-Bịch!
Một tiếng động vang lên, Phí Nhất Độ cuối cùng không chịu nổi, đập bàn, chỉ vào Trương Nhất Đống lạnh lùng nói:
-Trương Nhất Đống, hôm nay không thể bỏ qua. Cuối cùng anh có gọi Trình Bằng về không?
-Anh cũng đã gọi, gọi không được. Bảo tôi sao có thể gọi họ về đây. Vả lại, không có lý do tôi không thể tùy tiện gọi bọn họ đến. Người nhà anh cũng làm Ủy ban kỷ luật, hẳn biết sự phức tạp và bí mật của công tác của Ủy ban kỷ luật. Nhân viên Ủy ban kỷ luật không nhiều thời gian riêng lắm, không có việc gì không thể cứ gọi người ta đến có phải không?
Trương Nhất Đống bình tĩnh thật sự.
-Mẹ ông, tôi đánh chết ông.
Phí Nhất Độ nổi giận, cầm lấy chén trà trên bàn ném vào mặt Trương Nhất Đống. Tuy nhiên, tay Diệp Phàm nhanh hơn, nắm lại trong tay, kéo tay Phí Nhất Độ nói,
-Chúng ta đi.
-Không tiễn!
Trương Nhất Đống hừ nói.
-Mẹ nó!
Phí Nhất Độ đá vào bàn của Trương Nhất Đống một cái, một tiếng động lớn vang lên sau đó bị Diệp Phàm lôi đi. Y nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Tôi sẽ tìm người, tìm người có phân lượng ra mặt, gọi Trịnh Bằng về, xem y có dám bắt người bậy không?
-Không cần, làm như vậy lớn quá. Việc nhỏ như vậy phiền đến cấp trên không tốt. Nếu Trương Nhất Đống quyết tâm muốn đấu với tôi, thì chúng ta cùng chơi với y. Y bắt em trai tôi, thực ra là nhằm vào tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
-Nhằm vào anh, thế là thế nào?
Phí Nhất Độ mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm có chút không hiểu.
-Tôi đoán không nhầm Trương Nhất Đống đang tán tỉnh Triệu Tứ nhà họ Triệu.
Diệp Phàm hừ nói.
-Anh tài nhỉ, đại ca, việc này anh cũng biết. Triệu Tứ kia có phải … cái kia của anh, ha ha, không việc gì. Chúng ta làm cho việc này của Trương Nhất Đống thất bại xem y làm thế nào? Đại ca, cứ giữ cô làm cho gã họ Trương này tức chết đi.
Phí Nhất Độ cười.
-Xem ra là lần trước ở Thủy Châu cùng Triệu Tứ uống rượu một hồi bị con trai của Yến Xuân Lai, Yến Đông báo cho Trương Nhất Đống. Cho nên, Trương Nhất Đống không có cách nào nắm tôi, liền ra tay với em trai tôi.
Diệp Phàm nói.
-Việc này chẳng lẽ người nhà họ Triệu đồng ý?
Phí Nhất Độ có chút tò mò.
-Hình như lần trước Triệu Quát đến Thủy Châu có nhắc đến Trương Nhất Đống. Tôi nghĩ, Triệu Quát hẳn là sẽ không xấu xa thế.
Diệp Phàm hừ nói
-Xem ra việc này phức tạp, không ngờ liên quan đến nhà họ Triệu.
Phí Nhất Độ hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái,
-Thảo nào mà Trương Nhất Đống lớn mật như vậy, dám quát lại tôi. Hóa ra là có cây đại thụ nhà họ Triệu.
-Người anh em, việc này cậu không cần phải xen vào. Dù sao, không cần gây náo loạn quan hệ nhà cậu và nhà họ Triệu. Tôi tìm người ra tay, tôi cũng không tin Trịnh Bằng và Hòa Vang có thể chắp cánh bay đi có phải không?
Diệp phàm hừ nói.
-Sợ cái gì.
Phí Nhất Độ hừ một tiếng, đột nhiên cười nói:
-Tôi lập tức tìm người đi tìm Trịnh Bằng và Hòa Vang, hai con chó này chắc chắn là do Trương Nhất Đống sai khiến. Sau khi tìm được Tử Kỳ, sẽ gọi, nhà họ Triệu ra. Anh diễn một vở kịch hay cho Trương Nhất Đống xem, cho hắn tức chết đi.
-Cách này hình như cũng không tồi, tuy nhiên, chú ý ảnh hưởng.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Phí Nhất Độ bấm điện thoại tìm người. Diệp Phàm tin rằng năng lượng của cậu hai nhà họ Phí không chỉ có thế.
Phí Nhất Độ nói chuyện điện thoại một hồi, sau đó buông điện thoại.
-Tìm ai?
