Thế nào hả, lời nói của Vu Tây Dương tôi anh không nghe có phải không?
Vu Tây Dương vẻ mặt thối tha liếc xéo Diệp lão đại một cái, người thì tiến lên phía trước giơ xẻng lên dồn hết sức bổ xuống mấy bao cát để xây tháp nước. Vài tên cấp dưới ngu ngốc cũng bắt đầu giơ cuốc bổ xuống.
- Cút đi!
Diệp lão đại đá một cái, chiếc xẻng của Vu Tây Dương đã bay xuống nước. Diệp lão đại lại giơ tay kéo một cái, Vu Tây Dương có thể cảm nhận được người hắn sao có thể chịu được trận lôi đình của Diệp lão đại, người lập tức đứng không vững được nữa, ngã xuống đống bao cát bên cạnh.
Hắn ngã vào đống đất cát bịch một cái, lập tức khiến cả mặt lẫn toàn thân đều lấm lem bùn cát. Toàn bộ những người có mặt đều như hóa đá, ngơ ngác nhìn Diệp lão đại. Ở khu Đông Hồ không ngờ không có ai dám bước lên đỡ Vu Tây Dương đứng lên, chỉ sợ chọc vào Diệp lão đại thì cực kỳ đen đủi.
Thấy không ai đến đỡ mình dậy, Vu Tây Dương tím ruột lại, hôm nay thật mất mặt quá. Thằng nhãi này nóng mắt, giơ cuốc định bổ xuống đầu Diệp Phàm.
-Còn dám hành hung à, được lắm!
Chân Diệp Phàm nâng lên đá thẳng vào Vu Tây Dương một cú rất hiểm khiến cho thằng nhãi này lập tức ngã chổng vó. Chiếc cuốc kia cầm không chắc, lập tức bật lại đập vào chân, đau đến mức đồng chí lão Vu hét lên “A” một tiếng còn to hơn tiếng lợn bị chọc tiết.
-Còn không đỡ lão Vu đi, muốn đến đồn Công an thật phải không?
Diệp lão đại hét một tiếng, nháy mắt với Minh Huy một cái, vài cảnh sát bước đến cưỡng chế xốc Vu Tây Dương nhét vào xe cảnh sát.
Tuy nhiên, đồng chí lão Vu đã quải chân, luôn miệng mắng to. Chiếc xe cảnh sát hú còi lướt đi rồi. Vu Tây Dương vừa đi, đám viên chức còn lại của khu Đông Hồ nào còn dám chọc vào Diệp lão đại nữa, đều như rắn bị mất đầu lũ lượt đi hết.
Đương nhiên, Diệp lão đại ra tay cũng có chừng mực. Đồng chí lão Vu sẽ cảm thấy khá đau nhưng tuyệt đối sẽ không bị thương tổn vào xương cốt. Sau khi làm xong mấy việc này, Diệp lão đại đến bệnh viện thăm hỏi Vệ Sơ Tịnh, phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ là trán hơi bị rách da một chút.
- Bí thư Diệp, anh cần gì phải vì chúng tôi mà đối xử với Vu Tây Dương như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật bất lợi cho anh.
Vệ Sơ Tịnh nằm nghiêng trên giường, nói với vẻ mặt rất cảm kích.
-Ha ha, chỉ cần trong tâm tồn tại hai chữ chính nghĩa, chuyện khác tôi không để tâm đâu. Chuyện này là do Vu Tây Dương khơi mào trước, tôi ý mà, cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi phải không nào?
Diệp lão đại vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Mâu thuẫn bùng phát, sau này nếu còn muốn mượn kênh dẫn của sông Ngọc Diệp e rằng khó khăn rồi.
Vệ Sơ Tịnh vô cùng lo lắng nhìn Diệp Phàm một cái.
-Sông Ngọc Diệp là của toàn thể nhân dân Thủy Châu, không phải là của riêng mỗi khu Đông Hồ. Cứ yên tâm, việc cải tạo sông Hồng Liên của chúng ta sẽ không bởi vì vậy mà phải dừng lại đâu.
