Quan Thuật

Chương 808: Chương 808: Hục hặc nhau (1,2)




- Đúng là đàn bà có khác, làm gì có đàn ông nào mà không thích quyền, tiền, chức tước. Người lính không muốn làm tướng thì sao có thể là một lính giỏi. Làm quan cũng vậy, cán bộ không muốn làm nhân vật số một thì có tích sự gì chứ.

Cán bộ không thích làm nhân vật số một thì đầu tiên có thể thấy là hắn không có tấm lòng tranh đấu để tiến lên. Không có ý định tiến lên thì anh ta làm việc cũng sẽ lười nhác.

Con người mà, lười nhác thì còn làm được thành tích gì, không có thành tích thì cả đời cứ bình thường trôi qua. Nếu sống trên đời này, mà cứ bình thường trôi qua, thì chi bằng cứ xông pha vào dòng nước xiết, mạnh dạn đi tranh đấu một phen.

Có người nói, lùi một bước trời cao biển rộng, Phương Hồng Quốc tôi không thấy vậy. Tiến là gì, lùi là gì. Bất kể lúc nào cũng đều phải nỗ lực phấn đấu, dũng cảm tiến lên.

Dù chết trên sa trường da ngựa bọc thây, hoặc thất bại bét nhè, tôi cũng tình nguyện làm lính chết trận, không chịu làm cái thứ ẻo lả ham sống sợ chết…

Lời nói của Phương Quốc Hồng dù cấp tiến, có chút không chừng mực, nhưng trên người ông tràn đầy nhiệt huyết, tinh thần không chịu thua luôn hướng về phía trước làm bà xã Giang Nguyệt Linh phải kinh ngạc, có lẽ, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến ban đầu bà lựa chọn ông.

Chỉ có điều những năm gần đây khí vận của Phương Hồng Quốc không được tốt, mỗi lần đọ sức trong quan trường đều không được như ý, con đường thăng chức có nhiều cản trở. Phía trước không có đường, trên đầu lại bị người ta chèn ép, không buồn bực mới lạ.

Chu Phú Đức thì ngược lại, liên tục thắng thế, gặp được quý nhân, hát vang tiến mạnh, được đề bạt như ngồi xe lửa vậy, thuận lợi bước lên ngai vàng số một của Ma Xuyên, còn Phương Hồng Quốc, ngay cái vị trí Chủ tịch huyện cũng không kiếm được.

Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu cũng do Chu Phú Đức may mắn, lúc đầu khi vô tình quen biết thì Vương Triều Trung còn chưa phải là Chủ tịch Địa khu, sau này Vương Triều Trung đắc thế Chu Phú Đức tự nhiên cả họ được nhờ.

Còn Phương Hồng Quốc, những năm gần đây, cho dù ông có cố gắng thế nào, thì cánh cửa của các lãnh đạo trong Ủy viên thường vụ vẫn đóng chặt không cho ông bước vào.

Mà Phương Hồng Quốc cũng tương đối đứng đắn, là một cán bộ tương đối thanh liêm. Cho nên, ông không thể cầm một số tiền lớn đưa cho người ta được, vì thế đương nhiên là ông cũng khó gõ được cửa của các cán bộ địa ủy.

Phương Hồng Quốc cũng cảm nhận được mùi vị “trong triều không có chỗ dựa”, nhưng trong lòng vẫn thấy không cam tâm, mắt nhìn thấy mình cách vị trí Bí thư, Chủ tịch huyện một bước, nhưng một bước này hình như xa ngàn vạn dặm, nhìn thấy được nhưng lại không chạm vào được.

Lần này Diệp Phàm đến làm cho ánh mắt có chút uể oải của Phương Hồng Quốc một lần nữa lóe lên tia sáng đấu tranh.

Nghe nói Diệp Phàm là do Bí thư Trang tự chiếu tướng, như vậy chứng tỏ quan hệ của hắn với Bí thư Trang rất mật thiết, nếu tin tức kiểm chứng là thực, lão Phương sẽ giúp đỡ Diệp Phàm không chút do dự, thậm chí, để giẫm đạp được Chu Phú Đức, lão Phương cam tâm làm lính hầu cho Diệp Phàm.

