- Xin chào Bí thư Chu, về sau còn cần tiền bối dạy bảo nhiều hơn, ha ha.
Diệp Phàm cười ha hả, niềm nở sải bước đi về phía trước.
- Không dám dạy bảo, tôi còn phải nhờ cậu chỉ bảo thêm ấy chứ. Chủ tịch huyện Diệp là người tài ở Đức Bình rồi, lần trước tôi đến địa khu lấy xe, một lốp xe cũng không mang về được.
Chủ tịch huyện Diệp vừa ra tay, nghe nói đã mang về năm xe cảnh sát, mà đều là hàng mới tinh. Vừa rồi, Trưởng phòng Công an huyện Ngô Đồng luôn luôn bên cạnh tôi kì kèo, còn không phải là vì muốn mau chóng đem xe về trụ sở của mình sao.
Tôi nói cho anh ta, xe này là do Chủ tịch huyện Diệp lấy về, muốn lấy thì đi tìm Chủ tịch huyện Diệp, ha ha…
Chu Phú Đức nói chuyện, trên mặt khó gạt bỏ vẻ tươi cười.
Dường như không hề khách khí. Lời nói này có chút gượng gạo, dường như còn mang một ý tứ nào khác, làm cho người ta suy nghĩ không ra, là khen ngợi hay trêu chọc Diệp Phàm, dù sao ý tứ cũng rất sâu xa.
Bí thư Đảng quần chúng Vi Bất Lý ngược lại là một bí thư trẻ tuổi, bề ngoài tương đối khôi ngô. Đúng là người lễ nghĩa, nhiệt tình. Làm cho Diệp Phàm cảm giác người này là một người khiêm tốn, tuy nhiên Diệp Phàm cảm giác trên người anh ta hơi quái dị, chỗ nào quái dị thì không thể nói rõ, chỉ là trực giác mà thôi.
Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Quốc Hồng xem ra cũng không có gì, lão ta chính là một người trung niên, tướng mạo cũng bình thường. Đúng là người không kiêu ngạo không nịnh nọt, rất khó nhìn ra ý nghĩ trong đầu ông ta..
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên thì không cần phải nói, Diệp Phàm làm cho hợp tác được.
Khi nhìn thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc, Diệp Phàm thoáng ngây người một chút, lại mịt mờ liếc mắt nhìn Trưởng ban Tôn Quốc Đống một cái, cuối cùng cũng hiểu được, họ là hai ông cháu. Thái độ Tôn Minh Ngọc không mặn mà cũng chẳng nhạt, lễ phép bắt tay Diệp Phàm. Đương nhiên Diệp Phàm biết người này có thói kiêu ngạo, không phục một Chủ tịch huyện còn ít tuổi như mình..
Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, một bộ ngực mềm cỡ lớn , mặc dù là mùa đông có mặc áo lông dày màu vàng bên ngoài, nhưng không thể ngăn cản nó nhô lên, Diệp Phàm dường như thấy nó dâng lên hướng về phía trước giống như hai cây măng muốn phá bỏ y phục hướng về phía mình.
Người phụ nữ này dáng người cao gầy, phỏng chừng cao trên dưới một mét bảy. Có vẻ cô ta ngại mình không đủ cao, còn đi thêm một đôi giày cao gót tới mười mấy phân, lập tức giống như hạc giữa bầy gà.
Bên cạnh là Chu Phú Đức nhân vật số một của huyện Ma Xuyên, vừa có tác dụng làm đệm cho cô. Hơn nữa, Bí thư Chu Phú Đức dữ tợn đứng cạnh Liễu Mi Phương nhã tú thanh lệ hình thành sự đối lập. Xấu đẹp rõ ràng, này đúng là một đôi, tương đối hút ánh mắt người khác. Làm cho mắt người ta một xung lượng mãnh liệt.
Người phụ nữ này bắt tay Diệp Phàm tương đối nhiệt tình, hơn nữa nắm rất chặt, vừa nắm vừa gọi Chủ tịch huyện Diệp rất thân thiết.
