- Bí thư Diệp, ngài là ân nhân của Hồng Cốc Trại chúng tôi, không có
ngài Hồng Cốc Trại chúng tôi không có tương lai. Một tháng giải quyết
không xong thì một năm cũng được. Chúng tôi mãi mãi ủng hộ Bí thư Diệp.
Ngài là Bí thư thật tốt của Đồng Lĩnh chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ
không để ngài kết thúc con đường làm quan vì dân ở đây.
Không thể tưởng tượng được Hiệu trưởng Mã đột nhiên hô lớn, lập tức mấy ngìn dân Hồng Cốc Trại đều hô theo.
- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!
Dân chúng Hồng Cốc Trại hào hứng.
- Cảm ơn mọi người, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Diệp Phàm tôi không dám tự xưng là quân tư nhưng Diệp Phàm tôi là một đảng viên.
Diệp Phàm nói to.
Đột nhiên, Diệp Phàm giơ tay chỉ vách đá phía sau, nói;
- Mọi người nhìn trên vách đá hình như có gì đó có phải không?
Nghe hắn vừa nói, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn lên vách đá phía sau.
Lập tức tất cả mọi người đều ngây người, tất cả mọi người đều như hóa
thạch.
- Hình như là chữ.
Vương Triều trốn trong đám người đột nhiên hét lên một tiếng, thật ra, hắn hôm nay hóa trang đứng xen lẫn với dân Hồng Cốc Trại.
Tuy dân chúng của trại thấy người này hình như không quen biết nhưng họ đều tưởng là người thân của ai đó trong trại đến đây chơi cũng không hỏi
han gì.
- Không đúng, hẳn là tranh vẽ.
Có một cậu nhóc mắt tinh hét lớn.
- Đúng là chữ.
- Là chữ!
- Là tranh vẽ!
…
Nhất thời không ngờ chia làm hai phái tranh luận.
- Là chữ hay là tranh chúng ta đến gần không phải là có thể nhìn rõ sao?
Diệp Phàm nói lớn qua loa. Lập tức Chủ tịch tỉnh Tề đi đầu, một hàng người tiến về phái am Ngọc Diệp.
Thật ra, vừa rồi Diệp Phàm cách vách đá này hơn một dặm. Tuy nhiên, vừa rồi
hắn dùng phi đao đem hạt cát lật hết đám rêu che phủ, bản lĩnh hiện giờ
của Diệp Phàm có thể làm được trong khoảng cách một dặm.
Những
chữ giả thư pháp này bị phủ bởi rêu xanh, giờ rêu bị những hạt cát làm
bung ra, rơi xuống lộ ra những chữ bên trong. Đây chính là tác phẩm của
Diệp Phàm và Thiên Thông làm trong hai buổi tối.
Mọi người đến gần.
Tất cả đều hào hứng, có người hét lên:
- Trời ạ, đúng là chữ, đây chẳng lẽ là tổ tiên chúng ta khắc lên hay sao?
- Chữ viết này thật tốt, chẳng lẽ là của học giả có tiếng tăm?
- Nhìn xem, lạ thật tại sao không có câu đề tặng, rốt cuộc là ai lại khắc lên vách đá lớn như vậy?
Ngay cả Tề Chấn Đào cũng nhỏ giọng hỏi.
- Có thể khắc được câu thơ dài như vậy là có công phu rồi, lão Tề, chúng
ta có chuyên gia khảo cổ về phương diện này không? Bảo họ kiểm tra một
chút?
Phong Thanh Lục vẻ mặt cười cười nói.
- Hay là dùng
máy bơm để rửa vách núi một chút làm cho chữ lộ ra, chúng ta cũng có thể thưởng thức được kiệt tác của đại sư vô danh.
Diệp Phàm đề nghị.
- Cách này không tồi. Dùng nước chắc chắn sẽ không làm hỏng chữ. Nếu không thì nhìn rất mờ.
Phong Thanh Lục gật gật đầu.
- Cách này không ổn.
Đúng lúc này một lão già vội vàng kêu lên.
- Vì sao lại thế thưa ông cụ?
Điền Sơ Nhất không kìm nổi hỏi.
- Phó chủ tịch tỉnh Điền, ông ấy là Phó giám đốc bảo tàng tỉnh Dương
Thanh Tùng, chúng tôi đến đây muốn nghiên cứu một chút về lịch sử văn
hóa của Đồng Lĩnh.
Phó Giám đốc Dương đang nghiên cứu một bộ sách về lịch sử văn hóa của Đồng Lĩnh. Hơn nữa Phó Giám đốc Dương cũng là
Phó hội trưởng hiệp hội khảo cổ tỉnh.
Vể vấn đề khảo cổ rất có quyền uy.
Lúc này một người trung niên đeo kính nói.