- Ông Vi, cây đào của ông phải chú ý một chút, người đó chắc hẳn là không an tâm đâu.

Bí thư Thiết Đông Thị trấn Thanh Sơn gắp một hạt đậu tằm cho vào miệng, nhai răng rắc.

- Tôi lo lắng gì chứ, đó chỉ là Chủ tịch huyện Ngưu điên khùng giở quẻ. Sau đó, lại bị Chủ tịch huyện Giang làm loạn một trận, tên nhãi đó có viết văn để gây sức ép thì cũng chẳng thể lôi được chút gì từ hũ tro cốt của lão Giang đâu, dìm xuống hoặc đưa đồng chí lão Ngưu điên khùng đi chữa bệnh à, cái đó, đều không thể, điên khùng mà, nghe nói là một chứng bệnh nan y, hiện nay không có thuốc chữa tận gốc, hahaha…

Bí thư Đảng - Quần chúng Huyện ủy Vi Bất Lý bật cười ha hả, vì trong tiếng cười có chứa âm thanh đặc biệt mang vẻ nữ tính, lại thêm sự sung sướng, thành ra nghe có vẻ tương đối quái dị.

“Cười cái con khỉ, ẻo lả, ông đây nổi hết da gà đây này. Mày không lo, ông đây không tin. Cây đào kia, ắt hẳn lưu lại đó sẽ là mầm mống tai họa. Dù nói Chủ tịch huyện Ngưu điên rồi, Chủ tịch huyện Giang đã chết, lưới trời tuy thưa đó, nhưng ai có thể cam đoan lúc đó người ta không để lọt chút chứng cứ nào.” Trong lòng Thiết Đông thầm khinh bỉ, miệng cũng cười nói:

- Nếu Chủ tịch huyện Diệp có cách giải quyết thì để hắn đi gây sức ép đi.

Nhưng, nếu đến mùa thu hoạch tháng bảy tháng tám, chỉ sợ đào đầy núi sẽ dẫn đến đại loạn.

Nếu giờ chặt được thì chặt đi, dân chúng nhiều lắm là nháo nhào một chút rồi thôi. Chỉ sợ là tên họ Diệp không cho chặt, năm nay mà lại bán không được giá thì, haha…

Thiết Đông thản nhiên cười không nói, nhưng lão hồ ly Vi Bất Lý làm sao mà không hiểu ý được.

- Haha, cứ tùy hắn đi.

Vi Bất Lý giả bộ thản nhiên, kỳ thực trong lòng tên này sớm đã dày vò rồi. Tuy nói hiện nay chuyện này đều đẩy lên đầu của Chủ tịch huyện ma quỷ và Chủ tịch huyện điên, lưới trời tuy thưa, nhưng chỉ sợ có sót lại chút chứng cớ gì đó thì phiền toái to.

Hơn nữa, người nhà họ Giang tuy nói tạm thời ngưng công kích, nhưng ai biết bọn họ có âm thầm củng cố sức mạnh không, nói không chừng một lúc nào đó lại sẽ ngóc đầu trở dậy.

Nếu như để người ta triển khai liên tưởng chuyện này, đem cái chết của Chủ tịch huyện Giang đổ lên đầu mình, vậy oan ức đó Vi Bất Lý không mang được.

Tuy nhiên tên nhãi này cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, y biết Thiết Đông nói vậy đơn giản là muốn y kiên quyết ủng hộ hắn.

Thiết Đông lo lắng chuyện gì, đơn giản là lo mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn bị huyện thu hồi lại. Hơn nữa, bên trong mỏ đồng đó có khá nhiều điều mờ ám, làm không tốt thì còn dính đến những chuyện gì đó nữa. Nếu mà tên nhãi này đã chọc vào điểm yếu của mình, thế thì mình cũng chẳng cần khách khí nữa.

