Đồng chí Trần Khai Minh sửa lại toàn bộ cách xưng hô, miệng luôn
gọi thông gia thông gia, nghe thấy vậy Diệp Cường cảm giác buồn nôn, rõ
ràng chỉ là mồm mép ở bên ngoài.
Tự nhiên chị dâu và cô em
gái của Trần gia cũng xúm lại cùng Diệp Tử Y. Ba người rất thân mật, nói chuyện cười khanh khách giống như hình dạng của ba con gà mái sắp sửa
đẻ trứng.
- Không có chuyện gì thì không cần phải lên điện tam bảo, có gì cứ nói thẳng ra là được.
Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái, việc của mình và anh cả đúng là rất lạnh. Phỏng chừng tình cảnh của anh ta cũng không khác là mấy.
- Đi với anh đến Đức Bình một chuyến.
Kiều Báo Quốc nói thẳng ra.
- Ngại quá, năm trước bận quá. Tuy nhiên, em gọi điện thoại rồi. Hiện tại cậu ta đã ‘Vững vàng’ quá rồi hả?
Diệp Phàm ra vẻ quan tâm nói.
Thiếu chút nữa miệng Kiều Báo Quốc lệch sang một bên, trong lòng thầm
nghĩ vững vàng cái rắm. Hội nghị thường vụ năm ngoái rõ ràng còn không
thể hoàn toàn chống đỡ phía dưới.
Nói cách khác, hôm nay Kiều Báo Quốc có đánh chết cũng sẽ không đến lân Diệp gia đi một chuyến
xuống dưới đấy. Người này có tâm bệnh, đặc biệt là hôm qua nghe xong cha Kiều Viễn Sơn nhắc nhở sau đó trong lòng thấy buồn bực muốn chết.
Người ta là kẻ đi sau đã gần lên đến cấp phó bộ rồi, còn mình ở thành
phố cấp 3 cũng không làm được, không buồn bực làm sao được.
- Cũng tạm
Đương nhiên Kiều Báo Quốc không chịu thừa nhận.
- Vậy thì tốt rồi.
Diệp Phàm cười nói, rót cho anh vợ một chén trà, trong lòng tự nhủ nếu thật như vậy thì hôm nay anh cần gì đến nhà tôi.
- Sáng mai lên đường, ngày hôm sau sẽ đi làm.
Kiều Báo Quốc nói.
- Cái này, em chỉ sợ em không rảnh.
Đương nhiên Diệp Phàm không muốn đi, vì đi đến Đức Bình quan hệ của Kiều Báo Quốc với mọi người không tốt. Sẽ rất lúng túng.
- Ha ha, em thật sự nhiều việc như vậy. Anh cũng không rảnh, nếu bộ
dạng như vậy, sau này nói chuyện với cha như nào. Anh đi trước, phải đi
suốt đêm trở về, dù bận rộn.
Dường như Kiều Báo Quốc nắm được điểm yếu của Diệp Phàm, đứng lên cười ha hả.
Không, chắc là chuyện của ta có manh mối. Kiều Viễn Sơn thật đúng là âm lạt, không ngờ không tự nói ra mà bảo con trai mình nói.
Việc này có nghĩa là muốn áp giải ta đi Đức Bình rồi. Trong lòng Diệp
Phàm phúc phỉ mình lại có cha vợ như vậy, chỉ có điều cũng không có cách nào, cũng thực muốn biết tình hình của mình như thế nào.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ việc Kiều Báo Quốc có thể nói dối.
Rất có thể là cha vợ yêu cầu truyền đạt lại tình hình trước cho Diệp
Phàm, mà tự nhiên trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, sẽ đồng ý đi Đức Bình một chuyến.
Chỉ có điều bộ dạng như vậy có hiệu quả hơn rõ rệt.
Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ. Phỏng chừng khả năng thứ hai có việc
trọng đại.
