Quan Thuật

Chương 1788: Chương 1788: Hai con đường dành cho phái Thanh Thành lựa chọn.




Một đạo đồng nhẹ nhàng dâng trà.

- Trà ngon!

Lý Khiếu Phonguống một ngụm, khen.

- Ha ha, lần trước đến Bắc Kinh, vừa lúc gặp Thủ tướng Khang, ông ấy cho người đưa đến tặng.

Triệu Đột Nê thản nhiên cười nói.

- Thảo nào.

Lý Khiếu Phonglắc lắc đầu. Biết Triệu chưởng giáo lại đang khoe khoang việc phái Thanh Thành có quan hệ với Thủ tướng Khang.

Kỳ thật, Lý Khiếu Phongbiết Thủ tướng Khang đồng ý tặng trà cho phái Thanh Thành đơn giản là bởi vì Thủ tướng Khang ngẫu nhiên thỉnh thoảng có cùng trưởng lão phái Thanh Thành nói chuyện về đạo dưỡng sinh mà thôi. Thuộc kiểu nói chuyện phiếm mà thôi, còn muốn nói có quan hệ thì căn bản là không.

- Lý tướng quân, không biết mấy người Lý Đương khi nào thì mới có thể trở về. Trong phái bận rộn không thể thiếu bọn họ được. Hơn nữa, tôi có chút lo lắng với việc trị liệu của bệnh viện. Nếu trị không xong thì khá phiền toái. Phái Thanh Thành là đại phái ngàn năm kế thừa, có rất nhiều phương thuốc cổ truyền không để thế nhân biết.

Triệu Đột Nê không cười, thản nhiên hừ một tiếng.

- Hừ, nếu chữa không khỏi cho đồ nhi của tôi, thì không cần biết là bệnh viện gì, đến lúc đó không nén được lửa giận mà đập phá bệnh viện thì cũng đừng trách Lý Thu Sơn tôi không hiểu pháp luật.

Lúc này, người ngồi cạnh Triệu Đột Nê giọng điệu khá xung, hừ thanh nói.

- Chỉ cần Lý đạo trưởng cho rằng có thể đập, thì ngài hoàn toàn có thể ra tay. Tuy nhiên...

Lý Khiếu Phong thản nhiên hừ một tiếng, cầm lấy chén trà gõ một cài, một thanh âm chói tai phát ra sau tiếng hừ, nói:

- Nếu có người đập núi Thanh Thành, cái này không biết pháp luật có bảo vệ hay không nhỉ?

- Người nào dám!

Lý Thu Sơn vỗ bàn một tiếng, lập tức đứng lên. Đôi mắt hàn sát nhìn chằm chằm Lý Khiếu Phong.

- Núi Thanh Thành đang ở trong nước Trung Quốc đấy.

Lý Khiếu Phong thản nhiên nhấp ngụm trà, liếc mắt nhìn Lý Thu Sơn một cái, hừ giọng. Trong đầu nghĩ, nếu trước kia khi mà tôi còn công lực thì ông dám kiêu ngạo như thế sao?

- Sư thúc, ngồi xuống nói chuyện.

Triệu Đột Nê khoát tay, nói. Trong lòng cũng thực có chút lửa giận, bởi vì Lý Khiếu Phong đang đem chính quyền ra áp chế phái Thanh Thành.

Tuy nhiên, Triệu Đột Nê không có cách nào. Tổ thì bọn họ không sợ, nhưng tổ đại diện cho quốc gia. Ở trước mặt cơ quan hùng mạnh của quốc gia, một đại phái có vẻ như rất bé nhỏ.

Nếu vào thời cổ đại, vào thời đại huy hoàng của phái Thanh Thành, cả triều đình cũng không dám coi thường bọn họ. Tuy nhiên, trước khác nay khác.

