Quan Thuật

Chương 3517: Chương 3517: Kết quả như vậy




- Vậy là tốt rồi. Đương nhiên, đây là chuyện của hai nhà mọi người, tôi cũng không muốn can thiệp vào. Diệp Phàm nói.

Dưới sự thao túng của Diệp lão đại Vương Triều và Hạ Hải Vĩ , tính chất xử lý về việc Xa Tân Lý hoàn toàn thay đổi.

Từ ám sát Diệp lão đại biến thành làm việc thái quá. Có lẽ Xa Tân Lý sẽ bị kết án trên dưới nửa năm.

Nếu Xa Tân Lý biểu hiện tốt thì có lẽ ba tháng là có thể được ra, đây dĩ nhiên là sự trừng phạt của Diệp lão đại đối với cậu ta.

Còn về chuyện Xa Tân Thiên hối lộ và cấu kết với Hứa Lâm hãm hại Lô Minh Châu, chuyện này Ủy ban kỷ luật Quốc gia rất chú ý nên không thể nào châm chước được.

Nhưng về mặt kinh ngạch thì bị Diệp Phàm giảm xuống không ít. Cõ lẽ là phải ở tù 1 năm.

Nhà họ Xa vẫn tương đối vừa lòng với kết quả này.

Cho nên, buổi chiều ngày hôm sau liền phái người đến làm việc với người mà Diệp Phàm chỉ định để đàm phán về chuyện đầu tư vào Duy Cơ Tư.

Mà Tiêu Sắt Nhất và Tiêu Dương Thiên của phái Hoa Sơn cũng đã tới. Thêm Hồng Tà, Phí Thanh Sơn, cùng với Bao Nghị, 6 người đi Đại Tuyết sơn của Nhật Bản. Vương Triều phải xử lý chuyện bên này nên sẽ không đi.

Đại Tuyết sơn ở huyện Cương Thôn Nhật Bản. Bao Nghị và Lý Cường đi trước 1 ngày.

Đương nhiên, cái gọi là Đại Tuyết sơn cũng không chỉ tên của núi Phú Sĩ. Tên của núi này chưa từng có trong sách vở. Chẳng qua là vì độ cao của núi vẫn có thể đi được, hơn nữa còn có tuyết nên người dân huyện Cương Tôn gọi là Đại Tuyết sơn .

Đám người Diệp Phàm đi vào, Bao Nghị chớp mắt đã thuê một khách sạn nhỏ ít người biết.

- Tiêu trưởng lão, trước kia người vẫn luôn không muốn nói về chuyện Đại Tuyết sơn, luôn từ chối là có thời cơ sẽ nói. Bây giờ có lẽ là đúng lúc rồi chứ?

Diệp Phàm sau khi ngồi xuống liền hỏi.

Diệp Phàm cũng hiểu, Tiêu Dương Thiên có băn khoăn. Sợ là sau khi mình biết rõ tình hình Đại Tuyết sơn sẽ bỏ lại hai người họ tự làm một mình. Vậy thì chuyện gỗ Tuyết Nham sẽ không thể tự giải quyết được.

- Đại Tuyết sơn không có danh tiếng, nghe nói trước kia núi này rất cao. Nhưng sau đó địa chất thay đổi khiến Đại Tuyết sơn bị vùi lấp.

Cho nên căn bản là không thể so được với núi Phú Sĩ. Nhưng dãy núi Đại Tuyết sơn cũng khá dài, gần 200km.

Đi thẳng tới bờ biển mà trên đỉnh núi vẫn có tuyết. Nhưng khí hậu của sườn núi so với nhiệt độ ở đỉnh núi cũng không tệ lắm.

Cho nên, sườn núi có nhiều cây xanh. Ở thời cổ đại các môn phải ở Đại Tuyết sơn không phải là ít.