Vi Bất Lý xoay người thản nhiên cười nói:

- Cậu em Thiết, cây đại đao của Chủ tịch huyện Diệp hôm nay đã đưa lên rồi. Ông em cũng nên để ý một chút, nếu như, hahaha…

Thằng nhãi này cũng chỉ phun ra nửa câu, đồng chí Thiết Đồng là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu rõ ý nghĩa, thằng nhãi này cười nói:

- Anh Vi, chúng tôi phải để ý cái gì nào? Tôi nắm Thượng Phương Bảo Kiếm rồi. Thị trấn Thanh Sơn quản lý mỏ đồng của bản trấn, huyện cũng xơ múi một chút, địa khu cũng xơ múi một chút. Hơn nữa, khi đó bọn họ còn nói, muốn Thị trấn Thanh Sơn làm thị trấn mẫu, giúp Thị trấn Thanh Sơn tiến vào một trong số mười thị trấn mạnh của địa khu. Coi đây là bàn đạp, làm rạng rỡ cho toàn tỉnh. Nếu có thể thật sự thành công, thì Thị trấn Thanh Sơn, hahaha…

“Cười, cười, cười, cười cái con khỉ, chút tâm địa giảo hoạt của một tên nhãi như mày mà tưởng có thể giấu diếm được ông đây à, cái mỏ đồng đó, bên trong có khá nhiều điều mờ ám, mày nghĩ thiên hạ này đều là những tên ngốc sao.

Một năm nộp ba triệu, tên nhãi mày còn cố ý khoe khoang, nộp riêng ba triệu rưỡi. Thế không phải là chưa đánh đã khai, giấu đầu lòi đuôi à?

Ba triệu rưỡi, vậy thì có kêu mày nộp sáu triệu thì hầu bao của mày vẫn rủng rỉnh. Của cải của nhân dân toàn huyện đều ở trong túi mày hết, làm cho mấy chục ngàn dân phải chịu cảnh khốn cùng.

Nhưng, mày có người trên địa khu chống, tiền kia dù sao cũng không rơi được vào túi tao, hơn nữa, tên nhãi này hiếu kính với mình cũng không tệ, ra tay hào phóng…”

Trong lòng Vi Bất Lý khinh miệt Thiết Đông, nhưng cũng gật đầu, cười nói:

- Ừ! Ông em chẳng phải buồn lo gì, nhưng mà…

Vi Bất Lý nói đến đây thì đưa tay sờ sờ cái cằm chẳng có nổi một sợi râu, không nói. Có chút thần bí, gợi hứng thú cho Thiết Đông.

Trong lòng tên nhãi Thiết Đông thầm mắng: “Ông còn giả bộ chơi trò thâm trầm với ông đây à, ăn chơi đều do ông đây đài thọ, nếu không một Bí thư Đảng - Quần chúng như ông, bên trên có bá vương Chu Phú Đức nắm toàn quyền nhân sự, một ông già như ông ngay đến cả một ngụm canh cũng khó uống được.

Không có quyền nhân sự thì một Phó Bí thư quản nhân sự như ông có cái chết tiệt gì mà khoe khoang, người ta chỉ coi ông là không khí thôi.

Nhưng mà cái lão già Chu Phú Đức này cũng kỳ lạ, mỗi lần phân mũ quan đều để lại một vị trí trống cho cái tên ái nam ái nữ này.

Giống như năm ngoái, không ngờ lại để cho cái tên này một vị trí Bí thư Ủy viên thường vụ xã, một vị trí tốt. Không chừng Vi Bất Lý có quan hệ ngầm gì đó với lão già Chu Phú Đức kia. Ông đây cũng phải phòng ngừa. Không thể bị hai tên đó bán còn giúp bọn hắn đếm tiền được.”

Thàng nhãi này trong lòng tính toán, cố ý hỏi:

- Tuy nhiên thế nào? Anh Vi, chúng ta là anh em, sao lại nói có nửa câu, vậy thì sứt mẻ tình cảm quá.

- Haha, quan huyện không bằng hiện quan.

Vi Bất Lý nói xong câu này thì không nói gì nữa, đắc ý rung đùi ăn đậu tằm trên bàn.

Thiết Đông có chút nóng nảy, nói:

- Anh Vi, có phải anh nói tên nhãi kia nhìn chằm chằm vào đống châu báu của tôi?

- Rất có thể, cậu xem xem, chính cậu cũng nói là đống châu báu, vậy lẽ nào tên đó lại không đỏ mắt lên, huống hồ hiện giờ hắn cũng chỉ là một Chủ tịch huyện nghèo, là Chủ tịch huyện của một huyện, muốn lột mũ quan cả huyện, trong hai năm còn phải vượt qua được huyện Hồng Sa Châu.

