Đã thoát được ra bên ngoài mấy người Diệp Phàm phải cố gắng lắm mới xuống được núi.
- Còn muốn chạy!
Một giọng lạnh lẽo truyền đến, một đạo kiếm khí quẹt qua không trung, nhất thời không khí giống như bị bổ ra một khe lớn.
Mà một quyền lại đây, dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm rõ ràng không khí bị người này đánh vỡ tan ra. Quyền khí kia như là băng bình thường hướng về phía Diệp Phàm.
- Rất hay!
Diệp Phàm trong lòng hừ lạnh một tiếng, Khai Bi Thủ của nhà họ Lô một chưởng qua đi. Bắt đầu không một tiếng động, đối phương phát ra một tiếng cười lạnh.
Nhưng trong giây lát.
Thình thịch một tiếng vang thật lớn, quyền ra tát cho Diệp Phàm một cái liền trực tiếp đánh lên một cành cây răng rắc một tiếng, cành cây to bằng thùng nước thô to bị chặt đứt.
Tên kia lập tức xoay người một quyền lại đây, nhưng Diệp Phàm tự mình đã nhảy đến trước mặt tên kia. Thái Cực thủ sử xuất ra, bắt lấy cổ tay tên kia vặn một vòng.
Răng rắc một tiếng, tên kia kêu lên thảm thiết. Cổ tay bị Diệp Phàm chặt đứt, hơn nữa Diệp Phàm thâm độc ra sức vung tay ra ngoài.
Tay của tên kia đứt khỏi người, mà tay đứt bị Diệp Phàm đá một cước lên trên người Tiêu Dương Thiên.
Tên này sử dụng kiếm, mà Tiêu Dương Thiên xuất thân từ phái Hoa Sơn. Cũng là lão tổ tông của kiếm đạo. Hai người lấy tay thay kiếm càng hứng khởi.
- Nhanh chấm dứt chạy lấy người.
Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật hô, là không muốn cho bọn họ nghe.
Đúng lúc này, tên kia sờ vào eo lưng, một thanh trường kiếm đi ra hướng về Tiêu Dương Thiên.
Trường kiến trên không trung nhất thời phình lớn rộng bằng hai bàn tay đem thanh kiếm từ trên không trung xuống. Công lực của Bao Nghị thấp nhất, bị kiếm khí quăng ngã chỏng vó.
Diệp Phàm nhanh chóng kéo Bao Nghị lên, hơn nữa phát hiện thanh kiếm kia hẳn là được chế tạo tự Tuyết Nham mộc.
Chẳng lẽ là “tấc đinh” củaTứ đại hộ pháp tướng quân? Diệp Phàm thầm nghĩ, bởi vì “tấc đinh” kiếm khí đích thật lợi hại.
Phát hiện Tiêu Dương Thiên cũng đánh ra một khoản kiếm, kiếm kia như Du Long Nhất Bàn phá không lao thẳng đến thân kiếm kia.
Két một tiếng vang lên kỳ lạ.
Trên thân của đoản kiếm lớn xuất hiện một dấu vết, nhưng đoản kiếm cũng bị cự kiếm ngăn không cho đánh xuống.
Mà kiếm khí của Cự kiếm mới đến trên người Tiêu Dương Thiên. Lão già này binh khí đã mất nhanh chóng một chưởng bổ tới.
Rầm một tiếng, sắc mặt Tiêu Dương Thiên khó coi. Bởi vì cả người bị khí phách của Cự kiếm lột bỏ hết quần áo, lộ cả mông ra.
Mà Cự kiếm cũng đánh một chưởng từ xa về phía Tiêu Dương Thiên đang muốn rút trở về, nhưng trên không trung một cái dây thừng to như cái cây xuất hiện, giống như con rắn không ngờ quấn lấy Cự kiếm.
Diệp Phàm kéo, Cự kiếm lại kéo Diệp Phàm lại. Hơn nữa xoay Diệp Phàm, Cự kiếm đánh thật mạnh vào trên mặt “tấc đinh”. Nhất thời tên kia mặt đầy máu tươi chạy vào trong rừng không thấy bóng dáng.
Nhưng phía sau trên trăm người đã đuổi đến nơi. Diệp Phàm chạy nhanh ra bên ngoài dẫn theo mọi người chuồn mất.
Mấy người chạy trốn nhanh như bay, không lâu đã xuống đến chân núi.
- Khách sạn không thể đi, chúng ta đến Gia tộc Akiyama trốn vài ngày rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, lại uống thuốc thay đổi vẻ mặt sau đó dẫn mấy người đến Gia tộc Akiyama. Mà Hồng Trư đã sắp xếp một chiếc xe chạy như điên đi.