Ví dụ như, phái Ngưu Hạ Quyền của Nhật Bản với việc sử dụng "đại đông lưu hợp khí" nổi tiếng. Phái này khác với nhu thuật của các phái khác, thêm nữa là tiếp cận với quyền của Trung Quốc chúng ta, bọn họ nhấn mạnh việc lấy nhu thắng cương, dùng sự khéo léo để chiến thắng. Người lấy đại đông lưu làm cơ sở để hấp thu ưu điểm của các môn phái khác, sáng lập ra hợp khí nhu thuật, sau đó đổi tên thành hợp khí đạo. Tiêu Dương Thiên nói.

- Nói như vậy thì có lẽ gỗ Tuyết Nham có liên quan đến hợp khí đạo? Diệp Phàm hỏi.

- Gỗ Tuyết Nham khá có tiếng tăm ở trong môn phái ở Đại Tuyết sơn , chỉ là ở xã hội hiện đại thì không có ai hiểu được.

Ngày xưa nghe nói vì gỗ Tuyết Nham mà các đại môn phái ở Nhật Bản thường xuyên huyết đấu không ngừng. Vì tranh giành nguồn tài nguyên gỗ Tuyết Nham, các môn phái này thường hãm hại lẫn nhau.

Còn sau khi gia nhập vào xã hội hiên đại, quyền thuật hợp khí đạo chuyển thành một môn phái gọi là "đường thủ đạo" Tiêu Dương Thiên nói.

- Đường thủ đạo? Chẳng lẽ loại quyền pháp này đến từ thời Đường ở nước chúng ta sao? Dương Phàm hứng thú.

- Đường thủ đạo mọi người không biết, nhưng không thủ đạo thì có lẽ là đã nghe rồi? Tiêu Dương Thiên sờ cằm một cái, có vẻ hơi đắc ý.

- Ai mà không biết không thủ đạo của Trung Quốc chúng ta. Đúng rồi, chẳng lẽ đường thủ đạo chính là đường thủ? Bao Nghị đột nhiên bừng sáng hỏi.

- Ha ha, đúng vậy. người phía nam của chúng ta vượt biển đi đến Ryukyu và truyền đường thủ quyền cho người dân bản xứ.

Bởi vì vương triều Ryukyu cổ có một quãng thời gian rất dài quản chế việc sử dụng binh khí. Không thể dùng binh khí vậy thì chỉ có thể dùng tay không, bởi vậy tay không đánh nhau đến nỗi phát triển rất mạnh.

Mà ở thời điểm hiện tại lại xuất hiện môn phái "na phách thủ" và "thủ lý thủ" cho đến thế kỷ thứ 19, võ thuật của Ryukyu mới rơi vào tay Nhật Bản.

Mà người sáng tạo ra đường thủ đạo là một thiên tài, ông ta tên là Thôn Dã Nhất Phu. Ông ta hợp nhất đường thủ và hợp khí đạo tạo thành đường thủ đạo.

Cho nên, trên thực tế mà nói thì đường thủ đạo là sự hợp nhất giữa hợp khí đạo và không thủ đạo. Cứ như vậy, sự mềm mỏng của hợp khí đạo kết hợp với quyền kỹ của không thủ đạo, đường thủ đạo ngày càng lớn mạnh trong các môn phái ở Đại Tuyết sơn . Tiêu Dương Thiên cười nói.

- Nói như vậy, đường thủ đạo của môn phái này là khá mạnh, theo các người thì khác nhau thế nào so với phái Hoa Sơn?

Diệp Phàm hỏi.

Câu hỏi như vậy Tiêu Dương Thiên vẫn tương đối thoải mái, cười nói: - Điều này thì tôi hơi khó trả lời. Bởi vì, đường thủ đạo thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm.

Chỉ có thể nói là mỗi phái đều có sở trường riêng, đường thủ đạo ở Nhật Bản cũng là môn phái khá nổi tiếng.

