-Haha, lực lượng trung kiên cái gì, họ bình thường là chân chạy mấy việc vặt. Thời chiến là bia đỡ đạn. Tin tưởng bia đỡ đạn cậu hiểu là nghĩa là gì. Mà cao thủ của bản giáo mới là trọng yếu nhất. Xa Thiên, cậu nói xem một độc nhân thập đẳng có thể giết bao nhiêu tên nhị tam đẳng xoàng xĩnh?
Không thể tưởng tượng được Tông Vô Thu lại có thể mỉm cười.
-Độc nhân?
Xa Thiên kinh ngạc, nhìn Tông Vô Thu vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
-Giáo chủ, trước kia tôi cũng nghe qua chuyện độc nhân của giáo ta. Nghe nói độc nhân một cái giơ chân cũng có thể giết người. Họ vừa mở miệng là có thể giết người. Ai dính vào họ đều phải chết, cái này nghe nói chỉ là truyền thuyết, lẽ nào trong thực tế thật sự có thể luyện người thành độc nhân?
-Tuy nói trăm năm qua Tam Độc Giáo chúng ta vẫn chưa có người luyện thành độc nhân, nhưng Xa Thiên cậu biết tại sao Tam Độc Giáo chúng ta vẫn bị Ngũ Độc Giáo đè đầu không?
Vì sao Cung Thu của Ngũ Độc Giáo mãi không chết, luôn kiêu ngạo? Tôi lấy cái tên này có ý nghĩa gì, ý nghĩa là ‘vô thu’ trong mắt.
Cái ‘Thu’ này chính là cái lão già Cung Thu mãi không chết kia.
Tông Vô Thu lộ rõ sát khí hừ nói.
-Lẽ nào Cung Thu bọn họ có độc nhân chống đỡ?
Xã Thiên rốt cục cũng hiểu ra chút ít, sau đó nói,
-Làm sao có thể, chúng ta một trăm năm rồi cũng chưa luyện thành, độc nhân này có lẽ chỉ là một truyền thuyết. Căn bản chính là Cung Thu mãi không chết của Ngũ Độc Giáo kia viết ra hù trêu người.
-No!
Không thể ngờ miệng Tông Vô Thu đột nhiên bột ra một câu tiếng anh dứt khoát, ông ta khoát tay, sau đó dùng lực hướng xuống dưới đánh một cái, Xa Thiên vừa nhìn liền biết giáo chủ đã nghiện thuốc lá.
Liền vội từ trong túi quần móc ra một hộp làm bằng gỗ rất tinh xảo. Cẩn thận lấy ra một điếu xì gà thơm của Cuba nhẹ nhàng đẩy tới, rắc một tiếng châm lửa.
-Tôi đã từng nhìn thấy độc nhân thủ hạ của Cung Thu của Ngũ Độc Giáo, người này bình thường không khác gì chúng ta. Cậu cũng không nhìn ra ông ta chính là độc nhân.
Tuy nhiên, cậu cùng rõ cảnh giới của tôi hiện nay đã dạt tới cấp thập nhị đẳng Đại Viên Mãn. Luôn luyện công tấn công vào cảnh giới của truyền thuyết kia---vị Tiên Thiên Đại Năng
Lần này ra ngoài là vì tìm chất độc trong truyền thuyết có thể giúp tôi một tay có thể đột phá gông cùm xiềng xích. Tuy nhiên lần này lại gặp phải lão già Cung Thu này.
Ông ta cũng đã biết bí mật này, cho nên mang theo độc nhân Đàm Tiếu Tiếu tới. Đàm Tiếu Tiếu này là nữ, năm nay phỏng chừng chưa đến 30.
Mấy năm trước tôi đã từng gặp cô ấy, trông cũng xinh xắn. Có thể so sánh với vẻ thướt tha của Tài Nhạ, đấy là vì chất độc trên người cho cô ấy một vẻ đẹp khác lạ.
Năm đó tôi cùng Cung Thu thi đấu khi trăng lên đỉnh trên núi Thái Sơn, mà cảnh giới của Cung Thu cậu cũng biết. Ông ta giống tôi, đến nay đều là người đã đạt tới thập nhị đẳng Đại Viên Mãn.
Khi đó chúng tôi mới đạt đến thập nhất đẳng Đại Viên Mãn, đều muốn đạt đến thập nhị đẳng.