Người ta nói, chó cùng rứt giậu, con thỏ khi cuống lên còn cắn người, huống hồ là tên đó, hiện nay không thể hoàn thành được nhiệm vụ, mũ quan của bản thân mình còn không giữ được, không đi đào kho báu ở bên cậu thì còn đi đào ở đâu nữa?

Không thể đến các huyện nghèo mà ngay cả ăn mày cũng không thèm đến như xã Chức Nữ, xã Ngưu Lang đào khoai lang, đào ngô được đúng không nào?

Buổi sáng trong Hội nghị thường vụ Vi Bất Lý đã chú ý đến kiến nghị cuối cùng về việc thành lập mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn của Diệp Phàm.

Tuy nói lúc đó Diệp Phàm chỉ nói sơ qua, nhưng Vi Bất Lý là ai? Người ta sớm đã chú ý đến chuyện này. Hơn nữa, y cảm thấy Diệp Phàm chắc chắn không phải là không có mục đích.

- Hừ! Chẳng lẽ tên họ Diệp này dám ra tay thật. Ông đây có phải làm nổ mỏ đồng thì cũng chẳng để hắn kiếm được chút lợi lộc gì, mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

Thiết Đông bị Vi Bất Lý châm lửa nổi giận, suýt chút nữa thì hét to lên rồi.

- Cậu em Thiết, cậu như vậy là không sáng suốt rồi. Cứ chơi với hắn đi, không cần phải thế. Chúng ta là ai chứ, cái chỗ này phải dùng cho tốt.

Vi Bất Lý nhẹ nhàng vỗ vai Thiết Đông, rồi chỉ chỉ vào đầu mình.

- Ha ha, thất thố rồi.

Thiết Đông dường như tỉnh ngộ. Kỳ thực là tên nhãi này cố ý làm bộ tức giận, tạo ảo giác cho Vi Bất Lý.

Thiết Đông, một bí thư thị trấn Thanh Sơn, ủy viên thường vụ Huyện ủy, tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức đó. Hơn nữa tình trạng của thị trấn Thanh Sơn rất phức tạp, y có thể nắm chắc được cục diện ở đó, thì chắc chắn cũng không phải là một người bình thường.

Thằng nhãi này cũng giống như Diệp Phàm, thích nhất là chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Ngay cả lão cáo già Vi Bất Lý cũng hơi mắc mưu rồi.

Nhưng, Vi Bất Lý đang nghĩ gì, ai có thể đảm bảo lão không diễn trò, cho nên, không ai có thể nói rõ cuối cùng là ai khó đối phó hơn ai.

Sáng hôm sau.

Diệp Phàm vừa đặt mông xuống ghế.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

- Vào đi!

Diệp Phàm biết chắc là nhân vật tạm thời đảm đương vị trí thư ký Nông Viện Viện. Trải qua xoa bóp trị liệu của Diệp Phàm, bệnh tình của Nông Viện Viện cũng đỡ hơn, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.

Làm cho Diệp Phàm cảm thấy Nông Viện Viện hôm nay khác với Nông Viện Viện của những hôm trước. Trước đây khi bước vào đều gõ cửa trước, sau đó xin chỉ thị theo quy củ, khi được cho phép mới bước vào. Hôm nay sau khi gõ cửa, thì không hề hé răng nữa.

Nông Viện Viện yên lặng không nói gì đặt phương án Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm về việc lập kế hoạch lột mũ quan của ba địa khu trên bàn. Sau đó yên lặng.

Pha tra, rồi đứng bên cạnh im lặng không nói gì.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô nàng này lộ vẻ buồn bực mà mất mát, trong lòng thầm nhủ: “Quái lạ, chẳng lẽ tối đó trong lúc trị bệnh mình đã làm gì gây phản cảm với cô ấy, làm cô ấy không vui, nên hôm nay mới hờ hững như vậy. Tối đó mình chỉ sờ vào mông cô ấy, chỗ kênh rạch kia mình chưa dám xâm nhập, hơn nữa khi đó là bôi thuốc, đụng vào một chút cũng là bình thường. Thật là kỳ lạ, không phải cô ấy là người bảo thủ chứ, mà bình thường, người ta không phải cũng thường chích thuốc ở mông sao?Nhưng mà, những lúc đó hình như đều là những nữ y tá đụng vào…”

Thằng nhãi này nghĩ vậy, miệng cười nói:

- Sao vậy Viện Viện, có ai chọc cô nữa à?