Ít nhất cũng có thể xếp vào 1 trong 20 môn phái lớn của Nhật Bản. Mà cao thủ của một môn phái đều được giữ bí mật.

Bởi vì những siêu cao thủ chân chính mới là sát khí của môn phái. Mà người nổi danh nhất trong môn phái cũng không nhất định là người lợi hại nhất.

Những người này chẳng qua là những nhân vật tiêu biểu của môn phái. Dùng lời lẽ hơi khó nghe thì chỉ là thứ để trang trí mặt tiền mà thôi.

Đương nhiên những người này cũng có nền tảng khá tốt, nếu không thì cái mặt tiền này sẽ không vững được.

- Trước kia không phải là Tiêu trưởng lão nói là gỗ Tuyết Nham mà ông lấy về được cũng là bởi vì Đường thủ đạo có cao thủ ra ngoài ông mới lấy được.

Đương nhiên lúc ấy ông cũng không nói ra là Đường thủ đạo. Bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn chính là môn phái này.

Lời này tôi vẫn luôn cân nhắc, có phải là trong môn phái có cao thủ còn mạnh hơn ông.

Hoặc là nói có nhiều cao thủ gần như ông. Hai tay của ông khó đấu lại 4 tay nên vẫn có chút dè chừng.

Chỉ có thể thừa này mà vào? Diệp Phàm cũng không kiêng nể, nói thẳng.

- Ừ, tôi nói lúc đó chính là phái Đường thủ đạo này. Môn phái này hiện giờ phát triển rất mạnh mẽ.

Nghe nói môn hạ đệ tử có tới vài trăm người, cộng thêm người quản lý và những người làm tạp dịch nữa cũng không dưới ngàn người.

Hơn nữa, Đường thủ đạo kinh doanh đến các nơi trên thế giới. Nếu mà nói cao thủ lợi hại hơn tôi thì trong phái chắc chắn là có.

Nhưng tôi lúc đó cũng mạo hiểm. Vừa nghe nói chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền của Đường thủ đạo và đại trưởng lão Tiếu Mộc Nhất Lãng đi ra nước ngoài xử lý chuyện quan trọng.

Hơn nữa, nghe nói là bởi vì chuyện kinh doanh nên trong môn phái xảy ra xung đột lớn. Cho nên, Thôn Dã Nhị Điền còn mang theo ba bốn mươi cao thủ đi theo.

Tôi nghĩ, Thôn Dã Nhị Điền mang theo thì nhất định là cao thủ tinh anh của Đường thủ đạo. Nếu như vậy thì cao thủ đều đã đi rồi, cho nên tôi liền mạo hiểm lẻn vào.

Thật đúng là may mắn, lại có thể thuận lợi tìm được gỗ Tuyết Nham. Nhưng khi rút lui thì vẫn trúng một chưởng của cao thủ trong phái, đánh cho tôi thiếu chút nữa thì tan xác rồi.

Người đó công lực xấp xỉ với tôi, nhưng bởi vì họ có nhiều người mà toàn bộ tâm tư của tôi chỉ nghĩ đến rút lui, cho nên trúng một chưởng. Tiêu Dương Thiên nói.

- Bọn họ nhất định là có cao thủ trấn giữ. Nhưng bản lĩnh của hai người Thôn Dã Nhị Điền và Tiếu Mộc Nhất Lãng này như thế nào? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi chỉ nghe nói qua nói là chỉ một quyền có thể đánh nát được 1 tảng đá hoa cương to như cái xe ô tô. Nếu như vậy thì theo phỏng đoán là có thể đã đạt tới cảnh giới tiên thiên. Tiêu Dương Thiên nói.

- Xem ra Tiêu chưởng lão đã đi vào rồi nhưng đối với môn phái này cũng không hiểu rõ lắm.

Hơn nữa, theo như Tiêu chưởng lão nói thì trong phái có ít nhất là 3 cao thủ tiên thiên. Một là người mà đã đánh ông.