- Hả, Phó Giám đốc Dương, anh nói một chút, làm thế nào thì tốt?
Diệp Phàm không ngại học hỏi kẻ dưới.
- Không thể lộn xộn. Hơn nữa, phải cử người bảo vệ những chữ này. Nhìn
niên đại của thơ có thể thấy là của thi sĩ đời Tam Quốc thậm chí đời
Đường.
Thí dụ như lấy rượu làm nhạc, có bao nhiêu người? Thí dụ
như sương mai, đi ngày khổ nhiều, khảng khái lúc đó, ưu tư khó quên.
Dùng cái gì giải lo, chỉ có Đỗ Khang, xanh biếc chỉ có Tào Tháo, thủy
điều ca có Tô Thức…
Hiện giờ có thể thấy từ ngữ trong mấy bài thơ này là từ thời Đại Tống hoặc về sau đó.
Ít nhất cũng có mấy trăm năm lịch sử, cho nên, phải bảo vệ, làm không tốt sợ rằng vách đá phía sau chữ sẽ bị tổn hại.
Như vừa rồi các anh đề nghị dùng nước để phun, nước tuy nói là vật mềm, nhìn ngoài thì không làm hỏng vách đá.
Nhưng vì chữ khắc trên đó đã có lịch sử mấy trăm năm, mà không bị ai phát hiện bởi vì trên mặt chữ phủ một lớp rêu.
Nếu chúng ta làm rêu kia rơi xuống thì vách đã sẽ có độ bào mòn nhanh hơn.
Như vậy thì thật là đáng tiếc, những chữ này có giá trị nghiên cứu đấy.
Phó Giám đốc Dương nhìn vách đá nói, rồi nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Bí thư Diệp nhất định phải dặn dò nhân dân Hồng Cốc Trại bảo vệ tốt
những chữ này. Tốt nhà là chính quyền có thể cử một vài người đến trông
giữ. Buổi chiều tôi về lập tức báo cáo Giám đốc , chậm nhất chiều mai có thể đưa thiết bị đến đây nghiên cứu một chút.
- Không thành vấn
đề, Chủ tịch thành phố Ngọc, anh phụ trách xây dựng Hồng Cốc Trại đó. Về việc bảo vệ vách đá do anh sắp xếp người.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Ngọc Xuân Phong nói.
- Bí thư Diệp, các anh không cần lo lắng. Những chứ này rất có thể là tổ
tiên của Hồng Cốc Trại chúng tôi khắc lên, người nào dám xằng bậy tôi
không đồng ý. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ sắp xếp những thanh niên bảo vệ những chữ này 24/24.
Tam Thúc Công chen lên đầu nói.
- Tốt lắm, như vậy đi, Phòng công an Hồng Lĩnh cũng cử ra ba cảnh sát phối hợp với các ông.
Diệp Phàm nói.
Những nhà nhiếp ảnh và quay phim của đài truyền hình tỉnh cũng không bỏ qua
phát hiện lớn này, trong một khoảng thời gian đèn flash không ngừng sáng liên tục.
Miêu Trúc hình như cũng rất hào hứng, cầm lấy microphone đứng bên cạnh vách đá nói không ngừng.
Diệp Phàm nhìn những cảnh này, nhếch miệng cười âm hiểm.
Hắn nhân dịp người khác không chú ý, giơ tay giả vờ vuốt tóc đột nhiên vung lên, phi đao trong nháy mắt đã bay ra ngoài.
- A! Mau tránh ra.
Mọi người đều sợ ngây người, bởi vì một hòn đá bằng nắm tay mang theo cả
rêu xanh đang chuẩn bị rơi xuống đầu Miêu Trúc đang đứng quay lưng vào
vách đá.
Hòn đá rơi rất nhanh, người đối diện cơ bản không kịp
nói với Miêu Trúc. Mà quay phim cũng sợ ngây người, khiêng máy móc chạy
quên hết mọi chuyện.
Miêu Trúc vẫn chưa hiểu ý của mọi người, mắt thấy tảng đá sắp rơi xuống đầu phóng viên.
Lúc này, đột nhiên một bóng người đẩy đám đông ra lao về phía trước. Bụp
một tiếng, bóng người ôm lấy Miêu Trúc quay mấy vòng trên không trung
mới dừng lại được.
- A! là Bí thư Diệp, anh không sao chứ?
Mễ Nguyệt hét lên. Mấy người lập tức liền vây quanh.
Hắn có sao mới là lạ.
Vương Triều đứng trong đám người thấy hết mọi thứ, nhỏ giọng khách sáo nói một câu, một vị anh hùng cứu mỹ nhân.
- Cái gì có việc gì mới là lạ? Vừa rồi thật nguy hiểm, may là không bị thương đấy.
