Quan Thuật

Chương 1526: Chương 1526: Hắn đáng chết




Buổi chiều cùng ngày Kiều Viên Viên gọi điện thoại đến tỏ vẻ cảm ơn. Chính tư lệnh Kiều Hoành Sơn cũng gọi điện thoại đến, tuy nói không nói gì cảm ơn nhưng Diệp Phàm hiểu ý tứ của y.

Mà Kiều Viễn Sơn vẫn kiên quyết không bỏ qua thể diện được. nhưng thật ra không lên tiếng. Tuy nhiên Kiều Hoành Sơn mời Diệp Phàm nói là mẹ Kiều Viên Viên mời Diệp Phàm đến nhà họ Kiều chơi.

Diệp Phàm hiểu đây là nhà họ Kiều bắt đầu thừa nhận thân phận của chính hắn. Mẹ của Kiều Viên Viên ra mặt thật ra chính là thay mặt Kiều Viễn Sơn đồng ý. Chỉ có điều Kiều Viễn Sơn có chút tức giận với Diệp Phàm nhất thời không bỏ được sĩ diện nên đi đường vòng mời qua người khác thôi.

Nếu nhà họ Kiều phát ra tin tức, Diệp Phàm quyết định đến nhà họ Kiều một chuyến. Dù sao, thật muốn khuyến khích Viên Viên bất hòa với người trong nhà, về sau trong lòng Kiều Viên Viên đối với hắn không thoải mái. Làm người phụ nữ của mình vì mình khổ tâm, đây không phải là phong cách của Diệp Phàm.

Hơn nữa, Diệp Phàm cũng quyết định, lần này đưa Hà Nghi Viễn đi cùng. Thử một chút thái độ của người chuẩn bị làm cha vợ. Nếu Kiều Viễn Sơn đồng ý gặp thì việc của Hà Nghi Viễn liền xong.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có chuẩn bị, nếu Kiều Viễn Sơn không quan tâm đến hà nghi viễn, Diệp Phàm sẽ tìm cho Hà Nghi Viễn ông chủ khác. Ví như nhà họ Phí ở Bắc Kinh, nếu không thì nhà họ Phượng, thậm chí đến nhà họ Triệu cũng được. Còn có một việc, đó là việc của thuyền chính học đường.

Diệp Phàm tính toán từ trên xuống dưới, hệ thống quân đội, phục tùng lãnh đạo nhanh hơn trong cơ quan chính quyền. Quân lệnh như sơn là như thế. Đến lúc đó chỉ cần tưởng quân Trần Trung Thắng gật đầu, chẳng lẽ Khâu Thiếu Thông còn dám túm đầu không khuất phc. Nếu như đi tìm Khâu Thiếu Thông, hắn còn muốn đi tìm Trần Trung Thắng. Từ đuôi đến đầu còn không bằng từ trên xuống dưới, đôi khi cách này so với cách bình thường dùng hiệu quả hơn.

-Tư lệnh, chẳng lẽ cứ như vậy?

Ngô Huy Cần vẻ mặt khó chịu, nhìn Hồ Trung Minh. Từ khi giao ước phá nhà đươc ký kết, người này cảm thấy mất hết mặt.

-Không phá đi chắc chắn là không được, phá đi đi.

Sắc mặt tư lệnh Hồ u ám khoát tay áo.

-Chúng ta kéo dài cũng có thể làm bọn họ kéo dái, tôi nghe một tin tức. Nói là cấp trên có chút ý kiến với khu Hồng Liên. Nếu trong hai năm không làm được , khu Hồng Liên sẽ thành lịch sử. Chúng ta kéo dài xem bọn họ làm thế nào?

Ngô Huy Cần nói.

-Cậu kéo dài được hai năm sao? Vô nghĩa, việc này không phải cậu không biết, tư lệnh Mai lên tiếng, trong vòng ba ngày đã thu phục việc này. Nếu trong vòng ba ngày sau khi ký giao ước mà không khởi công, dấu mặt Mai Trường Phong vào chỗ nào. Huy Cần, Mai Trường Phong là lãnh đạo của chúng ta. Cánh tay, khuỷu tay gạt người hiểu chưa? Vả lại, nhà họ Mai ở Bắc Kinh còn có người chống, người ta là uy viên quân ủy, ủy viên cũng không phải là bùn ướt.

Hồ Trung Minh bực mình nói.

-Ôi… con mẹ nói, lãnh đạo lớn đè chết người. Tư lệnh là thiếu tướng, y cũng là thiếu tướng, không phải là một phó Tư lệnh của quân khu Lĩnh Nam sao?

Ngô Huy Cần khá phẫn nộ, nhìn tư lệnh Hồ một cái, còn nói thêm:

-Tư lệnh, việc này có phải có cái gì đó không?

-Có chắc chắn là có, Mai Trường Phong lần này xuống dưới thái độ rất cứng rắn mạnh mẽ, căn bản là ép tôi. Y là lãnh đạo, cậu nói quân lệnh này có thể không chấp hành sao? Cậu thấy không, vì ép tôi phá nhà, còn rút riêng mấy trăm vạn cấp xuống, sao lại hào phóng như tế, tính toán chu toàn lắm.

