Thiết Chiêm Hùng nghe xong liền nói luôn:
- Diệp Phàm này, chẳng phải cậu có khá nhiều huynh đệ mà. Bảo mấy người chuẩn bị sẵn, đợi khi tôi tra ra chỗ đám người Cam Anh Anh thì cho dù là ở nước ngoài, huynh đệ của cậu cũng có thể không theo quy tắc thông thường mà ngầm dẫn độ người về.
Cho dù không lấy lại được tiền nhưng ít ra sẽ hiểu được chân tướng sự việc. Nếu đúng như cậu dự tính, việc này rất có thể là do Tô Gia ở kinh thành thao túng sau lưng, đơn giản là muốn xoay chiều kinh tế Đông Cống vốn đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Vậy thì chúng ta càng phải cẩn thận hơn rồi, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau, dù là Tô gia hay kẻ nào đi nữa.
Đến lúc đó tất sẽ tra ra tung tích số tiền mà cậu cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh mượn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ khiến Tô Gia trộm gà không được mà còn mất nắm thóc, ngược lại họ sẽ phải cống hiến cho kinh tế Đông Cống chút gì đó.
- Ừm, nhất định phải dạy cho chúng một trận nhớ đời rồi hẵng nói.
Diệp Phàm tỏ ra căm hận, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Được, anh hãy cùng người của lão Lý điều tra tung tích đối tượng, những chuyện sau đó tôi sẽ cử người đảm trách. “Dù cho bọn khốn lương tâm chó tha chúng mày có trốn lên mặt trăng, bố mày cũng nhất định sẽ bắt bọn mày về.”
Buổi chiều cùng ngày, Thiết Chiêm Hùng phái vài cao thủ phá án lẫn kiểm toán âm thầm tới thành phố Đông Cống hiệp trợ Vương Triều cùng phá “đại án Vinh Quang”.
Hai ngày sau, tình thế có thêm một bước chuyển biến xấu. Nhóm thị dân kéo đến tập đoàn Vinh Quang ngày càng hung hăng. Vì không thể lường trước mọi việc nên Vương Triều không thể không sắp xếp mấy dân cảnh đứng tại cửa chính tập đoàn Vinh Quang nhằm tạo đôi chút sức uy hiếp.
Giữa trưa, Diệp Phàm đang ăn cơm.
Thì Lam Tồn Quân gọi điện thoại tới, nói là Lý Khê Mãn bị người vây đánh, mặt mũi đã sớm bầm dập hết cả.
Diệp Phàm vội hỏi nguyên nhân.
Lam Tồn Quân tỏ ra vui vẻ vì kẻ khác gặp họa, cười nói:
- Cũng không biết ai đem chuyện Lý Khê Mãn ký tên cho tập đoàn Vinh Quang mượn khoản tiền đó truyền ra ngoài.
Công nhân viên chức nhà máy đường lập tức ai nấy sốt tiết cả lên. Mà Lý Khê Mãn lại có quên ít đồ vật này nọ, vừa mới trở về lấy đến cổng chính nhà máy đã bị mấy trăm người chặn lại.
Có mấy công nhân viên chức tính tình khá hung bạo, chạy lại tay đấm chân đá luôn tại trận. Thậm chí, có người không ngờ còn dùng miệng cắn người, Lý Khê Mãn chưa phản ứng kịp thì đã ăn luôn mấy đòn.
May mà tôi đang ở trong nhà máy, vừa đi ra đã thấy lão già này khuôn mặt sớm đã thành đầu heo, hơn nữa, máu mũi còn chảy ròng ròng, kêu rống lên xin cứu mạng.
Tôi phải liều mạng mới tạm thời ngăn chặn được. Bằng không, đồng chí Lý Khê Mãn có hy sinh dưới gót sắt của cán bộ công nhân viên nhà máy hay không thì cũng còn khó nói.
- Thế người đâu rồi?
- Vẫn bị vây đánh, ai cũng tìm lão đòi tiền... Việc này, phỏng chừng còn có chỗ phiền toái. Nửa cái lỗ tai của lão đã bị người ta kéo đứt, buộc phải đưa đến bệnh viện. Hơn nữa, hiện tại số người tụ tập ngày càng nhiều, đã hơn cả ngàn người. Tôi sợ đến lúc họ thực sự phẫn nộ thì tình hình không khống chế nổi đâu.