Diệp Phàm có chút tò mò xem y sẽ tìm ai.
-Đều là người trong hệ thống Ủy ban kỷ luật. Bọn họ là cao thủ tìm người, thiết thác rằng không lâu sẽ có tin tức của Trịnh Bằng, chúng ta kiên nhẫn chờ. Nếu có tin tức chúng ta lập tức xuất phát. Đem hai thằng nhóc này giải quyết rồi nói sau. Chỉ cần lấy được chứng cứ chính xác họ hãm hại Tử Kỳ, chúng ta lập tức tính sổ. Bậy bạ, dám bắt nạt anh em của chúng ta, không làm y chết tôi không phải họ Phí.
Phí Nhất Độ mắng, người này luôn kiêu ngạo như vậy.
Thật ra Diệp Phàm biết rằng, Phí Nhất Độ cũng không cao giá như vẻ bề ngoài của y. Người này quả thật là trong sự thô kệch có sự tinh tế, tỉ mỉ. Nếu chỉ dựa vào quan hệ chắc chắn sẽ bị y trừng trị miễn bàn.
-Nếu không bảo Lý Long cùng đến trừng trị y ở phòng giám sát Ủy ban kỷ luật. Chuyện này cũng quá quen thuộc, hơ nữa anh Lý Long cũng tốt.
Diệp Phàm hừ nói.
-Thôi vậy, bên này đã có người, gọi thêm người sẽ phiền toái một người.
Phí Nhất Độ nói.
-Đại ca, tôi cảm thấy hình như Trương Nhất Đống không một chút sợ hãi, người này hình như đã sớm tính toán việc này. Người như thế nếu muốn làm phải làm y chết, bằng không, y ghi hận trong lòng.
Tử Kỳ ở Bắc Kinh có chút phiền toái.
Phí Nhất Độ nghiêm túc nói.
-Để xem tình hình đã, nếu thật sự y muốn làm cho tôi chết, chúng ta thay Triệu Tứ loại bỏ đi một phiền toái.
Hai người vừa bước vào Hồng Diệp Lai, bạn gái Diệp Tử Kỳ Tống Thiến Thiến đã từ trong phòng đi ra. Vừa thấy Diệp Phàm đén hỏi:
-Anh, Tử Kỳ sao giờ vẫn chưa về? Di động cũng tắt, không biết đi đâu. Thật là bực mình, điện thoại cũng không gọi một cuộc.
-Ừ, vừa rồi y gọi điện thoại cho tôi, nói là có nhiệm vụ đột xuất đi ra ngoài. Chắc phải mai kia mới về. Hơn nữa, còn nói là dùng di động không tiện, bảo tôi bảo với em.
Diệp Phàm vẻ mặt không thay đổi nói.
-Quái lạ, sao không gọi điện thoại cho em, lại phiền như vậy.
Tống Thiến Thiến nói thầm một câu, cũng không hỏi nhiều, đi pha trà của Diệp Phàm. Bởi vì cô hoàn toàn tin lời Diệp Phàm.
-Nghe nói Akiyama Lifu đã đến Bắc Kinh, gần đây y làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
-Làm gì, còn có thể làm gì. Vừa đến Bắc Kinh đã đi dạo các quán võ một vòng.
Nói là đi thăm, thật ra có ý khoe khoang. Mỗi võ quán y đến, luôn khoe khoang, thách đấu, nói là luận bàn nhưng có ý đá quán võ, đến khi làm cho các quán võ kinh hãi y mới phất tay áo rời khỏi.
Phí Nhất Độ hừ nói.
-Ha ha, để y đi khoe khoang đi. Tin rằng đại sư Trần Vô sẽ làm y nếm vị ngọt.
Diệp Phàm hừ nói
-Không nhất định, gần đây nghe một tin đồn. Nói Trần đại sư vài năm trước cũng bị thương, công lực vẫn không tiến. Xem ra, lần này có vượt qua Akiyama Lifu không cũng khó nói. Đến lúc đó Trần đại sư thực sự thua, chúng ta có thể mất hết.
Phí Nhất Độ giọng có chút cảm thán.
-Không việc gì, Trần đại sư ngã xuống, có khi là Trung Quốc của chúng ta có nhân tài. Như sư bá Thanh Sơn mà nói đi, chỉ cần ông ấy đồng ý ra mặt, Akiyama Lifu căn bản chỉ là đứng nhìn.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Có hắn ra mặt đương nhiên không cần phải nói. Một trong sáu người đứng đầu của Trung Hoa. Khi xưa lúc bọn họ xưng hùng, Akiyama Lifu đang còn nhỏ. Sư bá hiện tại đã là cao thủ cửu đẳng. Ở Trung Quốc, có mấy người có thể là đối thủ của anh ấy.