Tư lệnh Hồ lạnh giọng hừ nói.

-Diệp Phàm xem ra có chút năng lượng. Không ngờ có thể giải quyết Mai Trường Phong, người này rốt cuộc lai lịch như thế nào?

Ngô Huy Cần hừ nói.

-Lai lịch cái rắm, chỉ là đi ra từ huyện Cổ Xuyên lăn lộn một chút thôi. Chắc là có quan hệ với Thiết Chiêm Hùng mới thông được nhà họ Mai thôi.

Tư lệnh Hồ hừ nói, hung hăng bóp đầu mẩu thuốc lá dí vào gạt tàn.

-Thiết Chiêm Hùng, là y ?

Phó tư lệnh Ngô lập tức kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngẩn.

-Hẳn là y, trước kia nghe anh Thang Thành nhắc đến. Nói là hắn và Thiết Chiêm Hùng là anh em kết nghĩa. Lão Thiết rất quan tâm đến cậu em, người ta mệnh tốt.

Tư lệnh Hồ nói.

-Mặc dù là Thiết Chiêm Hùng, hiện tại ảnh hưởng đối với quân đội cũng không nhiều. nhà họ Mai ở Bắc Kinh làm gì nể mặt Thiết Chiêm Hùng. Việc này có phải có chỗ khác?

Hồ Huy Cần có quan điểm khác.

-Con gái của tư lệnh Mai trước kia vào Báo Săn cũng là địa ủy Thiết Chiêm Hùng chiếu cố. Xem ra lúc này Thiết Chiêm Hùng nợ y khoản nợ ân tình thôi. Mặc kệ là quan trường hay quân đội, ân tình đều là nợ.

Anh không đáp ân tình của người ta, lần sau người ta không để cho anh nợ ân tình. Chờ anh rơi xuống trên tay y, thì mọi việc khó khăn.

Dù sao trong vòng luẩn quẩn này, khắp nơi đều có liên quan với nhau. Anh nợ tôi tôi nợ anh. Cứ nợ như vậy cuối cùng đến hình tam giác.

Tư lệnh Hồ thở dài, thật ra y thật sự buồn bực. Chính mình đường đường là ủy viên Tỉnh ủy, không ngờ bị Diệp Phàm gà mờ đánh bại. Việc này, tư lệnh Hồ tuyệt đối cũng không nhẫn được.

-Vậy cứ như vậy thôi sao?

Ngô Huy Cần vẫn không cam lòng.

-Không tính được.

Tư lệnh Hồ đột nhiên ra tay, nện một quyền trên bàn làm việc. Bàn run lên một lát mới yên lặng.

Văn phòng của Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên.

-Lần này lão Cố xuống ngựa, thật sự là đáng tiếc, ôi… Chỉ vì cho cậu em vợ một chút ưu đãi mà làm mình thành đồng phạm. Lúc trước đề bạt y lên mất rất nhiều công sức, không thể tưởng tượng được ngồi chưa ấm chỗ đã ngã.

Trưởng ban thư ký tỉnh Kiều Chí Hòa vẻ mặt buồn bực nói. Quan hệ giữa y và Cố Tắc Phi không tệ lắm.

-Ưu đãi nhỏ, nhà nước vì việc này tổn thất mấy ngàn vạn. Thật khốn khiếp, bùn lầy không hơn tường.

Phí Mãn thiên không kìm nổi mắng một câu.

-Ừ, lão Cố cũng là hồ đồ. Tuy nhiên, Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không thể bắt lấy điểm đó không tha. Việc như vậy, trong nước chúng ta hiếm sao? Việc này có phải có người muốn xảy ra chuyện không? Lúc trước nghe nói khi Lão Cố bị gọi lên Ủy ban kỷ luật tỉnh hỏi ý, Chủ tịch tỉnh Yến đã gọi điện thoại đến muốn nghe báo cáo. Sau đó Hạ Hải Vĩ báo cáo qua với y, y liền yêu cầu kiên quyết nghiêm trị không tha. Đồng chí Xuân Lai tính toán chu toàn thật.

Kiều Chí Hòa hừ nói, tay khẽ búng tàn thuốc.

-Y không đánh mới là lạ.

Phí Mãn Thiên hừ một tiếng, cau mày ngẫm nghĩ một chút, nói.

-Việc này lúc trước là ai điều tra ra ?

-Chủ nhiệm Thiết chưa nói sao?

Kiều Chí Hòa hỏi.

-Y nói là y cố gắng hết sức, đối với đồ sâu mọt lớn này nhất định phải bắt. Lúc đó chỉ là vì hỏi ý một chút, không thể tưởng tượng được Cố Tắc Phi đớn hèn như vậy, lập tức nói hết mọi việc. Lần này bị bắt cũng xứng đáng, xuẩn ngốc.

Phí Mãn Thiên hừ nói, thiếu chút nữa cắn răng. Việc này cũng khó trách y vì đẩy Cố Tắc Phi lên nhà họ Phí cũng ra sức, không thể tưởng tượng được mới mấy tháng đã xuống ngựa. Nhà họ nhất thời thành trò cười trong mặt người ngoài.

