Thiên hạ này chẳng lẽ thật sự còn có người không sợ độc? Hẳn là không có chuyện như vậy, có lẽ bản lĩnh người này cao hơn so với con nhiều.
May mắn thằng ngốc chưa ra sức với hắn ở nhà họ Tra, nếu không có lẽ mấy người các cậu đã không gặp được tôi.
Nếu tôi đoán không sai người này chắc chắn cũng là một cao thủ dùng độc, không chừng so với Tiếu Tiếu còn lợi hại hơn.
Thiên hạ này khi nào xuất hiện một cao thủ dùng độc lợi hại như vậy, thật sự là lạ.
- Có phải là tam độc giáo bồi dưỡng ra? Nghe nói Tông Vô thu cũng luôn nghiên cứu người độc của chúng ta. Thằng ngốc xen vào một câu.
- Tông Vô Thu, không thể nào, chỉ với năng lực đó không thể nuôi dưỡng được một người độc lợi hại hơn Tiếu Tiếu.
Phải biết rằng Tiếu Tiếu cùng là người luyện thành người độc trong vòng một trăm năm trở lại đây của Ngũ Độc giáo. Hơn nữa phải dùng hết của cải của lão tổ tông mới luyện ra được.
Diệp Phàm rõ ràng công lực còn cao hơn Tiếu Tiếu, Tông Vô Thu đến hiện tại vẫn không đột phá đến cánh cửa bán Tiên thiên.
Giống như tôi, chỉ kém một cước, không có năng lực bán Tiên Thiên làm sao có thể bồi dưỡng được người dùng độc lợi hại hơn Tiếu Tiếu.
Đó là tuyệt đối không thể nào. Tuy nhiên, người này nếu phá hư việc lớn của Ngũ Độc giáo chúng ta, tôi cũng phải đi xem hắn một cái. Cung Thu cười nói.
- Đừng, cha, hắn cha giao cho con là được, con còn vài loại lợi hại chưa thử qua, nếu con thử không được cha ra tay thì thế nào? Đàm Tiếu Tiếu trong lòng không phục cướp lời nói.
- Cũng tốt, vậy trước tiên cứ để Tiếu Tiếu thử, trong khoảng thời gian này tôi cũng không rảnh, còn muốn đến chỗ khác một chuyến. Cung Thu cười nói cung không tranh với Đàm Tiếu Tiếu.
Hơn nữa mặc dù là người này lợi hại hơn Đàm Tiếu Tiếu nhưng cũng không là gì trong mắt Cung Thu.
Bởi vì Đàm Tiếu Tiếu nói người này hơn ba mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi mặc dù là luyện công từ trong bụng mẹ cũng không thể có nhiều thành tựu.
Trong mắt Cung Thu, Diệp Phàm nhiều nhất là bát đẳng vị đỉnh thiên. Bởi vì Đàm Tiếu Tiếu mới lục đẳng đỉnh giai thôi.
Đối với bát đẳng vị, Cung Thu với thực lực cảnh giới bán Tiên Thiên chỉ cần đạp nửa chân căn bản cũng sẽ làm cho độc của anh không thể thi triển ra, một cái tát có thể đập chết anh. Tất nhiên, không coi ra gì rồi.
- Tuy nhiên mọi người cũng phải cẩn thận một chút, lần này việc của nhà họ Tra chính là một bài học.
Cho dù mọi người may mắn thành công, nếu không để cho Tổ đặc nhiệm A chú ý thì dễ nói, nếu để họ chú ý thì các cậu không thể tránh khỏi liên quan.
Tổ đặc nhiệm A mặc dù không có cao thủ quá hùng mạnh nhưng bọn họ là đại diện cho nhà nước. Nếu bọn họ thực sự ra tay độc ác diệt trừ chúng ta, thì chúng ta chết cũng không có chỗ chôn.
Chống chọi với nhà nước, bất kỳ môn phái nào đều không có khả năng này. Đương nhiên đối với Ngũ Độc giáo chúng ta, bọn họ cũng có chút kỵ sợ.
Dù sao độc công của chún ta cũng khiến người khác muốn phòng khó phòng. Thật sự chọc cho chúng ta cá chết lưới rách cũng là một phiền toái lớn.
Cho nên, mấy năm nay rất cả mọi người bình an vô sự đó là điều kiện tiên quyết nên chúng ta không thể quá mức.
Việc nhỏ bọn họ cũng lười quan tâm, hơn nữa có một điểm quan trọng là các cậu phải chú ý, tuyệt đối không thể làm ra hành vi bất lợi cho an toàn quốc gia.
