Quan Thuật

Chương 3227: Chương 3227: Hoàn tục.




- Được rồi, đừng quá vênh váo đắc ý, không phải là chỉ là bát đẳng thôi sao?

Diệp Phàm châm chọc.

- Bắt đẳng thì sao, ông đây bát đẳng đỉnh giai đấy.

Đường Thành hừ nói, sau đó nhìn ra cửa, cắn răng nói

- Thủy Mẫu đâu, chúng ta bắt đầu so đấu, bắt đầu!

- Chỉ sợ nhất thời cậu không tìm thấy cô.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Anh Diệp nói vậy là sao? Không phải dọa chạy chứ?

Đường Thành ngạc nhiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Ha ha, chẳng cần thế, là tôi có nhiệm vụ giao cho cô đến quần đảo Duy Cơ Tư bảo vệ. Bên đó một mình Lạc Phi bận quá, cần thêm người. Gần đấy Củng âm giáo nghe nói có chút rục rịch, có lẽ sau một thời gian ngắn Xa Thiên cũng qua bên đó.

Diệp Phàm nói.

- Được… được… được, thủ đoạn của anh rất tốt.

Đường Thành tức giận đến trừng mắt nghẹn ở cổ.

- Tôi thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đi thật là đúng lúc, vừa rồi tôi ăn trùng bảo cô còn ở đây, giờ đã không thấy tăm hơi. Anh Diệp, cô trốn cũng không được, tôi mãnh liệt yêu cầu cũng đến đảo Duy Cơ Tư để bảo vệ.

Đường Thành nói.

- Cậu muốn qua đó, một thời gian nữa hãy đi cùng Xa Thiên, hiện giờ không được.

Diệp Phàm lắc đầu nói

- Đường Thành, hiện giờ cậu cũng là cao thủ bát đẳng đỉnh giai rồi.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này biểu hiện của cậu cũng rất tôi, theo tôi tham ra quá nhiều lần hành động. Cho nên, tôi có thể nói với đồng chí Cung Khai Hà, cậu có thể thăng lên đại tá.

Mấy hôm trước đồng chí Cung Khai Hà nói với tôi, nói là mấy người mới cần huấn luyện viên, cậu thấy thế nào?

- Bảo tôi đi làm huấn luyện viên?

Đường Thành sửng sốt hỏi.

- Ừ, nghe nói một năm nữa bộ đội quốc tế đặc biệt muốn đi vào trận đấu… Tổ đặc nhiệm chúng ta đương nhiên cũng tham gia.

Mà Hải Lang của Mỹ, Lam Sơn Hồ, Tổ Thần Đạo đều tham gia. Đây là cơ hội để triển lãm phong thái của bộ đội đặc biệt của các nước.

Hơn nữa, các nước cũng đang âm thầm phân cao thấp. Có lẽ, việc này không riêng gì là một trận đấu, trong đó tràn ngập huyết vũ tinh phong

Nghe nói địa điểm được lựa chọn rất hà khắc, chỉ là hoàn cảnh khắc nghiệt đã làm cậu hít thở không nổi. Mà tổ chúng ta lựa chọn cả người trẻ tuổi và người lớn tuổi tham gia.

Cậu qua đó, phụ trách công tác huấn luyện đối với những người trẻ tuổi. Đương nhiên, huấn luyện viên cũng không chỉ một mình cậu.

Tổ cũng đã quyết định thành lập một tổ huấn luyện viên. Nhân viên cụ thể đang lựa chọn. Ý của đồng chí Cung Khai Hà là bảo tôi làm tổng huấn luyện viên, nhưng tôi làm gì có thời gian.

Cho nên, trước tiên do các tổ viên huấn luyện viên thực hiện, sau đó tổng huấn luyện viên sẽ tiếp tục.

Diệp Phàm nói

- Đường Thành, đây đối với cậu là một cơ hội, nếu các đội viên có được thành tích trong các trận đấu, huấn luyện viên cũng được vẻ vang.

- Làm huấn luyện viên thì tôi muốn làm, tôi còn hi vọng có thể gia nhập đội dự thi.

Đường Thành nện một quyền lên cây, bay mấy con chim.

- Vậy cậu phải cố gắng, mỗi đội viên trúng cử đều là cao thủ. Để huấn luyện họ có tác dụng phải là người kém phối hợp với cao thủ.

Diệp Phàm nói

- Nhưng, tính nguy hiểm cũng cao, ví dụ như nếu gặp Dạ Đương thì phiền toái.

- Không sợ, có anh ở đó.

Đường Thành cười khan vài tiếng.

- Thằng nhóc, tôi không thể tham chiến.

Diệp Phàm nói.

- Anh không tham chiến thì ai tham chiến, vả lại, đối với việc anh tham chiến lão Cung cũng quan tâm sao? Chính là làm vẻ vang nước nhà thôi, không thể qua loa được.