Dự đoán nếu gặp đồng chí Diệp Phàm cũng được coi là đẹp trai, nên liếc mắt về phía Diệp Phàm chào hỏi một chút, đương nhiên trong mắt Diệp Phàm người phụ nữ này giống như ném ánh mắt quyến rũ với mình, lập tức một thân nam nhi nổi da gà lên.
Trong lòng mắng:Ông đây không thích hàng cũ đâu. Tuy nhiên, người phụ nữ này, phỏng chừng cũng không già, trên dưới ba mươi tuổi.
Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ lan Gia là loại ngọc bích, khí chất hơi giống Tống Trinh Dao. Không thích nói chuyện, chỉ có thản nhiên bắt tay Diệp Phàm rồi bỏ ra ngay, như thể bàn tay Diệp Phàm mang theo bệnh độc nào đó. Trái ngược với sự nhiệt tình của Liễu Mi Phương, rất đúng với vẻ tươi đẹp.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền, một người trung niên,cười tủm tỉm, cùng Tạ Cường huyện Ngư Dương có thể hợp thành một đôi lợi hại. Tuy nhiên, đôi mắt Diệp Phàm cũng đọc được trong ánh mắt anh ta một sự khinh miệt và bất mãn lớn.
Thằng nhãi này thầm nói: “Quái, ông với tôi cũng là lần đầu gặp, tại sao lại bất mãn với tôi như vậy chứ? Tôi đâu có động gì đến vợ ông đâu. Đúng là chẳng hiểu ra làm sao cả.”
Trưởng ban chỉ huy Quân sự nghe nói tên là Tề Quy Vân, có việc không tới được.
Người cuối cùng là Chủ tịch thị trấn Thanh Sơn Trấn Thiết Đông, một người trong nhóm lão thành dày dặn kinh nghiệm. So với Diệp Phàm nhiều tuổi hơn, nên cũng tương đối cao ngạo, trong mắt kia có cảm giác khinh thường Diệp Phàm. Bắt tay ngoại giao mà văng lên bốn câu chào Chủ tịch huyện Diệp.
Dường như bốn chữ này từ miệng anh ta phun ra tương đối khó chịu, về sau, bỏ mặc ở nơi này, giống như thân dây dẫn điện, sống thoát trần phô bày hình ảnh dây dẫn điện gậy tre.
“Không có phục hay không, ông đây cũng là người lãnh đạo, không phải chẳng qua cũng chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn sao? Còn có thể nhảy lên trời”. Trong lòng Diệp Phàm âm thầm oán lão già này, giọng cứng ngắc cười nói:
- Bí thư Thiết là người tài ba của huyện Ma Xuyên chúng ta, tại địa khu tôi đã nghe nói qua. Nói thị trấn Thanh Sơn các ông là thị trấn số một huyện Ma Xuyên.Tổngg thu nhập của huyện Ma Xuyên, có ba muơi phần trăm là của thị trấn Thanh Sơn đóng góp.
- Quá khen
Thiết Đông lại hừ ra hai tiếng, không hề hé răng.
Đoàn người trên xe, đằng trước mười cái xe phun chữ máy kéo công an thình thịch thình thịch vang lên hỗn loạn, đi đầu mở đường, theo sau là một ít xe tải cũ của huyện Ma Xuyên, tiếp sau là xe Wrangler cùng với hai cái Satana. Cuối cùng đương nhiên là năm chiếc xe cảnh sát mới. Đoàn người chậm rãi nhầm hướng huyện phủ mà đi.
Tuy nhiên vì huyện phủ ở phía tây thị trấn, muốn tới huyện phủ còn phải vượt qua sông Thần Nữ trước. Cho nên, không lâu sau đoàn người đi ra bến tàu. Sông Thần Nữ xuyên qua toàn bộ Ma Xuyên, từ thượng lưu tỉnh Giang Đô đến huyện Giang Tân chảy qua Ma Xuyên.
Sau khi đến Ma Xuyên, hình thành một tam giác quanh co chạy quanh thị trấn. Tới bến tàu rồi, có khá nhiều xe, sắp xếp một lượt.
Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ xuống xe, phía trước mặt gần bến tàu có một chiếc tàu thủy. Kỳ thật không thể gọi là tàu thủy, mà là một con thuyền nhỏ dài, dài chừng hai mươi mét, chiều rộng bằng chiều rộng hai chiếc xe.
Vài công nhân chính đang luống cuống tay chân lôi thuyền. Bởi vì thuyền chỉ dùng một dây thừng to thô xuyên qua, sau đó công nhân kéo thuyền đi tới, phòng tua- bin cơ bản chỉ là để trang trí, bên trong dùng mấy phiến để kiểm soát phương hướng mái chèo.
- Vì sao không đổi sang dùng động cơ dầu ma dút? Những công nhân này, phải kéo tới khi nào?
Diệp Phàm nhíu mày.
- Nhân công cho rẻ, dầu ma dút đắt lắm.
Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Lan giật giật khăn quàng cổ thản nhiên nói.
- Sao lại thế được? Một động cơ dầu ma dút cũng bằng mười mấy người công.
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Ha ha, nơi này công nhân làm một ngày chỉ có 6 tệ, xử lý bến có mười công nhân, chia làm vài ca, làm 24h không ngừng nghỉ. Một ngày tiền lương toàn bộ gần một trăm tệ. Một bến này một năm chúng ta bỏ ra năm mươi ngàn tệ là đủ rồi. Nếu sửa dùng động cơ dầu ma dút, một này phải mất hơn một trăm tệ. Hơn nữa nhân công còn không thể bỏ, chỉ bớt đi hai ba người mà thôi. Hơn nữa, sửa chữa máy móc, tiêu hao từ từ, một năm không dưới một trăm ngàn tệ.
Lúc này Chánh Văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương gặp đúng nghiệp vụ quen thuộc, liền nói cho Diệp Phàm biết dầu là thứ xa hoa đắt tiền, Chủ tịch huyện cấp tài khoản đi.
- Đúng vậy, chủ nhiệm Liễu nói rất có lý. Hơn nữa, huyện chúng ta không chỉ có một bến này, toàn bộ huyện phỏng chừng đến mười cái. Chỉ riêng thị trấn này đã bốn bến. Một bến có thể bớt năm mươi ngàn đồng, một năm cũng tiết kiệm được một khoản lớn.
Đỗ Lan thản nhiên cười nói.
- Ừ, thế sao không xây dựng cầu? không phải càng tiện lợi sao?
Diệp Phàm lại hỏi
- Xây dựng cầu? Làm gì có tiền mà xây.
Đỗ Lan rất rõ ràng, trả lời rất thẳng thắn.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh có vẻ không hiểu rõ lắm, sông Thần Nữ này chiều rộng hơn một trăm mét, chỗ hẹp nhất cũng rộng đến tám mươi mét. Điều này còn chưa sợ, sợ chính là sâu quá. Chỗ sâu thì tới bốn năm mươi mét, chỗ nông cũng đến mười mét. Tính độ sâu trung bình ở thị trấn chúng ta cũng hai mươi mét. Xây dựng một cây cầu dài đến trăm mét hình vòm, được bơm nước, ngăn đón thủy triều, không thấm nước, trước đã thử thăm dò , không có mấy chục triệu không thể làm được.
Kinh tế huyện chúng ta như thế này, thu nhập tài chính toàn bộ huyện một năm còn không đến mười triệu, toàn bộ đem đổ vào đáy sông phỏng chừng có chút mạo hiểm quá.
Huống chi tiền lương cán bộ công nhân viên chức vẫn còn chưa đủ, nói gì đến chuyện xây cầu. Vả lại, xây dựng một cây cầu thì chưa đủ, phỏng chừng thị trấn này phải xây dựng bốn cái. Như vậy phải mất vài trăm triệu tiền đầu tư.
Liễu Mi Phương phân tích rõ ràng, Diệp Phàm nhất thời nghẹn họng.
Chỉ vào bến tàu cạnh thuyền gỗ hỏi:
- Chủ nhiệm Liễu, thuyền này dùng để chở người phải không?
