- Thực ra, tốt nhất là đợi thêm thời gian nữa. Đới Chí Quân trong Cục cảnh sát chịu nhiều đau khổ nhưng người ta không thể lấy được mạng anh ta. Kho đó Đới Duy Cường không ra tay thì chúng ta ra tay, như vậy có thể thể hiện đúng không, ha ha…
Tào Dục cũng gượng cười.
- Chủ tịch Quản, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, chỉ cần nói thắng như thế được rồi.
Cao Cương liếc mắt nhìn Quản Phi nói.
- Có gì còn muốn giấu giếm không?
Quản Phi thản nhiên nhìn Cao Cương, biết rằng trong lòng anh ta có chút không phục. Nhưng, bị mình ngầm gõ vào đầu mấy cái cũng đã thành thực hơn.
- Quản Nhất Minh và Triệu Xương Sơn cùng Uông Chính Tiền không cùng với nhau, mạng lưới của QUản Nhất Minh càng rộng lớn, thì sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp của chúng ta. Vì thế, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách tăng cường độ dày ngọn nguồn của Quản Nhất Minh mới được. Khi lực lượng Quản Nhất Minh hùng hậu rồi, có thể chống lại cả Triệu Xương Sơn và Uông Chính Tiền, chúng ta nên vui mừng chứ.
Cao Cương thả nhiên nói.
- Cao Cương đừng nên nói không đến nơi đến chốn. Rốt cuộc phải làm thế nào để tăng cường chứ? Nói ra một cách thức cụ thể chứ.
Miêu Thanh Mi chau đôi mày xinh đẹp, nói.
- Rất đơn giản, nghe nói Đới Duy Cường theo Uông Chính Tiền.
Cao Cương vẫn thản nhiên nói, miệng cong vút, khiến cho người ta cũng phải nhắc nhở.
- Ý anh nói, chúng ta nên tiêu hao trước, thậm chí có thể ngáng chân, khuấy đục. Tạo ra bằng được phiền toái cho Đới Chí Quân. Đến Đới Duy Cường cũng không có cách nào giải quyết được việc, khi bắt buộc cứu người thì ông ta chắc chắn phải tìm đến Quản Nhất Minh, không phải ông ta luôn theo sát Uông Chính Tiền sao?
Miêu Than Mi khinh thường nói, tỏ vẻ khinh cao kiến của Cao Cường.
- Nếu như Đới Chí Quân gây phiền phức, ảnh hưởng đến kế hoạch của Uông Chính Tiền, cô nói xem, ông ta còn có thể che chở cho Đới Duy Cường sao?
Cao Cương lạnh lùng nói.
- Nghe anh nói như vậy, nếu Chủ tịch Uông không giải quyết được rắc rối này, thì Quản Nhất Minh cũng sẽ tiếp nhận một việc quá phức tạp. Việc làm mất nhiều hơn được liệu ông ta có chịu làm không?
Miêu Thanh Mi có vẻ như đối lại với Cao Cương, hai người cứ thay nhau đối đáp.
Dần dần tìm ra một điểm sáng, mặc dù nói đều là trong vòng của Quản Phi, nhưng bọn họ ai ai cũng có tính kiêu ngạo riêng, rất khó để phục đối phương, chỉ có thể hài hòa với Quản Phi thôi.
- Được rồi, việc này để sau hãy nói. Nếu có thể kéo Đới Duy Cường tới thì là tốt nhất, nếu không kéo được thì đành thôi. Dù gì, không có sự ủng hộ của Chủ tịch Uông thì Đới Duy Cường muốn vào Ủy viên thường vụ cũng rất khó khăn.
Quản Phi khoát tay.
Ông ta nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi lại nói:
- Tuy nhiên, Đới Duy Cường có thành tâm với Chủ tịch Uông hay không cũng rất khó nói, chỉ cần ông ta không đối nghịch với Quản Nhất Minh là được rồi.
Huống chi nếu chúng ta giúp ông ấy, thì cũng coi như làm một ân tình đúng không. Người chứ không phải súc sinh, luôn có tình cảm, lạnh lùng cũng là gốc rễ của con người.
Nhưng là gì có mấy người có thể làm ơn mà không cần đền đáp. Mặc dù ông ta không đi theo bác tôi nhưng trên phương diện công ty chúng ta thì lợi ích không thành vấn đề.
Khi gặp sự việc lớn rất khó để làm dao động Đới Duy Cường, nhưng với việc nhỏ ông ta không thể tính đến tình cảm với chúng ta sao. Chúng ta coi việc đó là lớn nhưng cũng chỉ là việc nhỏ như lông gà trước mắt người ta thôi.
