Chẳng qua là tìm được một ít dược liệu nhưng để chữa trị vết thương trên mặt của Thu Trì thì viên thuốc đó lại chưa tìm thấy.
Diệp Phàm đồng ý với Thiên Đao sau khi trở về sẽ từ từ nghiên cứu, xem xem có thể sau khi nâng cao Hậu cung ngọc nhan hoàn của mình thì cách này có hiệu quả gì hay không.
- Tôi phải đi rồi, ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay về. Đứng ở trên trước Ngọc Thiên Vương Bảo đỉnh trong lòng Diệp Phàm lẳng lặng nhắc đến.
Cổ họng...
Hình như có tiếng trả lời từ Hồng Bảo Thiên Vương truyền đến, Diệp Phàm lắng tai nghe những cũng không thấy âm thanh nào nữa.
Hơn nữa hỏi những người khác thì đều bảo là không nghe thấy gì, cảm giác có tiếng "cổ họng" này chỉ có mình Diệp Phàm nghe thấy. Làm cho cảm giác của hắn về Hồng Bảo Thiên Vương đỉnh này càng thêm thần bí.
Sau khi đi ra khỏi Băng Cung mọi người rất chật vật, hôm nay còn cõng theo mội khối băng lớn bằng đường nào để về được nhà.
- Chúng ta đi theo một hướng chắc là ra được. Hồng Tà nói.
Mọi người thấy cũng chẳng có cách khác liều đi theo một hướng. Nhưng vừa đi về phía trước thì lại bị giật mình.
Bở vì, la bàn chỉ phương hướng mất hết tác dụng. Dường như nó cũng bị lạc phương hướng vậy, kim la bàn bất động.
Nhưng điều khiến mọi người thất vọng chính là đi được 2 tiếng đồng hồ mệt chết thì lại quay về Băng cung trước mặt.
- Xong đời, lạc đường rồi! Hồng Tà mắng.
- Nơi này đúng là không đơn giản, có lẽ có cũng thiết kế với đảo Thủy Tinh. Đến sao mà lạc đường húng ta còn không biết. Thiên Đao nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
- Quay về đường cũ thì sao? chính là chúng ta phải mở được vết băng nứt kia ra. Diệp Phàm nói, Thiên Đao cảm thấy cũng không còn cách nào khác. Mấy người nghỉ ngơi rồi tìm vết băng nứt kia.
- Sao lại thế này? Không thấy rõ ràng là tôi còn làm kí hiệu mà. Vẻ mặt của Bao Nghị đần ra.
- Chúng ra đi xuống chỗ này một chút là được. Hồng Tà từ nói, Thiên Đao cũng hiều điều này. Ba người hợp lực, Diệp Phàm lại làm đến Diệt hồn thương và Thiên loan đao.
Bắn lên trên không trung, Diệt Hồn thương gào thép đâm xuống.
Đâm oành một cái. Một cột nước dâng cao chừng 30, 40 thước. Không lâu sau bình ổn lại mấy người cùng vào trong biển.
Nhưng biển rộng vô tình. Dưới tầng băng căn bản là không tìm thấy hướng bắc. Về phần sao biển lại thành ra thế này họ cũng không rõ. Lúc đó họ liền làm một dòng khí chảy đến chỗ này.
Hơn nữa trên đỉnh đầu tất cả đều là một tầng băng dày hơn 10 thước. Bọn Diệp Phàm bơi mà có cảm giác được một đoạn lớn sau đó thử đâm vào mặt băng xem có quan sát được gì không.
Nhưng, sắc mặt của mấy người họ rất khó coi. Mặt băng phía trên chính là mặt băng mà mấy người vừa mới đâm.
- Chúng ta sẽ không quay vòng mà chết ở dưới đáy biển chứ. Cậu xem, vừa rồi chỗ đâm còn cách chúng ta gần 100m. Hướng chúng ta bới cũng phải được khoảng hơn 10 dặm. Nhưng mọi người xem, chúng ta giống như bơi vòng 100m vậy. Phí Thanh Sơn nói.
- Thử một lần nữa xem. Diệp Phàm nói, dẫn theo mấy người chọc thủng tầng băng đến mặt nước, lần này nhất định là một hướng mãnh du.
Sau đó lại xuyên qua một tầng băng nữa rồi biến mất.
- Nếu thực sự là không nhảy được ra phạm vi 100m
- Gặp ma rồi.
Hồng Tà không nhịn được liền mắng.
- Chỗ này vốn dĩ là thần bí, tôi nghi chúng ta chính là đang ở bên trong phong giới của Hồng Đàm Cung rồi.
Người bên ngoài không phát hiện ra chỗ này là do tác dụng của phong giới, cho nên chúng ta đều sinh ra ảo giác.
Cho rằng đã bơi được rất xa nhưng trên thực tế cũng a cứ bơi vòng 100m.diệp Phàm thấy vậy cũng không cảm thấy quá lạ.
