Cạc cạc.
Hai mắt Diệp Phàm mở to, dưới đôi mắt ưng, hắn phát hiện có độc tố màu xanh biếc thẳng theo đường bay của con quạ đen. Độc tố màu xanh biếc này thật sự là rất kỳ lạ.
Hơn nữa, cách xa mỏ đá đó không xa có nham thạch phun ra.
Con quạ ngửi thấy độc tố, lập tức cũng quay cuồng. Sau đó rất kỳ lạ từ trên trời rơi xuống mỏ đá.
Mà lúc con quạ đen cách mỏ đá trên ba mươi thước, ngay lập tức bắn ra một sợi dây tóc mỏng trong suốt quấn lấy con quạ, con quạ kêu thảm bị lôi vào nham trên vách đá trong rừng cây tùng.
Bởi vì, phỏng chừng là do mỏ đá đã lâu không có khai thác. Cho nên, cây cối xung quanh trên vách đá không bị rơi.
Diệp Phàm nhớ chính xác vị trí, biết có cao thủ ẩn náu ở trong nham trên vách đá. Hơn nữa, dường như cũng hiểu được lý do người này có thể sống ở đây lâu như vậy.
Phỏng chừng đều dựa vào cách đánh bắt các loại chim, động vật trên không hoặc là bất cứ thứ gì khác.
Sau đó, Diệp Phàm lặng lẽ hướng về vị trí ẩn náu, hắn dùng thủy công, lớp da bên ngoài cũng mỏng như nước có mầu xanh biếc.
Lúc này Diệp Phàm nhìn qua là có thể nhìn thấy vật gì di chuyển.
Đáng tiếc là công lực không đủ, bằng không, có thể đem trực tiếp ngưng tụ lại thành lá cây màu xanh biếc rất thuận lợi cho việc ẩn thân
Cách khu vực nghi ngờ khoảng một trăm mét thì Diệp Phàm ngừng lại, sau đó nội khí con dơi bị xuất hiện còn nhắm thẳng vào chỗ ngồi.
Ở trên cây cũng không phát hiện thấy cái gì linh tinh cả, tuy nhiên, với sự quan sát cẩn thận của đôi mắt ưng, rốt cục phát hiện ra một chút manh mối.
Giữa những bụi cây có một khe hở rất nhỏ, đương nhiên, khe hở này rất không bình thường. Nếu không có đôi mắt ưng, mọi người khó có thể phát hiện được tới.
Cái này, rất có thể là vách tường động. Con dơi đi vào trong khe hở.
- Ah?
Lúc này. Truyền đến một giọng nói khàn khàn.
- Lão Hồng Tà, ông thở dài cái gì?
Một giọng nói khàn khàn khác hỏi.
- Lệ Vô Nhai, vừa rồi ông không cảm giác thấy cái gì sao?
Hồng Lão Tà hỏi.
- Cảm giác, không thấy gì cả.
Lệ Vô Nhai lắc lắc đầu.
- Quái, chẳng lẽ là thần kinh tôi làm sao à?
Hồng Lão Tà nói.
- Ha ha, ở đây mịt mù tăm tối còn nghĩ đến việc xảy ra sự cố sao, thật là thiên tài.
Lệ Vô Nhai cường tiếu cười, ra vẻ giống như có chút điên cuồng.
- Dường như vừa rồi có cái gì huých vào cánh cửa của chúng ta, nếu ông không cảm thấy. Phỏng chừng đúng là có xảy ra sự cố rồi.
Hồng Lão Tà nói.
Diệp Phàm nghe. Trong lòng cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ là con dơi vừa mới chen vào cổng tò võ đã bị Hồng Lão Tà phát hiện ra cái gì. Chứng tỏ công lực của người này rất cao, mới có thể cảm giác được.
Vì thế, hắn cần phải cẩn thận. Đem thu lại nội khí con dơi sau đó lặng lẽ mà vào.
Phát hiện bên trong dường như là một cái hang, tuy nhiên, không có ánh sáng. Tối om om. Sau khi đi được hơn hai mươi thước phát hai cái bóng.
Con dơi vội vàng kiềm vào vách tường, như vậy nội khí gần như là yếu đi sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không nhìn thấy, mà chỉ là cảm giác. Vì thế, con dơi đem sinh vật Radda ra quét hình.
Nhất thời thấy ngạc nhiên.
Hai cái đầu rối bời, không nhìn thấy mặt mũi đâu. Bởi vì, họ đều ngồi ở vị trí tối om.
Mà chỗ ngồi của bọn họ có chút kỳ lạ, lại là một vũng nước. Nước này đúng là rất bẩn, thối không khác gì nước cắm hoa lan dạ hương.
Cả hai người đều ngồi vào vũng nước, nước vừa vừa đến ngực hai người, thiếu chút nữa là đến cổ.
- Này, mùi vị của quạ đen cũng không tệ lắm nhỉ. Đủ để hai chúng ta duy trì trong mười ngày không cần phải ăn cơm.