Tuy nhiên, mặc kệ cho khả năng nào đi nữa, chắc chắn cha vợ cũng có chút suy nghĩ.
Thằng này ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Trước tiên em đến Tấn Lĩnh để chào hỏi, sau đó sẽ đi một vòng, dù sao đã lâu rồi không quay lại. Em muốn nhìn xem hiện tại Ma Xuyên như thế
nào.
- Yên tâm, Ma Xuyên chỉ càng ngày càng tốt hơn thôi. Có anh ở đây mà.
Kiều Báo Quốc hừ nói, kỳ thật hai người đang âm thầm đấu võ mồm.
- Việc bên kia sắp xếp như thế nào?
Rốt cuộc Diệp Phàm không nhịn nổi, hỏi.
- Việc lớn đã xong. Phỏng chửng 16 tháng giêng em sẽ có thông báo. Tuy
nhiên, phỏng chừng sẽ không giống như trong tưởng tượng của em.
Kiều Báo Quốc cũng nói móc ra đến đấy.
- Không giống, không giống với điểm nào?
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, trong lòng tự nhủ ta sẽ không bao giờ trả lại vị trí Giám đốc sở này.
- Việc này anh cũng không rõ lắm, cha nói có thể vẫn còn một số chuyện
xấu. Cha còn có thể tranh thủ một chút, tuy nhiên. Phương hướng lớn
không thay đổi, đã định em đi rồi. Bảo cậu phải chuẩn bị sẵn sàng,
chuyện bên này Tấn Lĩnh nên chuẩn bị giải thích một chút.
Kiều
Báo Quốc nói có chút lập lờ nước đôi, Diệp Phàm cảm giác rõ ràng người
này còn dấu một cái gì đó chưa nói ra. Đoán chừng là giấu không có nói,
trong lòng không khỏi hận đến mức nghiến răng lại.
Hai người đi từ trên lầu xuống.
Diệp Phàm vừa mới ngồi xuống, Diệp Thần Tây nói:
- Diệp Phàm, thông gia nói là có thể định ngày trước được không. Mới
đầu năm mới chắc công việc cũng không có gì bận rộn lắm. Tất cả mọi
người đều rảnh mà. Tổ chức náo nhiệt một chút cũng tốt đúng không?
- Em gái, em tính thế nào?
Diệp Phàm hỏi em.
- Anh hai nói thế nào thì làm như thế đi.
Mặt Diệp Tử Y đỏ bừng lên, tuy nhiên, vẫn dũng cảm để nói. Xem ra. Đúng là em gái thích Trần Thiệu Đông rồi.
- Nếu em gái không có ý kiến gì, việc này, con nghĩ cha mẹ cứ quyết
đinh ngày đi. Đến lúc đó con rảnh nhất định sẽ về. Tuy nhiên, đây là
đính hôn chứ không phải kết hôn, không nên làm quá lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này cha đã bàn với mẹ con rồi, con nhất định phải về. Nhà chúng ta có một cô con gái thôi. Còn ngày, con định đi.
Xem ngày nào đó con rảnh thì sẽ quyết định. Chúng ta sẽ thu xếp, con trở về ăn bữa cơm là được.
Không thể một chút thời gian cũng không có được?
Diệp Thần Tây lại để cho Diệp Phàm quyết định ngày tháng. Trong nhà, ai có thực lực chính là ‘Chủ nhà’.
- Anh hai, anh không về em sẽ không cưới. Còn cả anh cả, anh ba, chị dâu ba, tất cả đều phải về, không được thiếu một người.
Diệp Tiểu Y hừ hừ nói, rõ ràng là có chút không vừa ý rồi.
- Tử Y, con đã quên chị dâu 2 rồi. Con nhỏ này, nói còn không chú ý.
Lâm Tú Chi trách con gái nói.
- Đúng đúng, còn cả chị dâu 2 nữa, em rất thích chị ấy.