- Lập tức đem người đi, tốt nhất là trực tiếp đưa đến bệnh viện thành phố. Còn nữa, mau chóng khuyên công nhân viên chức giải tán. Việc này, tôi nghĩ phải chăng có người đâm sau lưng chúng ta?
Diệp Phàm càng hồ nghi.
- Sau khi xảy ra bạo loạn, bừa bãi hết thảy thì nhà máy đường tự nhiên là không phát triển nổi. Mục tiêu phải chăng là khiến nhà máy đường từng bước lâm vào cảnh phá sản.
Tôi nghĩ, mục đích của kẻ đứng sau kia chính là anh và tôi chứ không phải nhà máy.Thủ đoạn với nhà máy đường chỉ là cách chúng tính lật anh em mình!
Lam Tồn Quân hừ một tiếng rồi đi khuyên nhủ công nhân viên chức cán bộ.
- Có đến tám phần là như thế.
Diệp Phàm đáp.
Tuy nhiên, Lam Tồn Quân khuyên răn không có mấy người chịu nghe. Diệp Phàm đành phải vội vàng chạy đến nhà máy đường Dương Xuân.
Phát hiện tại cửa nhà máy là một đám người đông nghịt, phỏng chừng không dưới hai nghìn. Nam nữ lão ấu đều có. Lung tung lộn xộn, đại đa số đều là đang mắng Lý Khê Mãn lòng lang dạ sói hút hết tiền của mồ hôi nước mắt của mọi người vân vân và vân vân.
- Chủ tịch thành phố đến rồi!
Gặp loại tình huống này, Diệp Phàm thận trọng bảo lái xe dừng lại cách hiện trường đến trăm mét có hơn. Tuy nhiên, thận trọng như thế rồi mà vẫn bị phát hiện. Không biết người nào hô một tiếng mà cả mấy trăm người đã cùng hò nhau chạy lại chỗ xe của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhanh chóng mở cửa xuống xe, cầm lấy loa bán dẫn trong xe mà hô lớn:
- Mọi người sao không đi làm lại tụ tập ở đây làm gì thế này?
Nghe giọng nghiên khắc phê bình của Diệp Phàm, đa số công nhân viên chức đều hơi chùn chân, tuy nhiên lại bỗng có người hô:
- Chúng tôi yêu cầu bắn bỏ Lý Khê Mãn!
Theo tiếng hô, đám công nhân viên chức lại xông tới chỗ Diệp Phàm như ban nãy.
- Xử lý Lý Khê Mãn đó là chuyện của lãnh đạo cấp trên, tuy nhiên, mọi người nên quay lại làm việc ngay.
Diệp Phàm lại hô.
- Cấp trên cái rắm, tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi toàn bộ bị thằng chó Lý Khê Mãn này đớp sạch, còn cấp trên cái gì chứ?
Có người trong đám đông la lớn.
Còn đám vây quanh Lý Khê Mãn bên kia lại bắt đầu xông tới gần hơn.
- Giám đốc Lam, nay tôi xin lấy danh nghĩa Bí thư Đảng uỷ nhà máy đường Dương Xuân mà tuyên bố: “Ai còn đứng ở cổng chính chầy bửa không về đi làm thì lập tức khai trừ!
Diệp Phàm lời nói to rõ, nghiêm túc nên đã doạ được mọi người.
Quả nhiên, đám người đang vọt tới toàn bộ ngừng lại.
- Hắn hù dọa chúng ta, chúng ta đưa ra yêu cầu chính đáng, dựa vào cái gì mà đòi khai trừ chúng ta? Muốn hù dọa dân chúng có phải hay không?
Có người lại trốn trong đám người mà lý sự nhốn nháo cả lên.
Diệp Phàm thân mình nhoáng lên một cái, vài bước liền lủi vào đám đông. Vài giây sau nghe bịch một tiếng, có người bị Diệp Phàm quăng phịch xuống đất, đau đến tên kia cứ luôn mồm gọi mẹ xuýt xoa.
- Cậu tên là gì, là cậu bảo tôi không dám khai trừ cậu có phải hay không?