- Không có gì!

Nông Viện Viện lên tiếng, cẩn thận dò xét Diệp Phàm, muốn nói gì rồi lại thôi.

- Có gì cứ nói thẳng đi.

Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn cô, vẻ mặt dịu đi nhiều, hỏi.

- Không có gì, thật sự là không có gì, Chủ tịch huyện Diệp, không có gì nữa em ra ngoài trước.

Nông Viện Viện nghịch vạt áo màu vàng của mình, nói.

“Cuối cùng là gặp chuyện quỷ gì thế này?” Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu, rồi không để ý đến cô nàng nữa, sau đó hắn lật lật tập tài liệu.

Mười phút trôi qua, Nông Viện Viện hình như không kìm được, tiến đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng lấy từ trong túi chiếc chìa khóa xe, nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, em… em vô dụng, không hoàn thành nhiệm vụ anh giao rồi.

- Chủ tịch Lan không cần à?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cũng là đoán được một nửa, ắt hẳn là Nông Viện Viện không hoàn thành được nhiệm vụ. Cho nên ngượng ngùng, lập tức cũng bình thường trở lại.

- Vâng, ông ấy nói muốn Chủ tịch huyện Diệp tự tay đưa, em… em cầu xin ông ấy rất lâu, nhưng mà ông ấy nhất định không nhận…

Nông Viện Viện nói, nước mắt chảy ra, ắt hẳn là ấm ức nên mới nháo lên.

- Ừ! Không cần thì thôi, cô không phải tự trách mình, không liên quan gì đến cô. Đừng khóc, lau đi nào.

Diệp Phàm đưa tờ khăn giấy.

Thằng nhãi này trong lòng thầm mắng, hừ giọng nói: “Không cần đúng không, một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc mà thực sự ngông nghênh vậy sao? Ông đây thực sự không để ý đến ông nữa. Xem ra Viện Viện chịu không ít ấm ức rồi? Cái này là nhăn mặt cho rồi nhìn đúng không? Đúng là không nhìn được mà!”

- Em… em vô dụng, em… chuyện anh họ em, được rồi….

Nông Viện Viện nước mắt vừa rơi vừa nhỏ giọng nức nở.

“Hóa ra là sợ mình không dùng anh họ của cô nàng…” Diệp Phàm trong lòng thấy buồn cười, cũng cảm động vì tình cảm anh em sâu đậm của Nông Viện Viện, chợt cười nói:

- Anh họ cô tên gì, tôi quên mất rồi?

- Xa Hồng Quân.

Nông Viện Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, đầy chờ đợi.

- Mai kêu anh ấy đến làm.

Diệp Phàm nói xong câu này thì không nói thêm gì, quay sang hỏi:

- Chỗ ở của tôi sắp xếp xong chưa?

- Thật sự cảm ơn anh Chủ tịch huyện Diệp, em… em…

Nông Viện Viện kích động đến nỗi suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Chợt hồi phục bình tỉnh, hơi bất an, nói:

- Trước mắt cứ báo danh, ngoại trừ Xa Hồng Quân thì không có ai khác, haizz…

- Hahaha, vậy cũng được, cuối cùng có một người báo danh rồi. Như vậy đi, cứ là, vệ sinh phòng trước đi, tôi muốn nhanh chóng dọn vào ở.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng hừ giọng: “Mẹ kiếp, xem ra cán bộ huyện ở đây đều e dè, không dám chuyển đến ở với mình.”

Quỷ quái, hẳn không phải là nguyên nhân chủ yếu. Chắc hẳn chuyện này cũng đơn giản, nếu như thân cận với mình thì không phải là xung đột với các lãnh đạo huyện khác hoặc Chu Phú Đức sao. Xem ra mình vẫn chưa được sự tín nhiệm của mọi người. Phải cố gắng hơn nữa mới được.”