Diệp Phàm cười, nói an ủi Vệ Sơ Tịnh. Tiếp đó, hắn dặn dò mấy nhân viên hộ lý phải chăm sóc tốt cho Vệ Sơ Tịnh rồi cùng chồng của cô nói vài câu về đại viện chính phủ của Ủy ban nhân dân quận.
Chủ tịch quận Trương đã lập tức triệu tập các thành viên thương lượng biện pháp đối phó. Sau khi thống kê, may mắn đóng chặn cửa sông kịp thời, lượng nước đổ về sông Hồng Liên không đáng kể.
Vì thế tổn thất gây ra không phải là quá lớn. Những máy móc cỡ lớn chỉ bị ngập đến lốp dưới, những máy cơ giới như máy xúc thực ra cũng không bị tổn hại gì, ngày mai có thể tiếp tục làm việc.
Diệp Phàm bàn giao một số công việc xong, vừa nhìn đồng hồ thì đã sắp đến 11 giờ đêm, lúc này mới chợt nhớ đến cuộc hẹn với Tống Trinh Dao, vội vã lái xe hướng đến khu cánh đồng. Cũng không biết Trinh Dao đã đi chưa nhưng Diệp Phàm vẫn quyết định đi đến đó xem thế nào rồi tính tiếp.
Cánh đồng bên ngoài sông Tứ Trúc của Thành Đông vịnh Lưu Tinh đã ngả màu vàng, lúa đến tháng bảy thì thu hoạch, bây giờ đã gần tháng sáu nên coi như là đã chín một nửa. Mà xen kẽ trong cánh đồng lúa cũng có rất nhiều ruộng rau quả. Khi trời tối, có luống bị người ta xới lên lộ ra bên trong trồng dưa quả, rau củ.
Tuy nói là có ánh sáng từ ngọn đèn của tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy chiếu hắt ra, nhưng trong cánh đồng vẫn là một khoảng đen thẫm.
Diệp Phàm đi trong cánh đồng, dựa vào trí nhớ tìm kiếm nơi gặp gỡ trước đây, tính ra hẳn đã vài năm, cũng không biết chỗ đó có còn hay không.
Dựa vào trí nhớ mơ hồ, cuối cùng Diệp Phàm đã tìm được nơi đó, mấy năm trước chỗ hai người gặp vẫn là một mảnh cỏ xanh.
Bây giờ Diệp Phàm phóng đôi mắt chim ưng để nhìn, phát hiện không có người trên bãi cỏ, thay vào đó là một số loại cây cỏ như rau thơm trên mặt đất đang run rẩy theo làn gió nhè nhẹ. Còn Trinh Dao này thì tuyệt nhiên không thấy, đến bóng ma còn chẳng thấy chứ đừng nói đến bóng người.
Diệp lão đại vừa ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, thấy trăng rất tròn vì mới qua rằm không lâu. Diệp lão đại tràn đầy phiền muộn, buồn bực trong lòng, miệng không khỏi ngâm thơ với trăng:
-Trước cửa ngày này khi năm ngoái,
Khuôn mặt, hoa đào cùng hồng thắm
Bóng người không biết về chốn nào
Cỏ xanh vẫn cười đón gió xuân.
Trinh Dao, rất xin lỗi em, anh đã đến muộn. Mấy năm gần đây, em thực sự đã quá khổ rồi, haizz, phải chăng người nhà của em muốn gả em cho con cháu nhà quyền quý nào đó, gia đình quyền thế cao sang, bản thân không tự làm chủ được. Anh biết trong lòng em nhất định là rất khổ sở. Đến hôm nay, cảnh vật vẫn còn đây mà người đâu mất rồi…
-Hừ… Coi như là còn có chút lương tâm, thiệt thòi cho em ở đây đợi một người mãi đến bây giờ. Họ Diệp kia, anh không sợ em ở đây xảy ra chuyện gì sao?