Hiện giờ là thời đại gì, vũ khí lạnh đã dần dần rời khỏi vũ đài, giờ thuộc thời đại tung hoành của vũ khí nóng. Kỹ nghệ vũ khí nghiễm nhiên trở thành vật trang sức cho vũ khí nóng mà thôi. Nói là gân gà cũng không quá đáng, đương nhiên, phái Thanh Thành cũng hẳn không chịu nổi như vậy vì ở quốc nội lực ảnh hưởng ngầm vẫn khá mạnh.

- Hừ!

Lý Thu Sơn hừ lạnh một tiếng, đặt mông ngồi xuống. Khuôn mặt có bao nhiêu cái khó coi đều phô bày ra cả.

- Triệu chưởng giáo, tôi chính thức đại diện tổ thông báo cho các ông. Đám người Lý Đương cùng Lý Thuần Miên đã phạm tội cấu kết với tổ chức khủng bố nước ngoài, âm mưu nguy hại quốc gia.

Hơn nữa, giết người cướp của, cướp bóc của chính đồng bào mình. Nếu thực sự phải ra toà án quân sự, phỏng chừng phải chịu tội tử hình.

Đây là đĩa CD lúc ấy ghi hình lại, khi tổ làm việc thì bao giờ cũng xem trọng chứng cớ, tuyệt không kết luận lung tung, ông xem đi.

Lý Khiếu Phong vừa ra hiệu, thư ký của Cố Toàn liền đứng lên, từ trong cặp lấy ra một gói văn kiện to đưa qua.

Triệu Đột Nê tiếp nhận chuyển qua cho một đạo trưởng trung niên, người này đem ra hậu viện. Không lâu sau thì đi ra lại và nói nhỏ vào tai Triệu chưởng giáo gì đó, sắc mặt của Triệu chưởng giáo kia liền trở nên nặng nề.

- Lý tướng quân, chúng tôi nói trắng ra vậy, các ông tới nơi này hẳn là không phải chỉ vì nói cho chúng tôi biết việc xử lý đối với Lý Đương cùng Lý Thuần Miên chứ?

Triệu Đột Nê hừ nói.

- Nếu là như thế bọn họ sẽ không. Thanh Thành chúng tôi sao có thể vào pháp nhãn của tổ được.

Lý Thu Sơn giọng kỳ quặc hừ nói.

- Bốn chữ!

Lý Khiếu Phong cũng rõ ràng lưu loát, đưa bốn ngón tay ra.

- Mời nói!

Triệu chưởng giáo nói, giọng điệu cũng dịu đi không ít. Bởi hai cao thủ còn trong tay người ta, lý lẽ người ta còn đang chiếm, không mềm mỏng cũng không được.

- Lập công chuộc tội.

Lý Khiếu Phong nói bốn chữ này chậm rãi vô cùng, vẻ mặt cũng đặc biệt nghiêm túc.

- Không có khả năng, đây rõ ràng là các người đang xảo trá.

Lúc này, Lý Thu Sơn rốt cuộc không kìm nổi đứng lên quát.

- Sư thúc, bình tâm một chút, chớ nóng vội.

Triệu Đột Nê cảm thấy có chút mất mặt, bởi sư thúc cũng quá kiêu ngạo. Dường như không xem mình là chưởng giáo.

Cho nên, Triệu Đột Nê duỗi tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, một thanh âm phát ra. Cảnh cáo các đồng chí phải chú ý quy củ, Lý Thu Sơn mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái rồi ngồi xuống.

- Đây là ý của quốc gia sao?

Triệu Đột Nê lạnh lùng hừ nói.

- Đương nhiên!

Lý Khiếu Phong nói.

- Quốc gia, chớ không phải là ý của tổ các người à? Nghe nói gần đây tổ thiếu người, chính là Trịnh Phương của Báo Săn, không phải đã chiêu người khắp trên inte sao. Lần trước còn đến Thanh Thành nhờ vả một chuyến. Cho nên đơn giản mà nói các ông chỉ nhìn chăm chăm vào phái Thanh Thành mà thôi. Lý tướng quân, Triệu Đột Nê tôi nói có đúng không!

