Từ chương 2614 đến 2625 nguồn đã bị xóa. Mong mọi người thông cảm
- Ngay lập tức chuyển khoản, tôi đã kiểm tra rồi. Tất cả các đơn vị toàn Tỉnh, chỉ còn lại các đồng chí ở Đồng Lĩnh là chưa thấy gì.
Mấy ngày trước nghe nói việc xây dựng kênh Thiên Phong gặp khó khăn về
vấn đề tài chính nên đã dừng lại. Việc này chẳng mấy chốc mà truyền lên
tỉnh.
Đích thân bí thư La đã hỏi chuyện này. Có thể đồng chí nào đó ở Phong Châu đã báo cáo việc này.
Tề Chấn Đào nhắc Diệp Phàm.
- Đồ tiểu nhân.
Diệp Phàm không nhịn được chửi một câu.
- Cậu nói ai tiểu nhân?
Tề Chấn Đào cũng lớn tiếng nói.
- Tôi chửi người đã báo cáo việc đó. Đây chắc chắn là trò đùa của bọn
Thái Lượng đây. Rõ ràng đã có năm, sáu trăm triệu vốn ban đầu rồi vậy mà chưa đầy 2 tháng đã dùng hết được chứ.
Sao có thể thế được chứ, tôi thật sự không ngờ tới, lẽ nào lãnh đạo Tỉnh ủy lại không nghĩ đến việc này sao?
Nếu như nói xây dựng kênh Thiên Phong mà một tháng hết những vài trăm triệu thì liệu còn có thể tiếp tục được không?
Nếu đơn giản như vậy thì sao các vị lãnh đạo lại không nhìn ra. Nhưng
sao nhất định lại phải hỏi, đây không phải là bắt Diệp Phàm tôi đây phải trèo núi sao?
Bắt tôi đến Phong Châu để thu hút đầu tư,
nhưng lại không cho một xu nào thì tôi biết làm thế nào? Không thể ngay
cả đến suất cơm cũng tiết kiệm thế chứ?
Diệp Phàm càu nhàu.
- Ha ha, cậu cho rằng Bí thư La và các vị lãnh đạo trên Tỉnh toàn là lũ ngốc, mình Diệp Phàm là thông minh thôi sao? Chắc chắn không phải như
vậy.
Nhưng, Bí thư La làm như vậy đương nhiên là có thâm ý gì rồi. Cậu cũng đừng nghĩ tâm của Bí thư La mớ mịt như vậy.
Bí thư La không xấu xa ra tay với anh như anh nghĩ đâu. Tôi nghĩ, ông ấy đang thúc giục cậu về phía trước thôi.
Thực ra, chuyện này cũng không phải là điều tốt với cậu, Bí thư La đã nhằm vào cậu thì cậu phải làm việc cho tốt.
Đến lúc việc đã thành công viên mãn thì ông ấy cũng coi trọng cậu. Hơn nữa ân tình của cậu còn rất lớn mà.
Cậu nhanh chóng chuyển 40 triệu cho Phong Châu là được rồi. Bí thư La
đã có chỉ thị cho cậu 50 triệu. Vốn dĩ nghe nói 50 triệu đó là trợ giúp
cho Đồng Lĩnh trong dự án đường cao tốc.
Nhưng nghe nói cậu đã từ chối việc này, muốn chuyển khoản tiền đó sang cho Phong Châu.
Ông ấy cũng đồng ý rồi, vì thế cậu chuyển tiền sang Phong Châu đi. Và
chính quyền tỉnh chúng tôi sẽ chuyển ngay đến tài khoản của Phong Châu
luôn.
Yên tâm, cái quy tắc ngầm cho những đợt rót tiền ở tỉnh lần này tôi sẽ không sử dụng, sẽ cho cậu hết. Sao, lão Tề này đã nghĩ
tốt cho anh rồi đấy.
Tề Chấn Đào cười nói.