Đàm Tiếu Tiếu kia bao nhiêu tuổi, tầm 23,24 tuổi. Lúc đó thấy một người phụ nữ như búp bê đứng sau Cung Thu nũng nịu, Tôi vẫn cho rằng lão già này háo sắc đã nảy sinh ra lấy vợ bé.
Ai biết Cung Thu lại có thể châm chọc, nhìn tôi nói:
-Hôm nay lão phu dùng toàn lực đấu với ngươi ba chiêu, thử xem chưởng lực của chúng ta có tiến triển không.
Tuy nhiên sau ba chiêu, nếu như người ngươi bắt được nữ đệ tử Đàm Tiếu Tiếu đằng sau ta, lão phu nhận thua thưởng Đàm Tiếu Tiếu cho ngươi.
Hơn nữa từ nay về sau Ngũ Độc Giáo sẽ không quản việc của Tam Độc Giáo nữa, cũng không đến Lào và các quốc gia lân cận tranh giành công việc kinh doanh của các ngươi. Số định mức trên quốc tế cũng có thể cấp cho các ngươi một phần lợi nhuận.
Tôi vừa nghe xong, lúc ấy tức đến nỗi thiếu chút nữa thì nổ phổi, một cô gái hai ba hai tư tuổi đánh thì có khả năng gì.
Một cao thủ thập nhị đẳng như tôi thi đấu với cô ấy. Cái này quá thấp kém không phải sao? Cho dù sau khi dùng tất cả các chiêu toàn lực so bì với lão già bất tử Cung Thu này thì sẽ thế nào?
Nói đến đây Tông Vô Thu ngừng lại uống ngụm trà, pằng một tiếng chén trà bị ông ta đặt thật mạnh trên bàn.
-Cái đó đúng. Giáo chủ là gì, chính là người ngang hàng với mấy chưởng môn các môn phái Võ đang Thiếu lâm, Thanh Thành Nga Mi ở Trung Quốc? Giống như có vài chưởng môn chưa qua cửu đẳng, còn phải gọi giáo chủ một tiếng tiền bối.
Xa Thiên nịnh bợ nói.
-Đừng nói nhảm.
Tông Vô Thu hiển nhiên không thể để mình bị đẩy vòng vòng, nhưng Xa Thiên nắm rõ tính khí của Tông Vô Thu. Tuy nói ông ta không nghe ‘nói nhảm’ nhưng nếu như anh không nói những câu ‘nhảm nhí’ này ông ta thật sự sẽ tức giận.
Anh nói, ông ta bảo anh ‘nói nhảm’. Anh không nói ông ta sẽ tát anh. Vì không muốn chịu cái tát đấy Xa Thiên đương nhiên bất chấp mạo hiểm nói những lời nhảm nhí để lấy lòng ông ta.
-Tuy nhiên, Cung Thu thật đúng là hao tổn nội khí. Chưởng thứ nhất được xuất ra lại là tuyệt kỹ giữ nhà ‘Xà Vương vẫy đuôi’ của Ngũ Độc Giáo. Chiêu này cậu đã lĩnh qua chưa?
Tông Vô Thu nhìn Xa Thiên.
-Đã lĩnh giáo rồi, năm ngoái, mẹ kiếp, tôi đã chạm mặt với Hồng Xà, thủ hạ của Cung Thu của Ngũ Độc Giáo. Lúc đó chạm mặt nhau ở dưới núi.
Chúng tôi lập tức so đấu, giáo chủ, người cũng biết tôi đạt tới cửu đẳng Đại Viên Mãn, kém chút nữa đạt tới thập đẳng rồi.
Độc công của Hồng Xà rất lợi hại, tuy nhiên thuật Khinh Thân Đề Túng của lão tử lợi hại hơn anh ta nhiều. Độc của anh ta căn bản là không dìm nổi tôi.
Người này cũng không biết từ khi nào bỗng nhiên đạt được thực truyền của Cung Thu. Sau khi đấu đến chiêu thứ năm mươi, người này đột nhiên nhảy lên không trung. Tôi còn tưởng anh ta lại muốn lấy độc ra đùa giỡn, đang định vọt về đằng sau anh ta.
Không ngờ người này đột nhiên chuyển động trên không trung, chân kia đột nhiên xoay ngược phương hướng, nhất thời không kịp dự phòng, bị anh ta đá cho một cước.