Đường Thành tiếp tục cười gượng một tiếng.

- Tốt lắm, cậu… không nói nữa.

Diệp Phàm khoát tay, Đường Thành tự đi luyện quyền.

Buổi tối Diệp Phàm đến nhà họ Phí.

- Bận như vậy cũng có thời gian đến uống trà?

Phí Thanh Sơn cười bảo Diệp Phàm ngồi xuống.

- Dù bận cũng phải có thời gian đến thăm sư bá đúng không?

Diệp Phàm cười ngồi xuống.

- Cậu miệng càng ngày càng ngọt, có phải là mật không?

Phí Thanh Sơn tâm trạng cũng đang tốt, nhìn Diệp Phàm một cái

- Đúng rồi, lần trước các cậu đến thành cổ Tinh Tuyệt như thế nào, kể với tôi một chút.

Diệp Phàm kể lại một lần.

- Đây thật đúng là mê cung giữa mê cung, hình như càng ngày càng phức tạp, liên quan đến nhiều chỗ, chẳng qua tôi có chút nghi ngờ. Rết mặt người kia nếu là cao thủ thoát thần cảnh sao dễ dàng bị các cậu tiêu diệt như vậy?

Phí Thanh Sơn hỏi.

- Hình như trí mạng nhất chính là con giun do Huyết cương phun ra, vật kia chui vào trong đầu y.

Có lẽ là công kích từ bên trong, đến giờ tôi vẫn không hiểu trong thân thể Huyết cương phun ra có phải Con rết Cửu U hay không.

Hay là một loại gì khác. Nhưng, nhìn ngoài rất giống hai con mà chúng tôi giết chết.

Diệp Phàm nói.

- Tôi đồng ý với cậu trong cơ thể Huyết cương phải là nội khí rất sâu, có lẽ là do con giun nhìn thấy ở Ma Lâm cấp cho Huyết cương.

Phải là một loại nội khí tinh thuần, hơn nữa, thực có thể dung hợp với con rết Cửu U.

Cậu nói không có con rết nào ở bên trong cũng không thể nào, cậu nói toàn bộ do con rết tạo thành cũng không có khả năng.

Có phải là vị cao thủ kia dung hợp sâu kia và tinh túy giữ lại đến giờ. Hơn nữa, ông ta bồi dưỡng con rết Cửu U đến trình tự rất cao.

Giống như vương giả trong loại này, vì vậy ngay cả người mặt rỗ cũng bị lừa, nguyên nhân chủ yếu chính là y ký sinh trên loại côn trùng này.

Nếu không, các cậu không làm gì được y. Đương nhiên mượn côn trùng chuyển sang kiếp khác đến hiện giờ cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của thân rết mặt người.

Nếu không, ông ta đã bị chết rồi.

Phí Thanh Sơn nói thật đúng là có chút có lý.

- Đây chỉ có thể là phỏng đoán, chúng ta căn bản là tìm không ra căn cứ. Mà bản thân Huyết cương không rõ ràng lắm. Tôi nghĩ, có phải ý thức của cô còn chưa tỉnh lại. Có phải bị Vũ Vương hoặc Đán Phi Tử phong bế. Chỉ cần dùng phong giới có thể phong bế hết thảy tinh thần ý thức của cô có phải không?

Diệp Phàm nói.

- không nói chuyện này nữa.

Phí Thanh Sơn.

- Sư bá, lần trước tỉ thí Nhất Diệp sư thái là sư bá mời đến sao?

Diệp Phàm hỏi.

Đúng vậy, tôi mời đến, sao thế?

Phí Thanh Sơn uống một ngụm trà nhìn Diệp Phàm.

- Không phải, tôi muốn tìm hiểu một chút về người này. Nếu sư bá có thể mời bà ấy đến, chứng tỏ hai người quan hệ cũng không tệ có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Chúng tôi là bạn bè.

Phí Thanh Sơn gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái hỏi

- Cậu muốn hỏi bà ấy cái gì?

Tôi thấy hơi lạ, một người nước ngoài cũng thấy thích thú với bà. Cậu có phải cũng coi trọng đệ tử của bà ấy?

Cô nàng Trương Thiến Thiến đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa bây giờ con chưa tu hành.

Nhưng, cậu đã không ít người phụ nữ của mình. Trương Thiến Thiến tuy xinh đẹp nhưng kém mấy người của cậu. Chẳng lẽ cậu muốn thay đổi khẩu vị?

- Sư bá, sau bác lại nói vậy, đây là chỗ nào?

Diệp Phàm thiếu chút nữa bị nghẹn, trừng mắt nhìn Phí Thanh Sơn.

- Nếu không thì vì sao?

Phí Thanh Sơn cười ha hả.

- Sư bá trêu đùa tôi rồi.