Đường thủ rối loạn.
Những người còn lại dốc toàn bộ lực lượng.
Gia tộc Akiyama cũng không nói gì, dọn dẹp một phòng hẻo lánh cho mấy người Diệp Phàm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hồng Trư gọi điện thoại đến nói
- Thôn Dã từ hai giờ sáng đã đưa người trở lại.
Nhưng hình như rất thảm, trở về chỉ có hai trăm mười tám người. Nghe nói ngay cả nhị trưởng lão cũng không thấy bóng dáng.
Hóa ra đi ra ngoài chính là năm mươi người. Chẳng lẽ hai mươi mấy người sống mái với Củng Âm giáo đã chết hết?
- Chết nhiều như vậy hẳn là không có khả năng. Có lẽ đã chết đến mười người là có. Mà bên ngày còn phải giữ lại một nhóm người để tăng mạnh bảo vệ đối với công ty Đường Thủ.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng kỳ lạ như thế nào sao Xa Thiên còn chưa có tin tức.
- Cũng có khả năng, đáng tiếc tôi ở bên kia không có cơ sở, không nắm được tình hình.
Hồng Trư nói.
- Việc này tôi sẽ sắp xếp, tiu nói người của chúng ta không có người thường trú nhưng người của Bộ an ninh quốc gia chắc chắn có người.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã quên mất họ, bọn họ nhiều người, mỗi nước đều có người thường trú.
Hồng Trư nói.
- Đúng rồi, Đường Thủ nói đêm qua đã chết bao nhiêu người, có lẽ ba bốn mươi người đi?
Diệp Phàm hỏi
- Còn nữa, đánh bị thương có phải có Tấc Đinh cùng hai hộ pháp tướng quân của họ.
- Hình như không chết nhiều như vậy, có chuyện rất lạ, tôi vẫn ngồi ở chỗ bí mật quan sát.
Chẳng qua các anh chạy xong hình như Đường Thủ Đạo còn đánh nhau một hồi, sau đó chết mười mấy tên.
Hơn nữa, tôi phát hiện lại có mười mấy tên chuồn ra khỏi Đường Thủ Đạo rất nhanh.
Hồng Trư nói.
- Quái, chẳng lẽ còn có người thứ hai. Có thể là người của Tổ Thần Đạo không? Không phải bọn họ cũng cứ người đến ép Đường thủ sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ hẳn không có khả năng ra tay, bọn họ chỉ có tác dụng uy hiếp. Muốn mời một số đệ tử của Đường Thủ gia nhập tổ Thần Đạo.
Hơn nữa, bọn họ cũng không thể ngu ngốc như thế. Bởi vì, tổ Thần Đạo liên tục gặp đả kích của chúng ta, đặc biệt sau lần ở núi Xương Bối thực lực giảm đi nhiều.
Với tình hình như thế bọn họ rõ ràng không địch lại Đường Thủ Đạo. Thực lực thế thì ra nước ngoài áp bức một chút vẫn làm được.
Còn tấn công bọn họ hẳn không có khả năng. Việc này cũng giống nước ta. Đối với mấy phái lớn chỉ hơi đe dọa và ám chỉ.
Không thể nào mà diệt hẳn bọn họ. Đương nhiên, không phải nói là nhà nước không thể diệt họ mà không thể ra tay.
Hồng Trư nói.
- Đương nhiên, muốn tiêu diệt bọn họ còn không có cách sao? Cơ quan nhà nước lớn như thế nào, một sư đoàn hiện đạt có thể tiêu diệt được một môn phái lớn.
Diệp Phàm noi
- Nhưng nếu không phải là người của tổ Thần Đạo chẳng lẽ là người của một môn phái của Nhật.
- Hình như chúng tôi không phát hiện các môn phái khác có động tĩnh gì. Lúc ấy tôi nghĩ cách muốn đưa một người đến đây. Nhưng vừa xong y đã tự sát. Nhưng tôi phát hiện người này da hơi xanh. Hình như không phải người Nhật Bản hay người Châu Á.
Hồng Trư nói.
- Đúng rồi, có thể là Củng Âm giáo không? Bọn họ có lẽ cũng biết rất nhiều cao thủ của Đường thủ nhằm vào mình.
Cho nên, bọn họ đến đây muốn nhân cơ hội này vào sào huyện của Đường Thủ Đạo.
Nhưng không thể tưởng tượng được bị chúng ta phá đi. Nhưng bọn họ cũng nhân cơ hội ra sức đánh.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng có thể vậy, xem ra, mấy ngày nay Đường thủ gặp vận đen thật sự.
Hồng Trư cười nói.