- Đúng, việc này dễ làm. Bây giờ là võ đài dành cho Đới Duy Cường và Diệp Phàm, những sự việc xảy ra chúng ta đều thấy Đới Duy Cường có tức giận. Uy lực của Diệp Phàm không đơn giản chỉ dừng lại ở đó, trong tỉnh này không có ai tin tưởng, thậm chí ở tỉnh này anh ta có thể cậy nhờ vào ai? Thanh Lang, anh đã điều tra gì chưa?
Tào Dục hỏi Thanh Lang.
- Nghe nói qua gần đây tôi đã thấy anh ta đi ăn mấy lần cùng Tô Thanh Vân. Hình như Trần Bố Hòa có quan hệ thân thiết với anh ta. Hiện nay Trần Bố Hòa cũng chỉ là quyền giám đốc sở, không kiêm cả chức chủ nhiệm ủy ban Chính trị-Pháp luật, nếu như so với Đới Duy Cường thì nhẹ hơn.
Thanh Lang luôn nói năng rất thận trọng, với ai cũng thế, thản nhiên liếc nhìn mọi người, rồi cũng kéo chiếc chân gà ra gặm.
- Tô Thanh Vân.
Quản Phi lẩm bẩm như đang suy nghĩ điều gì rối bất chợt vỗ vào đùi cô gái xinh đẹp đang ngồi trên chiếc đi văng nói :
- Biết rồi.
Thấy mọi người đều nhìn mình Quản Phi mới cười nói:
- Tôi nghe nói gần đây chủ tịch Uông đang ngầm đấu tranh lại Tô Thanh Vân.
- Tôi cũng nghe nói, sự việc trước đây, là việc thay đổi nhân sự khoảng 4 tháng trước
Thành phố Việt Châu là thành phố cấp Phó tỉnh, chủ tịch thành phố đều là những cán bộ cấp phó tỉnh, mà Phó chủ tịch thường vụ thành phố cũng là nhân viên cấp sở tỉnh.
Vừa vặn khi ấy lại trống hai vị trí, nghe nói vì hai vị trí này mà các vị lãnh đạo trong tỉnh cũng phải nhốn nháo lên.
Nhưng, Tô Thanh Vân là Ủy viên thường vụ tỉnh, Chức vụ Chủ tịch thành phố ông ta cũng không dám nghĩ đến.
Tuy nhiên, ông ta lại có quyền tuyển chọn người vào vị trí đó, sau này cũng có tiếng nói trong Hội nghị thường vụ.
Mà Chủ tịch Uông đã ngắm cái chức đó rồi, ông ta cho rằng Triệu Xương Sơn mới đến đây không lâu nên chưa có nền tảng vững chắc, vị tí đó nhất định thuộc về tay ông ta.
Tất cả tính toán đều được sắp đặt hết, còn đả động đến cả kinh thành. Mặc dù biết nhưng người tính không bằng trời tính, người có quan hệ không tồi với chủ tịch Uông là Tô Thanh Vân nhưng lại ủng hộ cho Triệu Xương Sơn.
Mà Triệu Xương Sơn lại thể hiện tốt, vị trí đó đều nhờ vào Tô Thanh Vân. Bởi vì Việt Châu là thành phố cáp phó tỉnh, nên chức Chủ tịch thành phố sẽ được báo cáo lên Ban tổ chức Trung ương.
Triệu Xương Sơn đương nhiên đã có cách riêng, lợi dụng thế lực nhà họ Triệu giúp Dư Bá Thu lên chức Chủ tịch thành phố.
Hơn nữa Phó chủ tịch thành phố chỉ là cán bộ cấp sở tỉnh, Triệu Xương Sơn là 1 trong những cán bộ cốt cán của Việt Châu, cộng thêm có sự ủng hộ của Tô Thanh Vân, nên ngồi lên vị trí đó.
Mà làn này tất cả thế lực của Tập đoàn chủ tịch Uông đều không đạt được công lao gì cả, khiến Uông Chính Tiền tức bực.
Triệu Xương Sơn là một con hổ lớn, mặc dù ông ta nói có thể gây ra phiền phức nhưng cũng không làm thương cả ai. Mà sự kích động của Tô Thanh Vân khiến Chủ tịch Uông tức phát điên.
Vì vậy, thời gian trước người nhà Tô Thanh Vân có xảy ra sự cố, chủ tịch Uông nắm lấy thời cơ này khiến Trưởng ban Khương ra tay, nghe nói nhà họ Tô suýt đổ bại. Nhưng điều kỳ lạ là đồng chí Khổng Đông Vượng của sở An ninh lại đột nhiên giúp đỡ họ. Việc này ai nấy đều thấy ngạc nhiên, kỳ lạ. Khiến chủ tịch Uông tức sôi máu, đương nhiên là hận Khổng Đông Vượng rồi.
Theo thông tin đầy đủ của Tào Dục.