Diệp Tử Y gật đầu, Diệp Phàm suy nghĩ cũng nhiều, chẳng phải để Viên
Viên trở về ăn cơm đính hôn em gái. Không phải sẽ làm thêm phiền phức
cho nhà à.
- Đến lúc đó nói sau, con nhất định sẽ về. Chỉ một thời gian ngắn nữa, phỏng chừng sang năm tới con sẽ chuyển đến địa
phương khác làm việc. Vừa mới chuyển công tác rất bận rộn, vạn sự khởi
đầu nan. Cho nên, cha quyết định trong thời gian này là rất tốt, con
chắc chắn sẽ bớt thời gian để về.
Diệp Phàm nói.
-
Việc này cũng không cần nóng vội, công việc là quan trọng. Sau khi dàn
xếp xong công việc cũng được. Con là trụ cột của Diệp gia chúng ta. Còn
Diệp Cường thì quá dở hơi, không thể gánh vác được.
Diệp Thần Tây hừ nói, không để cho Diệp Phàm kịp nói.
Hơn nữa, việc Diệp Cường không đại diện, nó cũng không có gì là không hài lòng cả, thật tình là như vậy đó.
- Được ạ, chắc phải tháng năm tháng sáu. Có thể đợi được thì mọi người chờ, còn không thì mọi người quyết định đi ạ.
Diệp Phàm nói.
Người nhà Trần gia vừa nghe, đoán là có chút nóng nảy. Nhưng lại không
tiện ra mặt nói, Trần Khai Minh vẫn nhìn Trần Thiệu Đông.
Trần Thiệu Đông nhìn Diệp Tử Y, không ngờ Diệp Tử Y gât gật đầu, nói:
- Vậy đến tháng năm tháng sáu, đến lúc đó anh gọi điện thoại cho em là được rồi.
Người nhà Trần gia cũng bất đắc đĩ phải gật đầu.
Tuy nhiên, lão già Trần Khai Minh chỉ chớp mắt một cái, nói:
- Thông gia thay đổi công tác, có thể phải chúc mừng cậu rồi.
- Đây là việc không nên để truyền đi. Về phần chúc mừng thì không cần, phỏng chừng vẫn là điều chuyển sang ngang thôi.
Diệp Phàm nói rất nhạt.
- Cho dù là điều chuyển ngang chức vụ cũng là quan trọng lắm, cũng phải chúc mừng anh hai một chút.
Trần Sinh Minh anh trai của Trần Thiệu Đông chen chân vào đá một cái, người này mới phản ứng tới, lập tức nói.
Vừa rồi người nhà Trần gia đã sớm nghe Diệp Thần Tây nói với Diệp Phàm, tự nhiên thấy khiếp sợ đồng thời trong lòng cũng vui mừng khôn xiết.
Diệp gia quả thực là một cây đại thụ, nhất định phải ra tay trước thì
mới chiếm được lợi thế, phải ‘Cứng rắn dựa vào’ mới đi lên được.
- Thiệu Đông, cũng không cần phải nói lời chúc mừng nữa. Tuy nhiên,
tính tình của em gái tôi cũng không được tốt, cậu phải có tấm lòng bao
dung với nó.
Tất nhiên, nó mà nói những lời càn quấy cậu có
thể nói với chúng tôi. Chỉ có điều, nó là bảo bối của Diệp gia chúng ta, nên cậu phải chăm sóc nhiều cho nó.
Có mấy lời khó nghe phải nói trước, bây giờ đàn ông, chuyện bồ bịch ở bên ngoài cũng tương đối nhiều.
Tuy nhiên, khi lấy em gái tôi, cậu tuyệt đối không được phép để xảy ra chuyện như vậy.
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm túc nói.
- Người nào dám có lỗi với em gái của Diệp Cường tôi, tôi nhất định sẽ lọc da người đó.
Diệp Cường đứng bên cạnh hừ một tiếng.