- Nhưng dù sao vẫn phải đi ra ngoài, chúng ta mang theo tủ cô chắc cũng không duy trì được lâu. Lẽ nào phải chết đói trong Hồng Đàm Cung này hay sao? Hồng Tà không nhịn được mắng.
Đúng lúc này trong Nên Hoàn Cung của Diệp Phàm lại đau. Cái chữ "khâu" kia nếu lại bắn ra thì sẽ phá vỡ lỗ thủng này.
- Đi, thử một lần nữa! Trong lòng Diệp Phàm có động, biết được chữ "khâu" này rất kì lạ dẫn theo mọi người thoát vòng vây mà không chắc chắn lắm.
Mọi người lại vào biển rồi.
Diệp Phàm phát hiện chữ "khâu" kia lại vụt lên, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ. Khuôn mặt đó nhìn cũng gần giống cảnh bên trong Đỉnh. Chỉ là mơ hồ không rõ.
Khuôn mặt đi về phía trước Diệp Phàm dẫn người đuổi theo.
Cũng không biết được bao lâu, có mấy tiếng rầm rầm. Dòng loạn lưu quỷ dị lại xuất hiện. Đám Diệp Phàm không do dự vì khuôn mặt kia đâm vào dòng loạn lưu.
Lại một trận ảo ảnh. Rốt cuộc, cuối cùng cũng đến được vùng nước yên bình.
- Đây không phải là chỗ mà chúng ta gặp rắn biển sao? cậu xem mùi máu tươi vẫn còn chưa hết. Hồng Tà nói.
- Đúng vậy, chúng ra ra thôi. Lên trên có thể đến mặt băng. Diệp Phàm dùng thuật truyền âm mật. Vừa quay đầu thì lại thấy khuôn mặt kia cứ nhìn mình chằm chằm, tỏ vẻ rất thảm thiết. Thậm chí Diệp Phàm còn nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng trên khuôn mặt đó.
Sau đó biến mất, khuôn mặt biến mất vào dòng loạn lưu.
Còn trong đầu Diệp Phàm thì đau trát, chữ "khâu" lại quay về rồi.
- Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ, lẽ nào ngươi là Ngu Thư sao? sao ngươi lại ở trong Đỉnh... Diệp Phàm nghĩ trong lòng đau đớn, mấy ngưới trồi lên mặt băng phát hiện lại trở về chỗ ban đầu.
Nhưng tất cả đều là máu tươi.
Con chó kéo xe tuyết vẫn còn nhưng tất cả đều bị cắn chết.
- Hai con gấu kia thật hung ác. Ta đây cứu chúng chúng lại căn chết hết chó của ta. Hồng Tà giận giữ, chạy xung quanh muốn tìm gấu trắng tính sổ.
Nhưng đâu có thấy bóng dáng anh em chúng. Có lẽ chúng đã chạy mất rồi.
Không còn cách nào mấy người đành phải đi bộ về phía trước. May mà mấy người đều có võ công, không phải lo bị đói chết. Hơn nữa, la bàn lại khôi phục lại trạng thái hoạt động bình thường.
Hai ngày sau mấy người đã về đến chỗ của Thu Trì.
Một ngày sau mấy người Diệp Phàm về nước, cuối cùng Thu Trì cũng gật đầu đi cùng Thiên Đao đến Trung Quốc.
Nhưng, Điệp Phàm vừa về đến phòng khách thì phát hiện Kiều Báo Quốc đã ngồi trong đó rồi. Đang định chào hỏi thì Kiều Viên Viên nói với giọng đầy trách cứ: - Anh đi đâu? Anh ấy đợi anh mấy ngày rồi đấy!
- Có chút chuyện riêng cần giải quyết, em đi sắp xếp mấy phòng. Anh có mấy người bạn cần ở lại. Lý Cường sẽ giải thích cho em. Diệp Phàm nói Kiều Viên Viên cũng không nhìn ra ngoài mà lập tức đi thu xếp.
Ở Diệp Hồng Bảo, Kiều Viên Viên chính là bà chủ nhân đức. Hơn nữa bạn bè của Diệp Phàm trong võ lâm Kiều Viên Viên cũng đã gặp nhiều. Mãi rồi cũng thành quen, quan trọng là bạn bè của Diệp Phàm đối xử với cô rất tôn kính. Kiều đại tiểu thư vẫn có cảm giác thành tựu.
- Anh vợ, chuyện gì vậy?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống cầm lấy chén trà bên cạnh càu nhàu uống một ngụm.
- Tập đoàn Hoành Không lộn xộn hết rồi! Kiều Báo Quốc nói.
- Cậu đi có mấy hôm, đầu tiên là bọn đầu tư của tập đoàn lớn nhất cũng chính là tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ do Mộc Nguyệt Nhi làm chủ tịch đến gây khó dễ.
Đầu tiên là đồng ý rót vốn sáu, bảy mươi triệu cho tập đoàn Hoành không là để đầu tư khai phá khu du lịch. Nguyên nhân là vì tin tưởng Chủ tịch Diệp là một người rất giữ chữ tín.