Tôi thiếu chút nữ hôn mê bất tỉnh tại chỗ, xương sườn bị gãy hai cái. May là khinh công của tôi lợi hại, vội vàng truồn mất.
Sau đó người kia ở đằng sau đang cười cái gì đó‘Xà vương vẫy đuôi’. Chẳng lẽ ‘Xà vương vẫy đuôi’ là một trong những tuyệt chiêu của bọn họ.
Tuy nhiên, trước khi tôi lẩn trốn vẫn thưởng cho người này một phi tiêu ghim đúng vào lưng, nghe nói anh ta cũng bị tổn thương chút ít.
Xa Thiên vẻ mặt tức giận, sắc mặt đỏ lên nói, vì người này cảm thấy có chút mất mặt. Cuối cùng nói thêm câu kia rõ ràng có chút gượng ép, tìm chút sĩ diện mà thôi.
-Đúng vậy, đó chính là một trong những tuyệt kỹ của họ, ‘Xà vương vẫy đuôi’, kỳ thật chiêu này năm đó chúng tôi luyện thành công rồi. Đáng tiếc một người đã chết của Ngũ Độc Giáo kia đem dấu tuyệt kỹ đi, tổ tiên chúng tôi không lấy về được.
Chiêu Xà vương vẫy đuôi, cậu nghe tới cái tên này liền biết, giống như rắn, phía trước bất động mà phần động chính là cái đuôi. Người đương nhiên không có đuôi, mà dùng chân thay cho cái đuôi rắn.
Khi đang công kích anh, anh thấy anh ta đang hướng về mặt anh, mà anh chuyển về phía sau hoặc bên cạnh anh ta thì xui xẻo rồi. Liền trúng kế, chân kia đột nhiên đổi hướng khác thường qua đá gãy chân người, thật sự bất ngờ, không kịp đề phòng.
Lúc đó chiêu thứ nhất Cung Thu ra chính là chiêu ấy, tương đối độc. Tôi cũng quá khinh thường rồi, vốn nội khí của lão già kia mạnh hơn tôi một chút. Cho nên muốn vọt sang bên cạnh để thăm dò ông ta một chút.
Nào dè bị ông ta đạp cho một cước. Lúc đó đau đến mức bố mày suýt nữa gọi mẹ.
Sau đó lại so đấu hai chiêu, thoáng cái đã hao tổn năm phần sức lực, cho nên ,về sau khi đấu với cô gái búp bê Đàm Tiếu Tiếu kia sau nửa giờ đồng hồ vì nội khí không đủ nên trúng độc của cô ta.
Người phụ nữ kia. Vẻ mặt tươi cười, nhưng tôi cũng lại không để coi ra gì. Tùy tay xuất một chưởng Mãnh hổ rời núi.
Không ngờ người phụ nữ kia đột nhiên há mồm, một luồng khí từ cơ thể phun ra. Cũng không nhìn ra màu gì. Tôi nhất thời sửng sốt vốn nghĩ rút lui, tuy nhiên, rút lui thì chẳng phải là để lão thất phu Cung Thu kia chế giễu à.
Cho nên, chưởng lực của tôi càng mạnh hơn, chính là muốn dùng nội công quét sạch chất độc trong miệng cô ta phun ra.
Không ngờ độc này không thể quét hết, hơn nữa dính vào nội khí của tôi, đột nhiên truyền đến bàn tay tôi. Tôi-cao thủ thập nhất đẳng nào ngờ bị độc của một người phụ nữ mới ngũ, lục đẳng dính vào người.
Lúc ấy cảm giác bàn tay tê dại đau nhức, Xa Thiên, anh nghĩ xem, bàn tay này của tôi có thể ngập trong độc luyện từ mấy chục năm. Nó không ngờ cũng bị trúng độc.
Độc của người phụ nữ kia còn đúng là lợi hại. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của tôi, Cung Thu cười lớn nói:
-Thế nào Tông Tiểu Thu. Ông ta gọi tôi là Tông Tiểu Thu. Ngay một nữ nha đầu của Ngũ Độc Giáo cũng đấu không lại còn dám đấu với ta. Mau cút về mà khóc đi.
Tôi lúc ấy thiếu chút nữa tức nổ phổi, chưởng thứ hai liền xuất ra. Tuy nhiên cảm giác sức lực không bình thường, bàn tay càng bị tê dại.