- Anh cả, anh hai, còn có cha mẹ các anh cứ yên tâm. Nhưng chuyện tình
cảm tuyệt đối phải một lòng. Về Tử Y, em sẽ chăm sóc chu đáo. Chưa từng
làm cho cô ấy bị tổn thương bao giờ đúng không?
Mồm miệng Trần Thiệu Đông cũng không tệ lắm, cũng không ngu, lập tức biểu lộ thái độ kiên định.
- Anh mà muốn làm cho em bị tổn thương. Em sẽ không tha thứ đâu.
Diệp Tử Y phủi tay hừ nói.
- Ngược lại cũng không được!
Diệp Thần Tây hừ một tiếng, đương nhiên là muốn giáo huấn con gái mình.
- Con còn có việc, một lúc nữa sẽ đi Đức Bình một chuyến.
Diệp Phàm nói.
- Oh, vừa lúc tiện đường. Tám giờ phải đi làm rồi, hôm nay đã mùng sáu
rồi. Thật đúng lúc, Bí thư Kiều và thông gia cùng nhau trở về chuẩn bị
một chút để đi làm.
Lão già Trần Khai Minh đúng là ghê gớm, lập tức đã nghĩ đến việc cho đi nhờ xe để lấy tình cảm.
- Cũng được, vậy cùng nhau đi nào.
Kiều Báo Quốc gật gật đầu, nếu Diệp gia và Trần gia đã là thông gia rồi, đương nhiên cũng phải chiếu cố một chút.
Hơn nữa, nghĩ đi nghĩ đi lại, Trần Khai Minh còn lạy dưới chân mình,
sau này xây dựng thành người dưới tay của mình. Lần này đến đây cũng thu hoạch không tệ lắm, không ngờ lại thêm được một đồng chí thật tốt.
Tuy nói Trần Khai Minh chỉ là Bí thư huyện ủy trực thuộc thành phố Đức
Bình nhưng thành phố Đức Bình cũng chỉ có mấy huyện thị, nắm được một Bí thư huyện ủy thì đồng nghĩa khống chế được bầu trời ở đó.
Trần Khai Minh đương nhiên là vui vẻ hớn hở cộng thêm sự cung kính,
không thể tưởng tượng được lần thu hoạch này lại lớn như thế. Tìm được
một chỗ dựa vững chắc của thông gia.
Rõ ràng còn có thể thông qua anh ta vươn lên làm nhân vật số một Đức Bình. Hơn nữa, thằng này
cũng rất may mắn, may mắn mới đến Đức Bình không lâu, xem chừng còn
không thể đứng vững được. Nói cách khác, bánh trái thơm ngon bản thân
mình sẽ không có chuyện gì.
Diệp Phàm rời khỏi Đức Bình đã sáu bảy năm, trong đó Ủy viên thường vụ Thành ủy có nhiều thay đổi.
Bây giờ tính ra những người có quan hệ trước kia với Diệp Phàm cũng chỉ còn hai đồng chí còn là ủy viên thường vụ, đó là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư thị xã Ma Xuyên đồng chí Phương Hồng Quốc. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ôn Tín Niên.
Còn Bí thư Thành ủy Tôn Quốc Đống đã về hưu. Người đi trà lạnh, tuy nhiên, trước kia Tôn Quốc Đống đảm nhiệm
công tác tổ chức.
Cho nên, trong tay ông ta vẫn còn một đám cán bộ được đề bạt. Khẳng định người này phải kêu đến ngồi một chút.
Mà tên nhóc Phương Viên hiện tại cũng không tệ, không ngờ đã lên được
vị trí Phó Chủ tịch thành phố phụ trách công an. Cũng được coi là một
nhân vật quan trọng ở Đức Bình.
Lúc trước Diệp Phàm cũng đã nghe qua, hiện tại cơ cấu của thành phố Đức Bình cũng là tạo thế kiềng ba chân.