Nếu không, ngày chúng ta diệt vong đã đến. Cho nên, chúng ta kiếm tiền của mình, không cần giẫm lên đạo tơ hồng kia là được. Vẻ mặt Cung Thu nghiêm túc nói.
- Việc này chúng tôi đều rõ ràng, kỳ thật, chúng tôi cũng là người Trung Quốc, Trung Quốc cũng là tổ quốc của chúng tôi dưới sự lãnh đạo của Đảng đấy, cho nên, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi đối với tổ quốc. Thằng ngốc nói.
- Biết là tốt rồi. Cung Thu gật gật đầu, hơi nhảy người lên không lâu bóng dáng đã biến mất.
- Giáo chủ thật sự là tới vô ảnh đi vô tung rồi. Thằng Ngốc nói.
- Giáo chủ là ai, là người mà chúng ta có thể cùng cấp sao? Đàm Tiếu Tiếu hừ một tiếng uốn éo mông đi vào phòng.
- Mấy người các cậu cẩn thận một chút, Tâm trạng tiểu thư không được tốt nếu chọc cô thì tự nhận xui xẻo. Thằng Ngốc nhỏ giọng giải thích với mấy tên này nói, vài tên đương nhiên là gật đầu rồi.
- Ha ha, rất xin lỗi Chủ tịch Tra, hôm qua gặp bạn nên cả đêm không quay lại. Nhìn thấy Tra Lạc Tư, Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười giơ tay ra.
- Không sao, tôi cũng vừa đến không l âu. Tra Lạc Tư cười bắt tay Diệp Phàm nói - Diệp tổng, tôi muốn mời cậu đến trụ sở của chúng tôi ngồi một chút, nếu muốn tìm người hợp tác chúng tôi sẽ cung cấp cho anh tin tức hữu dụng.
- Nào dám, nếu từ chối thì là bất kính rồi. Diệp Phàm cười nói.
Xe trước đó không lâu đã dừng trước cửa trụ sở tập đoàn Chính Hà.
Chủ tịch hội đồng quản trị đến đây tất cả công nhân nhìn thấy đều xoay người chào.
Không lâu đi vào văn phòng Chủ tịch tập đoàn Chính Hà. Thật đúng là lớn, không khác mấy so với văn phòng của Diệp Phàm ở Hoành Không.
Tuy nhiên, người ta là ở Hồng Kông, không phải là góc chỗ Hoành Không. Đất đắt gấp mấy chục lần đấy.
Vào trong văn phòng bên cạnh còn có chỗ uống trà.
Quanh đó bày biện cây gập ra sau hình thành ghế, còn có đệm hạt, rất nghệ thuật và thoải mái làm người ta ghen tị.
Chủ tịch hội đồng quản trị Tra mời Diệp Phàm uống trà. Tuy nhiên, trà nữ cũng khiến Diệp Phàm sửng sốt.
Lại là Tra Chi Thanh.
Hôm nay Tra Chi Thanh mặc bộ váy liền màu xanh, cùng đôi giày vải thêu hoa xanh, phối hợp chiếc trâm cài đầu cổ xưa nhìn thanh lịch thoát tục. Cùng với hai cực phẩm Long Tỉnh bày trên bàn thực ra tôn nhau lên nhiều.
- Cô Tra vất vả rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Tiểu nữ nghiên cứu trà đạo, hôm nay thể hiện tài năng để Diệp tổng thưởng thức. Vẻ mặt Tra Lôi Lạc Tư sáng lên, xem ra ông ta rất thương con gái.
- Tgd muốn uống trà gì? Tra Chi Thanh giọng giống như chim hoàng oanh, cũng không phải giọng nũng nịu kéo dài kia.
- Tổng giám đốc Tra, hôm nay uống trà tôi mang đến thì thế nào? Diệp Phàm vừa cười vừa lấy trong túi ra.
- Vậy thì tốt, Tgd đã làm việc ở Trung ương, tôi có thểm nếm cực phẩm là vinh hạnh đấy. Chủ tịch Tra cười nói, Tra Lôi Lạc Tư tuy nói là người Anh nhưng vẫn ở Hồng Kông.
Cho nên, trên cơ bản chính là người Hồng Kông. Chỉ có điều dáng người anh thôi.
Mà Tra Chi Thanh là lai Anh và Trung Quốc, nên xinh đẹp.
Mắt xanh, da trắng cộng thêm tóc đen rất mê người.
Có lẽ là con lai, cho nên làn da Tra Chi Thanh không hẳn là người da trắng mà kết hợp với da vàng của người phương đông.
Trà này của Diệp Phàm là ăn bớt của nhà họ Phí, là Phí Thanh Sơn đưa đấy, tất nhiên thuộc loại cực phẩm rồi.