Tôi nhìn Cung Thu, hiểu được điều lão già này nói. Xem ra là muốn kích tôi thi triển toàn bộ lực khiến độc phát tác nhanh hơn.
Tôi hiểu rồi, khẩn trương nghiêng người lui trước. Bằng không lần đó tôi về không được. Cung Thu giống như có lòng tốt để tôi quay về, một khi độc tố phát tác, lại thêm Cung Thu nữa thì tôi chết chắc.
Sau khi về tới Tổng Đà tôi đã nghiên cứu rất nhiều, đã bỏ ra một năm mới có thể ép độc vào lòng bàn tay.
Cậu xem, bàn tay của tôi vốn không phải màu trắng, giờ trong lòng bàn tay còn một khối nhỏ như đậu tương màu tím ban, chính là dương độc của nữ tử Đàm Tiếu Tiếu để lại. Phỏng chừng muốn bài trừ hoàn toàn độc phải một hai năm nữa.
Sau đó tôi suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu, độc này tuyệt đối không thể lấy đi mạng sống của tôi. Căn bản chính là mưu kế của Cung Thu, sau khi ta trúng độc có phải sẽ chỉ nghĩ tới việc trừ độc mà không để tâm tới việc đột phá cảnh giới nữa không.
Tuy nhiên, may là vận khí của tôi tốt, đến giờ còn đạt đến thập nhị đẳng Đại Viên Mãn. Chỉ có điều độc trong lòng bàn tay tay tôi vẫn chưa hoàn toàn được trừ khử.
Tôi chỉ có thế ép nó như vậy thôi, tuy nhiên, độc này muốn phát tác cũng không làm gì được tôi. Tôi vốn không cho nó cơ hội.
Cho nên, mấy năm trước đây tôi luôn tìm pháp môn giải độc. Mà việc gặp được hai chị em Tài Nhạ khiến hai đôi mắt tôi tỏa sáng,
Tông Vô Thu nói đến đây đột nhiên cười, vẻ mặt kỳ lạ.
-Lẽ nào cơ thể của chị em Tài Nhạ có thể giúp giải trừ độc trong lòng bàn tay của Giáo chủ, cái này có vẻ như không thể nào, làm sao có thể? Hai chị em cô ta tôi thấy ngay võ công cũng không biết chứ đừng nói là nội khí. Thuần túy chỉ là hai người con gái bình thường, chỉ là nhan sắc tuyệt đỉnh thôi.
Xa Thiên thật sự không rõ, vẻ mặt mơ hồ vô cùng.
-Hahaha...
Tông Vô Thu cười phá lên.
Sau khi uống xong ngụm trà rồi nói:
-Là cậu nhìn không ra, tuy nhiên, Xa Thiên, cậu là do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Cũng coi như là con rể của tôi. Từ nhỏ căn cốt của cậu tốt, cho nên ba mươi mấy tuổi đã đạt đến cửu đẳng Đại Viên Mãn, là thiên tài trong luyện công.
Không ngại nói cho cậu biết, cơ thể của hai chị em này rất tinh xảo. Khi tôi đi Nga ngẫu nhiên phát hiện ra. Tôi thử một chút, thi triển một ít độc cho vào trong bát của hai chị em cô ta, đã xảy ra chuyện kỳ lạ.
Cơ thể của hai chị em này không ngờ trời sinh có thể giấu độc, mặc dù nói tôi thi triển chút độc kia các cô ấy không chết, nhưng ít nhất cũng phải choáng váng một chút có đúng không?
Các cô ấy không ngờ cơ thể dường như không sao, hồi đầu tôi vẫn cho rằng các cô ấy là cao thủ giải độc, sau này sau trải qua mấy lần thử mới biết vốn không có chuyện như vậy.
Tôi lập tức về Tổng Đà lật tìm sách của tổ Cung mới biết cơ thể của hai chị em này thuộc vào loại ‘Cơ thể thiên độc’.
Thì ra là trời sinh cơ thể có thể giấu độc thanh độc. Tuy nhiên cơ thể của Tài Thanh còn rất kém, Tài Nhạ mới chính là ứng cử viên số một.
-Thiên độc thân thể, cái này có tác dụng gì?
Xa Thiên vẫn nói, giống như một học sinh tiểu học ham học hỏi nhìn hỏi thầy giáo.