Lúc này một ông cụ đứng cạnh Vương Triều hừ nói, không thể tưởng tượng được ông lão này tai thính thật sự, không ngờ nghe được lời nói thầm của
Vương Triều.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Vương Triều cười cười gật đầu.
Diệp Phàm hình như dùng quá nhiều sức mạnh, nhất thời hơi choáng, toát mồ
hôi. Hai tay Bí thư Diệp vẫn ôm chặt lấy phóng viên Miêu, bộ ngực hai
người thiếu chút nữa hòa làm một, Cũng không biết Diệp Phàm có cảm nhận
được bộ ngực đầy đặn của cô nàng không.
- Không sao chứ Bí thư Diệp, phóng viên Miêu…
Vương Long Đông nhẹ nhàng hỏi.
- Mau gọi bác sĩ đến xem.
Phó chủ tịch tỉnh Điền vội vàng nói, hai người bác sĩ đi theo vội vàng chạy đến. Hai y tá xinh đẹp cầm hòm thuốc cũng chạy ngay đến, bộ ngực cũng
quay cuồng.
Miêu Trúc hơi choáng đi, tuy nhiên, vừa mở mắt phát hiện mình không ngờ đang bị Bí thư Diệp ôm chặt.
Hai cánh tay mạnh mẽ của Bí thư Diệp ôm chặt quanh người cô. Ngực cô cũng bị Bí thư Diệp ôm chặt.
Miêu Trúc có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể Bí thư Diệp, cảm giác an toàn lập tức lan tỏa khắp người.
Vừa mở mắt nhìn Miêu Trúc lập tức đỏ mặt. Bởi vì xung quanh cô có rất nhiều người. Hai người ôm nhau như vậy giống một đôi tình nhân đang ôm nhau
làm gì đó trong công viên.
Tuy nhiên, Miêu Trúc phát hiện, hai mắt Bí thư Diệp nhắm nghiền, còn tưởng rằng đang hôn mê, cho nên, cũng không dám đẩy hắn ra.
Lúc này, bác sĩ đã chạy đến một bác sĩ trung niên giơ bàn tay nhẹ nhàng sờ vào người Diệp Phàm.
- Ừ…
Diệp Phàm có chút mệt mỏi mở mắt ra, nhìn xung quanh một cái, sau đó nhìn
đối diện mới phát hiện mình đang ôm một cô nàng. Vội vàng đứng phắt dậy, tuy nhiên, chân giường như mềm nhũn ra.
Tay vừa buông Miêu Trúc
ra, thấy Diệp Phàm như muốn ngã xuống. Miêu Trúc vội vàng ra sức dùng
tay đỡ Diệp Phàm. Diệp Phàm rõ ràng đang giả vờ, khẽ dựa vào Miêu Trúc.
- Không sao chứ Bí thư Diệp?
Bác sĩ hỏi.
- Không việc gì, không việc gì, vừa rồi chỉ hơi choáng đầu thôi. Giờ tốt hơn nhiều rồi, không việc gì, tôi có thể đi.
Diệp Phàm giơ tay chống vách đá, trông như rất mệt mỏi.
- Cho nằm nghỉ ngơi một lát.
Bác sĩ bảo y tá, mấy người nhanh chóng đem cáng qua. Diệp Phàm đương nhiên
cũng giả bộ nằm trong chốt lát, coi như làm tốt hình tượng anh hùng cứu
mỹ nhân của mình.
Trong lòng hắn cười đắc ý. Trong lòng nhủ thầm, Miêu Trúc ơi Miêu Trúc xem cô còn có thể ép tôi nói trái ý mình trên
chuyên mục Phong cách của cô không.
Tuy nhiên, trong mấy vị lãnh
đạo chỉ có Tề Chấn Đào lẩm bẩm trong lòng. Bởi vì lão Tề tuy không biết
thân thủ thật sự của Diệp Phàm, nhưng Tề Thiên thì ông rõ nhất.
Nghe Tề Thiên nói đại ca y thân thủ còn hơn hắn, cho nên, lão Tề không tin
một chút như vậy đã làm Diệp Phàm té xỉu. Đương nhiên, lão Tề không vạch trần hắn. Hơn nữa còn ân cần hỏi thăm.
Dù sao, Diệp Phàm biệt hiện càng tốt, lão Tề cũng cảm thấy vinh dự có phải không?
Sau khi từ chỗ vách đá có chữ về các vị lãnh đạo đều nghĩ đến việc này.
Buổi tối, Diệp Phàm ngồi cùng Vương Long Đông và Vương Triều. Phong Thanh
Lục và Tề Chấn Đào đã về ngay trong đêm. Dù sao, lần này chỉ là tạo thế
cho Diệp Phàm.