Lúc này lão già vừa gặm con quạ, vừa nói. Hai bên mép đều là máu tươi, nhìn thấy vậy Diệp Phàm thấy buồn nôn.
- Ôi, đáng tiếc là chúng ta quá hiền lành. Nếu không. Cũng không cần ăn phải ăn thịt quạ đen thế này.
Tên hơi lùn thở dài.
- Lão Hồng Tà ông còn hiền lành, thật là muốn cười vỡ bụng thôi.
Cái tên hơi lùn kia chắc chắn là Lệ Vô Nhai. Cười toe toét.
Hơn nữa, vừa cười, hai ba con quạ ở dưới chân đều được xé ra nuốt xuống.
Diệp Phàm nhìn thấy lập tức phun ra, tuy nhiên, nội khí con dơi chính là nội khí đã được ngưng kết lại, thật không phải là một đồ vật muốn nhổ ra
Hơn nữa, động cổ không hiểu được mùi khí tanh hôi. Dù cho là nội khí con dơi trốn ở trong thạch bích cũng không ngửi được.
- Còn không phải ông, bố mày đồng ý việc ăn thịt người. Chẳng qua là ở đây chim không có nên người địa phương ít tới. Còn thỏ và lợn rừng lại càng ít. Thời gian vừa mới đến còn có nhiều một chút, bây giờ càng ngày càng ít. Sau này không có ăn nhìn thấy ông có tiếp tục như thế được không?
Hồng Tà nói.
- Hồng Lão Tà, chúng ta đều là người, ăn thịt người làm gì. Việc ăn quạ đen chúng ta còn có thể ăn được, còn việc ăn thịt người, tôi thật sự không tiếp thụ được.
Dù sao chúng ta cũng ở đây vài chục năm rồi. Phỏng chừng cũng chỉ được sống vài năm nữa.
Ở trong này tôi nghĩ so với chết cũng không khá hơn chút nào đâu.
Lệ Vô Nhai nói.
- Ông nghĩ rằng tôi và ông thích ăn thịt người có phải hay không? Chẳng qua nơi này người đi qua so với động vật nhiều hơn.
Như thời gian trước có người khai thác đá, thì không thiếu người. Tuy nhiên, Lệ Vô Nhai ông lại muốn là người lương thiện, tôi nghĩ là chưa hẳn như vậy.
Ông thật sự muốn là người lương thiện, dù thế nào cũng phải theo tôi định đoạt ‘Bồng Lai thủy thước’, hơn nữa, còn muốn nghĩ ra nhiều quỷ kế cho ông thực hiện.
Bây giờ vẫn còn kịp, chúng ta bắt đầu cũng không sao cả. Ha ha ha, Hồng Tà tôi đã sớm đứng vào hàng tam tà ngũ sát rồi.
Một số điều là ác, tuy nhiên, làm người lương thiện sẽ chống lại ông.
Hồng Tà cười một cách điên cuồng, khiến cho vách động rung chuyển.
- Bồng Lai thủy thước? Là cái gì thê?
Trong lòng Diệp Phàm sợ hãi.
- Trong thế giới này mỗi người đều có quyền lợi riêng, hơn nữa, có đức thì càng tốt. Vấn đề là ông đi cướp từ những người khác.
Chúng ta đang đoạt lấy những thứ bình thường của ông, trong việc này lương thiện hay không lương thiện không có quan hệ với nhau. Hơn nữa, dù sao ‘Bồng Lai thủy thước’ trong tay tôi cũng có quan hệ tốt so với ông.
Nếu như cho ông được di vật ‘cửu chỉ thần thâu’ , lúc đó công lực của ông sẽ rất cao, chẳng phải sẽ là đại thiên hạ của bá tánh sao?
Hồng Tà ông đứng vào hàng kỳ nhị chính tam tà chi, vì sao ông lại xưng là tà, đó là do ông thật sự gian ác.
Ông đừng nói với tôi là ông không gian ác, làm việc bằng sự yêu thích. Sinh khí của ông có thể giết chết cả nhà cả mấy chục người.
Hồng Tà ông đã giết chết rất nhiều người. Phải không dưới hơn một nghìn người?
Lệ Vô Nhai nói. Diệp Phàm nghe được thiếu chút nữa là đổ mồ hôi lạnh, người này còn xưng là kẻ giết người điên cuồng. Có thể giết một lúc mấy chục mạng người.
- Ai bắt bọn chúng chọc tôi chứ, bọn họ đều là lũ chết tiệt. Đã bao giờ tôi giết người không trêu chọc tôi chưa?
Trông bộ dạng không giống như những người được gọi là chính nhân quân tử, nhưng cũng không thể thấy ánh sáng trong việc này.
Các ông giết người một cách máy móc, chẳng qua giết người cũng là một thủ đoạn mà thôi. Thủ đoạn này Hồng Tà tôi cũng không sử dụng bao nhiêu.