- Đúng vậy, đò chở xe, thuyền chở người. Trước kia vốn là dùng cùng một chỗ, sau lại bởi vì người xe hỗn tạp, xe ở trên thuyền sợ đè chết người. Sau đổi thành xe và người riêng ra.
Liễu Mi Phương nói.
Theo lý thuyết Ma Xuyên hẳn là không có nhiều xe như vậy, làm thế nào sẽ có nhiều xe đi sang bên bờ kia mà chạy?
Diệp Phàm hỏi lại, đối với hình huống bên này hắn đương nhiên càng biết nhiều càng tốt.
Thứ nhất huyện phủ ở ngay tại bờ phía tây bên kia, thứ hai nhà ga ở phía tây, xe đương nhiên phải đến bên kia trước.
Liễu Mi Phương nhíu mày, giống như nhà ga xây dựng ở phía tây dường như hơi không ổn.
Thị trấn Ma Xuyên này xây dựng quy hoạch đô thị quá bất hợp lý. Biết rõ phải qua sông, còn đặt nhà ga ở phía tây, đúng là không thể hiểu được.
Đám người cục xây dựng đô thị bất tài có phải hay không? Việc này không phải bảo lái xe ăn no không có việc gì trêu đùa thuyền hay sao?
Nếu đem nhà ga sửa ở bên này, không cần đò, dòng xe cộ kia tự nhiên không phải thiếu.
Trong lòng Diệp Phàm suy tính, cảm thấy sau khi mình nhận chức chuyện đầu tiên phải nghĩ sẵn trong đầu, đó là dời nhà ga, giảm bớt hao tài tốn của.
Kỳ thật Diệp Phàm không rõ ràng lắm, ở đây nói phức tạp lắm.
Chu Phú Đức chỉ vào đồng chí Cục trưởng Công an Ngô Đồng quát:
- Mày đúng là đồ bất tài, đã sớm nói với mày rồi, hôm nay lãnh đạo tới, mày xem xem. Việc đảm bảo giao thông thông suốt trở thành cái gì rồi?
Ngô Đồng, cái đầu một mét tám, bộ dạng tương đối khỏe mạnh, cũng tương phản với tên anh ta. Giờ phút này cúi đầu xuống, giống như gà trống bại trận, miệng có chút không phục, cãi lại:
- Không gọi xe, phòng ..huyện chúng ta duy trì giao thông như thế nào.
Có khi nhóm cảnh sát phải từ thị trấn Mã Hồ tới thị trấn Lang Đầu để giải quyết sự cố giao thông, ở giữa còn có sông Thần Nữ bốn phương ngăn cách, ở huyện ta đến cái thuyền rách cũng không có.
Không thể bảo nhóm cảnh sát làm phao cấp cứu bơi qua xử lý sự cố được. Hơn nữa, máy kéo cảnh sát kia, thật đúng là uy phong, mở đường quá chậm, lại còn vang lên thình thịch thình thịch.
Bọn trộm vừa nghe thấy âm thanh kia là biết cảnh sát đã tới, làm sao có thể ngồi đó để bị bắt. Bí thư Chu, xe này không giải quyết được.
- Đòi xe chứ gì? Tôi không có, hỏi chủ tịch huyện Diệp đi, vừa lúc, hôm nay Bí thư Hạ ở thành phố cũng tới, cậu muốn thì tự đi hỏi đi.
Chu Phú Đức một cái liền bảo cục trưởng Ngô Đồng chạy lại phía Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ.
Thằng nhãi này thật đúng là da mặt dày, Diệp Phàm đến nhậm chức, còn chưa kịp ngồi vào cái ghế chủ tịch huyện, mà đã đến hỏi xe rồi.
Đầu tiên làm lễ đúng chuẩn mực cảnh sát, kêu lên:
- Xin chào Bí thư Hạ, chào Chủ tịch huyện Diệp. Tôi ở phòng công an huyện Ma Xuyên, Ngô Đồng.
- Xin chào Trưởng phòng Ngô.
Hạ Hải Vĩ và Diệp Phàm thay nhau bắt tay.