Diệp Phàm hung hăng túm lấy người thanh niên gầy teo quát hỏi.
- Tôi tôi không nói, không có nói…
Tên thanh niên kia sợ tới mức chân tay rúm ró, sắc mặt tái nhợt, vội vã chối.
Những ai ở đây không muốn về đi làm mà cứ ở đây gây rối thì lập tức khai trừ cho tôi.
Diệp Phàm chỉ mặt mấy người đứng ở cổng nhà máy bắt đầu đếm.
1... 2... 3... 4...
Đám người tái kia không dám do dự, lập tức lui trở về nhà xưởng phía sau như thuỷ triều rút.
Thật ra, hiện tại nhà máy đường Dương Xuân cơ bản chỉ có khoảng hai mươi phần trăm số công nhân viên chức đi làm, ai cũng khát việc. Tám phần công nhân viên chức còn lại đều đang ngồi rỗi hơi tán phét. Tuy nhiên, vì bị ánh mắt nghiêm khắc kia của Diệp Phàm ép buộc, ai cũng không dám ho he tiến thêm nửa bước.
Còn Lý Khê Mãn thì đã được mười mấy cảnh sát thuộc phòng công an nhà máy khẩn trương đem lên xe, rú còi inh ỏi nhắm thẳng bệnh viện thành phố mà đi.
Đương nhiên, trước đó Lam Tồn Quân đã sắp xếp mấy bác sĩ trong nhà máy băng bó sơ qua. Bằng không, Lý Khê Mãn phỏng chừng đã sớm hôn mê.
- Đủ náo nhiệt rồi đấy.
Phó Bí thư vừa mới được điều tới là Thái Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nhận định.
- Mình tới vừa kịp lúc, đây đúng là thứ chúng ta cần. Việc này, có nên báo cáo lên Tỉnh ủy chăng. Lam Tồn Quân nhậm chức giám đốc chưa được bao lâu, không ngờ lại để công nhân viên chức cán bộ bãi công tập thể.
Căn bản là không chịu nổi trọng trách này rồi!
Phó Chủ tịch thành phố Cam Thu Thu đứng sau lưng Thái Phi cách mấy mét cũng nhận xét.
- Diệp Phàm là Bí thư Đảng ủy nhà máy, hắn mới là người nhận trách nhiệm đầu tiên. Còn Lam Tồn Quân là phụ trách công tác cụ thể. Hai người này đều cùng một giuộc, toàn bộ sẽ chạy không thoát đâu.
Thái Phi thản nhiên hừ một tiếng xoay người lại, hỏi:
- Chuyện Vinh Quang thế nào rồi?
- Càng ngày càng náo nhiệt, tôi âm thầm điều tra qua. Nếu Vinh Quang không đòi lại được tiền, khẳng định là sẽ đổ. Đến lúc đó những kẻ cho vay tiền phỏng chừng sẽ có cơ hội nhảy lầu. Hệ luỵ từ đó quả thật khó mà tưởng tượng hết.
Cam Thu Thu đáp.
- Tài trí tầm thường thì chỉ có thế, khó trách tỉnh Nam Phúc muốn đem hắn nhét đến nơi đây. Một chút việc nhỏ đều xử lý không nên, hiện tại bị Vinh Quang và nhà máy đường Dương Xuân hợp kích. Người thì đều chạy ra nước ngoài cả rồi, đào đâu ra tiền mà thu hồi đây? Khẳng định là sẽ loạn rồi, chỉ có điều, chúng ta có thể tìm thấy thành quả trong mớ hỗn độn này không mới là chuyện?
Thái Phi đặt mông ngồi xuống, nửa như lẩm bẩm, nửa lại như đang nói với Cam Thu Thu.
- Y Cao Vân tuy nói là tạm thời chủ trì công tác Thành ủy, tuy nhiên, Vi Lý Quốc cũng không nể mặt y.
Mà Diệp Phàm sau khi đến Đông Cống thì quan hệ với Y Cao Vân cũng hơi mơ hồ. Hai người tạm thời vẫn chưa phát sinh xung đột trực diện.
Cam Thu Thu nhận định.