Hai người còn lại chính là chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền và đại trưởng lão Tiếu Mộc Nhất Lãng. Như vậy thì nếu hợp lại, phía chúng ta vẫn có ưu thế hơn 1 chút.

Nhưng chỉ sợ là cao thủ trong Đường thủ đạo không chỉ có vài cao thủ tiên thiên. Hơn nữa, đến khi đó mấy chục tinh anh trong phái cùng đánh, mà đây còn là địa bàn của họ.

Chúng ta muốn thoát thân thì phải lên kế hoạch chu toàn. Hơn nữa, phải thăm dò toàn bộ tình hình bên trong mới được.

Bao Nghị nói.

- Ngươi có bản lĩnh như vậy thì đi điều tra là được rồi. Ngươi cho rằng dễ điều tra như vậy phải không?

Bí mật của môn phái người ta sao có thể điều tra được. Chỉ có thể thông qua lời đồn thổi cùng với tìm vài để tử tới để hỏi.

Mà đối với cao thủ thì đệ tử bình thường cũng không thể biết được. Mà chỉ có cao thủ trong phái mới biết được.

Nhưng cao thủ thì chúng ta có thể bắt được sao? Tiêu Dương Thiên hơi nổi nóng.

- Ha ha, Tiêu trưởng lão, tôi cũng không có ý chỉ trích ý của ông. Tôi chỉ là đang lo lắng cho sự an toàn của mọi người thôi.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu chúng ta còn muốn sống trở về thì việc này là phải làm.

Nhưng việc điều tra rõ ràng đối với chúng ta lại càng an toàn đúng không? Bao Nghị cũng hiểu lão già này đang giận nên cười giải thích 1 chút.

- Ngươi nói vậy cũng vô ích. Chẳng lẽ chúng ta không muốn điều tra, nhưng quan trọng là điều tra từ đâu? Chỉ nói suông thì ai chẳng nói được. Tiêu Sắt Nhất cũng nói.

- Ha ha, cách thì không phải là không có. Ví dụ như vừa rồi các ông nói là bắt vài tên đệ tử tới đây để hỏi. Nhưng việc này mà làm thì cũng rắc rối. Nếu môn phái phát hiện có đệ tử mất tích nhất định sẽ càng đề cao cảnh giác, vậy thì chúng ta càng khó ra tay. Diệp Phàm nhíu mày.

- Đúng vậy, tôi lúc đó cũng là nhất thời nổi hứng, mà lúc đó tôi lại cấp bách muốn lấy gỗ Tuyết Nham quá, cho nên tùy tiện bắt giữ hai đệ tử để hỏi rồi liền đi vào. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ, quá lỗ mãng đúng không?

Tình huống lần này thì khác. Hơn nữa, sau lần tôi vào thì có lẽ họ sẽ càng canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Hơn nữa, gỗ Tuyết Nham có dời đi chỗ khác không thì cũng khó nói. Nếu chuyển đi chỗ khác, vậy chúng ta phải lên Đại Tuyết sơn tìm. Cơ hội này càng ít.

Tiêu Dương Thiên thở dài.

- Địa điểm thì chắc là có thay đổi. Nhưng cũng không thể dời đi quá xa. Lần trước ông đã nói, trồng gỗ Tuyết Nham cần có môi trường và khí hậu đặc biệt.

Nếu không thì cẫy Tuyết Nham sẽ không sống được. Loại hoàn cảnh địa lý này có lẽ sẽ không dễ tìm, nếu không thì các môn phái trong Đại Tuyết sơn sao không tự trồng lấy mà phải đi đến chỗ Đường thủ đạo quyết đấu.

Hơn nữa, có lẽ chỉ có ở chỗ của Đường thủ đạo mới có thể trồng được Tuyết Nham. Những nơi khác trong Đại Tuyết sơn đều không trồng được. Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.