Nhìn lại cũng thấy đê tiện hơn.
Hồng Tà thầm thì nói.
- Hồng Lão Tà, ông nói xem, ‘Bồng Lai thủy thước’ của chúng ta hiện đang ở chỗ nào?
Lệ Vô Nhai chuyển đề tài, Diệp Phàm nghe thấy, lập tức thấy tinh thần tốt hơn.
- Có trời mới biết là ở chỗ nào, ngày đó chúng ta đánh nhau cho đến khi đều lăn hết xuống dưới, rơi xuống dưới rồi sau mới phát hiện ra không thấy thủy xích.
Lúc đó chúng ta đánh nhau sắp chết, thiếu chút nữa là chết, cuối cùng cũng chẳng được gì.
Mấy chục năm sau, sống cũng không bằng chết. Nếu trong lòng không còn có một chút hy vọng, tôi đã sớm tự mình giết chết mình rồi.
Hồng Tà nói.
- Ôi, Bồng Lai thủy thước, năm đó có hơn trăm người tranh giành nhau. Cuối cùng, có hơn trăm người bị chết chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Mà thủy xích này cũng chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc là có thật hay không cơ bản là chúng ta cũng không có biện pháp để xác định. Nếu là một âm mưu, chúng ta đúng thật là quá xấu hổ.
Lệ Vô Nhai nói.
- Cửu Chỉ Thần Thâu người ta gọi là đạo trưởng Cửu Chỉ, nghe nói đến từ Cửu diệu Bồng Lai. Ma thuật và thâu công của người này đúng là thiên hạ vô địch.
Lui cốt công của người này đã luyện được rất cao, trong một thời gian ngắn có thể hoàn thành được lui cốt công, một người trưởng thành có thể biến thành ba đứa trẻ con.
Hơn nữa, bởi vì lui cốt là biến hóa, cho nên cũng có thể lợi dụng để thay đổi khuôn mặt cho thích hợp, dường như là một người ảo thuật.
Tuyệt vời nhất là bản lĩnh khinh công của ông ta, thời điểm để thoát khỏi những sợ khói. Ngay cả những người có trình độ cao hơn cũng không thể đuổi theo ông ta được.
Có một số người thấy ông ta có được thứ đồ đó đương nhiên là trong lòng thấy tức giận. Nghe nói sau đó rất nhiều người tức giận. Hơn một trăm bảo bối được ông ta ăn trộm đã được tập trung ở đảo Cửu Diệu.
Một trong số những người này đều là cao thủ của thời đại. Cũng tìm được đảo Cửu Diệu, tuy nhiên vẫn là một bí ẩn.
Hàng trăm người giống như rơi vào vũng bùn. Rõ ràng là trên đảo nuôi chăn, nghe nói nó như một ngọn núi nhỏ.
Hơn nữa, mở miệng ra liền nuốt được bảy cao thủ. Lúc mọi người đang đánh nhau, không ngừng có ám khí bay ra.
Mà Cửu Chỉ đã ở trong tối quấy rối rồi. Trong một trăm người thì chỉ có khoảng ba trăm người là thoát chết.
Mà những người chạy trốn được thì phải có được Bồng Lai thủy thước. Nói chung, thủy xích là thứ trước kia người ta xây dựng đảo Cửu Diệu có thể dùng làm chìa khóa để mở ra đảo Cửu Diệu
Nhất định là đạo trưởng Cửu Chỉ cũng đang đi tìm nó. Còn người xây dựng lên sau khi hoàn thành đã bị Cửu Chỉ giết chết, mà nghe nói người nọ chính là con cháu của Vu tộc, có khả năng bói toán.
Biết là mình phải chết, đương nhiên cũng liền để lại tay. Tuy nhiên, cũng là ở chỗ thần bí.
Nghe nói Cửu Chỉ lấy được Bồng Lai thủy thước trong ba mươi mấy người.
Sau đó đuổi ra ngoài đảo để giết. Tuy nhiên, trước khi gặp nguy hiểm, ở bên ngoài đảo Cửu Chỉ cũng gặp gỡ Liễu Không. Năm đó có bốn cao thủ ra tay chọc giận, người nọ chính là con cháu của Vũ Vương.
Kết quả là sau khi bao vây tấn công, Cửu Chỉ cũng bị trọng thương được đưa về đảo Cửu Diệu Bồng Lai. Từ đó đến nay, chưa nghe nói lại về Cửu Chỉ.
Còn Bồng Lai thủy thước đã nhiều lần quay vòng, cứ một thời gian dài lại xuất hiện. Sau đó lại lại lúc ẩn lúc hiện, khiến cho ồn ào huyên náo.
Cho đến khi cả hai bên chúng ta cùng bị thương mới thôi.
Lệ Vô Nhai có chút thở dài.
Diệp Phàm nghe thấy vui mừng.
Đúng lúc này, đột nhiên Hồng Tà quát lớn:
- Nghe như vậy đã đủ chưa, ra đây đi.