- Tề thúc vạn tuế…
Diệp Phàm vui vẻ cười.
- Vạn tuế cái khỉ gì, chú Tề này không muốn làm người trường sinh.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng rất vui vẻ. Quay người lại hỏi :
- Nghe nói các cậu đã thành công trong việc thúc đẩy thị trường hàng da ở Phong Châu rồi phải không?
- Vâng, hôm nay Hoa Đằng Lưỡng đã tập hợp được 2 tỉ tiền mặt để đàm
phán với tập đoàn Hồng phách thiên chân. Thật đúng là một việc tốt. Ngay từ đầu tôi đã nói rồi. Nhất định sẽ lấy sản phẩm da của Phong Châu để
làm giai đoạn đầu của dự án kênh Thiên Phong. Xem ra việc này đúng là có khả thi rồi.
Diệp Phàm đắc ý.
- Hả, ép lên kênh Thiên Phong? Anh có muốn chết không thế?
Tề Chấn Đào quát mắng.
- Chết thì chết, tính tình tôi là như vậy. Lúc đó tôi đã hứa trước mặt Thái Lượng, bí thư La và cả chủ tịch Điền rồi.
Tôi không thể không ép họ. Nhưng không ép thì chắc chắn bí thư La sẽ xử lý tôi, Thái Lượng sẽ chê cười tôi.
Nếu như ép chút thì còn có đường sống. Tôi nghĩ, nếu Tề thúc nói lòng
dạ bí thư La và chủ tịch Điền rộng lớn bao la thì sao lại có thể so đo
chuyện nhỏ này được.
Hơn nữa, chính quyền tỉnh làm gì đủ kiên nhẫn mà làm công tác thu hút đầu tư cho kênh Thiên Phong như tôi, như
vậy còn trách ai.
Cũng không thể trị tội người có công được,
như vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm. Mà tôi cũng tin rằng Tề thúc
cùng những vị kia cũng đều là những người có trí óc rộng mở. Không thể
so đo với đồng chí thấp kém đúng không?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Tiểu tử này sắp thành loại côn trùng nịnh bợ rồi. Được rồi, nếu muốn
chỉnh thì chỉnh đi. Đến lúc tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đồng ý rồi
thì đừng quên mời bí thư La và chủ tịch Điền đến cắt băng là được.
Tề Chấn Đào cười nói.
- Người tôi muốn mời nhất là Tề thúc thôi, lẽ nào chú lại không đến?
Diệp Phảm hỏi.
- Đến lúc đó hãng hay.
Khẩu khí của Tề Chấn Đào tuy lạnh nhạt nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được trong lòng ông ấy nhất định hài lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phàm được Chu Xương Trung và Đằng Vân Thanh dẫn xuống xưởng nhà họ Đằng.
Hơn trăm năm mưa gió bão táp đã khiến xưởng nhà họ Đằng tan nát đến không còn hình dạng nào.
Xưởng nhà họ Hoa vẫn bảo tồn được nguyên vẹn như vậy bởi vì người nhà
họ Hoa vẫn sử dụng từ trước tới giờ. Trong quá trình sử dụng có chỗ nào
bị hỏng ngay lập tức tu sửa.
Còn nhà họ Đằng lại không như
thế, gần 200 năm nay không có người dùng. Hơn nữa ban đầu khi chuyển nhà đến thành phố Sư Đầu đã tháo dỡ ra một số công cụ sản xuất nhất định.
Thực ra, hiện giờ xưởng nhà họ Đằng chỉ còn lại những viên gạch và
những bức tường cổ cùng mới những đồ gỗ mục nát. Trong sân còn vất đầy
những dụng cụ bằng đá.
Nếu so sánh với xưởng nhà họ Hoa, thì
xưởng nhà họ Đằng ở một nơi hẻo lánh hơn. Nhưng điều khiến Diệp Phàm
hứng thú với xưởng này chính là diện tích xưởng rộng lớn đến mức kinh
ngạc.