- Bí thư Hạ, chúng ta cũng đến lúc giải quyết xe, không giải quyết việc này thì phòng công an huyện chúng tôi sẽ biến thành ruộng cày' mất. Tính cả 16 xã, thị trấn, tất cả có gần 300 cảnh sát, mà chỉ có một chiếc xe tải Kim bôi, một chiếc xe cảnh sát mà cục công an địa khu vứt đi, mà tất cả đều sắp hỏng hết rồi. Còn lại toàn là xe kéo, tôi là trưởng phòng mà cũng phải ngồi xe kéo đi phá án đây này.
Không cần nói bắt kẻ xấu, ngay cả trộm chúng tôi cũng bắt không nổi. Người ta tất cả đều là Santana, nhanh hơn xe kéo của chúng tôi nhiều
Vẻ mặt Ngô Đồng chua xót, thật là khéo làm khó người khác.
- Trưởng phòng Ngô, tình hình các cậu tôi cũng biết. Tuy nhiên địa khu có khó khăn của địa khu. Vấn đề xe cơ bản đều là do nguồn tài chính của huyện mình giải quyết. Địa khu cũng đã chiếu cố các cậu, hàn năm phí dầu ma dút không phải đều cho cục công an Ma Xuyên các cậu trên dưới một nửa sao. Việc này phòng công an huyện khác là không có đãi ngộ đặc biệt
Hạ Hải Vĩ đương nhiên giảo hoạt, một chiếc xe chưa cho còn biến anh ta thành người có công, địa khu còn phối hợp với phòng …huyện.
Tuy nhiên, anh ta quay đầu hướng Diệp Phàm cười nói:
- Tuy nhiên, hôm nay cậu rất may mắn. Chủ tịch huyện còn chưa tới Ma Xuyên, trước tiên đã nghĩ tới tình hình phòng công an huyện các cậu. Lấy mấy chiếc xe trong tay cục trưởng Lâm của công an địa khu, muốn xe, cậu tìm hắn lấy đi.
Biết Hạ Hải Vĩ đẩy ân tình này cho chính mình, Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Đồng chi Ngô Đồng, nỗi lòng của cậu tôi hiểu được. Xe này mang về năm cái, tuy nhiên, lúc đó cũng là Bí thư Hạ chiếu cố…, không có anh ấy phê chuẩn, Cục trưởng Lâm tuyệt đối sẽ không cấp. Chỉ có điều xe này nên điều phối như thế nào, tôi nghĩ, tôi có thể đáp ứng trước cho cậu hai cái. Bây giờ cậu có thể lấy chìa khóa ở chỗ người mà Cục trưởng Lâm đã sắp xếp.
- Kia…kia không phải còn ba cái nữa sao?
Ngô Đồng thấy chưa đủ, không lùi lại, lại nhìn chăm chú, định ỷ lại vào Diệp Phàm
- Cậu đúng thật là, ha ha, tình hình huyện chúng ta cậu cũng biết, còn lại ba cái, tôi nghĩ hẳn là để Bí thư Chu đến thống nhất cách điều phối. Có thể cho cậu hai cái đã là chiếu cố, nhanh đi lấy xe đi, đừng có để đến lúc một chiếc cũng không có.
Diệp Phàm nói rất lớn, Chu Phú Đức cách đó không xa cũng nghe thấy được.
Ừ, thằng nhóc này coi như cũng biết điều, không có ăn mảnh.
Chu Phú Đức khóe miệng hơi hơi giật.
- Kia.. tôi…
Ngô Đồng nhìn nhìn Diệp Phàm, còn muốn nói thêm, tuy nhiên bị Diệp Phàm quát một tiếng :
- Có phải không muốn lấy xe phải không, nghiện máy kéo rồi hả?
Sợ tới mức cúi đầu khẩn trương chuồn mất.
Tự nhiên, phải đi lấy xe. Việc này còn gọi là xe tới tay, bằng không, khi qua bến, ai biết nhóm lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào.
Mặc dù xe xin được dưới danh nghĩa công an, nhưng việc 'chuyển người sử dụng' ở Trung Quốc là chuyện bình thường.