- Đúng, mấy ngày trước chủ tịch Uông cũng đã phê bình Khổng Đông Vọng, nói là phải ủng hộ về mặt An ninh quốc gia, không phải là rảnh rỗi đi tham gia vào việc không đâu. Việc của an ninh quốc gia anh không lo mà anh lại tham gia vào việc của địa phương.... Khi đó Khổng Đông Vọng không nói lời nào. Kỳ lạ là Triệu Xương Sơn lúc đó lại nói đỡ cho Khổng Đông Vọng mấy câu, ngầm ý đấu lại với chủ tịch Uông. Nói rằng nhiều việc có thể nhìn bân ngoài thấy không có quan hệ gì nhưng thực ra lại có quan hệ mật thiết với nhau, đương nhiên là việc liên quan đến an ninh thì đồng chí Khổng Đông Vọng phải chú ý, an ninh quốc gia không có việc nhỏ, tất cả đều là việc lớn. Lúc đó sắc mặt chủ tịch Uông sầm lại suýt chút nữa hai người đã cãi nhau.
Quản Phi nói lại sự việc.
- Anh Tào quả thật là một mật thám, chuyện gì cũng hiểu hết. Ha ha…
Cao Cương đột nhiên cười phá lên, câu nói này có chút không tự nhiên.
- Ha ha, ăn xong ngồi uống trà nói chuyện phiếm thôi mà, không phải là mật thám, làm sao có thể lợi hại như cậu Cao được, nắm nửa số quân binh ở Việt Đông. Cậu Cao, nói chút về chuyện quân sự đi cho đổi không khí, giúp mọi người giải trí tí. Tuy nói rằng quân sự không liên quan gì đến chúng ta nhưng nghe cũng có thể được.
Tào Dục nhìn Cao Cương cái, thản nhiên nói.
- Được.
Cao Cương gật đầu, nhìn mọi người rồi nói:
- Tôi nghe có chút ra vào, nghe nói con gái của Tô Thanh Vân là Tô Hương Linh vì vấn đề tiền nong mà bị Kiểm sát trưởng Khương Nhất Lâm đuổi bắt không tha.
- Sau này, hình như là cùng với bên quân đội của căn cứ Hùng Sơn, nói rằng chuyện của Tô Hương Linh đề cập đến người nào đó của bộ phận quân đội căn cứ Hùng Sơn nên bị dẫn đi.
Tuy nhiên, chỉ sau mấy ngày thì được thả ra. Mà Khương Nhất Lâm bắt cô ta mấy ngày cũng thả ra. Mà cũng không phải người của an ninh ra tay cứu cô ấy.
Nói về phần Chủ tịch Uông trách mắng Khổng Đông Vọng, nguyên nhân rất phức tạp, rốt cuộc sự việc như thế nào thì tôi không rõ.
Cao Cương gượng cười nói.
- Cũng có thể là chúng ta hiểu sai, ha ha.
Tào Dục thản nhiên nói, nhưng ánh mắt hiện lên sự không hài lòng.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. bây giờ chúng ta cần phải làm là di dời tấm mắt của Diệp Phàm, nếu không cả ngày hắn chằm chằm nhìn vào mỏ đồng Dương Diền thì không ra sao.
Quản Phi khua tay, biết rằng trong lòng Tào Dục không ưa gì Cao Cương. Mấy người cùng một tập đoàn nhưng ai ai cũng tự kiêu không ai chịu ai, Quản Phi cũng phải hao tâm tổn trí.
- Phải chuyển tầm ngắm của Diệp Phàm chính là làm rắm rối vụ việc của Đới Chí Quân, khiến Diệp Phàm mệt mỏi ứng phó với Chủ tịch Đới, chúng ta cũng sẽ nhân cơ hội này mà làm việc, chẳng những làm ân tình cho chủ tịch Đới mà còn khiến Diệp Phàm không bận tâm chuyện mỏ Dương Điền.
Tào Dục nói.
- Nếu không được thì phải mời Thanh Lang đi một chuyến, khiêu chiến với tên kí đương nhiên là không thể gây ra tử vong, chỉ cần cảnh cáo là được rồi.
Bằng không khi hắn là Ủy viên chính trị có thể lật lại quy tắc cũ điều tra vụ việc mỏ Dương Điền của chúng ta.
Không biết được hắn ta, cũng không thám thính được gì, Chủ tich Quản của chúng là là người thế nào, không cần nói thì hắn ta cũng sẽ điều tra, cũng chính là đồng chí Trần Bố Hòa biết nguyên nhân.
Người chưa từng gặp ở Sở hay tỉnh đến mỏ Dương Diền điều tra. Ngày trước ở tỉnh cũng phái tổ điều tra điều tra nhưng chẳng tiến hành gì chỉ đi đi lại lại quan sát ngay cả vào trong mỏ cũng chẳng thèm vào.
Cao Cương có chút khinh miệt.