Hơn nữa, cô ta nói con mắt của cậu khác người. Hiện đại đột nhân lại thay đổi vẫn chưa nói thông được với bọn họ.
Chủ tịch Mộc nói cảm thấy có một mối nguy cơ nào đó. Cho nên, đã rút lại 2 tỷ tiền đầu tư. Kiều Báo Quốc nói.
- Cô ta làm như vậy mà Chủ tịch Hội đồng quản trị và Bí thư Phong không truy tố cô ta vì tội phá vỡ hợp đồng sao? Diệp Phàm hỏi.
- Đang cố gắng nhưng vẫn chưa có kết quả gì, Nhậm Thời Mãn cùng với Phong Hồ Ninh và Dương Chí Thăng ba người họ sau khi bàn bacn đã quyết phát khởi tố tập đoàn Hoa Tinh.
Nhưng sau khi lấy hợp đồng ra thì đều phải tròn mắt vì trên hợp đồng có viết rõ.
Lúc xây dựng tiếp tục khu du lịch lúc sắp hoàn thành có sự thay đổi. Hơn nữa lấy điểm mày ra thì cậu không thể bỏ chạy được. Kiều Báo Quốc nói.
- Ha ha, tôi lại quên mất điều này. Diệp Phàm cười gượng.
- Hơn nữa Mộc Nguyệt Nhi còn tố cáo tập đoàn Hoành Không vi phạm điều khoản. Yêu cầu phải bồi thường thiệt hại.
Cái này chính là "lửa chát đến mông rồi". Đột nhiên bị ngừng rót rốn đầu tư, tập đoàn đang loạn hết cá lên, đó chính là gần 2 tỷ vốn tiền mặt.
Bây giờ lại bị tố cáo, Lâm Thời Mãn tức đến mức vỗ bàn Mộc Nguyệt Nhi. Nhưng cũng chẳng được gì.
Người ta có hợp đồng trong tay. Đúng là tập đoàn Hoành Không vi phạm trước. Phải bồi thường cho cô ta 500 triệu. Đương nhiên là ba người Nhâm, Phong, Dương đều không chịu cho nên mới vỗ bàn. Kiều Báo Quốc nói.
- Có lẽ bọn họ cũng là chọc giận tập đoàn Hoa Tinh thôi? Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không biết là nguyên nhân gì mà Khương Quân và Bao Nghị từ chức thì Nhậm Thời Mãn Thời Mãn và Phong Hồ Ninh cùng Dương Chí Thăng đều kí tên đồng ý.
Hơn nữa còn cho đăng báo lên Tỉnh ủy Thiên Vân. Đồng chí Đường Quang Hùng tự tay biết chỉ thị phê duyệt.
Đồng ý cho hai người này từ chức thì hôm sau Mộc Nguyệt Nhi liền đến gây khó dễ. Không biết có phải vì thế mà khiến cô ta đến hay không thì cũng không rõ lắm.
Nhưng chắc chắn là Nhâm Thời Mãn và Phong Hồ Ninh làm chuyện này sau lưng cậu. Kiều Báo Quốc nói: - Như thế lại càng ảnh hưởng không tốt đến cậu.
Ý của cha là bảo cậu ra mặt trấn an một chút, đừng để cho lãnh đạo Tỉnh ủy xem thường cậu. Hơn nữa, cậu còn gây áp lực cho Ủy ban nhân dânh tỉnh như vậy sao có thể thực hiện được.
- Chuyện này không liên quan đến em. Diệp Phàm lắc đầu.
- Không thể nào? Tôi biết quan hệ của cậu và Mộc Nguyệt Nhi rất tốt. Trước kia ông của cô ta còn nhờ cậu chuyện đầu tư cho tập đoàn Hoa Tinh. Kiều Báo Quốc cũng không tin.
- Hành động ngốc như vậy, anh cho rằng e không có não phải không? Diệp Phàm nói.
- Không phải thế. Ai cũng cho rằng là cậu làm, nếu không phải thì cậu cũng phải đi làm cho sáng tỏ chứ. Kiều Báo Quốc nói.
- Vợ của Khương Quân chính là chị em tốt của Mộc Nguyệt Nhi, anh nghĩ xem Khương Quân từ chức, Mộc Nguyệt Nhi không tức giận sao?
Hơn nữa, đổi lại là ông nội của Mộc Nguyệt Nhi đang làm việc ở tập đoàn Hoa Tinh chắc chắn cũng sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Tất Cánh Khương là người đã già.Ông ta sẽ nghĩ đến lợi ích của tập đoàn. Còn Mộc Nguyệt Nhi thì không giống như vậy. Cô ta còn trẻ. Diệp Phàm nói. - Còn về phần bọn họ muốn thế nào, em không quan tâm.
Không phải em dửng dưng việc này làm là theo họ tôi. Đề đến mức này rồi em sợ cái gì?
Có một số việc phải nói thế thế nào, bọn họ vô tình còn muốn em có nghĩa sao? Diệp Phàm em không làm chuyện hãm hại ai, chính là nhân nghĩa song toàn.