-Nghe nói không phải.

Kiều Chí Hòa lắc đầu.

-Chẳng lẽ có một người khác?

Phí Mãn Thiên thản nhiên nhìn Kiều Chí Hòa một cái. Đối với những chi tiết nhỏ y cũng không có nhiều hứng thú.

-Vâng, hẳn là Hạ Hải Vĩ. Nghe nói chuyện này y luôn luôn đôn đáo. Hơn nữa nguyên nhân của việc này tôi có hỏi thăm qua. Nghe nói là bởi vì phòng xử lý tỉnh không phê duyệt quy hoạch phát triển khu Hồng Liên mà gây nên.

Kiều Chí Hòa cố gắng làm tốt thân phận đại quản gia của Tỉnh ủy đối với Phí Mãn Thiên.

-Khu Hồng Liên, không phải là đồng chí Diệp Phàm sao?

Phí Mãn Thiên giật mình, không thể tưởng được việc rối loạn này là do ranh con Diệp Phàm muốn gây ra. Phí Mãn thiên vừa buồn cười vừa tức giận.

Lần trước hắn khiến tư lệnh Hồ phải ngậm bồ hòn, Phí Mãn Thiên được lợi khá hài lòng. Lần này không thể tưởng tượng được đâm một cái sọt lớn như vậy. Người làm cho nhà họ Phí mất mặt không ngờ vẫn là người này. Thật sự thành cũng tại Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà.

-Đúng, Hạ Hải Vĩ trước kia ở Đức Bình cùng phe với Diệp Phàm. Hơn nữa quan hệ giữa hai người khá tốt. Lúc đó ở Đức Bình một số cán bộ lớn xuống ngựa, về danh nghĩa là do Hạ Hải Vĩ làm nhưng thật ra người khởi xướng là Diệp Phàm. Việc ấy lúc đó cháu trai bên ngoại tôi cũng tham gia cho nên biết rõ.

Kiều Chí Hòa nói.

-Cậu nói là Cố Tắc Phi ngăn phòng xử lý tỉnh phê duyệt quy hoạch sống Hồng Liên? Về sau Diệp Phàm ra tay giật dây Hạ Hải Vĩ mới làm sự việc ra như thế?

Phí Mãn Thiên hừ nói.

-Sự thật là như vậy, nghe nói việc sông Hồng Liên trước đó Giám đốc Hà Nghi Viễn ở phòng xử lý tỉnh đã thông qua. Sau không biết sao lại thế này, lão Cố đi họp ở Bắc Kinh về phủ quyết, gửi thông báo chính thức.

Yêu cầu sông Hồng Liên ngừng thi công. Phải đợi phòng xử lý thông qua mới có thể tiếp tục thi công. Việc này xem ra Hồng Liên cũng không thể kéo dài nổi.

Cho nên Diệp Phàm ra tay Không thể tưởng tượng được lão Cổ, một lãnh đạo cấp Phó tỉnh lại chết trong tay một người thanh niên. Bí thư, thật sự là “Hậu sinh khả úy”.

Tuy nhiên, chuyện lão Cố lần này cũng không thể chỉ nói thế. Nói như thế nào nữa thì anh và Diệp Phàm mặc dù có chút mâu thuẫn cũng không thể lấy chuyện của hơn một triệu dân Hồng Liên để đánh lén người khác có phải không?

Anh như vậy cũng là ép Diệp Phàm có phải không? Cuối cùng bị người ta đánh lén.

Kiều Chí Hòa cuối cùng cũng nói vài lời hay vì Diệp Phàm. Bởi vì cháu ngoại Kiều Chí Hòa Túc Nhât Tiêu quan hệ với Diệp Phàm khá tốt.

Bình thường cũng nghe Túc Nhât Tiêu nói về việc này. Cho nên, khách quan cũng vì Diệp Phàm nói mấy lời hay. Đương nhiên, nếu Cố Tắc Phi hiện tại không ngã, Kiều Chí Hòa sẽ nói khác. Đây gọi là hạ khi bỉ nhất thời, lời nói cũng khác.

-Cố Tắc Phi, y đáng chết.

Phí Mãn Thiên hừ một tiếng.

Buổi tối, Diệp Phàm vừa mới tan tầm, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Thuần Thần huyện Ngư Dương.

-Bí thư Diệp đã lâu không gặp, ha ha, trước tiên chúc mừng anh thăng chức.

Tiếu Thuân Thần nhiệt tình nói.

-Đúng vậy, xa Ngư Dương cũng đã nhiều năm. Tuy nhiên, tôi cũng phải chúc mừng anh. Hiện tại chủ trì công tác của Ngư Dương, cũng là lãnh đạo lớn địa phương.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng rõ ràng.Xem ra Tiếu Thuân Thần gọi điện thoại chính là vì người em họ Tiếu Kỳ. Tiếu Thuân Thần gọi Phó giám đốc Sở Công an Tiếu Duệ Phong một tiếng chú. Tất nhiên con của Tiếu Duệ Phong là em họ của Tiếu Thuân Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.