- Vâng! Chủ tịch huyện.

Nông Viện Viện trả lời tương đối lớn, hơi giống tư thế của một nữ binh. Lát sau, lại chần chừ nói:

- Chủ tịch huyện điệp, cháu gái họ của em, chính là Nông Liên Liên, chắc là có chút rắc rối với Trưởng ban Tôn. Cuối cùng chị dâu em đưa thông điệp, nếu Trưởng ban Tôn không thể sắp xếp được một vị trí cho anh trai Liên Liên, thì chuyện này có chút phiền phức.

- Thái độ của Trưởng ban Tôn như thế nào?

Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn cô, hỏi.

- Vội muốn chết, cứ nhờ em xin hộ, nhưng em nói cũng vô dụng, chị dâu em là một cái cân mà. Nói bên huyện Giang Tân cũng có người thích Liên Liên, nếu Trưởng ban Tôn không có cách gì tốt, thì cái này…

Nông Viện Viện tính nói, vì cô nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Phàm và Tôn Minh Ngọc. Cảm thấy hình như Diệp Phàm còn bản lĩnh gì đó chưa dùng, hẳn là có thể giúp được Tôn Minh Ngọc. Hơn nữa, Nông Viện Viện rõ ràng là không muốn Nông Liên Liên và Tôn Minh Ngọc phải chia lìa. Tấm lòng của phụ nữ hơi mềm yếu, không thể đành lòng được.

- Haha, tối nay tôi sẽ nói chuyện với Trưởng ban Tôn, xem xem có cách gì hay không.

Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái, cười nói.

Thầm nghĩ: “Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc này vẫn đang trong thời gian quan sát. Hôm đó trong Hội nghị thường vụ dù nói có giúp mình một chút, ắt hẳn cũng là thử thăm dò.

Từ những phân tích của Phương Viên, người này có cha là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Tôn Quốc Đống nâng đỡ, lai lịch không nhỏ.

Ắt hẳn là một con hạc độc lập trong Ủy viên thường vụ huyện ủy, trước mắt có lẽ chỉ là không muốn xung đột với nhân vật số một Chu Phú Đức thôi chứ không phải là không dám tranh luận vài câu với ông ta.

Dù nói hiện nay ngoài mặt Chu Phú Đức ủng hộ mình, nhưng ai dám đảm bảo ông ta sẽ không giở quẻ.

Nếu điều đó mà xảy ra thì xung đột lợi ích sẽ tương đối kịch liệt. Chắc hẳn nhân vật số một Chu Phú Đức này sẽ xem ông đây là kẻ thù mạnh không nương tay đâu.

Mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn chính là đốm lửa, ông đây vừa nói đến chuyện thị trấn Thanh Sơn, thì ông già đó liền thể hiện thái độ ủng hộ Bí thư Đảng ủy thị trấn Thiết Đông rồi.

Trong mắt hắn, vị trí của mình còn không bằng Thiết Đông. Từ thái độ của Chu Phú Đức, có thể thấy vấn đề của thị trấn Thanh Sơn không nhỏ, nắm chặt điểm này làm bước đột phá, ắt hẳn mưu mẹo trong trấn này không nhỏ, có lẽ đây chính là bước đột phá để mình mở được cục diện của Ma Xuyên…”

Điện thoại vang lên.

- Ông em Diệp, có phải cậu xung đột với tên họ Phan rồi không?

Trong điện thoại vang lên giọng của Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu Hạ Hải Vĩ

- Xung đột, làm gì có, chỉ là tên này không thức thời…

Diệp Phàm đem chuyện đó kể sơ qua với Hạ Hải Vĩ, hừ giọng nói:

- Anh Hạ, tên họ Phan này có phải động lên đến địa khu rồi không?

- Ừ! Chiều nay, Phó chủ tịch Địa khu Tra có đặc biệt ghé đến văn phòng tôi. Nên biết là tôi đến địa khu này hơn một tháng rồi, trước nay Phó chủ tịch chưa từng đến phòng tôi.

Tra Kế Cương có chút kỳ lạ, sau mới biết ông ta đến là muốn nhờ tôi nói hộ, chính là giúp cho tên Phan mặt rỗ xã Kim Đào kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.