Bởi vì nhà họ Đằng có tiền, vì vậy mà đã xây dựng tường bao quanh đến tận nay. Cả khuôn viên chừng 3 dặm.
Nếu làm nhà xưởng của công ty Tập đoàn Phong Thiên ở đây thì thật tuyệt vời. Còn xưởng nhà họ Hoa sẽ làm những sản phẩm cao cấp, làm bảo tàng
cùng với xưởng chế tạo nghệ thuật cộng lại sẽ trở thành một nơi để tham
quan hay mua sắm.
- Ông Đằng, sau này nơi đây của ông sẽ là xưởng của tập đoàn Phong Thiên rồi.
Diệp Phàm cười nói với ông chủ nhà họ Đằng.
- Mặc dù mảnh đất nơi đây nhà tôi không có vị trí địa lý đẹp như của nhà họ Hoa nhưng diện tích lại rất lớn.
Chúng tôi tính qua cũng không dưới 200 nghìn mét vuông. Mỗi một mét
vuông bét nhất cũng phải 500 tệ như vậy nếu tính ra cũng phải đến cả
trăm triệu ấy.
Nếu làm xưởng tính ra cũng không phải là khoản tiền nhỏ đâu.
Đằng Vân Thanh nói câu này cũng là có thâm ý.
Tức là nếu như cổ phẩn của tôi mà nhiều hơn nhà họ Hoa thì vị trí chủ tịch tập đoàn Phong Thiên cũng sẽ phải đổi rồi.
- Ông Đằng, mặc dù xưởng nhà họ Hoa có nhỏ hơn chút so với xưởng nhà
ông nhưng cũng không nhỏ lắm đâu. Bây giờ quan trọng vẫn là vị trí địa
lý.
Ví dụ như trong khu náo nhiệt thì giá của một mét vuông
có thể lên tới 5 ngàn hay 20 ngàn tệ . Ngay từ đầu hùm vốn nhà họ Hoa
chúng tôi đã mới những chuyên gia tính toán rồi.
Một mét
vuông chắc chắn không dưới 5 ngàn tệ. Mà tất cả đồ đạc nhà chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn,hoàn toàn có thể làm hình thái xử lý bảo tàng về công
nghệ làm da.
Vậy thì giá trị lại lên một tầng mới. Nếu cứ tính như vậy thì giá trị tổng thể sẽ cách xa nhiều với xưởng nhà họ Đằng.
Hoa Đông Thành dù gì cũng là người làm ăn lâu năm, nên quyết không thua Đằng Vân Thanh.
- Đó là cách nói của các ông, mặc dù xưởng nhà họ Hoa có gần thành phố
hơn nhưng giá đất không phụ thuộc vào việc gần thành phố. Tôi thấy một
mét vuông 1 ngàn tệ là nhiều lắm rồi, còn nói về giá trị những đồ cổ, đó chỉ là những đồ về tính tinh thần. không dễ tính giá.
Đằng Vân Thanh cũng mồm mép, không thua kém gì.
- 1 ngàn tệ, anh đến đó mua cho tôi một mảnh xem? Hoa Đông Thành tôi sẽ không chau mày mà sẽ phục.
Đương nhiên là Hoa Đông Thành tức giận, Đằng Thanh Vân anh cũng đã đùa quá lắm rồi.
- Nghĩ rằng tôi không làm được phải không, Phong Châu của chúng ta tuy
là thủ phủ nhưng cũng là nơi hẻo lánh, kinh tế lại không phát triển.
Nơi này khác một trời một vực với thành phố Sư Đầu. Một miếng đất ở
thành phố náo nhiệt đó cũng bằng mấy trăm mét vuông nơi đây.
Nơi náo nhiệt nhất của thành phố Phong Châu cũng có giá 7,8 nghìn tệ một mét, nhà xưởng của các ông cũng chỉ là mảnh đất hẻo lánh mà thôi.
