải không cam lòng.
- Từ Bạch Kim là Giám đốc sở giao thông, muốn ông ta đồng ý thì khó hơn lên trời. Trừ khi Diệp Phàm chịu cúi đầu, còn phải đề bạt Từ Lâm lên nữa. Anh nói xem Diệp Phàm chịu cúi đầu hay sao? Nếu là anh và tôi thì có chịu cúi đầu hay không? Nếu mà cúi đầu thì sau này còn ở lại Cục công an thế nào được nữa, ai cũng có thể nhổ vào mặt anh ta. Hơn nữa công trình đường Ngư Triều liên quan quái gì tới anh ta, cho nên, anh ta nhất định sẽ không chịu cúi đầu. Hai là Đới Chí Quân bị bắt, trong tay Diệp Phàm nhất định có chứng cứ xác đáng, nếu không biết rõ sau lưng Đới Chí Quân có Phó Chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường chống đỡ cho mà vẫn dám ra tay, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ người ta đã hạ quyết tâm rồi. Thực ra anh ta cũng bị ép phải làm như vậy, ba tháng rồi mà vẫn chưa có manh mối gì, vì cái ghế của mình, anh ta cũng phải liều thôi. Nói thẳng ra thì anh ta bây giờ như một con chó điên, ai ngăn anh ta thì sẽ bị cắn. Tôi rất lo, nếu chúng ta đi theo Hà Trấn Nam chèn ép anh ta, anh ta sẽ có khả năng cắn cả chúng ta. Tự nhiên lại kết oán với một kẻ thù ghê gớm như vậy thì thật là không khôn ngoan. Tôi luôn cảm thấy người này năng lượng rất lớn, anh có thấy không, làm gì có ai mới 23 tuổi đã là Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố .
Lý Quốc Hùng nhìn xa trông rộng, dáng vẻ lo âu.
- Chắc anh ta có chỗ dựa, người này lại trẻ, không thể đắc tội được. Bây giờ chúng ta có thể chèn ép anh ta, hoặc liên kết với Hà Trấn Nam đẩy anh ta đi, nhưng biết đâu 10 năm sau anh ta lại trở thành lãnh đạo tỉnh quay lại thì nguy to.
Thôi Minh Khải dáng vẻ cũng vô cùng lo âu.
- Ừ, 10 năm nữa tôi và anh vẫn chưa về hưu, người ta bị chèn ép, ghi hận trong lòng thì phiền phức to. Mẹ kiếp, đau đầu thật, thôi không nói nữa, quan sát tình hình rồi tính. Tốt nhất là không đắc tội ai cả mà vẫn làm được việc, nhưng có lẽ là không thể nào.
Lý Quốc Hùng nói xong thở dài, ánh mắt vô thần nhìn ra xa xăm, không biết đang nghĩ ngợi gì.
- Bí thư Hà, đã thấy chưa, chọc vào tổ ong rồi.
Khang Văn Sinh dáng vẻ vui mừng trước tai họa của người khác, đập nhẹ lên tập tài liệu trong tay.
- Chọc thì đã sao, dù sao vẫn phải giải quyết vấn đề có phải không nào?
Hà Trấn Nam vẻ mặt không chút biểu cảm, chậm rãi nói.
- Việc này có lẽ chỉ là bước khởi đầu, bên Phó Chủ tịch Đới vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trưởng ban thư ký Giang Ly Ly vẻ mặt lo lắng, nói.
- Sẽ có thôi.
Hà Trấn Nam chậm rãi nói.
- Bí thư Hà, việc này chúng ta phải làm thế nào?
Giang Ly Ly hỏi.
- Xem Chủ tịch Lý nói thế nào, dù sao, các hạng mục đó đều là việc của bên chính quyền, chúng ta không tiện nói, nếu không lại bảo chúng ta vượt quá ranh giới, giơ tay múa chân. Tôi chỉ cần quản lý mấy cái ghế quan là được.
Hà Trấn Nam làm như vẻ rất tôn trọng quy tắc, vẻ mặt nghiêm túc khiến người khác bất ngờ, Khang Văn Sinh trong lòng thầm buồn cười, biết là Hà Trấn Nam đang nói vớ vẩn.