- Chưa phát sinh cũng không phải là không thể phát sinh, chúng ta phải thêm mồi lửa vào mới được. Một khi hai người này trở mặt phát sinh xung đột, Y Cao Vân tất yếu sẽ áp chế toàn diện với Diệp Phàm.
Hơn nữa, còn phải đề phòng Vi Lý Quốc bất cứ lúc nào thì mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành nhân vật số một. Y Cao Vân cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ mọi chuyện đều có thể dẹp bằng.
Một khi lão ta lâm vào tình trạng kiệt sức thì cũng là lúc chính chúng ta ra tay.
Thái Phi thản nhiên lại còn khoan thai nhấp ngụm trà, Như đang nói chuyện gì không quan hệ đau khổ gì đến mình cả.
- Lực lượng tạm thời của chúng ta vẫn là quá mỏng và yếu, ủy viên thường vụ thì chỉ có hai người.
Tuy nhiên, cũng đỡ hơn đôi chút nếu so với Diệp Phàm, ông Chủ tịch thành phố không quyền hành.
Cam Thu Thu trong lời nói tràn ngập sự vui vẻ vì thấy người khác gặp họa.
- Không nhất định, chủ yếu là Vi Lý Quốc thái độ không rõ ràng. Theo cung cách làm việc xưa nay, lão ta rất có khả năng sẽ ủng hộ công tác của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, mấy người vốn về phe Vi Lý Quốc nay cũng đã bị Y Cao Vân lôi kéo đi không ít. Không lôi kéo nổi thì hiện tại cũng đã thành câm điếc, làm cảnh tại hội nghị thường vụ thành phố mà thôi.
Thái Phi ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp:
- Nghe nói Lý Tinh Tinh hoá ra là có quan hệ không tồi với Vi Lý Quốc, chẳng qua cô ta cũng không coi là người của họ Vi. Sau khi Vi Lý Quốc lâm bệnh, Lý Tinh Tinh hiện tại qua lại khá mật thiết với Y Cao Vân. Tuy nhiên, Lý Tinh Tinh có người em đang công tác tại Văn phòng Tỉnh ủy.
- Anh ta đang làm gì ở đó?
Cam Thu Thu vội hỏi.
- Một nhân viên bình thường thôi, đến Văn phòng Tỉnh ủy cũng đã bốn năm, hoàn toàn có thể đề bạt lên Phó phòng.
Thái Phi đáp.
- Vừa khéo đây, đây có thể coi là lợi thế để tranh thủ Lý Tinh Tinh được không đây?
Cam Thu Thu cười hỏi.
- Một cái ghế Phó phòng đương nhiên không thể đánh động được Lý Tinh Tinh, tuy nhiên, nếu xét về lâu dài. Nếu em trai cổ muốn phát triển ở Văn phòng Tỉnh ủy thì tất phải nghe lời Thái Phi này. Tốt xấu gì thì tôi cũng đã từng ở Văn phòng Tỉnh ủy lăn lộn không ít năm hồi đầu. Trừ phi Lý Tinh Tinh có thể không màng tới tình thân. Tôi thì nghĩ một người đàn bà không thể có được bản lĩnh đó. Hơn nữa, Y Cao Vân cũng không chắc sẽ tín nhiệm cổ. Hai người này cùng lắm thì chỉ xem nhau như đối tác mà thôi.
Thái Phi tương đối tự tin.
- Vậy chúng ta đã có ba phiếu rồi.
Cam Thu Thu cười nói.
- Đáng tiếc, Vi Lý Quốc vẫn cứ như vậy, nửa chết nửa sống. Khiến cho ghế ủy viên thường vụ Thành ủy Đông Cống trên thực tế mới là mười. Bằng không, cô thật ra cũng có hi vọng. Tuy nhiên, tạm thời thì vẫn chưa được.
Thái Phi lắc lắc đầu.
Cam Thu Thu vừa nghe, lập tức cặp mắt tinh thần tỉnh táo hẳn, cô ta nhìn Thái Phi liếc mắt một cái mà rằng:
- Thật ra tôi cũng không vội nên Vi Lý Quốc có kéo dài như vậy cũng tốt.
- Vì sao?
Thái Phi quả thật cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn Cam Thu Thu, người phụ nữ vốn có diện mạo rất bình thường mà thầm nghĩ: “Người này quả thật không đơn giản.” !.