Khi pha độ tinh khiết thật sự rất tốt, Chủ tịch Tra nhìn ra được thần không khỏi thở dài: - Quả nhiên không giống với chính là màu nước trà, trong sáng như hổ phách, mùi vị làm người ta đắm say.
Chủ tịch Tra nhấp một ngụm, sau một lúc lâu mới mở to mắt, một tiếng thở dài không tiếng động hiện lên trong mắt ông, bởi vì Chủ tịch Tra đặc biệt thích trà đạo Trung Quốc.
Tra Chi Thanh cũng không nhịn được nhấp một ngụm, cặp mắt không khỏi ngạc nhiên.
- Tgd, còn dư lại của anh cho Chi Thanh đi. Tra Chi Thanh giơ tay rồi.
- Ha ha, mang đến chính là để Chủ tịch Tra nhấm nháp đấy, tất nhiên sẽ không cầm đi. Diệp Phàm ra vẻ rộng rãi cười nói, nhưng trong lòng đau lòng đây là hai lượng đấy.
- Diệp tổng, đây là anh tặng cho cha tôi, của tôi đâu? Tra Chi Thành vẻ mặt thanh lịch giơ tay nhỏ bé ra trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm sửng sốt nụ cười trên mặt cứng ngắc.
- Ha ha ha
Chủ tịch Tra cười nói: - Không được hồ đồ, có thể nhiều như vậy đã là phúc của con rồi. Loại trà này không phải nói có thể lấy ra là lấy ra cho dù Diệp tổng cũng khó phải không?
- Còn có mấy hộp ở nhà khách, để cô Tra muốn lấy cứ tới lấy đi. Diệp Phàm môi dưới co quắp đành phải kiên trì đến cùng.
- Tôi chắc chắn sẽ đến lấy. Tra Chi Thanh không có chút ngượng ngùng.
- Nhất định, nhất định. Diệp Phàm cười cười gật đầu, nụ cười kia khóc có lẽ còn dễ nhìn hơn.
- Tgd, tôi đồng ý nhất định sẽ làm, buổi sáng hôm nay tôi đã họp ban giám đốc lâm thời.
Quyết định đầu tư tám trăm triệu đến nhà máy thiết bị điện lực của Tập đoàn cơ điện Hoành Không. Tên không cần thay đổi chỉ cần nhà máy của các anh thay đổi về cổ phần thôi.
Cụ thể thế nào tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho người đến bàn bạc.
Chủ tịch Tra nói, không cười, đương nhiên là vào chuyện chính rồi.
- Tôi tin tưởng hai năm sau Chủ tịch Tra sẽ thấy quyết định của mình là sáng suốt. Tình hình hiện tại của tập đoàn Hoành Không không thể nào tốt, nhưng Diệp Phàm tôi tin tưởng sẽ làm cho tập đoàn Hoành Không phát triển, tin tưởng tập đoàn Hoành Không phát triển là chuyện không lâu. Diệp Phàm nói.
- Tgd, nếu nói tới kinh doanh, kỳ thật chúng ta đã có tính toán. Chủ tịch Tra nói.
- Kính xin Chủ tịch Tra cho chút kinh nghiệm. Diệp phàm khiên tốn thỉnh giáo , trong kinh doanh Chủ tịch Tra đúng là bề trên, không phục không được.
Lần này có thể thành công hợp tác cũng là chui vào chỗ trống, là Tra Thiết Nhĩ không có ý định giúp đỡ Diệp Phàm hắn mới may mắn thành công.
- Nhà máy hiện đang sản xuất thiết bị phát điện bằng sức nước, giờ đổi thành sản suất thiết bị phát điện bằng sức gió cũng tốt.
Ở các nơi trên thế giới, rất nhiều quốc gia nhập thiết bị phát điện bằng sức gió ngày càng nhiều.
Mà nhà máy thiết bị điện lực của tập đoàn Hoành Không các anh cũng có sản suất máy phát điện gió, các anh có năng lực sản xuất.
Chỉ có điều thị trường không cho các anh nhiều cơ hội, mà các anh cũng không thể dành ưu đãi. Hơn nữa, sản phẩm của các anh cũng lạc hậu, công nghệ còn chưa đủ.
Gần đây bên Canada đã phê chuẩn nhà máy phát điện gió trị giá 1 tỷ.
Tuy nhiên, bọn họ cần sản phẩm tiết kiệm năng lựng, hơn nữa là kỹ thuật mới nhất. Tập đoàn Chính Hà chúng tôi năm trước nghe được tin này cũng đã tăng cường nghiên cứu vấn đề này, gần đây đã thử thành công. Chủ tịch Tra nói.