Nói về Phí Thanh Sơn, hai mắt Phí Nhất Độ sáng lên, vẻ cực kỳ hâm mộ.
-Sư bá Thanh Sơn đã về rồi?
Diệp Phàm hỏi.
-Không phải.
Phí Nhất Độ lắc lắc đầu, nhấp một ngụm trà, có chút buồn nói:
-Đại ca, anh có trách không, đại bá đã lâu như vậy không trở về, sao vẫn không chịu về nhà. Việc này chẳng lẽ có nguyên nhân không thể vể nhà. Anh không biết bá mẫu vội đến độ không chịu được, mỗi ngày nhắc đến đại bá. Tìm không thấy bóng người, cặp mắt kia đã mờ.
-Người ta nói cao thủ cô đơn. Thật ra, làm một cao thủ, ông trời cho ông ta năng lực đặc biệt này, ông ta sẽ không có thể có cuộc sống của người thường. Cao thủ có buồn phiền của cao thủ, bọn họ đều có vòng luẩn quẩn của chính mình. Các anh đều không đạt đến mức độ này của họ, cho nên, như ếch ngồi đáy giếng họ là không ổn.
Diệp Phàm nói.
-Đúng thế, vòng luẩn quẩn càng cao, cấp bậc càng cao.. Trước kia lục đẳng đối với tôi là xa không thể với tới. Ừ, không nghĩ một viên thuốc của đại ca có thể giải quyết. Hiện tại đến lục đẳng rồi, quay đầu nhìn lại ngũ đẳng, cảm thấy có chút trẻ con.
Phí Nhất Độ cười nói.
-Đây là vấn đề cấp bậc.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Tuy nhiên, hiển nhiên Trương Nhất Đống chuẩn bị đầy đủ. Ước chừng qua ba giờ, bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Thấy Diệp Phàm có chút nỏng nảy, Phí Nhất Độ lại gọi điện thoại hỏi:
-Chủ nhiệm Dương, sao vẫn chưa có tin tức?
-Đang tìm hiểu, việc này có người cố ý gây ra, chắc chắn tìm chỗ bí mật.
Tôi lo lắng người anh nói có chịu được không.
Chủ nhiệm Dương nói.
-Nhanh lên một chút, tôi sợ y sẽ bị tra tấn.
Phí Nhất Độ có chút nỏng nảy.
-Việc này không dễ làm, Bắc Kinh lớn như vậy, có hơn một trăm triệu nhân khẩu, tìm một người như mò kim đáy bể. Tôi chỉ có thể ra tay với cấp dưới của Trịnh Bằng. Tuy nhiên, trước mắt cũng chưa có tin tốt.
Chủ nhiệm Dương nói.
-Nhất Độ, bảo chủ nhiệm Dương tìm số điện thoại của Trình Bằng. Tìm tung tích của bọn họ để tôi giải quyết.
Diệp Phàm vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng, không thể đợi thêm.
-Được.
Phí Nhất Độ nói xong, nhớ số điện thoại. Y đang tò mò xem Diệp Phàm dùng cách gì tìm ra người giữa thành phố hơn một trăm triệu nhân khẩu này. Đến cao thủ của Ủy ban kỷ luật cũng không làm được.
-Trương Hùng, tôi là Diệp Phàm. Hãy điều tra cho tôi mấy người này đang ở đâu.
Diệp Phàm trực tiếp gọi cho Trương Hùng ở bộ An ninh quốc gia.
-Được, chờ một chút.
Trương Hùng đáp, sau khi cúp điện thoại lập tức hành động.
-Đại ca, có thể được không, nếu không tôi sẽ tìm người.
Phí Nhất Độ có chút không tin.
-Không việc gì, y không làm được xem ra không ai ở trong nước có thể làm được.
Diệp Phàm thật ra yên tâm, bình tĩnh ngồi uống trà.
-Ha ha, có phải tổ bí mật không?
Phí Nhất Độ cảm thấy hứng thú. Cảm thấy đại ca có chút thần bí. Hình như người nào cũng quen biết.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười không đáp. Việc này đương nhiên không thể nói.
Hai tiếng sau Trương Hùng gọi điện thoại đến nói:
-Mấy người này đang ở bộ Tài chính. Theo chúng tôi xác định, hiện tại đang ở trong phòng thẩm tra của Ủy ban kỷ luật ở bộ Tài chính. Họ có phòng thẩm vấn bí mật, bốn phía không thông gió, rất thần bí. Tuy nhiên, muốn có phòng thẩm vấn như vậy phải gửi hồ sơ cho bộ An ninh quốc gia chúng tôi. Đó là an ninh quốc gia thôi, bộ Tài chính là vị trí yết hầu của đất nước, nắm trong tay quyền lực tài chính của cả nước, qua loa không được.