Triệu Đột Nê dùng giọng điệu càng ngày càng nghiêm túc.

- Ha ha, tổ chúng tôi thiếu người. Nhưng thôi, chúng tôi cũng là có hảo tâm, bằng không, Lý Khiếu Phong tôi đã đưa trả lên núi vài hủ tro cốt rồi.

Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.

- Thuần Miên có thể làm cho các ông, nhưng Lý Đương phải được thả về núi.

Triệu Đột Nê ra điều kiện.

- Ha ha, yêu cầu của chúng tôi không cao. Bọn họ phạm tội tử, chỉ yêu cầu hai người bọn họ phục vụ cho tổ chúng tôi ba năm là được.

Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.

- Ba năm, nếu như trong ba năm đó xảy ra chuyện gì khiến bị thương tổn thì làm sao? Chuyện mà tổ các ông làm, chưa có chuyện nào không phải rơi đầu cả. Xã hội hiện đại, đạn dược lại không có mắt, đồ đệ Thuần Miên của tôi không phải mình đồng da sắt mà có thể đỡ được đạn có phải không. Không được, việc này không được!

Lý Thu Sơn mặc kệ, không nhận lời.

- Vậy thì chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt mà thôi.

Lý Khiếu Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người liếc mắt một cái, nói tiếp:

- So với việc trực tiếp bị bắn chết thì giá trị hơn một ít.

Huống chi, nhiệm vụ mà tổ chấp hành tuy nói có chút nguy hiểm, nhưng chính thức mà nói thì chỉ có một số đội viên bị thương, còn số đội viên hy sinh thì rất ít. ,

Lý Đương cùng Lý Thuần Miên sau khi thành người của quốc gia, chúng tôi sẽ bảo vệ sinh mạng và an toàn cho họ, đồng thời sẽ giành cho họ sự giúp đỡ lớn nhất.

Yên tâm, tổ không phải là sói mắt trắng, bọn họ sẽ trân trọng sinh mạng của mỗi một đội viên. Hơn nữa, lời này do chính Lý Khiếu Phong tôi nói.

- Yêu quý thì hữu dụng sao? Tôi vừa rồi có nói, đạn dược không có mắt.

Lý Thu Sơn hừ nói.

- Chỉ có hai con đường, đi con đường nào do các ông quyết định. Tôi cho các ông thời gian ba ngày để suy xét. Nếu không có kết quả, chúng tôi đành phải đem bọn họ đưa lên toà án quân sự. Đến lúc đó giới truyền thông tung tin ra ngoài, có lẽ phái Thanh Thành sẽ thực sự trở thành một đại phái nổi tiếng thiên hạ. Có đệ tử như thế, thật là uy phong cho Thanh Thành! Hừ!

Lý Khiếu Phong dùng ngôn ngữ châm chọc, thái độ cũng cứng rắn, mạnh mẽ chưa từng có.

- Được rồi, sẽ phục vụ cho các ông ba năm..

Triệu Đột Nê mặt bình tĩnh khoát tay, nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái, nói,

- Tiễn khách!

Nói vừa xong, Triệu Đột Nê xoay người đi ra sau điện. Phỏng chừng sợ chính mình chịu không nổi sẽ ra chưởng đánh Lý Khiếu Phong.

- Cáo từ!

Lý Khiếu Phong xoay người, chậm rãi bước đi.

- Ép người quá đáng!

Nhìn bóng dáng Lý Khiếu Phong đi xa, tách trà bị Lý Thu Sơn hung hăng nện xuống nền đại điện.

- Chưởng giáo, chẳng lẽ cứ như vậy mà giương mắt nhìn bọn Thuần Miên đi vào chỗ chết hay sao?

Lý Thu Sơn bước nhanh tới sau điện, hỏi.

- Thế còn có cách khác sao?

Triệu Đột Nê lạnh lùng xem xét Lý Thu Sơn liếc mắt một cái.

