- Được, chơi!
Huyễn Ma gào lên một tiếng, mủi lòng.
- Nói cách đi!
Diệp Phàm mừng thầm trong lòng. Trong lòng nói nếu đến lúc đó ông có không xong thì cũng không thể trách ông đây được. Tôi cố hết sức là được rồi.
- Vẫn theo như mê ảo trận chín ngày ở trong sơn động hôm đó, chúng ta là lấy độc trị độc. Chỉ cần bài trí của bọn họ không bằng ảo trận của chúng ta thì có thể công phá được.
Huyễn Ma nghiến răng nói.
- Người ta là do mười mấy cao thủ thoát thần làm ra, chúng ta ở đây chỉ có Thiên Đao là tới bán niệm khí, thêm vào đó là vài người tiên thiên và bán tiên thiên, dùng thế quái nào được?
Diệp Phàm có chút coi thường, không ngờ cách mà Huyễn Ma nghĩ lại là cách này.
- Vậy thì sao, bọn họ đều đã chết hơn 1000 năm rồi. Theo thời gian và khí hậu thay đổi, uy lực của ảo trận này nhất định là đã giảm đi không ít.
Hơn nữa, các người là người sống, nội khí dồi dào. Còn lão ma ta sử dụng một nửa hồn khí để đánh cuộc.
Ngày đó hả, chỉ cần dùng một thành mà thôi. Đánh cuộc!
Huyễn Ma dường như khí khái trở lại.
- Thiếu chút nữa là nhốt tất cả chúng ta ở bên trong. Lần này lấy công chuộc tội, đánh cuộc!
Diệp Phàm nói xong, cho mọi người đứng vào vị trí.
Không lâu sau, khối không khí mạnh mẽ đã được hình thành ở trong lớp sương mù dày đặc.
- Xuất thương, diệt ảo ảnh!
Giọng nói của Huyễn Ma vang lên ngân vang trong không trung, đám người Diệp Phàm toàn lực tấn công.
Một luồng lửa màu xanh từ trong diệt hồn thương phóng vào trong hồ, theo chỉ điểm của Thiên Đao đi xuyên qua lớp sương dày đến vị trí cánh cửa.
Đám sương mù ban đều hơi chuyển động, sau đó bay loạn lên, giống như gặp phải gió lốc.
Tình hình này liền làm kinh động người của Đường Thủ đạo.
Nhưng đã có Akiyama Linyifu và Phí Thanh Sơn cùng hợp lực bắt hết người ở bên hồ. Không lâu sau, một cách cửa hình nửa vòng tròn từ từ lớn dần.
- Tại sao lại là nửa vòng tròn?
Thiên Đao nói.
- Vốn là hình gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình vuông. Vừa rồi bốn người chúng tôi hợp lực mở ra là hình vuông.
Thiên Đao nói.
- Đừng nói nhiều nữa, mau lên đi, nếu không thì sẽ đóng lại mất!
Huyễn Ma giục. Diệp Phàm lập tức đi vào, những người khác cũng đi theo.
Mấy người vừa mới đi vào thì cánh cửa nửa hình tròn khép lại. Từ bên trong nhìn ra lại có thể nhìn thấy rõ tình hình ở bên ngoài.
- Bọn họ có thể nhìn thấy chúng ta không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thấy được thì ảo ảnh trận này còn có tác dụng quái gì. Đi thôi, bọn chúng không nhìn thấy chúng ta. Nhưng chúng ta lại có thể thấy bọn chúng. Đây là điểm lợi hại của ảo ảnh công phu.
Thiên Đao nói, đi về phía trước.
Mấy người phát hiện ra, nơi này đúng là hình một cái khe núi. Ở giữa lõm xuống khoảng hơn 30 thước.
Trong này còn có các loại cây cối hoa cỏ, một đám sương mù nhàn nhạt bao phủ khiến cho toàn bộ nơi này tràn ngập không khí huyền bí.
- Nơi này thật là đẹp, giống như là tiên cảnh vậy.
Hồng Tà hưng phấn sờ những bông hoa ngọn cỏ ở đây. Đi một lúc, Thiên Đao nói Bao Nghị dừng lại.
Diệp Phàm vừa đi lên phía trước thì thấy liền ngây ngẩn cả người. Hồng Tà cũng không khác mấy. Vì phía trước có một bàn thờ rất lớn, bàn thờ này lại có hình một nửa hình tròn.
Chỉ dùng những tảng đá hoa cương màu đen thật lớn xếp thành. Hơn nữa, tay nghề rất thô, thậm chí còn chưa mài dũa, nhìn từ xa thì chỉ giống như một đống đá mà thôi.
Nhưng trên đó lại có một pho tượng đá. Bởi vì pho tượng đá này khiến cho Diệp Phàm nhớ tới tượng đá ở trên đảo thủy tinh.