Vả lại, Ngô Đồng chỉ là Trưởng phòng Công an, cũng không kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, một trưởng phòng, cãi cọ cùng Diệp Phàm cũng không có gì là hay.
Tuy nhiên, coi như Ngô Đồng có lá gan to, bằng không, phỏng chừng hai chiếc xe này có thuận lợi đến tay anh ta không còn chưa biết.
Diệp Phàm đương nhiên cũng suy nghĩ tới tình hình Ma Xuyên, phỏng chừng ngày hôm qua tin tức lấy về năm chiếc xe đã truyền khắp thị trấn Ma Xuyên, có bao nhiêu chức phó đều đỏ mắt không thôi, chứ đừng nói đến Ngô Đồng. Phải biết rằng xe cảnh sát phê chuẩn này tuy gọi là xe cảnh sát, nhưng trong năm chiếc cũng có hai chiếc trên đầu có dấu hiệu cảnh sát, ba chiếc khác còn có dòng xe chở khách Toyota, nghe nói phải mấy trăm ngàn.
Hai chiếc xe Santana 2 khác, đừng nói Ngô Đồng mê tít, ngay cả Chu Phú Đức, nhân vật số một Huyện ủy cũng mê tít xe đó.
Chu Phú Đức tuy có một chiếc Satana, nhưng rất cũ, phỏng chừng đã bảy tám năm. Chạy trên đường của Ma Xuyên bảy tám năm thì bằng với chạy trên đường nhựa mười mấy năm.
Chu Phú Đức đương nhiên đã sớm muốn đổi xe, tuy nhiên, tài chính ở huyện quá mức eo hẹp, nếu dùng tài chính này mua Satana 2, phỏng chừng sẽ bị mấy trăm dân chúng Ma Xuyên dùng nước miếng phun chết.
Tiền lương người ta còn không đủ, bị đói cái bụng, phòng công an còn phải dùng máy kéo phá án, mình làm nhân vật số một, làm sao dám qua mặt thiên hạ to lớn để mua xe.
Cho nên, lần này xe cảnh sát có hai loại, này, không dưới mười cán bộ Cục phó nhìn chằm chắm hai chiếc xe cấp cán bộ Cục. Nghe nói ngay cả các lão gia trong Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc đều ngồi không yên, từ lúc ở bến bên kia.
Thị trấn Ma Xuyên thực ra có ba cái trấn, thị trấn Mã Hồ Tử, thị trấn Dương Giác, thị trấn Ngưu Đầu. Ba thị trấn này dùng ba tên động vật, hợp thành Ma Xuyên, nghe nói có gần một trăm ngàn người.
Lớn nhất đương nhiên là thị trấn Mã Hồ Tử, bởi vì huyện phủ đặt ở đó. Xe qua bến, không lâu, xa xa trông thấy tấm biển Đảng ủy huyện Ma Xuyên .
Tường vây quanh cao tới trên dưới bốn mét, tất cả đều dùng đá thô, một mặt chừng bốn năm trăm cân đá hoa cương xanh thô ráp xây lên. Trên tường vây đã ngả màu rêu xanh, dây leo, có vẻ tường này đã xây nhiều năm, chắc chắn không phải mới xây.
Vào trong huyện, một cảm giác tang thương lập tức nổi lên trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ. Bên ngoài huyện phủ là một bãi đỗ xe trống trải, tuy nhiên, trên sàn bãi đỗ xe tất cả đều là cành thạch, màu xanh rêu, hoa hơi có vẻ màu trắng ngà.
Tiếp qua là bãi cỏ xanh rờn, không ngờ còn có một dòng suối nhân tạo róc rách, cá vàng tự do tự tại thảnh thơi bơi.
Phía sau chính là nơi làm việc, kỳ quái chính là không có nhà cao năm tầng trở lên, ngay cả nhà mái bằng cũng không có.
Cao nhất chính là ba bốn tầng, dùng đá thạch thế dựng lên phòng ở. Bên trong nhà một phòng, hơn nữa mỗi nhà ở bên ngoài đều có sân nhỏ, dường như đi vào nhà giàu ngày xưa, muốn làm nhiều sân nhỏ.