- Theo dõi chặt một chút xem có phải Củng Âm giáo làm hoặc còn có môn phái nào khác tấn công Đường Thủ Đạo. Nếu như là Củng Âm giáo làm thì tốt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Anh có kế hoạch lớn hơn phải không?
Hồng Trư hỏi.
- Đúng vậy, nếu như quả thật là Củng Âm giáo làm chỉ cần tra bọn họ trốn ở đâu. Chúng ta sẽ không để cho bọn họ dễ dàng chuồn về nước.
Đến lúc đó chỉ cần chúng ta ra tay đánh họ một hồi. Đến lúc đó người bọn họ còn để đem về nước chắc chắn sẽ cho rằng đây là Đường thủ làm.
Bên kia là nơi dừng chân của bọn họ. Đến lúc đó rất nhiều cao thủ của Củng Âm giáo sẽ tấn công Đường thủ. Đến lúc đó Đường Thủ sẽ quan tâm đến nơi xa như vậy như thế nào.
Nếu bọn họ lại cử ra một số đông người muốn diệt Củng Âm giáo. Vừa lúc chúng ta không ngại bưng hang ổ của Đường thủ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Hồng Trư không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm thương cho Đường Thủ Đạo và Củng Âm giáo.
Gác điện thoại xong Diệp Phàm trở lại phòng phát hiện Hồng Tà không ngờ đang tranh luận nảy lửa với Akiyama Linyifu. Mà Akiyama Mako lại đóng vai người pha trà.
Thật đúng là đừng nói, trà nghệ của Akiyama thật đúng là cao.
Bởi vì Akiyama Linyifu cùng người nhà Akiyama đều nói tiếng Hán nên không có chướng ngại về ngôn ngữ.
- Mako, trà nghệ này cô làm sao học được.
Diệp Phàm ngồi xuống hỏi.
- Tôi học ở Vũ Di Sơn của Trung Quốc, thế nào, có chính tông không?
Vẻ mặt trong sáng hơi ửng đỏ nhìn Diệp Phàm.
- Chính tông, rất chính tông.
Bao Nghị cười nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái đột nhiên giật mình cười nói
- Mako, cô học trà đạo có phải chính là vì người kia?
- Ôi, hắn không thể được lòng của Mako. Năm năm, Mako đến Trung Quốc hơn mười lần, đáng tiếc hắn cũng không đến cổ vũ một lần nào.
Mỗi lần Mako đều hi vọng hắn có thể xuất hiện cầm cái gì đó để tôi ký tên thì tốt. Có lẽ Mako khó lọt vào ánh mắt người khác đi.
Mako mỗi ngày pha trà đáng tiếc chính là người kia cho đến bây giờ còn chưa đến thưởng lần nào.
Mắt của Akiyama Mako có chút đỏ.
Akiyama Linyifu nhìn Diệp Phàm một cái vuốt vuốt cằm.
- Ha ha, Mako, cô nói người đó không phải tôi chứ?
Hồng Tà vuốt vuốt cằm đùa.
- Tiền bối tuy tướng mạo trẻ tuổi nhưng Makochỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Akiyama Mako vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cô cứ việc nói thẳng là chê tôi già đi.
Hồng Tà cười ha hả.
- Hay là tôi, tôi cũng không già?
Bao Nghị tiếp tục đùa, còn nhìn Diệp Phàm một cái.
- Anh tuy nói đẹp trai hơn người kia nhưng anh không phải người Mako nghĩ đến.
Akiyama Mako nói làm mọi người cười vàng, bố còn không đẹp trai sao, Diệp Phàm có chút buồn bực trong lòng.
- Cô nói người kia ở đây sao?
Tiêu Sắt Nhất đùa.
- Chỉ cần có thể hiểu được tâm ý của tôi, chẳng sợ xa cuối chân trời cũng gần ngay trước mặt.
Akiyama Mako nói xong ánh mắt giận dỗi nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, gần ngay trước cũng như xa cuối chân trời.
Diệp Phàm có chút xấu hổ cười cười.
- Anh nếm thử một chút trà của tôi có được không?
Chân Tự đang cầm chén trà đặc biệt đến trước mặt Diệp Phàm.
- Ôi, Mako…
Diệp Phàm cảm thán một tiếng, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một hơi, đột nhiên Diệp Phàm có động tác lớn.
Chỉ thấy chén trà được tung lên không trung, nhất thời tất cả mọi người không hiểu nhìn. Chỉ thấy chén trà vòng vo trên không trung sau đó không ngờ hạ xuống.
Lúc này nước trà thơm phức phun ra không trung như mưa bụi, Diệp Phàm giơ một bàn tay ra hướng lên người sờ, lấy ra một cái to như ngón tay gì đó…