Người ở trên tượng đá có nét giống với ngoại hình của tổ tiên của Đường Thủ đạo Thôn Dã Nhất Phu. Bởi vì trước đây đã từng gặp Thôn Dã Nhất Phu nên cả Diệp Phàm và Hồng Tà đều kinh ngạc.
- Đây là tượng thờ của tổ tiên Đường Thủ đạo Thôn Dã Nhất Phu.
Thiên Đao cung kính ba quỳ chính gõ nói, trong miệng lẩm bẩm niệm gì đó.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều kính trọng tổ tiên. Cho nên cũng không ai bảo Thiên Đao nói lại xem ông ta niệm cái gì.
- Ông có thể khẳng định đây là một pho tượng đá sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có, ta đã từng chạm vào, tay rất lạnh.
Thiên Đao nói.
- Tám cây đại thụ ở xung quanh pho tượng này chính là gỗ Tuyết Nham đúng không?
Diệp Phàm chỉ xung quanh nói.
- Đúng vậy. Nhưng đừng nhìn dáng vẻ to lớn của nó. Trên thực tế, hữu dụng nhất của cây gỗ Tuyết Nham chính là chính giữa của thân cây, đó mới là gỗ Tuyết Nham thật sự. Còn thân cây và cành cây thì không có tác dụng.
Thiên Đao nói.
Diệp Phàm phát hiện ra, cành cây nhỏ nhất cũng to như cái thùng nước.
- Hình như bộ phận hữu dụng nhất của gỗ Tuyết Nham này lấy ra được rất nhiều gỗ?
Diệp Phàm chỉ vào một cây ở bên trái cao tới mười lăm mười sáu mét, hỏi.
- Ít nhất cây đó không phải là cậu thấy được rồi sao? Chính là cây bằng thùng nước kia. Hơn nữa, màu sắc hơi sẫm.
Đương nhiên, số cành cây còn lại cũng có tác dụng, nhưng không tốt như những càng nhỏ. Thông thường thì chỉ có thể đếm đến năm đầu ngón tay, nhiều hơn sẽ không có tác dụng.
Chỉ có thể dùng để làm củi.
Thiên Đao thở dài, đưa tay sờ những cây gỗ Tuyết Nham này.
- Chúng ta mang những cành nhỏ nhất trong tám cây này đi là được, đúng không?
Diệp Phàm nói, Thiên Đao không khỏi nhíu mày.
- Những cành còn lại cũng lấy đi đi. Thứ này càng có nhiều càng tốt. Sau này dùng để chế tạo binh khí cũng được.
Bao Nghị nói. Thiên Đao trợn mắt lên, hung hăng liếc Bao Nghị một cái.
- Không phải cứ đếm đến 5 là đều có thể dùng được sao? Mỗi cây lấy 5 cành đi.
Hồng Tà nói.
- Đủ rồi, các người đâu phải đang đi ăn trộm gỗ, căn bản chỉ là đang phá hủy Đường Thủ đạo.
Thiên Đao không nhịn được nổi giận.
- Trộm đồ còn để ý những thứ đó làm gì?
Hồng Tà cười lạnh nói.
- Cành nhỏ nhất ít nhất phải trăm năm mới có thể lớn được, cành khác thì cũng phải 50 năm. Các người lấy đi hết rồi thì không phải là toàn bộ Đường Thủ đạo tiêu rồi sao. Làm người không nên quá đáng, sẽ có ngày phải hối hận.
Thiên Đao hừ nói.
- Ngươi còn nhớ tới Đường Thủ đạo để làm gì, nghĩ xem bọn họ đối xử với ngươi như vậy, nếu không có bọn ta thì ngay cả mạng sống ngươi cũng không còn. Bây người ngươi phải trở thành người của Diệp Phàm, không liên quan gì tới Đường Thủ đạo. Chúng ta không phá hết đi đã là tốt lắm rồi.
Hồng Tà hừ lạnh nói.
- Hồng Tà, đừng nói như vậy. Chúng ta lấy một cành là được rồi. Ngay cả bọn trộm cướp cũng còn biết để lại cho người đời sau một ít. Huống hồ chúng ta những người ở đây đều hiểu được đạo lý làm người.
Diệp Phàm nói.
- Coi như ngươi thắng.
Hồng Tà lầm bầm nói, cầm con dao lên chặt.
Mấy người cùng nhau bắt tay vào làm, không lâu sau đã chặt được một đống.
- Cắt bỏ toàn bộ bên ngoài, chỉ lấy ở bên trong giữa cành. Đó mới chính là gỗ Tuyết Nham thật sự.
Thiên đao nói.
Những cành gỗ Tuyết Nham to như thùng nước sau khi bỏ bên ngoài còn lại bằng miệng bát, sau đó mọi người cắt thành từng đoạn dài khoảng 1m rồi cho vào trong bao tải.
- Chúng ta thành tiều phu hết rồi.