Đột nhiên từ trong đám lúa xa xa vọng ra tiếng hừ lạnh quen thuộc của Trinh Dao.
- Trinh Dao… -
Tâm trí Diệp Phàm bị kích động, sải mấy bước dài tìm theo hướng âm thanh kia. Không ngờ lúc này đây, thằng nhãi này lại thi triển thuật di thân nhẹ nhàng như con chim lớn lao thẳng tới.
Phát hiện một bóng dáng cô độc đang cuộn mình lại như một chú ốc sên lớn trốn ở trong ruộng lúa, hình như đang sợ hãi đến mức run lên bần bật. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt của Trinh Dao vương đầy nước mắt.
- Trinh Dao!
Diệp Phàm trong lòng yêu thương đến cực độ, lập tức đưa tay ôm Tống Trinh Dao vào trong lòng, bế ra ngoài.
-Anh, anh không đến, em sợ, em sợ! Em sợ có người xấu thì biết làm thế nào? Chỉ một con chim bay qua em cũng sợ, chỗ này chỉ toàn một màu đen. Rắn, em… em còn không sợ. Em chỉ sợ có kẻ xấu đến làm hại em. Em đã nghĩ đến sẽ liều mình với hắn, anh…
Toàn thân Tống Trinh Dao run rẩy, giọng sợ run, dáng vẻ khổ sở khiến người ta tan nát lòng.
-Trinh Dao, anh lỡ có việc bận, anh rất xin lỗi em. Em muốn phạt anh thế nào, hay em đánh anh vài cái cho hả giận đi.
Diệp Phàm cũng khá kích động.
-Em đánh anh, em đánh anh, đánh chết anh, đánh chết anh hại em lo lắng lâu như vậy!
Tống Trinh Dao như phát điên lên, hai tay đấm thật mạnh vào ngực Diệp Phàm.
- Sau này đừng như vậy nữa, nơi này rất nguy hiểm. Tuy nói tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy ở bên kia nhưng cách quá xa. Nếu em thực sự có bề gì thì anh dù có chết ngàn lần cũng không bù đắp được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt tóc Trinh Dao, ngửi thấy mùi hương dầu gội đầu thơm thoang thoảng.
-Sẽ chờ ở đây, để xem anh có lo lắng hay không. –
Tống Trinh Dao cắn răng nói. Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú của cô trắng nõn như mặt trăng trên trời, đôi mắt của cô sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, đôi mi cong vút của cô bây giờ chan chứa làm người ta đau lòng khôn nguôi.
Diệp Phàm không chút do dự, đặt môi lên.
Giống như thời gian dừng lại ngay tại giây phút này, như thế giới này cũng chỉ dừng lại ở việc hô hấp. Toàn bộ Địa Cầu chỉ còn lại hai người, hai người cuốn lưỡi vào nhau, nước miếng chan hòa, hai bên đều bạt mạng mút vào, cuốn lấy, đòi hỏi...
Diệp lão đại như con đứa con trai hư hỏng của một bác nông dân, phá hoại các cây trồng, tiện tay giật đứt một ít lúa lót xuống dưới, hai người ôm nhau ngồi lên trên. Bốn phía là lúa và đất trồng rau, ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt trống trải và đầy ý vị.
-Anh, anh thử sờ trái tim Trinh Dao xem có thay đổi không?
Tống Trinh Dao giống một đứa trẻ, đưa tay kéo bàn tay Diệp Phàm đặt vào nơi cao ngất trên ngực mình. Ngực Trinh Dao không phải là đặc biệt lớn nhưng cũng khá nở nang.
Diệp Phàm chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên trên chứ tuyệt nhiên không có thao tác gì khác, nhìn nhìn Tống Trinh Dao, nói:
- Trinh Dao, trái tim của em so với trước càng thuần khiết, giống như vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời kia. Haizz… Chỉ là tâm hồn anh đã bị ô uế bởi bụi trần, đã không còn là trái tim nguyên vẹn như trước đây. Trinh Dao, anh rất xin lỗi em.