- Nón nợ này tôi sẽ nhớ kỹ.

Lý Thu Sơn ác độc nhìn Triệu Đột Nê liếc mắt một cái, nói.

- Việc này, đều do Lô gia ở Thủy Châu gây ra, Thanh Thành chúng ta lần này xem như mất hết mặt. Phượng gia bị giết, Lô gia cũng tổn thất mấy trăm triệu. Còn kẻ được lợi, không ngờ là tổ.A Rất hay, tọa sơn quan hổ đấu, tôi nghi ngờ việc này vốn do chính đám người Lý Khiếu Phong bày ra.

- Hẳn sẽ không đâu, tuy nhiên, cũng không bài trừ chuyện này có khả năng. Tuy nhiên phía Lô gia chúng ta dù sao cũng phải tìm hiểu xem là chuyện gì.

Triệu chưởng giáo nhìn về phương xa, dường như thấy được đại viện của Lô gia Thủy Châu.

Lý Đương cùng Lý Thuần Miên được chuyên cơ của tổ đưa đến tổng viện quân y Bắc Kinh để trị liệu. Đám người Tề Thiên cùng Thiết Chiêm Hùng cũng về Bắc Kinh.

Buổi tối, Diệp Phàm đang ở nhà nghỉ ngơi. Phí Nhất Độ gọi điện thoại đến, nói:

- Đại ca, chuyện của Hạ Hải Vĩ đã làm xong rồi.

- Làm rồi, chuyện khi nào?

Diệp Phàm nghe xong trong lòng vui vẻ, hỏi.

- Vào chiều hôm nay, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc sau khi thảo luận thông qua bổ nhiệm đồng chí Hạ Hải Vĩ. Phỏng chừng, không lâu nữa đơn xin đề cử sẽ do ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc đưa đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Chỉ mỗi một cửa nên không cần lo lắng gì. Tuy nhiên...

Phí Nhất Độ cuối cùng ngập ngừng và trầm mặc lại.

- Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ấp úng nữa.

Diệp Phàm nói.

- Đồng thời khi thảo luận thông qua, còn đề cử đồng chí Lệ Chí Đạt làm Phó chủ tịch tỉnh.

Phí Nhất Độ nói.

- Ý của cậu là vì để chuyện bổ nhiệm Hạ Hải Vĩ vào vị trí phó thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh thông qua có phải hay không, Phí cuối cùng ra thỏa hiệp mới khiến cho đề cử của Lệ Chí Đạt cũng thông qua.

Diệp Phàm đảo mắt cái liền hiểu ra.

- Ôi, việc này, chú tư cũng là vì bất đắc dĩ. Những chuyện an bài chức vị trọng yếu liên lụy tới rất nhiều mặt.

Đồng thời vì chiếu cố các phương diện khác, chú tư không thể không ra thỏa hiệp. Việc này, chú tư vốn không suy xét theo cách như thế này.

Trong lòng chú đã chọn được người thích hợp, nếu không phải vì chuyện Hạ Hải Vĩ, Lệ Chí Đạt không có khả năng ngồi lên chức vị đó.

Chuyện lần này, chú tư có chút thiệt thòi.

Phí Nhất Độ thở dài, ngẫm nghĩ một chút lại nói,

- Đại ca, có việc vẫn phải lui tới chỗ của chú tư nhiều lần. Tuy nói chú ba bặt tăm không thấy bóng, nhưng chúng ta là người một nhà. Hơn nữa, nếu về sau đến Bắc Kinh, tốt nhất khi rảnh đến chỗ lão thái gia một chút.

- Cảm ơn!

Diệp Phàm ngậm chặt răng rít ra hai chữ, trong lòng hiểu được, phỏng chừng, sự bất mãn của Phí Mãn Thiên đối với mình đã tới cực độ rồi. Phí Nhất Độ nói như thế, đơn giản kêu mình nên gần Phí lão thái gia một chút, dùng ông ta kìm hãm Phí Mãn Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.