Diệp Phàm hiểu ra.

- Nhất Diệp sư thái thật ra trước kia là đệ tử Nga Mi, cũng giống như Trương Thiến Thiến cũng là chưa xuất gia.

Sư phụ của cô chính là một thế hệ chưởng môn của Nga Mi Thần Ni. Thần Ni nhận mấy đệ tử, mà Nhất Diệp sư thái là đệ tử cuối cùng.

Tử Y Thần Ni rất thương nàng cho nên, cô nói không lấy chồng nên đồng ý. Chẳng qua kỳ lại, mới mấy tuổi sao Nhất Diệp sư thái không chịu lấy chồng.

Mới mười mấy tuổi cô nhất định xuất gia. Lúc đó Tử Y Thần Ni còn lấy làm lạ, hỏi cô không nói, chỉ khóc.

Tử Y Thần Ni cảm thấy lạ nên tạm thời không cho cô xuất gia, sau vẫn dây dưa, cuối cũng vẫn là xuất gia.

Phí Thanh Sơn nói.

- Tử Y Thần Ni võ công như thế nào? Còn khỏe mạnh không?

Diệp Phàm hỏi.

- Khỏe mạnh hay không không rõ, có lẽ cũng chừng chín mươi tuổi, còn võ công, không ai rõ lắm.

Nhưng, có thể đạm nhiệm chức Chưởng môn của Nga Mi, võ công tất nhiên sẽ không thấp. Nhưng, rất cao thì cũng khó,

Phái Nga Mi cũng xuống dốc, đến hiện giờ hình như ngay cả bán tiên thiên cũng chưa từng nghe nói qua. Nhất Diệp sư thái cũng là cao thủ thập nhị đẳng.

Cô chính là một trong những người công lực khá cao. Còn hiện tại chưởng môn Vi Thảo thân thủ thấp hơn, nghe nói chỉ bát đẳng.

Đương nhiên, Nga Mi cũng là một phái lớn ngàn năm. Các cô có thực lực ẩn dấu hay không cũng khó nói. Các phái lớn ngàn năm đều có một số trưởng lão bí ẩn.

Nhưng người này bình thường không xuất hiện. Nếu thật sự có liên quan đến tồn vong của môn phái mới xuất hiện.

Khi chờ họ xuất hiện thì long trời lở đất. Nếu không, những môn phái này làm sao có thể tồn tại mấy nghìn năm không mất.

Đó tuyệt đối là lý do họ không ngã. Một phái lớn trong võ lâm không ngả phải dựa vào thực lực nói chuyện.

Phí Thanh Sơn nói.

- Đúng thế, tôi đã gặp một cao thủ giấu nghề ở Vũ Đương.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Ai?

Phí Thanh Sơn hứng thú.

- Chính là sư thúc của Chưởng môn Trương Dương Đinh Thiên, người này vẫn coi chừng tàng thư các không có tiếng tăm gì.

Diệp Phàm nói.

- Cậu đã đã có thể thử qua tài của ông ta?

Phí Thanh Sơn cười nói.

- Ôi, với thân thủ của tôi không ngờ không làm gì được ông ta. Hơn nữa, còn mạnh hơn.

Mà việc này tôi hỏi qua đại sư Tam Hóa. Đại sư không ngờ cũng bí mật không nói. Tôi nghĩ, Dương Đinh Thiên tuyệt đối là cao thủ.

Lúc ấy cảm giác của tôi giống như còn lợi hại hơn Hoành Đoạn Thiên Hà.

Diệp Phàm nói.

- Vậy ông ta chẳng phải là lợi hại hơn Trương Vô Trần sao?

Phí Thanh Sơn có chút kích động.

- Hẳn là như thế.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Phái Vũ Đương là một ngôi sao sáng trong võ thuật truyền thống của Trung Quốc, thật sự có lý do để người này tức giận. Nhưng, Dương Đinh Thiên là một cao thủ như thế không ngờ cả đời không tiếng tăm gì thật ra hiếm thấy. Xã hội hiện đại danh nghĩa cũng nặng lên.

Phí Thanh Sơn gật đầu

- Có lẽ, Thiếu Lâm cũng có thể có.

- Đúng thế.

Diệp Phàm gật đầu nói, nhìn Phí Thanh Sơn một cái hỏi

- Nếu bảo Nhất Diệp đại sư hoàn tục, sư bá thấy có thể được không?

- Hoàn tục, đầu óc cậu không hồ đồ chứ? Bảo Nhất Diệp hoàn tục, làm sao có thể?

Phí Thanh Sơn thiếu chút nữa kinh ngạc.

- Ha ha, tôi biết, việc này, đương nhiên là khó làm.

Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.

- Không phải rất khó, mà căn bản không thể nào. Thằng nhóc này, sao lại có thể nói những lời như thế.

Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm như người ngoài hành tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.