Diệp lão đại vô cùng áy náy, nghĩ đến chuyện mình hẹn hò với Kiều Viên Viên, qua lại với Phượng Khuynh Thành, nếu đem so sánh với Trinh Dao thì trong lòng thật hổ thẹn!
- Em biết!
Tống Trinh Dao gật gật đầu, thở dài:
-Lúc trước nếu mẹ không cực lực phản đối, có lẽ, chúng ta...
Tống Trinh Dao vừa nói vừa có chút nghẹn ngào.
- Mọi người trong nhà đều khỏe chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông nội già rồi, chắc là sắp không qua khỏi. Chính lại hôm rằm vừa rồi, ông nội rất thương em. Ngày hôm qua còn cầm tay em nói: Trinh Dao, ông nội rất xin lỗi con, biết một số chuyện con không thích, vẫn ép con đi làm.
Thằng nhóc của Cố gia trước kia, biết rõ là con rất tủi thân, nhưng ông nội vì sự thịnh vượng của gia tộc vẫn mê muội lương tâm bắt con phải đi.
Từ hôm nay trở đi, ông nội sẽ không bắt ép con nữa. Con muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy đi. Ông nội phải ra đi rồi, ông biết con vẫn chưa quên thằng nhóc kia. Nó bây giờ đã dần trở thành cây đại thụ rồi.
Nó có thể bảo bọc được cho con, nhưng thời cơ đã bỏ lỡ mất rồi. Đã mấy năm trôi qua, nó hẳn đã có người khác. Là ông nội làm mất đi cơ hội tìm được bạn đời tốt nhất cả con, mất đi người con thương yêu nhất, haizz…
Tống Trinh Dao chảy nước mắt khi nói những lời này.
- Trinh Dao, anh …
Diệp Phàm bây giờ thì thào nói không ra lời, chẳng lẽ đem chuyện Kiều Viên Viên nói cho cô, như vậy thì đối với cô sẽ là sự đả kích quá lớn.
-Anh không cần phải nói nữa, em biết anh cũng sắp đính hôn với cô công chúa Kiều Viên Viên của đại viện Kiều gia.
Tống Trinh Dao giơ tay che kín miệng Diệp Phàm lại, đôi mắt sáng đẹp nhìn chằm chằm Diệp Phàm khi nói những lời này.
- Em biết rồi.
Mặt Diệp Phàm lập tức hơi đỏ lên như con sói đội lốt cừu đột nhiên bị thợ săn lột lớp da cừu, cảm thấy rất trơ trẽn.
-Bà chị họ Phi Nhi nói cho em biết.
Tống Trinh Dao nói.
-Buổi tối... Buổi tối... Có phải em muốn từ biệt anh lần cuối cùng phải không?
Diệp lão đại trong lòng rất buồn bực, chỉ cảm thất một đống buồn phiền đập thẳng vào đầu. Thằng nhãi này chưa từng phát ra những âm thanh lắp bắp run rẩy như thế.
-Anh nói xem?
Tống Trinh Dao bĩu môi khẽ hỏi, thấy Diệp Phàm nghệt mặt ra, nói:
-Chẳng lẽ anh nhẫn tâm bảo em làm bồ nhí của anh?
-Trinh Dao …
Diệp lão đại khẽ gọi một tiếng, nhất thời kích thích không nổi, một tay luồn vào trong quần áo Trinh Dao. Hai tay luồn đến chỗ nhạy cảm của người ta. Tống Trinh Dao không hề cử động, đến chút động tác né tránh cũng không có, chỉ bình tĩnh nhìn Diệp lão đại.
-Anh, nếu anh muốn, em sẽ cho anh. T
ống Trinh Dao nhắm hờ đôi mắt trong veo, chầm chậm ngả người nằm xuống đống rơm rạ. Mái tóc rối tung phủ lấy một khuôn tuyệt đẹp.