Bao Nghị cười hì hì nói. Vì mỗi người đều được phân cho một bó to bằng thùng dầu.
- Ôi, lão tổ tông, Thiên Đao bất lực, thật là có lỗi.
Thiên Đao hướng về phía pho tượng Thôn Dã Nhất Phu vái.
- Làm gì vậy, đi nhanh lên. Ngươi xem, bên ngoài có mấy trăm người vây quanh, ngay cả súng họ cũng có. May mà không nổ súng, nếu không ảo ảnh này có lẽ cũng không ngăn được súng đạn?
Tiêu Dương Thiên hơi nóng nảy. Bởi vì tình hình ở ngoài rõ ràng ở trước mắt.
- Sợ chết hả, súng đạn à, một chưởng của lão phu có thể tiễn họ đi Tây Thiên.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Hừ, không sợ cướp, sợ nhất là kẻ trộm ở trong nhà.
Lúc này, một giọng nói vang lên, vẫn là dùng tiếng Nhật.
- Ai đang nói?
Hồng Tà kêu lên.
- Không phải ta.
Thiên Đao và Akiyama Linyifu đều nói.
Thấy mọi người đều nhìn sang, người còn lại biết tiếng Nhật là Diệp Phàm cũng vội nói:
- Tôi không nói.
Rầm một tiếng.
Thiên Đao bị một cái tát bay đi tới hơn 20m, ngã lăn ra, thổ huyết.
Diệp Phàm run lên, nói to:
- Là tượng đá làm. Đi mau!
- Một đám tặc tử. Hôm nay sẽ cho các ngươi đi cùng với Thôn Dã Nhất Phu ta. Đúng lúc ta đang thiếu vài người phục vụ.
Lúc này, những cành cây vừa bị chặt từ tám cây gỗ Tuyết Nham đột nhiên hơi động đậy, từ đó phát ra từng luồng ánh sáng màu xanh, ánh sáng đều đi về phía tượng đá.
Còn tượng đán đột nhiên hơi di chuyển. Trong nháy mắt, khuôn mặt của tượng đã dường như bị lột ra. Trên không trung đột nhiên tối đen, sau đó ngưng tụ thành thân thể của Thôn Dã Nhất Phu.
- Đầu tiên là từ nội tặc.
Toàn bộ giọng nói đó của Thôn Dã Nhất Phu đều bị vọng lại. Thôn Dã Nhất Phu chỉ một ngón tay về phía Thiên Đao.
Thiên Đao định tránh khỏi ngón tay đó. Nhưng chưa kịp tránh thì cánh tay phải của Thiên Đao bị đâm thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra, ướt đẫm quần áo.
Mọi người nhất thời hoảng sợ. Thiên Đao là cao thủ bán niệm khí mà còn không địch lại được với một ngón tay của người ta.
Tượng đá lại giơ một ngón tay nữa về phía Thiên Đao.
- Tấn công!
Diệp Phàm hét lớn. Tất cả mọi người đều cầm binh khí hướng về phía Thôn Dã Nhất Phu ở trong không trung. Tức khắc, đất đá mù trời, nội khí đó giống như sơn nhạc bay về phía Thôn Dã Nhất Phu.
Lạch cạnh…
Một âm thanh giòn vang. Toàn bộ đám người Diệp Phàm bị ăn một cái tát của Thôn Dã Nhất Phu, bay đi tới mấy chục mét, mũi mồm đều chảy máu.
- Lão tử liều với ngươi. Tổ tông thì sao. Ngươi cũng chỉ là một lão tặc. Người muốn giết ta đều phải chết!
Thiên Đao dường như phát điên, nhặt một cành cây ở dưới đất ném về phía tượng đá.
- Hừ!
Tượng đá hừ lạnh một tiếng, khom ngón tay búng ra. Năng lượng của Thiên Đao mạnh như vậy mà trong tức khắc hóa thành vô hình.
Còn Thôn Dã Nhất Phu giang hai tay ra. Thiên Đao bay về phía ông ta như một mũi tên.
Diệp Phàm nhanh chóng bắn dây sắt về phía trước để cuốn vào thắt lưng của Thiên Đao kéo lại. Nhưng, đạo lực đó quá mạnh mẽ.
Hồn khí của Thôn Dã Nhất Phu cười lạnh một tiếng. Diệp Phàm mặt đỏ bừng, ngay cả chính mình cũng bay về phía Thôn Dã Nhất Phu.
Hồng Tà nhìn thấy vội chạy tới giữ Diệp Phàm lại. Đám người Tiêu Sắt Nhất, Tiêu Dương Thiên cũng không dám chậm trễ, vội tới ôm lấy Hồng Tà. Phí Thanh Sơn, Akiyama Linyifu cũng đều chạy tới. Cứ như vậy, người đằng sau ôm eo người đằng trước giữ lại, giống như đang chơi kéo co.