1 ngàn tệ đã là quá cao rồi.
Đằng Vân Thanh hừ nói.
- Tôi nói rồi, anh cứ đi đi,bao nhiêu tôi cũng cần.
Hoa Đông Thành lạnh lùng nói.
- Thôi, hai người đừng có tranh cãi nữa. Đến lúc đó phải xem tập đoàn
Thiên Chân khảo sát thế nào. Chúng tôi cũng sẽ mời các chuyên gia có
liên quan đến đánh giá.
Chắc chắn sẽ không để các ông thua thiệt. Vì thế mà hai người ở đây cãi cọ đỏ mặt tía tai cũng có ích gì.
Ít ra, việc này phải được tập đoàn đó chấp nhận đúng không? Đừng nghĩ
rằng họ là người nước ngoài. Về phương diện này tuyệt đối không nhu
nhược đâu. Nếu nói về kinh doanh thì đây được coi là bàn tính rồi.
Diệp Phàm xua tay cười nói.
Hoa Đông Thành và Đặng Vân Thanh không nói thêm gì nữa.
- Ông Đằng, tôi rất hứng thú với Cửu lộc xuyên vân đỉnh của nhà ông. Có thể cho tôi mượn mấy hôm được không. Tôi cũng rất hứng thú nghiên cứu
đồ cổ, rất thích những đồ như vậy.
Diệp Phàm sau khi đi một vòng xem, thuận miệng hỏi vậy.
- Trợ lý Diệp đã muốn mượn thì tôi còn nói gì nữa. Tối tôi sẽ cho người đem đến chỗ anh.
Đằng Vân Thanh gật đầu nói.
Buổi tối, tiễn Đằng Vân Thanh xong, Diệp Phàm bắt đầu nghiên cứu về Cửu lộc xuyên vân đỉnh.
Tìm hiểu đến nửa đêm cuối cùng cũng đã biết về đồ vật này, không phải nói gì khác, đó chính là một binh khí gây mê lợi hại.
Mà, không hiểu nó được làm bằng chất liệu gì. Có thể dựa vào nội công
để thu nhỏ, phóng to được. Khi thu nhỏ có thể nhỏ như ngón tay bên hông.
Diệp Phàm đã làm nhưng chưa lợi hại bèn tiếp tục, xong gọi Lý Cường đến thử xem, ngay lập tức Lý Cường đã hôn mê.
Khoảng 3 tiếng sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nói thật lợi hại.
Vừa thấy sự lợi hại của đồ vật này. Diệp Phàm đã nổi lòng tham. Nếu như có được nó thì khi tấn công, dùng nội lực khiến cho đối phương hôn mê,
thật đúng là một binh khí tốt.
- Nhà họ Đằng rất coi trọng đồ vật mà tổ tiên để lại, việc này có vẻ khó khăn đây. Mà nhà họ Đằng lại không thiếu tiền.
Lý Cường gãi gãi đầu có bộ dạng lo sợ.
- Dùng tiền chắc chắn không được, anh có đưa bao nhiêu thì người ta
cũng không bán. Nhưng nhà họ Đằng không có ai làm cán bộ to thì phải.
Nếu như con trai của Đằng Vân Thanh cũng giống như con trai Hoa Đông
Thành có thể vào vị trí vụ trưởng, chúng tar a tay giúp thì chắc có được món kia.
Nhưng, theo như được biết thì trong gia tộc nhà họ Đằng người làm cán bộ cao nhất là cán bộ cấp phó Sở.
Cho dù có đưa họ lên vị trí chính thì cũng không đáng với đồ kia. Dù sao, thì đó cũng là bảo vật của tổ tiên nhà họ để lại.
Diệp Phàm cũng có chút buồn, nhìn vào bảo bối đó mà không làm gì được, tự nhiên lại thấy tức.
- Đường đường trả lại cho họ, sau nghĩ cách trộm lại.
Lý Cường đưa ra chủ ý cùi bắp đó.